Mùa Hoa Anh Đào

Chương 4: Oan gia (phần 2)

Hắn đột ngột đi một mạch đến bàn Rin, hắn thản nhiên chống 1 tay nhảy lên bàn nó ngồi, 2 chân vắt chéo 1 cách thật tự nhiên trước bao ánh mắt kinh ngạc của toàn thể cả lớp kể cả Izumi.Thế là bao lời bàn tán xôn xao lại vang lên:

-Ơ, anh ấy quen con nhỏ nhà quê đó à? girl 1

-Có chuyện gì vậy? boy 1

-Đã sớm nói rồi mà, con nhỏ đó cũng đâu phải dạng đàng hoàng đâu. girl 2

-Thôi bà ơi! Đâu phải ai cũng giống như bà đâu! boy 2

-Ôi! không lẽ nàng đã có chủ rồi sao? Tình yêu của tôi! boy 3 (kary: thằng cha này giỏi ảo tưởng)

.....................bla bla bla

Bỏ mấy lời đó ngoài tai, nó vẫn thản nhiên đọc quyển sách trên tay của mình. Lúc này hắn mới lên tiếng giọng nói đầy mị hoặc xen lẫn phần khinh bỉ:

-Trả đây!

Nghe vậy nhỏ ngước mặt lên bắt gặp 1 khuôn mặt vô cùng tuấn tú như 1 bức điêu khắc được trạm trỗ hết sức là tinh tế phải nói là vô cùng hoàn mĩ, nếu người con gái nào nhìn vào cũng sẽ bị mê hoặc nhưng tất nhiên nó là ngoại lệ.Nó thản nhiên không nói lời nào mà lấy quyển tập dưới ngăn bàn mình đặt trên bàn rồi tiếp tục đọc quyển sách còn đang đọc dỡ. Hắn bây giờ vẫn còn đang ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên hắn gặp 1 người con gái không son phấn tuy vậy vẫn rất đẹp 1 nét đẹp vô cùng lạnh lẽo, nhưng điều làm hắn ngạc nhiên nhất là cô gái này không đỏ mặt trước vẻ đẹp "ngàn vàng" của mình (kary: anh này tự kỉ dễ sợ) mà còn hết sức là bình thản nữa chứ! nhưng rồi anh chợt nhận ra được điều gì đó vẻ mặt ngạc nhiên lúc này giờ chuyển sang nét mặt khinh thường, hắn chậm rãi nói:

-Chuyện này có phải là cô cố tình sắp đặt?

Mắt nó vẫn nhìn chăm chăm vào quyển sách trên tay, nói với âm điệu cực lạnh:

-Cố tình!? Nực cười! Kèm theo sau đó khóe môi nó nhếch lên ý khinh thường.

Hắn tức giận, nhưng vẫn cố kiềm lại nhàn nhạt nói:

-Không phải cô vậy chẳng lẽ lại là tôi? Thật tức cười.

Nó vẫn giữ ngữ điệu đó:

-Cũng có thể.

Hắn nghe vậy, thì tức giận chẳng thể chịu nổi nữa rồi đây là lần đầu tiên hắn mất kiểm soát vì con gái, hắn giơ tay lên với ý định tặng cho nó 1 cái tát thì nó phản ứng kịp đứng dậy né sang nơi khác.(kary:Các bạn cũng rất tò mò rằng tại sao chị ấy lại phản xạ tốt hay giỏi võ phải không? Mình cũng xin giải thích luôn vì 6 năm qua sống tự lập chỉ luôn phải tự bảo vệ bản thân nên đã đi học võ ở nhiều nơi và phản xạ tốt vì chỉ luôn phải có tính phản xạ và cảnh giác cực cao mới bảo vệ được bản thân đấy ạ!). Vì trượt tay nên người hắn chúi về phía trước đâm sầm lên bàn nhỏ, vì cái tính sợ con trai nên gặp tình huống bất ngờ như vậy nhỏ bỗng bật khóc lớn chạy về phía sau Rin ôm chầm lấy nó.Còn mấy con nhỏ kia thấy vậy thì lườm nó rồi chạy lại đỡ hắn dậy. Eichi nhăn mặt khó chịu vì mình đã té rồi mà con nhỏ kia lại khóc, giận quá hóa giận định đưa tay lên tán nhỏ, nhỏ co người lại vì sợ, chờ đợi cái bạt tay đó giáng xuống...

"CHAT" Âm thanh vang trời vang lên giữa không gian yên tĩnh khiến cho mọi người đứng như trời tròng nhìn cảnh trước mặt. Người nhận cái bạt tay đó không phải là Izumi mà là hắn Eich. Hắn đứng đó 1 tay xoa 1 bên mặt hằn lên 5 dấu tay, đôi mắt hằn lên tia tức giận nhìn người con gái vô cảm trước mắt và chính xác rằng chủ nhân của cái bạt tay đó là Rin. Thật ra lúc đó hắn định tát nhỏ, nhưng bị nó kịp thời giữ lại rồi nhanh chóng dùng tay còn lại giơ lên và..........mọi chuyện thành như vầy nè!

Đôi mắt băng lãnh của cô nhìn sâu vào hắn, vẫn giọng nói vô cảm ấy nhưng nó vô cùng vô cùng lạnh, lạnh hơn lúc đầu gấp ngàn lần:

-Tôi có 5 điều cấm kị và cậu đã phạm phải 1 trong 2 điều cấm kị NHẤT của tôi. Đó là đυ.ng đến bạn của tôi và..............._nói đến đây, nó dùng ánh mắt đó quét hết toàn bộ mọi người, rồi nói tiếp_ các người cũng vậy nói gì tôi thì tùy, nhưng ai mà đυ.ng đến cậu ấy Izumi là coi chừng tôi_ nó vừa nói vừa chỉ tay về cô gái đứng phía sau mình đang khóc bù lu bù loa. Nói rồi cô lại nhìn sang hắn nói:

-Và tôi ghét nhất là nói nhiều, nhưng hôm nay cậu đã khiến cho tôi nói nhiều nên cộng 2 điều đó lại thì đã là nhẹ lắm rồi!