Thịnh Đường

Chương 68: Phiên ngoại 1: Một giấc mộng dài hai mươi ba năm

Một.

Trong khoảnh khắc mũi tên rời khỏi tay, hắn cuối cùng cũng nhìn rõ ánh mắt anh.

Đôi mắt kia đã không còn bình tĩnh, không còn xa cách, mà cảm xúc ẩn chứa trong đó cũng không thể nói hết bằng lời.

Kinh ngạc, bất đắc dĩ, tuyệt vọng, tự trào...... mỗi loại cảm xúc, giống như một thanh kiếm sắc đâm vào ngực mình.

Vì vậy mũi tên kia còn chưa đâm vào ngực anh, bản thân hắn đã đau đến xé nát gan ruột.

“Xin lỗi, đại ca.” Hắn nhìn anh, cố giữ cho mình bình tĩnh, nhưng giọng nói đã không nén nổi cảm giác run rẩy.

Mà lời vừa mới dứt, người trước mặt đã ngã xuống khỏi lưng ngựa, mắt mở trừng trừng, trên áo trắng giáp bạc là vết máu đỏ tươi như minh hoa.

Thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ vẻ mặt sau cùng của anh.

Nhìn rõ thì sao, giờ này khắc này, y đối với mình cũng chỉ còn một chữ hận.

Bên tai vang lên tiếng rơi nặng nề, đầu ngón tay Lý Thế Dân buông lỏng, trường cung trong tay cũng đột ngột rơi xuống. Hắn kinh ngạc nhìn bóng người ngã trên mặt đất, nhìn vết máu đỏ thẫm chầm chậm chảy xuống trước ngực anh, bỗng đờ người ra không thể nhúc nhích.

Giữa âm thanh chấn động dữ dội, trong đầu hắn chỉ còn một mảng trống rỗng, hình như vẫn chưa hiểu đã có chuyện gì xảy ra. Hắn thẫn thờ cho ngựa đứng yên, thậm chí đã quên trận phân tranh trước Huyền Vũ môn còn chưa chấm dứt.

Bỗng dưng con ngựa hắn cưỡi giơ cao hai vó trước, chở hắn lao về phía trước. Lúc này Lý Thế Dân mới hoàn hồn, nhưng cả người lẫn ngựa đã lọt vào cánh rừng nhỏ cách đó không xa.

Theo sau hắn, là Lý Nguyên Cát tay cầm trường cung.

“Ngươi gϊếŧ đại ca! Chính tay ngươi gϊếŧ huynh ấy!” Đôi mắt Lý Nguyên Cát đỏ ngầu vì giận, hắn giương trường cung trong tay kéo dây bắn liền ba mũi tên. Nhưng do quá hoảng loạn, dù Lý Thế Dân không kịp trốn tránh, ba mũi tên kia cũng chỉ bay sát sạt qua người hắn.

Lý Nguyên Cát quyết định không bắn tên nữa mà đến gần hắn, kéo dây cung định siết cổ hắn. Lý Thế Dân vội vàng tránh đi, nhưng quần áo lại bị móc vào cành cây, không thể thoát thân. Đang lúc hoảng hốt lại nghe một tiếng hét lớn, Uất Trì Cung đã vung trường mâu dài một trượng tám của mình, hùng hổ lao đến.

Lý Nguyên Cát thấy vậy thì kinh hãi, đỡ được một đòn rồi vội vàng thúc ngựa tránh đi, nhưng chạy chưa xa đã bị một mũi tên của Uất Trì Cung bắn trúng lưng, ngã ngựa mà chết.

Uất Trì Cung hô lớn: “Thái tử và Tề vương đều đã chết, nếu thức thời thì hãy mau mau quy thuận Tần vương!” Dứt lời thúc ngựa chạy vào bìa rừng, chỉ thấy Lý Thế Dân sau tràng vật lộn vừa rồi đã ngã ngựa, nhưng vẫn chưa đứng lên, chỉ giữ nguyên tư thế quỳ trên mặt đất, mười ngón đâm sâu vào lớp bùn.

