Thịnh Đường

Chương 13

Editor: Khúc Nam

Beta: Thanh Du

*****

Khi đại quân tiến vào Triều Ấp trú đóng, quan lại và dân chúng Quan Trung đổ ra hai bên đường chào đón, ai nấy đều tỏ ra vui sướиɠ quy phục. Lý Uyên thấy vậy rất mừng, thong dong tiến vào cung Trường Xuân …

Nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày, Lý Uyên lại triệu tập mọi người tới bàn bạc, thống nhất hành động tiếp theo của đại quân. Lúc này vết thương của Lý Kiến Thành đã bình phục quá nửa, vì vậy sau nhiều ngày dưỡng bệnh, anh lại tiếp tục tới phòng nghị sự cùng mọi người.

Lý Thế Dân đưa mắt nhìn sang, thấy anh hiếm khi lại đổi sang y phục màu đen, những họa tiết thêu chỉ vàng trên vạt áo mang vài phần khí chất hoa lệ, dường như đã làm phai nhạt bớt chút bệnh sắc còn sót lại trên gương mặt.

Editor: áo thằng Khoan nè ♥ Beta: Trời đó là triều phục thái tử cơ mà, sao tác giả lấy ra mặc cho Thành sớm vậy =)) Quả nhiên fan Thành đều là fan Khoan hết:”>

Thật ra sau mấy ngày nghỉ ngơi, khí sắc của Lý Kiến Thành đã khôi phục rất nhiều. Nhưng cứ nghĩ đến dáng vẻ nhợt nhạt tiều tụy của anh ngày đó khi về doanh, tim Lý Thế Dân liền thắt lại một chút, khó mà buông lỏng.

Thấy anh đi vào, Lý Thế Dân lập tức tới gần. Gần như đã thành bản năng, tay hắn lại vươn ra muốn đỡ lấy cánh tay anh.

Nhưng Lý Kiến Thành chỉ lẳng lặng né tránh, đi thẳng tới trước mặt Lý Uyên, hành lễ vấn an, lại quay sang mỉm cười chào hỏi các quan viên lớn nhỏ, đoạn mới tìm ghế ngồi xuống.

Lý Thế Dân đứng im tại chỗ, trong lòng có chút mất mát, nhưng rồi cũng nhanh chóng trở về ngồi xuống cạnh anh.

Cuộc nghị sự lần này chẳng qua là bàn kế sách tây tiến Trường An. Mọi người sôi nổi bàn luận, cuối cùng đều thống nhất Lý Uyên ở lại Triều Ấp; phái một đội nhân mã đóng ở kho Vĩnh Phong, trấn giữ Đồng Quan, đề phòng Khuất Đột Thông đột kích từ hướng đông; còn phần lớn nhân mã thì tránh các thành trấn quan trọng, đi qua Cao Lăng, Kinh Dương, Vũ Công, Chu Chất, Hộ Huyện rồi vòng về Trường An.

Lý Uyên vốn định giao cho Lý Thế Dân dẫn quân tây tiến, Lưu Văn Tĩnh trấn giữ kho Vĩnh Phong. Còn Lý Kiến Thành một là con trưởng, hai là trọng thương mới lành, bởi vậy ông muốn để anh ở lại trấn giữ Triều Ấp với mình. Nhưng đúng lúc này, Lý Kiến Thành vẫn luôn im lặng bỗng đứng dậy, nói: “Kiến Thành xin được trấn giữ kho Vĩnh Phong.”

Anh vừa dứt lời, Lý Thế Dân đã bật dậy, nói: “Thế Dân nghĩ như thế không ổn!”

Lý Kiến Thành thản nhiên liếc hắn một cái, cũng không nói gì, sau đó lại đưa mắt nhìn sang Lý Uyên. Lý Uyên nói: “Kiến Thành, con là con trưởng, không cần phải tự làm hết mọi việc.”

“Phụ thân”, Lý Kiến Thành tiến lên mấy bước, đi ra giữa phòng, chắp tay nói: “Những việc khác thì không cần, nhưng chỉ riêng chuyện này… xin phụ thân thành toàn.”

