Vì Trở Thành Tom Sue Mà Phấn Đấu

Quyển 1 - Chương 7

Gác điện thoại, ánh mắt Hàn Dư Minh có chút tối đen không rõ.

Một lát sau, kế hoạch ban đầu là đi đại học S mà Cố Khanh Hàn Thích Dịch lại lần nữa về khách sạn.

Giao xe cho nhân viên khách sạn, hai người xuống xe vào trong khách sạn, mới vừa đi đến cửa thang máy, Hàn Thích Dịch liền thấy Hàn Dư Minh từ bên cạnh đi tới.

“Đinh ____” thang máy đến, Hàn Thích Dịch đẩy Cố Khanh vào thang máy, nghiêng người che lại hướng Hàn Dư Minh đi tới.

“Em tới phòng tôi chờ tôi trước, tôi còn có vài chuyện.” Hàn Thích Dịch nghiêng đầu nói với Cố Khanh.

Biết Hàn Thích Dịch nói chuyện với Hàn Dư Minh nên Cố Khanh tự nhiên không từ chối, nói vâng liền đóng cửa thang máy đi thẳng đến tầng cao nhất.

Thấy thang máy rời đi Hàn Thích Dịch nhẹ nhàng thở ra, xoay người thay thành vẻ mặt nghiêm túc.

“Cậu.” Bị bồn hoa cạnh thang máy chặn tầm mắt, Hàn Dư Minh không nhìn thấy Cố Khanh đã vào thang máy.

“Ừ, sao về nhanh như vậy?”

“Chuyện bên đó đã xử lý xong, con tự nhiên là về. Ngược lại là cậu đấy, sao lại tham gia hội từ thiện PAP năm nay vậy.” Hàn Dư Minh cười ôn hòa.

“Cậu có suy xét của cậu.” Hàn Thích Dịch trầm giọng nói, “Không có gì thì con mau về đi, con rời đi lâu như vậy trong công ty hẳn đã chồng chất không ít chuyện.”

“Vâng, thưa cậu.” Hàn Dư Minh cung kính trả lời

“Ừ, ” Hàn Thích Dịch gật gật đầu. Thang máy đến, Hàn Thích Dịch chào Hàn Dư Minh, xoay người lên thang máy.

Cửa thang máy mở ra đóng lại, mặt Hàn Dư Minh vốn đeo nụ cười ôn hoà liền kéo xuống.

Phía sau một người tinh anh mặc vest đi tới, cung kính đứng sau Hàn Dư Minh.

“Chuẩn bị xong rồi?” Hàn Dư Minh nhấc chân đi đến cửa ra của khách sạn, tinh anh đồ vest theo sát phía sau.

“Vâng cậu Hàn.”

“Nhớ kỹ, chờ Cố Khanh rời khỏi hắn mới xuống tay, không thể làm Cố Khanh bị thương, biết chưa?”

“Vâng cậu Hàn.”

“Ừ, đi thôi.” Ngồi xuống sau xe, Hàn Dư Minh lắc lắc tay.

“Vâng.” Tinh anh mặc vest lên tiếng trả lời rời đi.

Tinh anh mặc vest vừa đi thì xe liền chạy như bay ra ngoài, nhưng không phải đi sân bay, mà là lái đến một quán cà phê ở trung tâm thành phố.

Hàn Dư Minh ngồi sau xe vốn nhắm mắt nghỉ ngơi khóe miệng giơ lên nụ cười lạnh.

Chỉ là một đồ hoang, sao xứng làm cậu hắn, sao xứng có được toàn bộ nhà họ Hàn.

Còn có Cố Khanh và Phương Hi Ngạn kia, lần đầu tiên gặp nhau thì Hàn Dư Minh đã nhận ra không thích hợp. Hai người buổi sáng vừa chạm trán Hàn Thích Dịch, đảo mắt buổi tối liền yêu thương nhung nhớ mình, một người quyến rũ trong quán rượu, một người thì trực tiếp chờ trên đường về nhà cũ.

Không nghĩ tới ông chính trực như vậy, cũng sẽ dùng loại phương pháp này để đối phó tôi ~

Nhưng mà… Nhớ lại buổi tối mê hồn hôm đó, khuôn mặt anh tuấn của Hàn Dư Minh câu lên nụ cười da^ʍ tà, mùi vị của Cố Khanh ngược lại không tệ, cũng không biết cái khác thế nào.

Đổi tư thế, Hàn Dư Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, giơ tay phải lên làm ra một động tác bắn súng.

Hàn Thích Dịch a Hàn Thích Dịch, ông lợi dụng Cố Khanh như vậy chờ khi biết thân phận của hắn, không biết ông sẽ làm sao đây, hãy hưởng thụ món quà lớn mà tôi chuẩn bị cho ông đi, Hàn Thích Dịch ~

“Hệ thống thế nào rồi?”

“Yên tâm, tất cả đều dựa theo kế hoạch của ngài mà tiến hành, Hàn Dư Minh đã đi gặp hai người kia.”

“Ừm, tùy thời giám thị hắn.”

“Vâng kí chủ.”

