Ngây Ngốc Làm Ruộng

Chương 23: Phiền phức tới cửa

Editor: AM

Tiễn bước Triệu A mẫu, Chung Tử Kỳ vui vẻ đi vào nhà bếp, làm Chung Tử Kỳ bật cười chính là Triệu Chính An đang mắt to trừng mắt nhỏ với hai con chó, hình ảnh vừa hài hước lại hài hoà.

"Ăn đi, ngon lắm đó." Triệu Chính An đẩy khúc xương qua, dáng vẻ chờ mong, hắn ảo tưởng sau này hai chú chó sẽ rất uy phong lẫm liệt, chắc chắn khi dẫn nó rất ngoài rất khí phách, bọn Hổ Tử sẽ hâm mộ hắn cho coi.

Chó con còn nhỏ, kiên trì lâu như vậy, nhìn thấy người trước mắt đúng là vô hại liền giảm cảnh giác, con lớn nhất chạy lại ngậm khúc xương rồi hai con vội vàng chạy đến góc sáng sủa cùng nhau ăn.

Triệu Chính An nở nụ cười.

"Thích không?" Chung Tử Kỳ hỏi.

"Thích."

"Thích thì đặt tên cho nó đi."

Triệu Chính An nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu, hắn nghĩ không ra: "Nương tử đặt đi."

Chung Tử Kỳ thấy hắn thật sự không nghĩ ra, đành phải đổi thành hắn đặt, nhìn thấy hai chú chó có màu lông ngăm đen, Chung Tử Kỳ liền thuận miệng nói: "Vậy kêu Đại Hắc, Tiểu Hắc đi."

Hắn mới không thừa nhận mình đặt tên rất xấu!!

Triệu Chính An vui vẻ vỗ tay, kêu hai con chó đang ăn xương ngon lành: "Đại Hắc, Tiểu Hắc."

Không để ý tới hắn.

Chung Tử Kỳ lắc đầu mặc kệ, bây giờ có hai con chó nhỏ xem như là tìm hai đồ chơi cho Triệu Chính An, không quá mức nhàm chán.

Buổi tối ăn cơm xong, Chung Tử Kỳ ngồi trên giường đếm tiền, từ khi khai trương đến nay đã gần nửa tháng, hắn lời được gần hai xâu tiền, nếu dựa theo gia đình bình thường mà nói, hai xâu tiền dùng để tiêu xài nửa năm cũng dư dả.

Chung Tử Kỳ cảm thấy chưa đủ, bây giờ đã qua thời kỳ gian nan, hắn muốn suy nghĩ tìm cách kiếm tiền lâu dài, việc buôn bán mì lạnh chỉ đắt hàng mùa này, qua mùa sẽ không bán được nữa, nhưng không hề thua kém... Trong lòng Chung Tử Kỳ đã có ý tưởng.

Ngày hôm sau, Chung Tử Kỳ mở quán, không bao lâu liền có phiền phức tìm tới cửa.

"Các ngươi là ai?" Chung Tử Kỳ cảnh giác nhìn ba người trước mặt, đi đầu chính là nam nhân trung niên mập mạp, da mặt bóng loáng, chòm râu như dê núi, ánh mắt rất nhỏ, thoạt nhìn vừa khôn khéo lại tàn nhẫn.

"Ngươi là chủ quán mì này đúng không? Ta là chưởng quầy tửu lâu Xương Thuận, ta họ Thường." Thường chưởng quầy cười nói.

Khách hàng ngồi ăn ở quán mì đã tránh đi xa, Thường chưởng quầy là ai, bọn họ rất rõ ràng.

"Không biết Thường chưởng quầy giá lâm cái sạp nhỏ của ta là có việc gì muốn làm sao?" Chung Tử Kỳ vừa nhìn liền biết người này không lương thiện gì, chỉ hy vọng hắn đừng bạo lực quá, làm bị thương người vô tội.

Triệu Thăng, Triệu Trữ và Triệu Chính An khẩn trương đứng sau lưng Chung Tử Kỳ.

"Nghe nói trước đó không lâu Kim chưởng quầy có đến đây, còn nghe nói ngươi bắt hắn chờ, cho nên ta tới nói cho ngươi biết, ngươi phải suy nghĩ cho thật kỹ đó, ta không có dễ ăn nói như cái lão già kia đâu." Thường chưởng quầy đánh giá bốn phía rồi cười tủm tỉm, chính là Kim chưởng quầy cười tủm tỉm thì có vẻ hiền lành, còn hắn lại có vẻ u ám.

Qủa nhiên là sợ cái gì thì đến cái đó: "Này... Hy vọng Thường lão bản cho ta thời gian lo lắng một chút được không? Hai ngày, ta sẽ cho ngài câu trả lời thuyết phục."

"Ha ha, vậy ta đây sẽ cho ngươi hai ngày suy nghĩ, nếu ngươi không đồng ý với ta, ta nghĩ ngươi không cần buôn bán trong trấn Thanh Thuỷ này nữa." Thường chưởng quầy liếc nhìn hắn uy hϊếp. Nâng chân đá văng một cái bàn, chén bát trên bàn lập tức rơi vỡ nát.

Thường chưởng quầy hừ một tiếng, vừa lòng rời đi.

Chung Tử Kỳ thấy ba người đã đi xa mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy sau lưng đều là mồ hôi, nắm chặt cánh tay của Triệu Chính An, vẻ mặt Triệu Chính An tức giận, nếu không phải Chung Tử Kỳ giữ chặt thì hắn sẽ xông lên đánh nhau với bọn họ một trận.

