Chú Ái Tinh Không

Chương 207

Editor: Nguyệt

Ariel cắn chặt môi, từng giọt máu đỏ tươi tràn ra khóe miệng. Hắn đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt trong trẻo bình tĩnh.

Nguyễn Minh Đức ghé sát vào đang định cởϊ qυầи áo hắn thấy thế hoảng sợ, cứng tay lại.

Chưa ai có thể kìm chế được Cực Lạc. Gã từng dùng thứ này với mấy món đồ chơi khó bảo, lần nào tiêm Cực Lạc xong chúng cũng mất hết lý trí, chỉ biết cầu xin gã thỏa mãn du͙© vọиɠ.

Nhưng đôi mắt của Ariel quá lý trí, dù đỏ hồng lên vì tác dụng của thuốc, nhưng nhìn vào nó không ai cho rằng người này đã mất lý trí.

“Tiện nhân! Tưởng kìm hãm được tác dụng của Cực Lạc à?” Nguyễn Minh Đức giận tím mặt, tát Ariel một phát, xé toạc cổ áo hắn, lê lưỡi liếʍ lên.

Làn da trắng nõn nay trở nên ửng hồng. Xúc cảm ấm áp khiến Nguyễn Minh Đức không kìm được cắn mạnh một cái.

“A!” Có lẽ Ariel phải cảm ơn Nguyễn Minh Đức, chính phát cắn đó đã giúp hắn kéo lại lý trí sắp mất đi.

Tác dụng của Cực Lạc đúng là đáng sợ. Nhưng ý chí của Ariel cũng không thể khinh thường. Hắn cười lạnh nhìn Nguyễn Minh Đức đang vùi vào ngực mình. Tưởng dùng thuốc là khiến tao khuất phục? Nằm mơ!

Nụ cười khinh miệt của Ariel lại một lần nữa chọc giận gã. Tức mình, gã mạnh tay xé toạc quân phục của Ariel.

Rầm!

Tiếng đập cửa khiến Nguyễn Minh Đức phải dừng tay.

Gã quay lại nhìn cánh cửa kim loại, lòng thoáng qua sự bất an.

Gã đứng phắt dậy, mặt mày bình tĩnh đi ra cửa. Chết tiệt, rõ ràng gã đã dặn bọn canh cửa là không được quấy rầy gã rồi, rút cuộc là thằng nào to gan …

Cửa vừa mở, Nguyễn Minh Đức còn chưa kịp phản ứng đã ăn một đấm vào mặt, sau đó là một cú đá mạnh vào bụng, cả người bị đá văng đi.

Chung Thịnh mắt đỏ ngầu phừng phừng sát khí vọt vào.

Ngay cái nhìn đầu tiên Chung Thịnh đã thấy Ariel chật vật nằm dưới đất, mắt trừng trừng sung huyết như muốn nứt ra, lao đến chỗ Nguyễn Minh Đức còn chưa kịp đứng dậy, đánh túi bụi.

Đấm đá kịch liệt, cú nào cũng như dồn hết sức. Chưa đến một phút mà nhìn Nguyễn Minh Đức đã không ra hình người.

“Chung Thịnh! Dừng tay! Cậu định đánh chết nó à!” Từ Vệ Quốc chỉ chậm một bước thôi mà đã thấy Chung Thịnh đánh cho đối phương gần chết, vội vàng xông lên ôm lấy Chung Thịnh đã mất lý trí, định lôi lại.

“Buông ra, tôi phải gϊếŧ nó!” Chung Thịnh giãy giụa kịch liệt, mắt đỏ ngầu trông rất đáng sợ.

“Để tôi xử lý, cậu qua xem Ariel đi!” Từ Vệ Quốc thấy Chung Thịnh bùng nổ, đến gã cũng không ngăn được, bèn dời sự chú ý của anh lên Ariel.

Quả nhiên, nhắc đến Ariel là Chung Thịnh như bị giội một chậu nước lạnh vào đầu, lập tức bình tĩnh lại. Vùng khỏi tay Từ Vệ Quốc, anh chạy vôi đến chỗ Ariel.

“Ariel!”

“Chung … Thịnh …” Ariel thấy người mình càng ngày càng nóng. Hắn khao khát có thứ gì đó lạnh lẽo giảm nhiệt độ cho mình.

Cảm nhận được mùi hương quen thuộc, bóng người quen thuộc ôm mình vào lòng, đôi mắt mê man của hắn cuối cùng cũng tập trung nhìn vào người đàn ông tuấn tú trước mặt, chính là người yêu của hắn, Chung Thịnh.

