Thịnh Đường

Chương 42

Đầu năm Vũ Đức thứ ba, ngoại thành Bách Bích lại đón một trận tuyết rơi.

Lý Thế Dân cuộn mình ngồi trong trướng, nương theo ánh lửa chập chờn từ chậu than trước mặt mà lẳng lặng đọc lá thư trên tay. Xem xong hắn chậm rãi vo viên tờ giấy lại, siết chặt trong lòng bàn tay. Hồi lâu lại buông ra tựa như kiệt lực, nhẹ nhàng quẳng vào lửa. Trong ánh lửa rực rỡ, cục giấy vo tròn từ từ mở ra, bùng cháy, cuối cùng hóa thành tro bụi.

Vũ Văn Sĩ Cập đứng một bên vốn định hỏi nội dung bức thư, nhưng thấy sắc mặt hắn uể oải, không đoán nổi là vui hay buồn nên cũng đành thận trọng không dám nói bừa.

Hắn vốn là con trai Vũ Văn Thuật – Hữu vệ Đại tướng quân triều Tùy, cũng là em trai Vũ Văn Hóa Cập. Tháng hai năm ngoái, Vũ Văn Hóa Cập liên tiếp bại dưới tay Hoài An vương Lý Thần Thông và Đậu Kiến Đức, vận số đã hết. Vũ Văn Sĩ Cập tự biết mình không còn đường, vả lại cũng từng có giao tình cũ với Lý Uyên, liền tiếp nhận một đạo chiếu thư hàng Đường.

Mà Lý Thế Dân thấy tâm tư hắn kín đáo, có ý tán thưởng, liền thừa dịp mời chào nhân tài bốn phương mà nạp hắn vào dưới trướng mình, có phần trọng dụng. Lần xuất chinh này lại mang theo bên người, coi như quân sư.

Thật ra từ sau cái chết của Lưu Văn Tĩnh, hắn cũng đột ngột cảm thấy bên người đã không còn ai để mình đối xử chân thành nữa.

Trong trướng rơi vào im lặng, mãi cho đến khi Lý Thế Dân thản nhiên mở miệng: “Thái tử đã bình cường đạo ở Chu Chất, khải hoàn về triều.” Hắn nhìn chậu than, ánh lửa trong mắt lay động, vẻ mặt bình thản, khóe môi dường như lại thấp thoáng nét mỉa mai, “Huynh ấy phái người đến truyền tin, nhắc bản vương trận chiến này…… tuyệt không thể sơ xuất.”

Từng đường từng nét chữ trên thư quá đỗi quen thuộc khiến người ta đau lòng, khiến người ta cơ hồ có thể tưởng tượng ra bóng áo trắng cao gầy kia đang ngồi nghiêm trang dưới đèn chăm chú viết. Nhưng từng câu từng chữ trong thư lại lạnh lẽo như băng, không mang theo bất cứ tình cảm nào, cũng không thừa ra một câu lo lắng.

— Đại ca, huynh đưa thư đến chẳng qua là vì giang sơn họ Lý.

Vũ Văn Sĩ Cập đột ngột nghe Lý Thế Dân nhắc đến nội dung bức thư, lại thấy sắc mặt hắn thấp thoáng vẻ chua xót, trong lòng đã hiểu ra vài phần. Hắn vốn thông minh, lại giỏi nhìn mặt đoán ý, trong những ngày sớm hôm bầu bạn với Lý Thế Dân đã lờ mờ phát giác hình như hắn ôm ấp một thứ tình cảm khác thường với đương kim thái tử.

Nhưng chuyện này tuyệt đối không thể nói cho người ngoài, thậm chí mình nhìn ra điều gì cũng không được để Tần vương biết. Vì thế hắn trầm ngâm giây lát rồi hỏi: “Điện hạ, tính ra chúng ta đã giằng co với Tống Kim Cương ở đây hơn bốn tháng ròng rã, không biết thời cơ tấn công bao giờ mới tới?”

Lý Thế Dân nghe vậy cũng không đáp ngay, chỉ đứng dậy bước đến gần cửa, vén trướng môn nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy trận tuyết này vừa ngưng, khắp ruộng đồng đều phủ lên một tầng trắng muốt. Trong tầm mắt trống vắng tịch liêu, phương xa không một bóng người, chỉ còn sắc trắng trải dài đến vô tận.

Vũ Văn Sĩ Cập bước đến đứng sau lưng hắn, chỉ thấy gió lạnh thấu xương từ ngoài cửa thốc vào, thân hình bất giác run lên. Nhưng Lý Thế Dân hình như hoàn toàn không để ý, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài trời. Phóng mắt nhìn về phương xa, hắn lẩm bẩm than: “Đây hẳn là trận tuyết cuối cùng trước khi xuân đến.”

