Trải qua nhiều lần chẩn bệnh của Bạch Y, thân phận “Con trai có mang”của Hiểu Hâm chính thức xác nhận, từ đó Hiểu Hâm dường như được dán nhãn “Động vật quý hiếm”, trở thành đối tượng trọng điểm bảo hộ của trên dưới Huyết Cung. Hàn Quân Tà càng đem mọi việc vứt cho bọn người Huyền Mộc, cả ngày bồi Hâm nhi của hắn.
Kỳ thật đối với Hàn Quân Tà mà nói, con nối dõi gì đó cũng không quan trọng. Hắn là do khi còn nhỏ bởi cảnh ngộ mà thành, đối với người thân cũng không có tình cảm, bằng không cũng sẽ không trong một đêm diệt sinh phụ toàn gia. Đương sơ lúc đó nếu Hiểu Hâm không phải con của hắn, sợ rằng lúc ở Đào cốc đã chết dưới chưởng của hắn.
Cho nên đối với hài tử trong bụng Hiểu Hâm, Hàn Quân Tà cũng không để ý, hắn ngược lại lo lắng cho thân thể Hiểu Hâm hơn, nam tử sinh tử là việc chưa bao giờ nghe nói đến, hắn lo thân thể Hiểu Hâm sẽ chịu tổn thương.
Hoàn hảo, Hiểu Hâm uống xong thuốc Âu Dương Diệm lưu lại, tuy rằng ăn thêm được một chút, ngủ nhiều thêm một chút, cơ thể chính là vẫn khỏe mạnh.
“Thiếu chủ, đây là mân côi thiên tằng cao mới làm…”
“Thiếu chủ, trời lạnh người nên mặc thêm y phục…”
“Thiếu chủ, nên uống thuốc…”
“Thiếu chủ…”
Càng ngày bụng Hiểu Hâm càng tròn, những người hầu hạ bên cạnh hắn cũng càng khẩn trương, quả thật đều nhanh thành thần kinh mất.
Cuối cùng một ngày nào đó của bốn tháng sau, tiểu gia khỏa trong bụng Hiểu Hâm có vẻ muốn ra ngoài.
“Sao sớm vậy…”
“Mới năm tháng a…”
“Nhanh đi gọi Bạch tiên sinh…”
“Mau gọi bà đỡ…”
“Chủ thượng…”
Không giống như phụ nhân mười tháng hoài thai, tiểu gia khỏa ở trong bụng Hiểu Hâm năm tháng thì không ở lại nữa. Giữa lúc Huyết Cung mọi người trở tay không kịp một đoàn rối loạn, một đạo gió mát xuyên vào phòng, mọi người còn chưa rõ chuyện gì, đã bị nhốt ngoài cửa.
“Ha hả, không cần gấp ~~ Hâm nhi của ngươi không việc gì ~~” Bên trong phòng truyền đến thanh âm đùa cợt của Tiên Đế.
Hàn Quân Tà nhìn Ma Tôn ngồi trong sảnh, gắng gượng ổn định tâm tình xao động, căng thẳng nhìn cánh cửa đóng kín.
Qua thời gian một chén trà nhỏ, Tiên Đế vui tươi hớn hở đi ra, Hàn Quân Tà hấp tấp vào nhìn Hâm nhi, nhìn thấy Hiểu Hâm bình yên vô sự tựa trên giường mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ thấy Hiểu Hâm y quan chỉnh tề ngồi trên giường, trong tay ôm một hài nhi, sắc mặt hồng nhuận thần thái sáng láng, một điểm cũng không giống như vừa sinh hài tử, khiến người khác không khỏi nghi hoặc hài tử kia là vừa sinh ra sao. Thấy Hàn Quân Tà tiến vào, Hiểu Hâm hưng phấn bế tiểu hài nhi cho hắn xem.
Hàn Quân Tà đầu tiên ôm Hiểu Hâm vào lòng nhìn thật tỉ mỉ, xác định Hiểu Hâm không việc gì mới chuyển hướng nhìn tới tiểu hài tử trong lòng, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng phi thường khả ái.
“Cha, đặt tên gì cho nó thì được?”
“Hâm nhi đặt đi.” Hàn Quân Tà vô tình nói.
“Vậy… Gọi là Hàn Giang Tuyết đi ~~ ha hả sau này gọi con là Hàn Giang Tuyết.”
Hiểu Hâm đột nhiên nhớ tới lúc bé lão sư dạy “Độc điếu Hàn Giang Tuyết”.
Lúc này, một phụ nhân trung niên bị Đồng Thủy đưa tới, chính là bà đỡ mới tìm được ở trấn cạnh Huyết Ma Phong. Bà đỡ vội vàng tới trước giường, thấy hài tử đã sinh rồi không khỏi sửng sốt, sau đó mới hoảng hốt kêu lên.
“Ai nha! Hài tử này sao không động đậy! Mau phách vỗ!!”
Thai nhi là nhờ cuống rốn của mẹ mà được cung cấp dưỡng khí, một khi sinh ra, con đường này bị chặt đứt, hài tử phải dựa vào chính mình mà hô hấp. Tiếng khóc đầu tiên chứng tỏ phổi đã thông, nếu tới lúc sinh hạ lại không khóc tiếng đầu tiên vậy phiền phức rồi.
Với kiến thức hiện nay của bà đỡ tất nhiên không biết, nhưng nàng đỡ đẻ nhiều hài tử như thế, đương nhiên biết rõ phải làm gì, thấy hài tử không nhúc nhích liền thông thạo giơ bàn tay to, vỗ xuống.