Lý Uyên thấy ánh mắt anh vô cùng kiên định, qua một lúc ông mới trả lời: “Kiến Thành, Khuất Đột Thông ngày đó đã ám toán con, chẳng lẽ con muốn…”

“Phụ thân nói vậy là chưa đúng rồi. Kiến Thành còn trẻ, chỉ thấy không cam lòng vì chút thương tổn mà phải nghỉ dưỡng trong phòng cả ngày thôi.” Lý Kiến Thành cười khẽ, dường như biết rõ Lý Uyên muốn nói gì, anh lại tiếp: “Xin phụ thân cứ yên tâm, vết thương của Kiến Thành đã khỏi, lần này chỉ xin góp chút sức lực nhỏ nhoi cho toàn quân, nhất định sẽ không hành sự lỗ mãng”, dứt lời lại vái lạy thật thấp, “Mong phụ thân thành toàn.”

Lý Uyên nghe vậy thì im lặng, hồi lâu mới nói: “Kiến Thành, trước giờ con vẫn luôn là người có chủ kiến, ta biết con nhất định sẽ không vì tư thù cá nhân mà làm rối đại cục, nếu ý con đã quyết thì… hãy tới kho Vĩnh Phong cùng với Lưu đại nhân đi.”

*bác Uyên thật là quá mềm lòng mà…*

“Phụ…” Lý Thế Dân còn muốn khuyên can, nhưng hắn chưa nói hết thì Lý Kiến Thành đã tiến lên cúi đầu nói: “Đa tạ phụ thân.”

Tàn cuộc rồi, Lý Thế Dân vội vàng đuổi theo Lý Kiến Thành: “Đại ca, chắc chắn sẽ có ngày Thế Dân lấy đầu tên Khuất Đột Thông kia cho huynh, huynh cần gì phải tự mình tới đó?”

“Ý ta đã quyết, Thế Dân không cần khuyên can nữa.” Lý Kiến Thành vẫn không ngừng bước, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Trong lòng Lý Thế Dân thật hận người nọ không hề hay biết mỗi lần anh gặp nguy hiểm, hắn ở nơi khác đã lo lắng ra sao, khổ sở đến thế nào. Nhưng đuổi theo một đoạn, hắn mở miệng, cuối cùng lại chẳng biết phải nói gì.

Đúng lúc này, Lý Kiến Thành bỗng dừng lại. Anh quay đầu nhìn Lý Thế Dân, nói: “Thế Dân, ngươi dẫn quân tây tiến, còn ta dù không đến kho Vĩnh Phong thì cũng phải ở lại Triều Ấp.” Ngừng một lát, lại cười nhẹ mà biết bao xa cách, “Chúng ta chung quy vẫn có ngày chia ra mỗi người một ngả, Thế Dân, việc này ngươi nên hiểu rõ.”

Lý Thế Dân nghe vậy, cảm thấy như bị sét đánh, nhìn Lý Kiến Thành xoay người rời đi, không nói nổi một lời.

******

Đêm xuống, gió hiu hiu thổi, trăng treo giữa trời. Lý Thế Dân ngồi bên bàn đá trong sân, một bầu rượu trong, nâng ly uống một mình.

Dù biết rõ Lý Kiến Thành nói không sai, nhưng không hiểu vì sao lòng hắn vẫn chẳng thể nào chấp nhận. Hắn biết rõ du͙© vọиɠ trong lòng mình bất tri bất giác đã trở thành một loại tham lam. Hận không thể độc chiếm lấy đại ca, hận không thể giữ anh bên mình một tấc không rời, chỉ ở bên mình, chỉ do mình bảo vệ.

Nhưng cũng chỉ là vọng tưởng mà thôi. Cười nhạo bản thân một tiếng, Lý Thế Dân gục đầu nhìn mảnh trăng lưỡi liềm rung rinh trong chén rượu, lập tức nâng chén ngửa đầu, một hơi uống cạn.

Đúng lúc này, bỗng có tiếng bước chân từ xa vọng tới. Tuy hết sức nhẹ nhàng khoan thai, nhưng vào lúc mọi âm thanh đều im bặt này, tiếng chân ấy lại trở nên đặc biệt rõ ràng.

Lý Thế Dân nhìn theo hướng âm thanh, nhưng rồi lập tức quay đầu, ánh mắt lại dời về trong chén, khẽ cười một tiếng, “Là ngươi à.”

“Đúng, là ta chứ không phải thế tử, Thế Dân thất vọng ư?” Lưu Văn Tĩnh đi tới ngồi xuống đối diện hắn, nét cười như có như không.