“Điện hạ......” Uất Trì Cung do dự vòng ra trước mặt hắn, chỉ cảm thấy thân thể đối phương hình như đang run rẩy, nhưng cũng không phải vì ba mũi tên vừa rồi của Lý Nguyên Cát.

Lý Thế Dân mãi không đáp lời.

Những lời Lý Nguyên Cát vừa nói vẫn quanh quẩn trong đầu hắn, dường như đến lúc đó hắn mới nhận ra Lý Kiến Thành đã chết, chết trong tay mình.

Rốt cuộc mình đã tự tay gϊếŧ chết anh.

Đầu ngón tay càng ra sức cào cấu mặt đất phía trước.

—— Đại ca, tất cả là do ngươi ép ta, là ngươi ép ta đến bước đường này.

Thấy hắn mãi không đáp lời, Uất Trì Cung nhắc nhở: “Điện hạ, Tề vương đã chết.”

Mà Lý Thế Dân hình như vẫn không nghe tiếng, cho đến khi có người vội vã đến báo: “Điện hạ, người trong Đông cung và Tề vương phủ nghe tin, lập tức dẫn quân đến nơi này!”

Lý Thế Dân bỗng hoàn hồn, hắn ngước nhìn người trước mặt giây lát rồi mới chậm rãi chống tay đứng dậy, thần sắc dần dần khôi phục vẻ bình tĩnh.

Hắn biết mình đã không thể quay đầu.

“Truyền lệnh xuống, dốc hết binh lực trong phủ ngăn chúng lại, nhất thiết không cho ai tiếp cận nơi này!” Dừng một chút, lại quay sang Uất Trì Cung, nét mặt bình tĩnh đến gần như u ám, “Uất Trì tướng quân, thay ta tiến cung...... báo việc này cho phụ hoàng.”

Hai.

Hôm sau khi Lý Thế Dân tiến cung gặp Lý Uyên, qua một đêm mà ông đã già đi rất nhiều.

Hai con bị huynh đệ tàn sát, bản thân cũng bị ép vào thế bất đắc dĩ phải nhượng lại binh quyền lẫn chính quyền. Giờ này khắc này, cái ngôi hoàng đế của ông đã thành hữu danh vô thực.

Thấy Lý Thế Dân đến thỉnh an, ngoài mặt ông không hề tỏ thái độ, cũng không mở miệng nói gì, thậm chí chỉ rũ mắt, không muốn nhìn kẻ bất nghĩa tàn sát huynh đệ, bức bách phụ thân trước mặt.

Nhưng im lặng hồi lâu, ông lại nghe Lý Thế Dân khẽ nói: “Phụ hoàng, ta gϊếŧ đại ca, ta…… tự tay gϊếŧ huynh ấy. Ta…… đã không còn đường lui ……”

Trong giọng nói kia, đúng là mang theo nghẹn ngào.

Lý Uyên ngước mắt lên, nhưng chỉ thấy Lý Thế Dân chầm chậm quỳ xuống trước mặt ông, nhắc lại những lời vừa rồi bằng giọng đứt quãng, dần dần khóc không thành tiếng, cuối cùng biến thành gào khóc dữ dội.

Giọng nói kia đau xé gan ruột, Lý Uyên cũng chưa bao giờ nghe.

Im lặng hồi lâu, cuối cùng ông đứng dậy bước lên, ôm hắn vào lòng.

Lý Thế Dân thuận thế dựa vào ngực ông như thuở thơ ấu, không thể đè nén cảm xúc thêm nữa, hắn khóc ra thành tiếng.

Mà suốt quãng đời còn lại của hắn, sẽ không bao giờ có ngày nào như hôm nay nữa. Hắn sẽ trở nên lạnh lẽo, uy nghiêm, sẽ không bao giờ bộc lộ dù chỉ là một chút cảm xúc chân thật trước mặt bất kì ai khác.