Tiểu Giang Tuyết vốn lúc đầu mắt lẳng lặng nhắm bổng nhiên mở mắt, trong đôi mắt tròn tròn hàn mang* chợt lóe, bà đỡ sợ đến mức giữ mãi tư thế giơ tay.
Hàn Quân Tà suy nghĩ một chút nhìn tiểu Giang Tuyết rồi phân phó bà đỡ lui xuống lĩnh thưởng, Hiểu Hâm thấy tiểu Giang Tuyết trợn mắt hài lòng hôn một cái “Bác” trên gương mặt đỏ sẫm. Vui vẻ đùa cùng hài tử Hiểu Hâm không chú ý đến không gian giữa tiểu Giang Tuyết và Hàn Quân Tà cuộn trào mãnh liệt sóng điện.
“Má ơi… lão bà tử ta làm bà đỡ nhiều năm như vậy, cũng chưa thấy qua đứa trẻ mới sinh nào trợn mắt, còn không khóc một tiếng…”
Bà đỡ lĩnh thưởng xong được người đưa về nhà, mỗi khi nhớ lại nhãn thần lạnh lùng của tiểu Giang Tuyết kia liền không ngừng run rẩy. Đó là nhãn tình mà một hài tử mới sinh sẽ có sao…
Buổi chiều, Hàn Quân Tà đang trong thư phòng giải quyết đống sự vụ tích tụ nhiều ngày, lần thứ hai ngẩng đầu nhìn nhuyễn tháp trống trơn, phiền muộn lắc đầu, đứng lên đi về hướng Đông viện.
“Tiểu Giang Tuyết ~~ cười một cái được không a ~~”
Đông viện phòng ngủ Hàn Quân Tà và Hiểu sát vách, Hiểu Hâm đang dùng nước ô mai chua chua ngọt ngọt dụ tiểu Giang Tuyết “Xuất mại sắc tương”*.
Tiểu Giang Tuyết mở to đôi mắt nhìn chăm chú Hiểu Hâm, nhìn một hồi, không chút keo kiệt tặng Hiểu Hâm một cái mặt cười thật tươi.
Hiểu Hâm nhìn khuôn mặt đỏ bừng nộn nộn của tiểu Giang Tuyết, không kìm được vươn tay nhẹ nhàng xoa, phát hiện cảm giác thật tốt thì xoa đến nghiện, tiểu Giang Tuyết kia vậy mà cũng ngoan ngoãn để cho Hiểu Hâm chơi “Ta xoa ~ ta xoa ~ ta xoa xoa xoa ~~”
Hàn Quân Tà bước vào nhìn thấy chính là cảnh Hiểu Hâm ngồi cạnh cái nôi vừa làm gì đó vừa ha hả cười mãi.
“Cha ~ mau đến xem ~ mặt tiểu Giang Tuyết sờ đã a ~”
Hàn Quân Tà đứng bên cái nôi, dưới ánh mắt cổ vũ của Hiểu Hâm buộc lòng phải đưa ngón trỏ…
“A, tiểu Giang Tuyết, sao có thể cắn cha!”
Không sai, chính là “cắn”. Tiểu Giang Tuyết không chỉ vừa sinh là đã có thể trừng mắt, mà còn phát triển với một tốc độ đáng kinh ngạc, ra đời hơn tháng đã mọc răng.
Hàn Quân Tà diện vô biểu tình đứng ở đó, nhiệt độ trong phòng dần hạ thấp. Cái miệng nhỏ nhắn của tiểu Giang Tuyết gắt gao cắn ngón tay Hàn Quân Tà, trong mắt có thần tình đắt ý, nhưng chuyển hướng Hiểu Hâm liền trở thành trong suốt vô tội.
Hiểu Hâm vội lừa tiểu Giang Tuyết nhả ra, lần thứ hai không để ý giữa một lớn một nhỏ đối diện nhau đùng đoàng hỏa dược.
———————————————————
Cuối cùng… sinh rồi…
Mệt chết Y ta…(lau mồ hôi trước…)
Đóng lại phiên ngoại bảo bảo sau này có cơ hội sẽ viết tiếp,
Còn có đóng lại thân thế của tên Tà cùng cảnh H của Huyền Mộc và Ảnh, chờ một ngày nào đó sẽ viết (đưa mắt nhìn xa xăm ING~~)
Kế tiếp chính là sâm sâm văn ~~~~ nữ vương thụ a ~~ mới thách đấu a!!!
Thỉnh các vị đại nhân tiếp tục ủng hộ Y ta a ~~
Có ý kiến gì nhất định phải nói cho Y ta nga ~~~ Y ta nhất định sẽ cố gắng cải thiện ~~~
———————–
hàn mang:
tia nhọn sắc lạnh
Xuất mại sắc tương:
trao đổi sắc
——————————————–
Vâng, cũng chính thức kết thúc!!! *Nhảy múa*
Uke yêu của ta, ta đã hoàn thành lời hứa nhá!! Sớm hơn dự kiến nên thay vì quà sinh nhật, ta dùng làm quà chút uke yêu của ta thi đại học xong nhá *ôm hôn*
Và đây là phần lảm nhảm của ta. Mọi người cũng biết ta là chúa lười (qua tiến độ update cũng thấy), cho nên ta đang phân vân không biết có nên làm tiếp một truyện khác hay không. Vì tự thấy trình độ của mình quá cùi bắp, hơn nữa lời văn và cách edit còn phụ thuộc nhiều vào cảm hứng của ta (mà cái cảm hứng ấy ít khi nó xuất hiện). Nên ta sợ việc ta edit sẽ là một sự à ừm… ko tôn trọng tác phẩm + tác giả. Thế nên mong mọi người có ý kiến.