Ta Không Phải Thụ!!

Chương 2

Bữa trưa ăn tại một nhà hàng cơm tây gần công ty, trên menu toàn thịt bò thịt cừu khiến Mông Manh hoa cả mắt, cậu đối diện menu nửa ngày cũng không biết nên gọi cái gì, cuối cùng sợ dọa người cậu đành lung tung chọn phần cơm giống Niếp Gia Lập. Trước lúc ăn cơm là uống canh nóng, Mông Manh vừa dùng cái miệng nhỏ uống, vừa nghe Mạc Vịnh Hân báo cáo công việc với Niếp Gia Lập, cảm khái hai người này công tác cuồng, ngay cả ăn cơm cũng không buông tha. Nhưng mà hai người mặt ngoài nghiêm túc thảo luận công việc trên thực tế đang nghĩ gì? Niếp Gia Lập vẫn chú ý nhất cử nhất động của Mông Manh, Mông Manh ăn canh có thói quen cắn thìa nuốt canh xuống, thỉnh thoảng còn đẩy ra. Đầu lưỡi phấn nộn liếʍ liếʍ môi, vừa đáng yêu vừa kɧıêυ ҡɧí©ɧ, khiến Niếp Gia Lập luôn theo con đường cấm dục hầu kết nhấp nhô. Mạc Vịnh Hân cũng muốn xem tiểu manh thụ ăn cơm hấp dẫn thế nào, đáng tiếc lão đại thỉnh thoảng phóng nhãn đao mang theo cảnh cáo làm nàng đành phải từ bỏ, thật sự là keo kiệt, ngay cả xem đều không cho!

Món chính vừa lên Mông Manh liền choáng váng, nếu là bò bí-tết còn đỡ, ít nhất cậu biết cắt, nhưng sao là sườn cừu! Có xương lại không trật tự, bảo cậu ăn thế nào a! Mông Manh rối rắm, ngẩng đầu nhìn trộm hai người kia một cái, Mạc Vịnh Hân gọi món bò bí-tết, người ta đã tao nhã cắt từng khối từng khối ăn; lại nhìn băng sơn lão đại, cùng sườn cừu giống mình, động tác cắt thuần thục như sư phụ lò mổ. Cũng không thể ngày đầu đi làm, lần đầu tiên cùng lão đại ăn cơm liền xấu mặt, Mông Manh đau khổ cầm lấy dao cẩn thận đối phó món sườn cừu trước mặt.

Ô, miếng lớn như vậy thật khó cắt, ta dùng sức dùng sức lại dùng sức…… Choang! Rốt cục món ngọt đặt ở bàn ăn do Mông Manh dùng sức quá độ mà rơi xuống đất, ở nhà hàng yên tĩnh sinh ra tiếng vang. Mông Manh xấu hổ bất động, ô, vẫn là mất mặt, hận không thể buông dao chạy trốn. Niếp Gia Lập tựa hồ đoán trước tình huống này sẽ xảy ra, gọi phục vụ lấy món ngọt khác, sau đó đem đĩa ăn của mình đổi cho Mông Manh. Mông Manh sửng sốt một chút, thịt cừu trong đĩa trước mặt đã được lọc xuống, còn cẩn thận cắt thành khối nhỏ. Không ngờ băng sơn lão đại ôn nhu như vậy…… Ý thức được mình vừa suy nghĩ cái gì mặt Mông Manh liền hồng thấu, cúi đầu chuyên tâm ăn cơm che dấu tâm tư. Niếp Gia Lập vẫn nhẹ nhàng ăn món sườn cừu của Mông Manh. Mạc Vịnh Hân cả quá trình đều bị xem nhẹ, trong lòng cười mờ ám, rốt cục lão đại bắt đầu phát huy ôn nhu thế công, tiểu manh thụ ngươi chờ bị bắt đi!