Lý Uyên thở dài một hơi. Đích tử có ba thì đã mất hai, chuyện đến nước này rồi, ông cũng không còn lựa chọn nào khác.

Ba.

“Nếu đã diệt môn trừ tịch (*) thái tử và Tề vương, vì sao còn giữ lại tại hạ?” Ngụy Trưng quỳ thẳng xuống, thần sắc bình thản như mặt hồ phẳng lặng.

(*) Diệt môn là gϊếŧ hết cả nhà, trừ tịch là xóa tên ra khỏi phả hệ, không công nhận gia đình đó thuộc hoàng tộc.

Lý Thế Dân ngồi trên cao nhìn xuống y, chậm rãi nói: “Người của Đông cung bị phế, nếu quy thuận ta sẽ không so đo hiềm khích lúc trước.”

Ngụy Trưng khấu đầu bái: “Vậy xin điện hạ ban chết cho Ngụy Trưng.”

“Muốn chết?” Ánh mắt của Lý Thế Dân bỗng dưng sắc bén thêm vài phần, hắn cười nhạt, “Ngươi muốn dùng cái chết bày tỏ chí khí?”

“Không phải vậy,” Ngụy Trưng đáp, “Dưới suối vàng lạnh lẽo, thần cam nguyện bầu bạn với thái tử......”

“Vọng tưởng!” Lý Thế Dân thình lình vỗ án, nghiến răng nghiến lợi nói, “Các ngươi...... ai cũng đừng mong xuống đó theo y!”

Ngụy Trưng vẫn phủ phục không ngẩng lên, sắc mặt bình thản. Thật ra y cũng hiểu Lý Thế Dân hối hận rồi, hắn hạ lệnh không truy sát dư đảng của thái tử và Tề vương, chính là vì không muốn lấy mạng thêm một ai nữa.

Chỉ là người ấy đã đi rồi, hối hận thì có ích gì? Ngụy Trưng âm thầm mỉm cười, thật ra đáy lòng y đã có quyết định......

Nhưng đúng lúc này, y lại nghe Lý Thế Dân mở miệng. Giọng nói kia không hề giận dữ, trái lại trầm thấp, thậm chí còn mơ hồ lộ ra chút ảm đạm.

“Ngụy Trưng, trong lòng y trọn đời chỉ có giang sơn này. Nếu ngươi thật sự vì y thì không nên quên ý nguyện đó.”

Ngụy Trưng nghe vậy thoáng ngơ ngẩn, sau đó cười khổ một tiếng. Chính vì như thế, y mời không tự sát ngay sau chính biến Huyền Vũ môn.

Đối đầu với Lý Thế Dân, y chưa bao giờ rơi vào thế yếu, chỉ có lần này dù biết rõ hắn đang lợi dụng mình thì cũng không còn cách nào khác.

—— Điện hạ, Ngụy Trưng xưa nay chưa bao giờ tiếc mạng, chỉ có lần này e là phải tham sống sợ chết một lần rồi.

Bốn.

Năm Trinh Quán thứ nhất, Lý Thế Dân khi đó đã là vua một nước hạ lệnh truy phong Lý Kiến Thành làm Tức vương, thụy hiệu “Ẩn”; truy phong Nguyên Cát làm Hải Lăng quận vương, thụy hiệu “Lạt”, đồng thời khôi phục nguyên tịch cho hai người, dùng lễ cải táng.

Hôm ấy Lý Thế Dân buồn bã đứng trước Nghi Thu môn rất lâu không nói. Đến khi quay lại, lệ đã rơi đầy.

Người ta chỉ nói trong thụy pháp, ẩn phất bất thành viết ẩn, bất hiển thi quốc viết ẩn, kiến mỹ kiên trường viết ẩn (*). Lại không biết, ẩn, là che. Ẩn, là giấu.