Lý Thế Dân nâng chén rượu lên, bất đắc dĩ cười nói: “Triệu Nhân đừng giễu cợt ta.” Hai người xưa nay vẫn thân thiết, đã quen không dùng tước hiệu mà gọi nhau bằng tên.

Lưu Văn Tĩnh nghe vậy chỉ lặng im, nâng bầu rượu rót đầy chén rỗng trước mặt mình. Một lúc sau, y mới cười nhẹ mà nói: “Hai chén rượu này được bày thành đôi thành cặp, còn nói không phải đang đợi người?”

Lý Thế Dân đặt chén rượu xuống bàn, nói: “Chẳng lẽ hôm nay Triệu Nhân tới đây là để chế nhạo ta sao?”

(là để chòng ghẹo ta sao?:”>)

Lưu Văn Tĩnh nghe vậy chỉ cười đáp: “Hôm nay trong phòng nghị sự, Thế Dân một lòng hướng về thế tử, điều này ai mà chẳng thấy, há lại cần ta giễu cợt?”

Lý Thế Dân ngẩn người, trừng mắt nhìn y. Dừng một lúc, hắn lại rũ mắt, nói: “Dù cho tất cả mọi người đều biết thì đã làm sao?” Lúc này lên tiếng, giọng hắn đã trầm xuống vài phần, trong đó dường như còn mang theo ý cười trào phúng.

Lưu Văn Tĩnh là người khơi chuyện, lúc này ý cười trên mặt đã biến mất. Y đưa mắt nhìn Lý Thế Dân, sau đó lắc đầu thở dài: “Thế Dân, ngươi cho rằng thế tử là ai? Ngươi đã bao giờ nghĩ với khả năng của người đó, liệu có cần ngươi che chở mọi nơi mọi lúc như thế không?”

“Triệu Nhân… nói vậy là có ý gì?” Bất ngờ nghe được những lời này, Lý Thế Dân ban đầu còn sửng sốt, sau đó dần dần nhíu chặt chân mày.

“Thế Dân, e rằng ngươi đã xem thường đại ca của mình rồi.” Lưu Văn Tĩnh không hề đổi sắc, y nâng chén rượu trong tay lên lắc lác vài cái rồi mới nói tiếp, “Bề ngoài thế tử nhìn như ôn hòa tao nhã, nhưng thật ra bên trong hết sức kiên cường. Ngươi sống cùng ngài ấy bao nhiêu năm, sao lại không nhìn ra chứ?”

Lý Thế Dân nhìn y, trong đầu hiện ra vô số hình ảnh hỗn độn đan xen, nhất thời không biết phải nói gì.

Lưu Văn Tĩnh thấy vậy lại hỏi tiếp: “Đại quân ta một đường nhập quan đều được chào đón ủng hộ, ngươi cho là vì sao? Đột Quyết muốn dẫn đại quân xâm phạm Thái Nguyên, lại chỉ vì một mình thế tử mà đồng ý kết minh, ngươi cho lại là vì sao?”

Lý Thế Dân lắc đầu, không biết phải trả lời ra sao.

Lưu Văn Tĩnh đứng dậy, ngẩng mặt nhìn về phía chân trời, thong thả bước đi, nói: “Ngày đó đơn thương độc mã tới Đột Quyết cầu hòa, giờ lại được trụ quốc Đột Quyết sang giúp; ngày đó đi đầu tiến nhập Quan Trung, đến nay quan dân đều cúi đầu quy phục…” Nói tới đây, y bỗng dừng chân, quay đầu nhìn Lý Thế Dân: “Thế Dân, ngươi đã bao giờ nghĩ, ngày sau vạn nhất có chuyện gì xảy ra, người được hai thế lực này coi trọng không phải quốc công, mà là thế tử…”

Lý Thế Dân nghe đến đây thì đứng bật dậy, lạnh lùng nói: “Triệu Nhân, ngươi nói vậy là có ý gì?!”

“Đại quân ta sẽ sớm tiến vào Trường An, quốc công xưng đế cũng là chuyện trong tầm tay với. Đến khi phong tước cho các con, thế tử hiện giờ ngày sau sẽ là thái tử, rồi thành thiên tử.” Thần sắc Lưu Văn Tĩnh vẫn không đổi, y quay đầu nhìn Lý Thế Dân, chậm rãi nói: “Từ xưa tới nay, công cao lấn chủ vẫn luôn là điều quân vương kiêng kị nhất… Thế Dân, ngươi đã bao giờ nghĩ, rồi sẽ đến một ngày người đó không thể dung được ngươi nữa?”