Không hiểu lời hắn có ý gì, Vũ Văn Sĩ Cập cũng chỉ phụ họa theo: “Dạ phải, rồi chẳng mấy chốc mà sang xuân.”

Lý Thế Dân thả trướng môn, quay lại nhìn hắn hỏi: “Nhân Nhân (*) nghĩ quân ta còn có thể giằng co với Tống Kim Cương ở nơi này thêm bao lâu nữa?”

(*) Tự của Vũ Văn Sĩ Cập =)) Đờ mờ sao mình nghi Vũ Văn Sĩ Cập được trọng dụng vì cái tự quá =))

Vũ Văn Sĩ Cập đắn đo giây lát rồi đáp: “Có thể chống đỡ lâu dài, nhưng không thể quá lâu.”

Lý Thế Dân khẽ nhíu mày, hỏi: “Nói vậy là có ý gì?”

“Ý chí quân ta như sắt đá, hạng nhân mã tầm thường tuyệt không thể sánh. Vả lại bản thân điện hạ cũng làm gương cho binh tốt, đồng cam cộng khổ vượt qua hoạn nạn, ngay cả mùa đông rét mướt đằng đẵng này cũng chịu đựng được, chỉ chờ thêm vài ngày lo gì không chống đỡ nổi?” Vũ Văn Sĩ Cập nói đến đây bỗng ngập ngừng giây lát rồi mới tiếp, “Nhưng dù ý chí quân ta có vững bền đến đâu, nếu rơi vào cảnh thiếu ăn lâu dài thì cũng không chịu nổi một chiêu rút củi đáy nồi vặt vãnh.”

Lý Thế Dân nghe vậy, chậm rãi mỉm cười: “Nhân Nhân muốn ám chỉ hai chữ ‘quân tâm’?”

“Dạ phải.” Vũ Văn Sĩ Cập chắp tay, “Mà quân tâm lại liên quan mật thiết đến lương thảo.”

“Lời Nhân Nhân nói, bản vương dĩ nhiên hiểu. Mấy ngày qua việc thu lương ngày càng khó khăn, nhưng dù chỉ còn dư một chút cũng muốn tiếp tục kiên trì giữ đất này.” Ánh mắt Lý Thế Dân hướng về phương xa, dường như đã thấy trước chiến trường mưa máu gió tanh cách trùng trùng đại trướng, “Nên nhớ chúng ta có thể thu lương bốn phía, mà Tống Kim Cương đơn độc tử thủ trong thành đã đi đến bước đường cùng. Chúng ta gian khổ một, chỉ e quân Tống còn gian khổ gấp mười lần.”

Vũ Văn Sĩ Cập tức khắc hiểu ra vấn đề, liền hỏi: “Cho nên bấy lâu nay Tần vương chỉ thủ mà không công, là có ý muốn đợi đến ngày hắn hết đạn cạn lương?”

Lý Thế Dân gật đầu: “Ngày đông giá rét, tuyết lớn băng dày, nếu dốc sức tấn công thì vô cùng bất lợi. Cho nên tử thủ tuy gian khổ, nhưng đợi cho khí số quân Tống tiêu tan gần hết là ta có thể đánh một trận dẹp tan chúng bằng cái giá rất nhỏ.”

Vũ Văn Sĩ Cập âm thầm kinh ngạc. Lời Lý Thế Dân nói quả không sai, nhưng một cánh quân liệu có thể vượt qua mùa đông đằng đẵng này trong tình trạng lương thảo còn không đủ? Không chỉ là tướng sĩ toàn quân, mà ngay bản thân Lý Thế Dân, nếu không có ý chí nghị lực khác người thường thì sao dám đánh cược liều lĩnh như thế?

Dẫu ngày thường ở trong triều vẫn nghe nói Tần vương tuổi trẻ tài cao, anh tư ngút trời, nhưng đến giờ khắc này Vũ Văn Sĩ Cập mới thật sự cảm thấy hắn quả nhiên không phải hạng tầm thường.

Chẳng những không phải hạng tầm thường, mà còn có phần cao thâm khó đoán. Từ đầu đông tới giờ, hắn giấu kĩ mọi toan tính trong lòng, cho đến hôm nay rốt cuộc mới nói ra. Nhưng dù là thế, hắn vẫn có thể dựa vào sự kiên quyết và uy tín của mình mà nhiều lần áp chế ý đồ thỉnh chiến của các tướng sĩ trong quân, cương quyết ép họ thủ vững, cũng không thể không khiến người ta bội phục.