(*) Trích từ Sử ký chính nghĩa luận lệ, thiên Thụy pháp giải. Đừng bắt mình giải nghĩa, mình bó tay >”< Một chữ “Ẩn”, bất quá là nỗi đau ngấm ngầm muốn quên mà chẳng thể quên. Năm. Hai bên bờ Vị Thủy, đại quân căng thẳng giằng co. Tướng lĩnh cầm đầu đã đứng ra khỏi hàng, cách con sông rộng, im lặng đằng đẵng. Cuối cùng Hiệt Lợi Khả hãn Đốt Bật mở miệng trước, nhưng lại cười nói: “Lần trước cáo từ đến hôm nay mới gặp lại, Tần vương ngày nào không ngờ đã là đế vương, trước Huyền Vũ môn gϊếŧ thân huynh đệ, quả là bản lĩnh!” Lý Thế Dân nghe vậy vẫn không đổi sắc, chỉ nói: “Lẽ nào Hiệt Lợi Khả hãn thừa cơ xâm phạm ranh giới Đại Đường ta không phải vì bản thân mình, mà vì báo thù cho Tức Ẩn vương?” Bất ngờ nghe hắn nhắc đến một cái thụy hiệu truy phong, trong lòng Đốt Bật có chút đau xót, phải cắn môi mới nén giận nổi. Lý Thế Dân thấy thế lại tiếp: “Ta với ngươi đã đối chiến vài tháng, dù Đại Đường ta dân sinh chưa bình phục, nhưng dốc hết sức của Đột Quyết cũng không đủ đánh bại ta hoàn toàn. Hôm nay Khả hãn đã chịu đến bờ sông Vị Thủy gặp ta thì hẳn cũng đã hiểu thấu việc này. Thật ra ta không muốn đối đầu với Đột Quyết, mà chỉ muốn lập minh ước với Khả hãn. Nếu Khả hãn cũng có ý này thì vàng lụa tiền tài tự nhiên sẽ dâng lên.” Đến nay dư đảng của Lý Kiến Thành vẫn không ngừng khởi sự, lại thêm dân sinh ảm đạm sau mấy năm chiến loạn liên miên, Lý Thế Dân biết lúc này tuyệt không phải thời cơ quyết chiến với Đột Quyết. Đốt Bật trầm ngâm hồi lâu rồi nói: “Ta chỉ muốn một vật mà thôi.” Lý Thế Dân hỏi: “Vật gì?” “Ta từng nghe năm xưa bệ hạ có được một cuốn tranh đẹp, tên là “Lan Đình tập tự”, Đốt Bật cười, nói rành rọt từng chữ, “Tuy ta không phải người trung thổ nhưng cũng ưa thói phong nhã, nghe tiếng tăm của nó mà không có được...... chẳng hay bệ hạ có chịu từ bỏ thứ mình thích hay không?” Lý Thế Dân nghe vậy, sắc mặt bỗng dưng tối sầm. Đốt Bật nhìn hắn giây lát rồi nói: “Nếu bệ hạ không chịu từ bỏ, ta cũng không cưỡng cầu. Chỉ là hôm nay không tiện nán lại ở đây lâu, ta xin cáo từ trước, mọi việc...... mong bệ hạ cân nhắc kỹ.” Lý Thế Dân nhìn bóng lưng gã rời đi, sắc mặt dần dần tối lại. Mà Đốt Bật dẫn đại quân thúc ngựa quay đầu, lại đột ngột cười lên ha hả, tiếng cười phóng khoáng mà thấp thoáng nét thê lương. Khuya hôm đó, doanh trướng Đốt Bật nghênh đón sứ giả triều Đường, thứ gã cầm trong tay chính là bảo vật hiếm thấy —— “Lan Đình tập tự”. Đốt Bật chầm chậm mở bức họa, ngắm nghía từng tấc một, im lặng không nói. Hồi lâu, gã mới cẩn thận cất kỹ bức họa, nói với sứ giả: “Quay về nói cho hoàng đế các ngươi biết, việc minh ước coi như đã định, còn giao ước cụ thể thì hôm khác sẽ gặp mặt thỏa thuận sau.” Mấy ngày sau, hai