"Hơi quá đáng." Triệu Trữ tức giận nói, hắn bị doạ rồi, từ nhỏ đã sống trong thôn, ngẫu nhiên vào trấn vài lần chỉ nghe nói kẻ có tiền đáng sợ thế nào, nhưng chưa từng thấy qua, cho dù người bệnh chốc đầu trong thôn cũng không tàn bạo như vậy.

Chung Tử Kỳ khá tốt, dù sao thì bên trong cơ thể này cũng là người trưởng thành hơn hai mươi lăm tuổi, gặp qua không ít tình huống, ít nhất cũng không bị trường hợp này làm cho sợ hãi, nhưng mà cũng không thể phủ nhận vừa rồi hắn cũng có hơi hoảng sợ.

"Nương tử, hắn xấu, khi dễ nương tử!" Triệu Chính An rất tức giận, đây là lần đầu hắn thấy chuyện này, vừa sợ lại vừa giận, sợ tên đó làm nương tử bị thương, tuy rằng đi rồi, nhưng tên đó vẫn muốn làm gì đó nương tử.

"Ai, các ngươi chọc tới hắn là phiền phức rồi!" Tống đại thúc cách vách lắc đầu thở dài, trong giọng nói chứa đầy vẻ lo lắng.

"Chuyện như vậy không phải một hai lần đâu, trước kia thường xuyên có thể nhìn thấy ở bến tàu, hắn đá cái bàn là nhẹ nhàng lắm rồi, trước kia, trên bến tàu có một nhà làm hải sản rất ngon, thái độ làm người lại kiên cường, bởi vì tài nghệ đó mà một nửa vị khách ở bến tàu đều đến chỗ hắn ăn. Không ngờ lại bị tên họ Thường theo dõi, cuối cùng thì suýt bị tàn phế." Tống đại thúc nói đến đây thì dừng lại một chút.

"Sau đó thì sao?" Triệu Thăng hỏi, thế nhưng trong lòng mọi người đều có đáp án.

Quả nhiên.

"Sau đó, hắn không thể không thoả hiệp, giao phương pháp chế biến cho họ Thường, từ trước đến nay tửu lâu Xương Thuận này luôn làm việc âm ngoan giả dối, lòng dạ nham hiểu, bởi vì sợ liên luỵ đến người nhà cho nên hắn mới thoả hiệp. Bây giờ hắn không mở quán nữa, về nhà trồng trọt rồi." Tống đại thúc nói xong còn hít một tiếng, trong mắt chứa đầy bất đắc dĩ và tiếc hận.

Trong lúc nhất thời, không khí trở nên ngưng trọng, yên lặng không tiếng động.

"Vậy phải làm sao bây giờ, sinh ý của chúng ta vừa mới tốt lên, chẳng lẽ phải..." Triệu Trữ sắp khóc luôn rồi, hắn vừa hoang mang vừa lo sợ.

Vẻ mặt Triệu Thăng cũng nghiêm túc, nhưng mà hắn lại không thể làm gì, nếu đánh một trận có thể giải quyết được vấn đề thì hắn sẽ xông lên, nhưng mà mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, nó còn liên luỵ đến rất nhiều thứ mà hắn không dám nghĩ tới.

Chung Tử Kỳ hít sâu một hơi, đột nhiên nở nụ cười: "Các ngươi đừng lo lắng, trong lòng ta đã biết, biết nên làm cái gì bây giờ!" Tối qua hắn đã đưa ra quyết định, chính là tửu lâu Xương Thuận này quá kiêu ngạo, nếu không hắn còn phải lo lắng một chút xem có nên bán phương pháp cho họ hay không, đáng tiếc... Chung Tử Kỳ hắn cũng không phải là người có thể chịu đựng uy hϊếp, ngươi càng cứng thì hắn càng cứng, nhưng hắn không cứng bên ngoài mà cứng ở trong lòng, thật ra hắn rất bướng bỉnh, từ chuyện thua mua đồ ăn là có thể nhìn ra việc hắn là người có thù sẽ báo, sao có thể để bọn họ chiếm được tiện nghi chứ, hắn thà rằng tặng không cho người khác cũng không muốn bọn họ vừa lòng.

Vẻ mặt Triệu Chính An vẫn rất sốt ruột, hắn bị bầu không khí khẩn trương này cuốn hút, hắn nghe hiểu người đàn ông kia sẽ đến nữa, lỡ như lại khi dễ nương tử nữa thì sao? Hắn không cho phép (╰_╯)

"Tử Kỳ, ngươi đừng có cậy mạnh!" Triệu Thăng lo lắng nói. Hắn sợ Chung Tử Kỳ sẽ đi vào lối mòn mà cái người Tống thúc vừa kể.

"Đúng vậy, Tử Kỳ, cùng lắm thì chúng ta bán cho hắn đi, an toàn quan trọng hơn, với tài nghệ của ngươi thì làm cái gì cũng có thể kiếm tiền." Triệu Trữ cũng sốt ruột.

"Các ngươi đó, còn rất ngây thơ, nếu ta thật sự bán phương pháp cho Xương Thuận, cho dù bọn họ có mua cũng lấy giá rất thấp để mua, thậm chí không mua được còn cướp bóc, mấy điều này ta không nói các ngươi cũng hiểu rõ mà." Tống đại thúc nói, hắn thật sự thích mấy đứa nhỏ này, không muốn bọn họ chịu khổ, nhưng mà lòng người quá phức tạp, hắn cũng không thể che chở được cho bọn chúng, chỉ có thể thầm cầu nguyện cho bọn chúng có thể bình yên vô sự.