Cơm ăn đến một nửa, Mạc Vịnh Hân đột nhiên đứng dậy nói là nhớ ra còn có phần văn kiện khẩn cấp chưa viết, vội chạy về công ty, Mông Manh kinh ngạc nhìn chén đĩa trước mặt Mạc Vịnh Hân đã trống trơn, rõ ràng mình còn gần ba phần thịt cừu chưa ăn, lại nhìn băng sơn lão đại cũng chưa ăn xong, ân, này không phải vấn đề ở mình, nhất định là dạ dày của chị Vịnh Hân rất kỳ quái mới có thể ăn nhanh như vậy. Mà Mạc Vịnh Hân đạp giày cao gót phiên phiên rời đi nội tâm rối rắm vô cùng, lão đại a, ngài nhất định phải nắm chắc cơ hội này a, ta vì hạnh phúc của ngài mà từ bỏ điểm tâm a! Lão đại, ta chúc ngươi vui vẻ, cô nương đây phải về xem GV!

Mạc Vịnh Hân rời khỏi, không khí giữa hai người tựa hồ liền tẻ ngắt, Mông Manh ngây ngốc nhìn Niếp Gia Lập, vô cùng xấu hổ, một đương sự khác lại không phát giác: “Ăn cơm, lát nữa mang em đi dạo khu vực quanh công ty.”

Di? Là cảm giác sai sao? Giống như thanh âm của băng sơn lão đại trở nên ôn nhu a! Mông Manh lắc lắc đầu vứt bỏ ý tưởng loạn thất bát tao, tiếp tục chuyên tâm ăn cơm. Niếp Gia Lập mặt ngoài bất động thanh sắc, vừa tiếp tục ăn cơm, vừa đánh giá nhóc con ngồi đối diện, vừa ngốc vừa manh, nhu thuận lộ ra điểm đáng yêu, lúc ăn cơm thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ khóe miệng dính nước sốt, tự nhiên không hề giả, có thể suy xét tháng này giúp Mạc Vịnh Hân tăng lương, thức thời như vậy thật sự là hiếm có!

Dùng xong cơm trưa, tâm tình Niếp Gia Lập vô cùng tốt đi thanh toán, sau đó mang theo tiểu manh thụ chậm rãi tản bộ về công ty, tiểu manh thụ tựa hồ vẫn có chút sợ hãi mình, phải làm thế nào mới mau thân thân thiết nhỉ?

“Nghe nói em nhờ người xin vào?” Nói xong Niếp Gia Lập nhìn thấy hai má tiểu manh thụ dần dần đỏ lên.

“Vâng, đúng vậy…… Bởi vì thành tích ở trường của em không phải đặc biệt tốt, mẹ em lo lắng em không thể tự tìm chỗ thực tập, cho nên mới……”

Thật sự là thẳng thắn đến đáng yêu, ừm…… Nếu về sau ở trên giường cũng thẳng thắn như vậy liền tốt lắm.

“Anh không cần lo lắng, em nhất định sẽ cố gắng làm việc!” Thấy thủ trưởng sắc mặt không xấu, Mông Manh nhanh chóng tỏ rõ quyết tâm, nhưng ngươi thật sự cho rằng Niếp Gia Lập sắc mặt không xấu sao? Rõ ràng là muốn tìm bất mãn!

“Không sao, chỉ cần em cố gắng học anh sẽ dạy cho em.” Khụ, cũng chính là kỹ xảo trên giường…… Tuy suy nghĩ trong lòng hai người khác nhau quá xa, nhưng trò chuyện ngắn ngủn với nhau tựa hồ đã kéo gần khoảng cách của họ, tay Niếp Gia Lập tự nhiên khoác lên vai tiểu manh thụ, nghiêng đầu còn có thể nhìn đến lông tơ thật nhỏ trên làn da cậu, có điểm giống…… Quả đào mật, thật muốn cắn một ngụm!