bên ký kết” Vị Thủy chi minh”, Đốt Bật tự tay gϊếŧ bạch mã, lấy máu minh thệ vài ngày nữa sẽ dẫn binh trở về. Chuyện đòi tranh ở Vị Thủy, cũng không ai biết rốt cuộc là ra sao nữa. Sáu. Năm Trinh Quán thứ mười sáu, Lý Thế Dân nằm mộng. Gương mặt xa cách đã hai mươi năm lần đầu tiên hiện ra trước mắt hắn, hết sức rõ ràng, phảng phất như vươn tay ra là chạm vào. Nhưng khi hắn vô thức đưa tay ra, đối phương nháy mắt đã hóa thành một vệt khói trắng. Đến khi tỉnh lại, Lý Thế Dân thẫn thờ ngồi trên giường, sắc mặt lạnh lẽo hai mươi năm không đổi. Nhưng sờ tay lên mặt, đầu ngón tay lại đầy những vệt ẩm ướt. Đột nhiên hắn bật cười, cười rồi lệ lại rơi đầy mặt. Sau bao nhiêu năm tháng ra sức lãng quên, ra sức đè nén, giấc mộng này lại khiến hắn chợt nhận ra, quãng thời gian hai mươi năm không có người kia làm bạn mới thật sự là hư ảo như mộng. Thì ra trong suốt hai mươi năm, mình chưa ngày nào quên được y, chưa ngày nào thoát khỏi cái bóng của y. Sự giày vò này phảng phất như đã ăn sâu vào cốt tủy, không đầu không cuối. Ba ngày sau, Lý Thế Dân lại hạ chiếu khôi phục tước phong Hoàng thái tử cho Lý Kiến Thành, gọi là “Ẩn thái tử”. Một năm sau, hắn nhiều lần cố chấp, cuối cùng cũng toại nguyện, lấy được bản “Đường thư” từ tay Đỗ Như Hối (1). Trong một ngày đêm, hắn tự tay sửa sạch những đoạn có liên quan đến Lý Kiến Thành. Thấy trong sách miêu tả “Tư giản thỉ, bất trị thường kiểm, hoang sắc thị tửu, điền liệp vô độ, sở tòng giai bác đồ đại hiệp” (Tính tình phóng túng, không biết kiểm điểm bản thân, hoang sắc thích rượu, săn bắn vô độ, kẻ đi theo đều là hạng giang hồ lưu manh), hắn trái lại mỉm cười, giống như bị giày vò nhiều năm cuối cùng đã tìm được nơi phát tiết. —— Đại ca, ngươi chẳng qua cũng chỉ đến thế, ta ……việc gì phải nhớ mãi không quên ngươi. Bảy. “Mang “Lan Đình tập tự” đến cho trẫm......” Lý Thế Dân nằm trên giường, nhìn lêи đỉиɦ trướng chậm rãi nói. Cung nhân vâng dạ rời đi, sau đó ôm một cuốn tranh trở về. Đến bên giường mở ra rồi, mới giật mình nói: “Bệ hạ, tranh này...... sao lại là giấy trắng?” “Lớn mật! Đây rõ ràng là tranh đẹp hiếm thấy, sao có thể là giấy trắng?” Lý Thế Dân giận dữ quát, nhưng không ngăn nổi một trận ho khan, lại nói tiếp, “Mau đưa tranh cho trẫm...... cho trẫm......” Cung nhân sợ hãi im bặt, chỉ y lời cuộn tròn bức hoạ rồi dâng lên. Lý Thế Dân ôm bức họa vào lòng, nghiêng người vào bên trong, nói: “Ngươi hãy lui ra đi.” Rồi không nghe tiếng gì nữa. Cung nhân kia đang định lui ra, nhưng lại bị Lý Thế Dân gọi lại. “Bệ hạ còn có gì phân phó?” “Tranh này không được cho bất kỳ kẻ nào thấy,” Giọng Lý Thế Dân đã hơi mơ hồ, “Sau khi trẫm trăm tuổi, nhất định phải theo trẫm xuống mồ.” Cung nhân