Đang lúc trầm ngâm, lại nghe Lý Thế Dân nói: “Mùa đông giá rét đã sắp qua, ta đoán sau khi lớp tuyết này tan đi chưa lâu…… bên Tống Kim Cương chắc chắn sẽ có biến động. Bất luận hắn đánh hay là trốn, binh đến tướng đỡ, nước dâng đất chặn, bản vương dĩ nhiên đều phải phụng bồi.” Thoáng ngập ngừng, “Ngươi mau truyền lệnh xuống, trong mấy ngày này việc thao luyện quân không được lười biếng nửa phần!”

Vũ Văn Sĩ Cập ngẩn người, nhưng cũng rất nhanh hiểu ý, chắp tay đáp: “Thần tuân chỉ.”

*****

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Lý Thế Dân, vừa đến tháng tư khi băng tuyết mới tan, xuân về hoa nở khắp đất trời, Tống Kim Cương vì thiếu thốn lương thảo mà dẫn quân từ Bách Bích lui về phương bắc.

Lý Thế Dân nghe tin ấy, lập tức điều động toàn quân gấp rút truy kích. Nhưng khi đến Bách Bích, quân Tống đã bỏ đi rồi. Thầm biết quân Tống nhanh chóng rút lui, nếu mang theo lương thảo quân nhu tất không đuổi kịp, Lý Thế Dân quyết không trì hoãn, để lại lương thảo quân nhu và những người già yếu bệnh tật, mang theo số nhân mã còn lại, lấy tốc độ ngày đi hơn hai trăm dặm, ngựa không dừng vó mà đuổi theo.

Do hành quân quá nhanh, quân nhu ngày càng rớt lại phía sau, qua một ngày, toàn quân từ trên xuống dưới đều chưa có gì bỏ bụng. Trong lúc nghỉ ngơi dọc đường, Vũ Văn Sĩ Cập âm thầm lo lắng, khuyên Lý Thế Dân: “Điện hạ, lần này phá tan Tống Kim Cương đã coi như công lớn. Giờ ta đứt lương thảo, nếu còn tiếp tục truy kích thì chỉ e……”

“Còn chưa giao chiến, sao gọi là phá tan?” Lý Thế Dân cười nhạt, ngắt lời hắn, “Bản vương đã đợi cả mùa đông đằng đẵng mới được dịp tốt thế này, há lại dễ dàng bỏ qua?” Dứt lời đã xoay người lên ngựa, hô, “Đuổi tiếp!”

Nhân mã dưới trướng dù đã mệt mỏi rã rời, nhưng thấy Tần vương còn liều mạng như thế, trong lòng cũng được khích lệ rất nhiều, liền vội vàng lên ngựa đi theo hắn, không dám lười nhác mảy may.

Cứ như thế, quân Đường gấp gáp lần theo dấu quân Tống, đi suốt ngày đêm, sau hai ngày cuối cùng đuổi kịp nhân mã của Tống Kim Cương cũng trong tình trạng kiệt sức ở hang Tước Thử. Trong một ngày Lý Thế Dân chỉ huy binh mã đánh liền tám trận với quân Tống, trận nào cũng thắng. Tống Kim Cương mất mấy vạn binh, đến đêm cuối cùng cũng không dám đánh nữa, dẫn tàn binh bại tướng hốt hoảng chạy về Giới Hưu.

“Báo!” Tiểu giáo tiên phong phóng như bay trở về, bẩm báo với Lý Thế Dân, “Điện hạ, Tống Kim Cương lợi dụng bóng đêm đào tẩu, ta có đuổi theo không?”

Lý Thế Dân vừa trải qua tám trận khổ chiến, trên áo trên tóc nhuộm đầy máu. Hắn nghe báo, im lặng giây lát, cầm thanh trường kiếm loang lổ máu trong tay tra vào vỏ, chậm rãi nói: “Không đuổi nữa, tối nay mọi người hãy nghỉ ngơi đi.”

Vũ Văn Sĩ Cập đứng bên cạnh nghe giọng hắn đã hơi khàn khàn, không khỏi ngoảnh đầu nhìn lại. Nhưng gương mặt Lý Thế Dân biến mất trong bóng đêm, hết sức mơ hồ, khiến người ta không sao nhìn rõ.

“Điện hạ?” Thấy đối phương mãi chưa mở miệng, hắn bèn gọi khẽ một tiếng.