“Triệu Nhân!” Lý Thế Dân cố kìm nén cơn giận, nói: “Xưa nay ta vẫn luôn coi ngươi là bạn tốt, mà bây giờ ngươi lại nói ra những lời chia rẽ này, thôi ta cũng coi như không biết. Nhưng nếu ngày sau ngươi còn nhắc lại thì đừng trách Lý Thế Dân ta vô tình!”

Hắn đã tỏ vẻ giận dữ, nhưng Lưu Văn Tĩnh vẫn hoàn toàn không đổi sắc, y vái chào Lý Thế Dân, nói: “Lời đã nói xong, cũng không tiện làm phiền lâu, vậy… ta liền cáo từ.” Im lặng một lát, lại ngẩng đầu đối diện với Lý Thế Dân, nói: “Nhưng trong mấy năm qua lời ta vừa nói là hư hay thực, trong mấy năm qua ta đối đãi Thế Dân là thật hay giả, trong lòng Thế Dân chắc chắn đã có đáp án. Vậy… chỉ mong Thế Dân suy xét cẩn thận.”

Lý Thế Dân nghe vậy ngẩn người, đã thấy y xoay lưng rời đi. Hắn chán nản ngồi phịch xuống ghế, trong lòng bỗng dưng uất hận lạ thường. Làm sao hắn không biết lời của Lưu Văn Tĩnh không sai, nhưng mà… làm sao hắn có thể thừa nhận, đối với đại ca, hắn vốn dĩ chẳng đáng một xu?

“Chúng ta chung quy vẫn có ngày chia ra mỗi người một ngả, Thế Dân, việc này ngươi nên hiểu rõ.” Giống như những lời hôm nay Lý Kiến Thành đã nói với hắn, dù biết rõ là thật, lại khiến người ta không muốn tin chút nào.

Nhưng hiện giờ ngẫm lại, cuối cùng đã hiểu được hàm ý trong câu nói đó.

Đại ca, có lẽ thật sự chẳng cần đến mình. Dẫu mình chưa từng vì anh mà thấp thỏm lo lắng, chưa từng dấn thân thay anh đỡ tên, chưa từng liều mình cứu anh dưới mưa,… Anh vẫn sẽ có cách toàn thân trở về.

Lý Thế Dân cười khổ một tiếng, cầm bầu rượu trên bàn đá, uống liên tục vài ngụm. Quăng bầu rượu đi, đứng dậy, lao nhanh ra khỏi sân.

Đã định trước sẽ hoàn toàn không có kết quả, đã định trước sẽ vô cớ mà tiêu vong. Nếu cứ phải chịu đựng sự dày vò không ngừng không nghỉ này, chẳng thà bây giờ mượn rượu mà nói ra tất cả.

******

Mà lúc này ở hậu viên trong phủ của Lý Kiến Thành cũng có khách đến thăm.

Đốt Bật buông chén trà trong tay, đưa mắt nhìn người ngồi đối diện. Rất lâu sau, gã mới chậm rãi mỉm cười: “Xem khí sắc của Kiến Thành, có vẻ vết thương hôm trước đã không còn đáng ngại rồi.”

“Phiền đại ca lo lắng.” Lý Kiến Thành nghe vậy, hơi cong khóe miệng, lúc này trong viện chỉ có ánh đèn lờ mờ,

*bar đèn mờ?*tự tát*

gương mặt anh quá nửa biến mất trong bóng tối, ngay cả nụ cười cũng trở nên mơ hồ. Dứt lời một lát, lại cười nói, “Ngày ấy Kiến Thành chịu ơn đại ca cứu giúp, lại thiếu đại ca một món nợ ân tình.”

“Kiến Thành sao lại nói thế,” Đốt Bật cười sang sảng, giọng nói lại trầm xuống mấy phần, “Ngươi thừa biết ta cứu ngươi cũng không phải vì muốn đòi nợ ân tình, cần gì phải tính toán chi li như thế?”