kia nghe vậy vội vã quỳ xuống: “Bệ hạ thân thể cường tráng, làm sao......”, lại bị Lý Thế Dân cắt ngang. “Thôi, cho ngươi lui.” Cung nhân đi rồi, Lý Thế Dân chậm rãi nhắm mắt, vẻ mặt bình thản. Sau khi trúng tên trong chuyến thân chinh Triều Tiên, thân thể hắn ngày càng suy yếu. Kể từ đó, hắn thường xuyên thấy ảo giác, thấy Lý Kiến Thành xuất hiện bên người mình, nói chuyện với mình, hình bóng như ma quỷ, mà diện mạo vẫn đẹp đẽ như thuở ban đầu. Hắn biết sự giày vò sẽ theo hắn đến chết. Vì thế hắn bắt đầu uống đan dược, không phải vì muốn được trường sinh bất lão, chỉ mong thoát khỏi cảm giác giày vò này. Mà hôm nay, thân thể mình đại khái đã chôn vùi dưới những thứ đan dược ấy. Ra sức ôm chặt bức họa trong lòng, giữa cơn mông lung, Lý Thế Dân nhớ lại suốt năm mươi năm đời mình. Nửa đời trước, có đại ca làm bạn. Nửa đời sau, chỉ còn lại một mình. Hắn biết, dù Đại Đường dưới thời mình cai trị cường thịnh chưa từng có, dù mình một tay sáng lập ra Trinh Quán chi trị, dù đời mình có vô số công tích...... nhưng lại chưa có ngày nào thật sự vui vẻ. Hắn thậm chí chưa bao giờ thật sự cười, vì bóng ma không thể xóa nhòa kia luôn luôn giày vò hắn, làm cho hắn thống khổ. Mà hôm nay...... cảm thấy hạn lớn đổ xuống đầu mình, hắn trái lại càng thêm bình thản. Cảm giác giày vò này, cuối cùng cũng sắp kết thúc. Không biết đã qua bao lâu, cảm thấy sau lưng dường như có động tĩnh, Lý Thế Dân xoay người ngồi dậy, liền thấy Lý Kiến Thành đứng bên giường. Áo trắng hơn tuyết, khóe mắt chân mày cũng thấp thoáng ý cười, y như dáng vẻ mình mê luyến năm xưa. “Đại ca, người sắp chết đều nói thật. Hôm nay ngươi có chịu tin ta một lần?” Hắn rũ mắt, cười trầm thấp, chậm rãi nói, “Thực không dám giấu, ta hối hận rồi, ta thật sự…… hối hận ……” Ngước mắt lên, bỗng dưng cúi xuống ôm chặt lấy anh, “Đại ca, nếu có kiếp sau, ta không cần thiên hạ này, chỉ cần ngươi……” Mơ hồ thấy anh trở tay ôm lấy mình, cảm giác quen thuộc kia đã rất lâu chưa thấy. Lý Thế Dân càng ra sức ôm chặt lấy đối phương, vùi đầu vào cánh tay anh, bỗng dưng mỉm cười. Từ năm Vũ Đức thứ chín đến năm Trinh Quán thứ hai mươi ba, suốt hai mươi ba năm, hắn chưa bao giờ cười như thế. “Đại ca, đã muộn hai mươi ba năm, ngươi có nguyện chờ ta một đoạn đường?” —————————————— (1) Tác giả nhầm lẫn vì bản Tân Đường thư này do sử quan đời Tống viết sau khi Lý Thế Dân chết mấy trăm năm, tài liệu mà Lý Thế Dân đòi xem và sửa là “Khởi cư chú” và “Cao Tổ thực lục” “Thái Tông thực lục”. Tân Đường thư viết vậy là đã nói giảm nói tránh đi kha khá, chứ nguyên bản đoạn viết về Thành trong 2 cuốn thực lục kia nó còn gớm hơn nhiều =)))))) Phân tích mấy đoạn bôi đen này cũng vui lắm nhưng thôi để khi khác