“Tối nay ta sẽ đóng quân ở hang Tước Thử, sáng sớm mai dốc sức tấn công Giới Hưu.” Lý Thế Dân từ tốn nói, dứt lời đã thúc ngựa quay về trước.

Nhưng còn chưa kịp kéo cương ngựa, trước mắt đã tối đen, người ngã gục xuống.

*****

Khi Lý Thế Dân tỉnh lại đã thấy mình nằm trong doanh trướng. Hắn khẽ cử động, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn gần như vô lực. Vùng vẫy ngồi dậy, đặt tay lên trán, mới giật mình nhớ lại cảnh mình ngã ngựa.

Cảm thấy mình bắt đầu không chịu nổi, vốn định gắng gượng chống đỡ trở về doanh trướng, ai ngờ lại vẫn……

Nghĩ đến đây, không khỏi mỉm cười mỉa mai.

Đúng lúc này, Vũ Văn Sĩ Cập vén trướng bước vào, trên tay còn bưng một cái bát lớn, thấy Lý Thế Dân thì mừng rỡ hỏi: “Điện hạ tỉnh rồi?”

Lý Thế Dân nhìn hắn khẽ “Ừm”, lại bất ngờ bị mùi thơm trong cái bát của hắn thu hút, không nén nổi tò mò: “Đây là…… thịt dê?”

“Dạ phải.” Vũ Văn Sĩ Cập cười đáp, “Có người bắt được một con sơn dương dưới chân núi, hôm nay mọi người coi như khai huân (*).”

(*) Nghĩa gốc là Phật tử phá giới luật ăn chay hoặc đã hết kỳ hạn ăn chay, bắt đầu ăn mặn trở lại. Thật không biết dịch từ này thế nào nên đành để nguyên.

Lý Thế Dân cười cười: “Mấy bữa nay coi như làm khổ mọi người, đợi đến ngày hồi kinh nhất định sẽ khao thưởng tam quân.”

Vũ Văn Sĩ Cập đặt bát canh thịt dê trước mặt hắn, nói: “Điện hạ thân quý ngàn vàng, vậy mà nhiều ngày chưa được hạt cơm vào bụng, thân không rời giáp, trong lòng thần vô cùng bội phục!”

Lý Thế Dân rũ mắt nhìn xuống bát canh, trong đầu mơ hồ tái hiện đủ mọi chuyện đã xảy ra trong hai ngày này, lúc trải qua thì chẳng có cảm giác gì, giờ nhớ lại mới thấy quả thực có phần liều mạng ăn thua.

Nhưng vì sao mình lại ra sức chống đỡ, ra sức bức bách bản thân đến gần như phát điên?

Đáp án với mình không nói cũng rõ. Dù không cố ý lún sâu vào, nhưng thực tế đã vì nguyên do ấy mà đặt cược cả tính mạng, gần như một bản năng.

— Đại ca, vì một lời nhắn nhủ của huynh, Thế Dân có thể liều cả mạng sống.

— Nếu huynh biết, e rằng sẽ chỉ thấy ta khờ khạo.

— Nhưng cho dù biết rõ, ta lại vẫn……

Lý Thế Dân rũ mắt, nhìn bóng mình phản chiếu mơ hồ trong bát canh mà cười khẽ. Sau đó hắn bưng bát lên, đột ngột đứng dậy.

Sức lực toàn thân còn chưa hồi phục, lúc đứng lên không khỏi ngả nghiêng. Vũ Văn Sĩ Cập thấy thế vội vàng tiến lên nâng đỡ, hỏi: “Điện hạ muốn đi đâu vậy?”

“Nhân Nhân, mang áo lông điêu cho ta.” Lý Thế Dân cố gắng đứng vững, nói “Bản vương muốn xuất trướng dùng bữa với tướng sĩ.”

Vũ Văn Sĩ Cập ngẩn người, nhưng cũng hiểu hắn làm vậy thứ nhất là để trấn an lòng người, đề phòng cú ngã ngựa vừa rồi có thể khiến quân tâm xao động; thứ hai cũng vì muốn chấn hưng sĩ khí cho trận đánh Giới Hưu ngày mai.

Dù biết rõ hắn đang gắng gượng chống đỡ, nhưng cũng đành gấp gáp mang áo lông điêu tới, đi cùng hắn ra khỏi trướng.

*****

Một tháng sau, tin Tống Kim Cương bị Lý Thế Dân đánh bại ở Giới Hưu, phá vây chạy trốn truyền về Mã Ấp, Đốt Bật lập tức cuốn gói quay về Đột Quyết.