“Di, gần công ty có Starbucks a!” Còn đắm chìm trong ảo tưởng Niếp Gia Lập nhanh chóng trở về sự thật: “Ừ, thích?” Sau đó nội tâm thầm thở dài, nếu tiếp tục như vậy hình tượng băng sơn của mình khó giữ được.

“Dạ, thích giữa trưa uống chút gì đó, mùa đông thích nóng, mùa hè thích siro đá, siro xoài là ngon nhất!” Nhắc tới sở thích Mông Manh hiện tại thực vui vẻ, trong mắt bất giác toát ra mong ước.

“Không thích cà phê?” Còn tưởng rằng nhóc con thích Starbucks sẽ thích cà phê chứ, kết quả lại được đến đáp án nhóc con thích đồ ngọt.

“Bình thường, không chán ghét, nhưng em có chút mẫn cảm với cà phê, uống cà phê sẽ hưng phấn quá độ. Anh hẳn là thích cà phê a? ”

“Vì sao hỏi như vậy?”

“Ừm……” Mông Manh do dự một chút, tựa hồ có chút buồn rầu, “Phần lớn người có thân phận như anh đều thích cà phê mà?” Xem ra đứa nhỏ này nhất định đã bị hệ liệt tiểu thuyết tổng tài đầu độc.

“Cũng không thực thích, vẫn cảm thấy hồng trà tốt hơn.” Cuối cùng Niếp Gia Lập không nhẫn tâm phun tào, cấp nhóc con chút tưởng tượng ngây thơ.

Buổi chiều Mạc Vịnh Hân đưa cho Mông Manh một số dữ liệu, bảo cậu dùng PPT sửa sang một chút, chuyện này đối với tiểu manh thụ bán trạch nam mà nói quả thực là bữa ăn sáng. Mông Manh mở dữ liệu, liền thấy văn kiện bên trong thật kỳ quái, cái gì mà “Cấp tiểu manh thụ đồ vật thật là tốt “, “Tiểu manh thụ nhất định muốn xem”, “Trợ giúp tiểu manh thụ học tập” Linh tinh, làm Mông Manh vô cùng tò mò. Tuy tò mò nhưng phải hoàn thành công việc trước, thành thành thật thật mở ra văn kiện tên là “PPT tiểu manh thụ phải sửa chữa” ký hiệu riêng biệt. Mông Manh chuyên tâm thao tác máy tính, trước mặt đột nhiên có thêm một ly siro xoài, kinh ngạc quay đầu liền thấy khuôn mặt không biểu tình của Niếp Gia Lập, nhưng tựa hồ có chút quỷ dị, rốt cuộc là sao vậy? Ngơ ngác suy nghĩ nửa ngày cũng không có kết quả, cuối cùng tiểu manh thụ đành từ bỏ, hai tay ôm ly siro, vui vẻ hỏi: “Là mua cho em à?”

“Không phải nói thích sao?” Bỏ lại câu hỏi, cũng không chờ trả lời, Niếp Gia Lập liền xoay người trở về văn phòng của mình, lưu lại tiểu manh thụ ngơ ngác nghĩ lão đại thật khốc a, nói ít còn thêm vẻ mặt không chút thay đổi!

Tới gần tan tầm Mông Manh rốt cục đem phần văn kiện hơn bảy mươi mấy trang sửa xong, đang muốn đem dữ liệu trả cho Mạc Vịnh Hân, Mạc Vịnh Hân lại nói đưa nàng văn kiện là được, dữ liệu là quà cho tiểu manh thụ. Vì thế Mông Manh ngoan ngoãn thu dọn sau đó chuẩn bị tan tầm, ngay lúc cậu thu thập tốt chuẩn bị rời đi thì Niếp Gia Lập lại lần nữa lặng yên xuất hiện phía sau cậu: “Chuẩn bị về nhà sao?”

Mông Manh quay đầu, vẻ mặt hoảng sợ, cẩn thận vỗ vỗ ngực: “Đúng vậy, phải về.”

“Anh đưa em về.”