“Cố Khanh?” Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa cùng với tiếng la của Hàn Thích Dịch cắt đứt cuộc đối thoại của Cố Khanh với hệ thống.

Mở cửa, Hàn Thích Dịch còn duy trì tư thế nhấc tay gõ cửa.

“Ông chủ, anh… có chuyện gì không?”

Hàn Thích Dịch dại ra nhìn trước mắt Cố Khanh mặc áo ngủ trước mắt, liền có chút miệng khô lưỡi khô.

Áo ngủ bằng tơ chỉ có một dây lưng bên hông thắt lỏng, lộ ra hơn phân nửa ngực màu ngọc. Xương quai xanh duyên dáng theo hô hấp phập phồng như ẩn như hiện, giọt nước từ ngọn tóc ướt trượt xuống theo hai má trắng nõn trong sáng, chảy xuống cái cổ thon dài, dần dần biến mất tại chỗ sâu như mê hoặc.

Hai cô gái đi ngang qua nhìn thấy, vội nhỏ giọng kêu lên.

Bị kêu tỉnh, Hàn Thích Dịch nhướn mày, cởϊ áσ khoác bao Cố Khanh lại, sau đó đẩy Cố Khanh vào phòng đóng chặt cửa.

Cố Khanh hơi thoáng nhướn mày, cũng không phản kháng. Hàn Thích Dịch không nghe thấy, Cố Khanh có cải tạo thân thể qua thì nghe được, hai cô gái đó cũng không phải đang thảo luận gì khác, mà là đang thảo luận tư thế cơ thể công thụ. Nhưng đây cũng không cần nói cho Hàn Thích Dịch, nhìn hắn phản ứng rất thú vị, không phải sao?

“Ông chủ anh tìm tôi có việc?” Đỡ lấy áo vest có chút rộng, Cố Khanh nói.

Không có gì hấp dẫn Hàn Thích Dịch hơn là người yêu đang mặc đồ của mình lúc này, yên lặng kẹp chặt thân dưới, cố gắng nghiêng đầu không nhìn Cố Khanh hiện tại cả người tràn ngập hương vị dụ hoặc.

“Không thấy em trong phòng tôi, nên đến xem.” Dừng * muốn phun ra, Hàn Thích Dịch gian nan mở miệng nói.

“Đổ mồ hôi không ít, tôi về tắm rửa.” Có lẽ là đắp không quá thoải mái, Cố Khanh xả áo vest xuống, đưa cho Hàn Thích Dịch, ngược lại cầm lấy khăn khô chà lau tóc nhỏ nước. Giữa động tác nửa bả vai hơi lộ ra, khiến Hàn Thích Dịch không thể khống chế mà thoáng nhìn hô hấp liền tăng thêm.

Như không nghe thấy Hàn Thích Dịch tăng thêm tiếng hít thở, Cố Khanh lau tóc đến nửa khô sau trực tiếp cởϊ áσ tắm, thay Tshirt rộng rãi.

“Cố Khanh, em…” Nhận ra Cố Khanh khác với khi trước, Hàn Thích Dịch mâu thuẫn đồng thời lại có chút hưng phấn.

Mâu thuẫn là tất cả mình chứng kiến có thể đều là giả, mà hưng phấn thì là Cố Khanh như vậy khiến hắn cảm thấy đây mới là chính Cố Khanh thật sự, hơn nữa, điều này không phải đang nói hắn và Dư Minh không có…

“Như thế nào? Ông chủ” Xách quần, Cố Khanh chậm rãi tới gần “Anh không phải đã biết sao?”

Vẫn là sơ ý, khi đối thoại với hệ thống Cố Khanh biết được Hàn Thích Dịch phái bảo vệ âm thầm bảo vệ mình, thấy mình cùng Trịnh Phong nói chuyện. Bởi vì chưa thấy qua bảo vệ mặc đồ thường nên hệ thống không phát hiện, khi nhìn thấy bảo vệ kia nói chuyện với Hàn Thích Dịch về đối thoại giữa Cố Khanh và Trịnh Phong thì mới biết được.

“Hoặc là, anh muốn vờ như không biết.” Tới gần Hàn Thích Dịch, Cố Khanh kiễng mũi chân nhẹ giọng thử nói bên tai Hàn Thích Dịch, khó có khi gặp được đàn ông hợp khẩu vị hắn, trực tiếp buông tay Cố Khanh vẫn có chút luyến tiếc.

Mùi

hoa hồng thản nhiên từ người Cố Khanh truyền đến, khiến Hàn Thích Dịch hoa mắt thần mê.

Ngưng ngưng thần, Hàn Thích Dịch cứng giọng nói “Chỉ cần em không xúc phạm tới Dư Minh.”

“Yên tâm, em không có hứng thú với anh ta. Người em có hứng thú, là anh…”

____________________________________________________

“Cậu Hàn, cậu nói đều là thật?” Cố Tích Trù ngẩng đầu nhìn chàng trai trước mắt.

“Hoàn toàn là thật.” Hàn Dư Minh mỉm cười nói.

“Lão Cố, lão Cố ông nghe thấy không? Con trai chúng ta tìm được rồi, tìm được rồi! Mười tám năm, chúng ta rốt cuộc tìm được nó!” Cố phu nhân kích động khóc thành tiếng.