Lưu Vũ Chu đích thân đưa tiễn, dốc hết sở trường nịnh nọt, khẩn cầu Đột Quyết phát binh cứu viện. Đốt Bật thản nhiên gật đầu, cười nói: “Bản vương đương nhiên sẽ báo lại với Khả hãn.”

Sau khi rời Mã Ấp, một mạch thúc ngựa phi như bay về Đột Quyết, Đốt Bật chưa kịp ngơi nghỉ đã vội đến trước doanh trướng của Xử La Khả hãn cầu kiến.

Xử La Khả hãn ngồi trong trướng, nghiêng nghiêng dựa vào bàn thấp, trên người quấn thảm lông rất dày. Thấy Đốt Bật liền hỏi: “Nghe nói Lưu Vũ Chu đã bại?”

“Phải.” Đốt Bật gật đầu, “Nhân mã của Tống Kim Cương đã bại dưới tay Tần vương Lý Thế Dân. Quân chủ lực của Lưu Vũ Chu đều nằm trong tay hắn, Tống Kim Cương bại, Lưu Vũ Chu đã không còn đường xoay chuyển.”

“Xem ra quân Đường quả thực không thể khinh thường.” Xử La Khả hãn cúi đầu ho khan vài tiếng, hỏi, “Lưu Vũ Chu đại bại, chỉ e sẽ đến cầu viện ta, ngươi xem…… chúng ta phải giải quyết thế nào?”

“Lưu Vũ Chu kia đối với chúng ta chẳng qua chỉ là một hòn đá cứng để thử tài quân Đường, giờ hòn đá đó đã vô dụng, đương nhiên không cần giữ lại làm gì.” Đốt Bật nói rành rọt từng chữ, dừng một chút, giọng gã lại thấp xuống và chậm lại vài phần, “Chỉ là kẻ tên Lý Thế Dân này…… cũng không thể khinh thường……”

Xử La Khả hãn ngẩng đầu lên nhìn gã, trầm ngâm nói: “Triều Đường có tướng mạnh như thế, ngày sau ta biết phải làm sao đây?”

“Nhị ca cứ yên tâm,” Đốt Bật nghe vậy, bật cười ha hả, “Dù Lý Thế Dân có mạnh hơn nữa thì ta cũng không e ngại nửa phần!”

Tiếc nuối duy nhất là lần này xuôi nam lại chưa gặp được người kia. Nỗi lo duy nhất là Lý Thế Dân đã hơn xa ngày trước, Kiến Thành, liệu ngươi sẽ làm gì đây?

Trên gương mặt Xử La Khả hãn đã hiển hiện nét già nua rõ rệt. Nghe gã nói vậy, cuối cùng hắn cũng mỉm cười an tâm: “Đốt Bật hào khí can vân, ngôi Khả hãn ngày sau giao vào tay ngươi là nhị ca yên tâm rồi.”

“Nhị ca……” Đốt Bật đến trước mặt hắn, quì xuống một gối.

Xử La Khả hãn khoát tay ra hiệu cho gã im lặng, cười nói: “Bệnh này đã kéo dài mấy tháng, tình hình bản thân ra sao không ai hiểu rõ hơn ta. Sinh tử có số, chỉ cần được thấy ngươi tiếp nhận ngôi Khả hãn này thì ta có chết cũng không hối tiếc.” Dứt lời lại thêm một tràng ho khan.

Đốt Bật nắm chặt tay hắn, từ tốn nói: “Không cần nhị ca mở miệng, Đốt Bật thề sẽ hoàn thành tâm nguyện của nhị ca!”

Đốt Bật ta sẽ không yên phận ở phương bắc hoang vu này. Rồi sẽ có một ngày vó ngựa Đột Quyết vượt qua trường thành, đạp lên cao nguyên hoàng thổ, hướng thẳng tới ngàn dặm ruộng đồng màu mỡ ở Quan Trung.

Đây cũng chính là tâm nguyện mà mỗi đời Khả hãn Đột Quyết đều ấp ủ trong lòng.

— Kiến Thành, chỉ mong có một ngày, đối thủ của ta sẽ không phải là ai khác.

Lời tác giả: Wow wow wow, cứ tưởng tượng ra cảnh Đốt Bật làm Khả hãn quyết đấu với đại ca là tui kích động muốn chết!!! “o((ω))o”

Nhị ngốc: (ˉ▽ˉ;) Ầy ầy, ta mới là nam chính…… sao không có tí cảm giác tồn tại nào vậy……

Đại ca: (﹁ ﹁) Ngươi…… spoil kìa……

Lâu: Σ(⊙▽⊙”a…