"Đừng tổn thương đến con của tôi! Cẩn Hạo, anh muốn ly hôn, tôi cũng đã ly hôn? Các người cảm thấy tôi có lỗi với Bạch Thiến Thiến, trong bốn năm nay, các người đối với tôi như thế nào, tôi cũng đều nhịn, tôi van cầu các người, đừng ép tôi bỏ đứa nhỏ, cái gì tôi cũng không muốn, chỉ cầu các ngươi đừng làm tổn thương đến đứa bé trong bụng tôi!"
Tần Hoan "Bịch" Một tiếng quỳ trên mặt đất, lại một lần nữa khổ sở cầu xin Bạch Cẩn Hạo, cầu xin tất cả mọi người của Bạch gia.
Bạch Thiến Thiến đứng sau lưng Bạch Cẩn Hạo, lạnh lùng nói: "Anh, anh đã nghe chưa? Tiện nhân này ly hôn với anh là có mục đích! Người phụ nữ thâm độc mưu mô như cô ta, bây giờ không muốn gì, nhưng ai biết được, nếu như cô ta đợi đứa bé lớn lên lợi dụng nó làm gì Bạch gia thì sao? Cô ta không xứng có con! Cô ta không xứng!"
"Không......Không phải như thế! " Tần Hoan quỳ trên mặt đất, hèn mọn giải thích: "Thiến Thiến, tại sao cô nhất định phải đối với tôi như vậy, tôi đã nói rồi, tôi không có hại con của cô, cô có biết hay không, lúc cô đang đứng giữa ranh giới sống và chết nằm giãy giụa trên giường, người đàn ông kia lại dặn dò bác sĩ phải bảo vệ đứa nhỏ? Nhưng hắn là một con người bệnh hoạn, những người phụ nữ đã từng qua lại với hắn, được hắn đưa tới bệnh viện phẫu thuật, tất cả những đứa bé được sinh ra từ họ đều bị dị tật? Là hắn lừa cô, hắn còn muốn mạng của cô, là tôi......"
"BA~! " Một tiếng, là mẹ Bạch đã xông lại, hung hăng tát Tần Hoan một cái: "Tiểu tiện nhân không biết xấu hổ nhà cô! Đã đến lúc này rồi, mà còn dám bịa chuyện nói dối kí©ɧ ŧɧí©ɧ Thiến Thiến sao? Thiến Thiến nói không sai, cô chính là một độc phụ lòng dạ rắn rết! Đứa bé cô sinh ra chắc chắn cũng là thứ ti tiện ác độc! Cẩn Hạo, mau gọi bác sĩ lại đây, xóa sạch đứa con trong bụng cô ta! Tôi tuyệt đối không cho phép loại phụ nữ ti tiện cô làm ô nhiễm huyết mạch của Bạch gia chúng tôi"
"Không được! Các ngươi không thể làm như vậy, không thể đối với tôi như vậy, không thể đối với con tôi như vậy, nó cũng là một sinh mạng...! " Tần Hoan cúi xuống, dập đầu xuống sàn băng giá, "Đông đông đông", chỉ một lát sau, trên trán cô đã chảy không ít máu.
Bạch Cẩn Hạo nhìn máu đỏ chảy từ trán xuống mặt của Tần Hoan, thân thể hắn cũng bắt đầu run rẩy, đang muốn nói cái gì đó, Bạch Thiến Thiến bỗng nhiên nắm lan can, thả một chân xuống dưới: "Ba, mẹ, anh, nếu như các ngươi để cho con của độc phụ này sống sót, con sẽ chết cho mọi người xem! Không thể lấy lại công bằng cho con của mình, con còn sống trên đời này làm gì nữa?"
"Thiến Thiến!" Ba Bạch luống cuống, nhìn Tần Hoan, Bạch Cẩn Hạo đem áo tắm khoác lại lên người cô, giống như là đã có quyết định.
Thế nhưng......
"Cẩn Hạo, mau đem đứa bé, phá đi!"
"Ba!" Bạch Cẩn Hạo chợt ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy khϊếp sợ, sau đó lập tức ảm đạm, hắn giúp buộc lại dây tắm cho Tần Hoan, nói một tiếng: "Được!"
Cuối cùng Tần Hoan triệt để tuyệt vọng.
Không đi bệnh viện, chỉ gọi cho bác sĩ riêng của Bạch gia, gϊếŧ con của cô, đứa bé chắc chắn phải chết không có nghi ngờ!
"Ha ha ha" Cô bỗng nhiên cười to như một tên điên: "Bạch Cẩn Hạo, hổ dữ không ăn thịt con ..., Bạch Thiến Thiến, Tôn Dạng, Bạch Kỳ Sơn, các người gϊếŧ chết con của tôi, các người nhất định sẽ hối hận! Nhất định sẽ hối hận!"
Thoạt nhìn Tần Hoan có vẻ nhu nhược yếu ớt, đây là lần đầu tiên cô giọng nói lạnh lùng ác liệt nhự vậy gọi tên tất cả mọi người ở Bạch gia!
Bạch Thiến Thiến bỗng nhiên có chút sợ hãi, cô thét chói tai: "Bác sĩ đâu? Sao bác sĩ vẫn còn chưa tới? Mau gϊếŧ đứa con trong bụng của ác phụ này đi! Tốt nhất là dùng thuốc gϊếŧ, dùng thuốc mạnh nhất, làm cho cô ta từ nay về sau phải trở nên giống tôi, cũng không thể mang thai, cả đời này cũng không thể mang thai!"