Lý Kiến Thành nghe vậy cũng không đáp, chỉ bưng chén trà trên bàn, kề vào môi khẽ nhấp một ngụm. Ngón tay anh mảnh mai trắng nõn, đốt xương lại rõ ràng, dù chỉ là động tác bình thường như bưng trà cũng trở nên thanh nhã hơn rất nhiều.

Đốt Bật lặng lẽ nhìn anh chốc lát rồi lại thu ánh mắt về, nói tiếp câu chuyện còn dang dở: “Thực ra…… lần này ngươi trở về cũng có một nửa công lao của Lý Thế Dân.”

“Thật sao?” Trong khoảnh khắc, gương mặt Lý Kiến Thành lộ ra nét cười như có như không, nhưng rồi cũng nhanh chóng tan đi không còn tung tích, “Chuyện này…… ta đương nhiên hiểu.”

Đốt Bật có vẻ chần chừ khá lâu mới mở miệng nói: “Kiến Thành, Lý Thế Dân có thể nói là tướng tài trời ban, huống hồ hắn một lòng trung thành với ngươi, nếu biết cách dùng, ngày sau tất sẽ thành cánh tay đắc lực.”

Lý Kiến Thành nghe vậy liền buông chén trà, khẽ cười một tiếng: “Thế Dân giống như một lưỡi dao sắc, nếu biết cách dùng sẽ thay ta sát phạt tứ phương; trái lại, có lẽ… sẽ tổn thương đến chính mình…”

Nghe đến nửa câu sau, Đốt Bật rõ ràng sửng sốt. Lý Kiến Thành lắc đầu, nở nụ cười vân đạm phong khinh, “Người không có nỗi lo xa, tất có mối bận tâm ở gần. Chẳng qua Kiến Thành thi thoảng lại lo, không chừng sẽ có một ngày mình chết dưới lưỡi dao sắc kia thôi.”

“Vậy vì sao Kiến Thành không gϊếŧ hắn ngay bây giờ?” Đốt Bật không đồng tình, cười lên sang sảng.

Nhưng Lý Kiến Thành nghe thế cũng chỉ cười mà không nói.

Phản ứng này quả có hơi nằm ngoài dự liệu của Đốt Bật. Gã dừng một chút mới hồi thần, nghiêm nghị nói: “Kiến Thành, nếu ngươi thấy ánh mắt hắn tìm ngươi ngày ấy, tất sẽ không nói ra những lời này. Theo ta thấy, lưỡi dao của hắn dẫu phải đâm chính bản thân mình, cũng tuyệt đối không hạ xuống ngươi.”

Lý Kiến Thành im lặng hồi lâu, bỗng nhiên bật cười. Anh nhìn Đốt Bật mà hỏi: “Hôm nay sao đại ca cứ liên tục nói Thế Dân tốt đến chừng nào trước mặt ta vậy?”

Đốt Bật ngẩn người, hình như đã nhận ra mình vừa lỡ lời. Gã rũ mắt, cũng trầm ngâm một lát mới mở miệng: “Đại khái là biết có một người ở bên che chở cho ngươi, dù ta phải trở về Đột Quyết cũng an tâm được phần nào.”

Trong bóng đêm sâu thẳm, vẻ mặt đối phương mơ hồ đến không thể nhìn thấu. Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, gã nghe Lý Kiến Thành nói: “Kiến Thành nợ đại ca nhiều lắm, không biết rốt cuộc có thể giúp đại ca chuyện gì? Nếu đại ca cần gì thì xin đừng từ chối, hãy để Kiến Thành cởi bỏ mối vướng bận trong lòng đại ca.”

“Kiến Thành, phải chăng ngươi sợ ta đi rồi, ngày sau nếu binh đao tương ngộ, ta mới đòi lại món nợ này thì sẽ khiến ngươi tiến thoái lưỡng nan.” Đốt Bật lắc đầu thở dài, “Nhưng ngươi cần gì phải nóng lòng muốn thanh toán hết nợ nần với ta như thế? Chúng ta qua lại nhiều năm, ngươi làm sao không biết ta là hạng người nào?”

“Nếu thật sự có một ngày như thế,” Lý Kiến Thành cũng không phủ nhận, chỉ bình tĩnh nói, “Đổi lại là Kiến Thành, biết đâu sẽ không từ thủ đoạn.”