“Kì Lam bà đừng khóc nữa, xin hỏi cậu Hàn chứng minh thế nào đây?” Vỗ vỗ bà vợ khóc đến mức không kịp thở bên người, Cố Tích Trù hỏi.

“Tôi tự nhiên là có chứng cứ, đây là ảnh chụp. Ông Cố bà Cố, sườn tai của con các ngài có phải hay không có một cái bớt hình bán nguyệt.” Hàn Dư Minh nói.

“Có có có, có một, lão Cố ông có nhớ rõ bởi vì cái bớt này mà chúng ta đặt tên cho nó là Dược Nhi không? Là nó, chính là nó, là con trai của chúng ta.”

Cố Tích Trù nhận ảnh chụp, quả nhiên bóng người bên trên cùng có vài phần giống hai người, đặc biệt là đôi mắt đào hoa kia, được nhà họ Cố di truyền.

“Vậy cậu Hàn, con tôi…” Cố Tích Trù cũng có vài phần gấp gáp.

“Bà Cố, ông Cố cứ việc yên tâm, Cố Khanh tất cả đều tốt. Chỉ là…” Hàn Dư Minh có chút lúng túng.

“Chỉ là cái gì? Cậu Hàn cậu nói mau.” Bà Cố có chút sốt ruột.

Ông Cố chỉ là nhìn, khí thế trên người lại áp qua Hàn Dư Minh.

Rùng mình trong lòng, Hàn Dư Minh cũng không kéo dài nữa, nói chuyện xảy ra ở quán bar và khách sạn vặn vẹo một chút, đều nói cho hai cụ nhà họ Cố.

“Nhưng tôi sẽ chịu trách nhiệm với Cố Khanh, con cũng có thể mời người đẻ thay, cho nên ông Cố bà Cố, hai người đừng truy cứu được hay không.”

“Sao có thể không truy cứu, đứa con đáng thương của mẹ a, sao lại ăn loại khổ này chứ!” Nói xong bà Cố lại khóc thành tiếng.

“Cậu Hàn yên tâm, chúng tôi không cần cậu chịu trách nhiệm, cũng sẽ không truy cứu, cậu chỉ cần nói cho chúng tôi biết Dược Nhi ở đâu là được.” Áp chế bà Cố còn đang muốn nói gì đấy, Cố Tích Trù nói.

Mọi chuyện không diễn biến như mình tưởng tượng, Hàn Dư Minh bỗng cứng đờ. Nhưng ngẫm lại hai cụ nhà họ Cố thật vất vả tìm về con trai lại bị gài bẫy quan hệ với một người đàn ông, đổi lại là ai thì sẽ nghĩ mọi biện pháp lấy lại công đạo, nói không truy cứu có thể chỉ là một loại lý do mà thôi.

Nghĩ đến đây, Hàn Dư Minh giả vờ cảm kích cũng nói cho hai cụ nhà họ Cố, Cố Khanh sẽ xuất hiện ờ hội đấu giá từ thiện PAP vào chín ngày sau, sau đó liền đi.

Trong quán cà phê chỉ để lại ha cụ nhà họ Cố.

“Lão Cố, ông sao có thể nói vậy! Dược Nhi bị đối đãi như vậy ông sao có thể nói không truy cứu chứ!” Bà Cố nhân cơ hội tránh khỏi Cố Tích Trù liền muốn mắng chửi.

“Kì Lam bà bình tĩnh chút đi, bà chẳng lẽ không có chú ý tới thằng nhóc nhà họ Hàn kia dùng chữ truy cứu hay sao? Hơn nữa vẻ mặt sau đó của nó không phải là đang nói cho chúng ta biết việc này là việc của nhà họ Hàn nó, hoặc là người liên quan đến Hàn Dư Minh nó làm?”

“Kì Lam bà còn nhớ rõ thân thế của Hàn Dư Minh không?”

“Chẳng lẽ…”

“Có lẽ, nó có lẽ đã biết thân thế của mình.” Cố Tích Trù có chút trầm trọng.

“Sao lại…” Thân thế Hàn Dư Minh vẫn là bí mật có hiểu nhưng lòng không nói trong giới, mà hiện tại là ai nói cho hắn bí mật này.

“Lão Cố, vậy?” Bà Cố có chút không yên.

“Kì Lam bà yên tâm đi, tôi sẽ để người điều tra.” Nói Cố Tích Trù ngoắc gọi bảo vệ ngoài quán cà phê, đưa ảnh của Cố Khanh cho hắn xem, dặn dò đôi chút. Cuối cùng bỏ thêm câu, “Nhớ rõ, phải xâm nhập điều tra, có thể sâu bao nhiêu, liền sâu bấy nhiêu.”

“Vâng!” Bảo vệ nhận lệnh ra ngoài, chỉ chốc lát sau một chiếc xe hơi đen nhanh chóng rời đi.

Vừa đổi một chiếc xe Hàn Dư Minh ngồi trong xe nhìn chiếc xe hơi màu đen chạy như bay mà đi, lộ ra một nụ cười thành công.