“Cám ơn anh, không cần, em có thể tự mình……” Lời còn lại của Mông Manh căn bản chưa kịp nói ra, Niếp Gia Lập đã xoay người đi, Mông Manh đành phải đuổi theo.

Buổi tối trước lúc ngủ Mông Manh nhớ tới dữ liệu chị Vịnh Hân cho, nhất thời lòng hiếu kỳ nổi lên, đem laptop lên giường, chuẩn bị nhìn văn kiện có tên kỳ quái.

“Ân ân, hảo thoải mái…… Hảo thích! Thật là lợi hại!” Trên màn hình là một cậu bé xinh đẹp bị đặt dưới thân người đàn ông tráng kiện mà trừu sáp, hai người thỉnh thoảng tiếp hôn, rêи ɾỉ liên tục. Mông Manh cơ hồ sợ ngây người, tuy thường xuyên bị người trêu đùa kêu tiểu thụ, nhưng cậu chưa từng xem qua cái này, xấu hổ nóng mặt, lại nhịn không được tò mò tiếp tục xem. Đêm đó tiểu manh thụ nằm mộng, trong mộng cậu bị Niếp Gia Lập đặt ở dưới thân như vậy lại như vậy, kết quả buổi sáng ngày hôm sau cậu ăn đủ, qυầи ɭóŧ ướt một mảnh làm người ta không thể nhìn thẳng.

Lúc Mạc Vịnh Hân ở văn phòng nhìn đến vẻ mặt uể oải của tiểu manh thụ liền biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện, tuy cụ thể là gì cô chưa thể xác định, nhưng trong long đã cười trộm. Mông Manh hiện tại cảm thấy nhìn đến Niếp Gia Lập đều ngượng ngùng, sao có thể làm mộng như vậy, chẳng lẽ mình có tâm tư với băng sơn lão đại! Nghĩ vậy Mông Manh càng thêm không dám đối mặt Niếp Gia Lập, nhưng buổi chiều Starbucks đúng hạn tới, buổi tối Niếp Gia Lập đưa cậu về nhà. Mông Manh cảm thấy mình nhất định là bệnh, thời điểm tắm rửa vô tình nhớ tới sườn mặt Gia Lập lúc lái xe rồi nhớ đến đêm làm mộng, sau đó liền…… Cương. Run rẩy giải quyết xong vấn đề sinh lý, Mông Manh đã cảm thấy thẹn muốn chết, vừa vào chăn liền nhắm mắt ngủ.

Hai ngày tiếp theo Mông Manh đều trốn tránh Niếp Gia Lập, nhưng đó chỉ có thể là nguyện vọng, Starbucks mỗi ngày không gián đoạn, tan tầm xe đưa về, thậm chí cơm trưa đều do Niếp Gia Lập bao, thỉnh thoảng bị kêu đi học cái này học cái kia, kết quả chính là tiểu manh thụ mộng thấy chính mình bị Niếp Gia Lập ba ba ba, thân thể lại theo điều kiện phản xạ làm cậu nhịn không được nghĩ tới Niếp Gia Lập mà tɧẩʍ ɖυ.

Tục ngữ nói thật đúng, không tại trầm mặc bùng nổ thì tại trầm mặc biếи ŧɦái, loại sinh vật ngốc tiểu manh thụ này sao có thể biếи ŧɦái, vì vậy cậu bùng nổ. Một buổi chiều nào đó ánh nắng tươi sáng, Mông Manh không ăn siro Niếp Gia cho cậu, mà là đi theo Niếp Gia Lập vào văn phòng của hắn.

“Cái kia…… Niếp tổng……”

Niếp Gia Lập nâng mi, nhìn thấy cậu bé trước mặt ấp úng: “Có việc?”

Tiểu manh thụ gật đầu như gà mổ thóc, sau đó lại do dự nửa ngày mới mở miệng: “Có thể hỏi chút chuyện không liên quan tới công việc được chứ?”