Đốt Bật biết nếu anh thật sự bất nghĩa như thế, đến lúc đó chỉ cần vỗ tuột hết nợ nần là xong, cần gì phải nóng lòng muốn trả món nợ này. Suy cho cùng…… là không muốn làm trái những lời hứa hẹn giữa hai người.

Chỉ là dù anh giữ lời hứa này, kết cục ngày sau bất quá vẫn là binh đao tương ngộ. Trong lòng cả hai đều hiểu rất rõ, liên minh giữa họ Lý và Đột Quyết chẳng qua là cùng chung lợi ích, đợi đến ngày Lý Uyên thật sự tiến vào Trường An, tự lập làm đế, thì đó chính là lúc liên minh tan rã. Đây cũng là lý do gã chọn thời điểm ấy để rời đi.

Kì thực chuyện này…… ngay từ đầu gã luôn hiểu rõ sẽ không có kết quả. Đốt Bật nghĩ xưa nay lòng mình vẫn sáng như gương, cho nên gã tự nhận mình vẫn chưa từng rối loạn, vẫn luôn che giấu tâm tư này nơi sâu thẳm đáy lòng, chưa từng biểu lộ mảy may ra ngoài……

Chỉ là……

Gã đưa mắt nhìn sang Lý Kiến Thành, đối phương cũng đang nhìn lại gã. Nhìn nhau tha thiết, Đốt Bật chỉ cảm thấy rốt cuộc mình vẫn chẳng hiểu gì về y cả.

Vẻ ngoài thoạt nhìn chân thành, thực chất lại chưa từng để người nhìn thấu tâm tư; lời lẽ tuy không dối trá, nhưng rốt cuộc vẫn che giấu quá nhiều. Y đã từng thật sự tin tưởng mình, hoặc là tin tưởng bất cứ kẻ nào khác hay chưa, Đốt Bật không thể suy đoán.

Gã đứng dậy, vòng qua trước mặt Lý Kiến Thành. Sau đó vươn tay, chậm rãi vuốt lên gương mặt anh, đầu ngón tay cứ trượt mãi theo gò má láng mịn như ngọc, cho đến khóe môi mới dừng lại.

“Kiến Thành, nếu muốn trả ơn ta, vậy hãy…” Gã nhìn xuống người trước mặt, chầm chậm cúi người.

Lý Kiến Thành không hề cử động, vẫn duy trì tư thế hơi ngẩng đầu nhìn gã. Trong mắt anh là vẻ mông lung đến gần như trong suốt, lãnh tĩnh mà mê hoặc, chân thành mà xa cách.

Đốt Bật rũ mắt, khẽ cười một tiếng, cuối cùng vào đúng khoảnh khắc sắp chạm vào anh, lại bỗng nhiên thay đổi tư thế.

Giang rộng hai tay, nhẹ nhàng ôm người trước mặt vào lòng.

“Vậy hãy trả đại ca một cái ôm đi…”

huhu chỉ còn chút nữa là hôn thôi mà… lần đầu đòi Kiến Thành bồi rượu, lần hai cũng chỉ đòi ôm, anh quá lành rồi đới:’(

——————————————————-

Đoạn trích ứng với chương 13:

甲子, 舍于朝邑长春宫. 三秦士庶衣冠子弟, 郡县长吏豪族, 弟兄老幼, 相携来者如市. 帝皆引见, 亲劳问, 仍节级授官, 教曰: “义旗济河, 关中响应. 辕门辐凑, 赴者如归. 五陵豪杰, 三辅冠盖, 公卿将相之绪余, 侠少良家之子弟, 従 吾投刺, 咸畏后时. 扼腕连镳, 争求立效. 縻之好爵, 以永今朝.” 于是秦人大悦, 更相语曰: “真吾主也, 来何晚哉.” 咸愿前驱, 以死自效. 丙寅, 遣世子陇西公将司马刘文静, 统军王长谐, 姜宝谊, 宝琮诸军数万人, 屯永丰仓, 守潼关, 备他盗, 尉抚使人窦轨等受节度焉. 遣敦煌公率统军刘弘基, 长孙顺德, 杨毛等诸军数万人, 往高陵道, 定泾阳, 云阳, 武功, 盩厔, 鄠诸县等, 慰抚使人掾殷开山等受节度焉.

(Nếu mọi người quên thì Lũng Tây công là anh Thành, Đôn Hoàng công là em Dân)