“Là em. Xin lỗi anh, em đến muộn.” Chung Thịnh đỏ hồng hai mắt, nhẹ nhàng vuốt lên khóe môi rướm máu của Ariel, nỗi hận với Nguyễn Minh Đức đã lên đến tột đỉnh.

Đáng lẽ Ariel phải luôn là ngôi sao sáng của Liên Bang, cao cao tại thượng, chứ không phải bộ dạng chật vật như lúc này.

Chung Thịnh luống ca luống cuống cởi trói cho Ariel, ôm hắn vào lòng.

Mắt Ariel tỉnh táo trong giây lát, sau đó bị du͙© vọиɠ cuồng nhiệt nuốt chửng, lại rơi vào cơn mê loạn.

Roẹt!

Chung Thịnh ôm chặt Ariel, định đưa hắn đến phòng y tế, không ngờ đối phương đột nhiên xé toạc quần áo anh, cúc áo văng tứ tung, đến áo sơ mi bên trong cũng rách thành hai nửa.

“Ariel?” Chung Thịnh sửng sốt. Vốn anh tưởng Ariel bị trúng loại thuốc nào đó khiến cả người mất sức, nay xem ra … sự việc không phải như vậy!!!

“A!” Chưa kịp suy nghĩ gì, ngực đã nhói đau. Chung Thịnh cúi đầu, Ariel theo đà đè anh xuống, cắи ʍút̼ phần ngực lộ ra ngoài không khí.

“Chờ một chút …” Chung Thịnh cố nâng đầu Ariel, lại nhìn vào đôi mắt không còn sót một chút lý trí.

Chung Thịnh thấy không ổn, định ngăn cản hành động của Ariel. Nhưng đối phương như một con dã thú xổ cũi, vội vã ve vuốt thân thể anh, để lại từng dấu răng trên ***g ngực anh.

Roẹt!

Chung Thịnh không dám đánh Ariel, hành động thấy gò bó rất nhiều. Còn Ariel đã mất lý trí chỉ còn mỗi ham muốn giải tỏa du͙© vọиɠ, không hề để ý đến suy nghĩ của Chung Thịnh, lại mạnh tay xé vải, quần Chung Thịnh cũng đi tong.

“Đệt!” Từ Vệ Quốc trố mắt ra nhìn. Gã nhìn thấy gì thế này? Ariel ngày thường lạnh lùng nay đang xé quần áo Chung Thịnh, rõ rành rành là đang định đè đối phương ra làm.

Đùa gì vậy, gã còn đứng lù lù ở đây, mà Ariel định trình diễn luôn màn phim cấp ba sao?

“Trưởng quan Từ!!!” Chung Thịnh đỏ mặt, vừa giãy giụa vừa chú ý không làm Ariel bị thương.

Anh đã phát hiện ra tình trạng của Ariel không bình thường. Anh không biết thằng khốn kia chích thuốc gì cho ngài Ariel, nhưng tình hình bây giờ xem ra anh mà không lên tiếng chắc lát nữa sẽ thành màn diễn phim người lớn cho người khác nhìn mất.

“Hả? À!” Từ Vệ Quốc bị tiếng hô bực tức của Chung Thịnh gọi tỉnh, vội vàng kéo tên Nguyễn Minh Đức người không ra người quỷ không ra quỷ chạy ra ngoài, còn không quên đóng cửa kho hàng lại, trước khi đi để lại một câu: “Ờ … Tôi sẽ khóa cửa, hai cậu cứ tự nhiên, khi nào xong thì bảo tôi đem quần áo vào nhé.”

Chung Thịnh mặt 囧 cố tránh môi Ariel.

Quần áo đã bị Ariel xé thành giẻ rách, đường cong khỏe khoắn sắc nét đôi chỗ bị che lấp bởi mấy mảnh vải vụn lại thành ra quyến rũ lạ thường.

Mắt Ariel ngập trong ham muốn ***, lý trí dường như hoàn toàn biến mất.

“Ariel … chờ đã …” Chung Thịnh bị Ariel ghì chặt dưới thân, không cựa quậy được. Với bản lĩnh của anh nếu dùng hết sức vẫn thoát được, nhưng đối mặt với Ariel đang điên cuồng muốn giải tỏa du͙© vọиɠ, anh lại không nỡ.

Xử lý xong quần áo của Chung Thịnh, “nạn nhân” tiếp theo tất nhiên là quân phục của Ariel. Chưa đến ba mươi giầy, cả hai đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Chung Thịnh nhìn “cây gậy” căng phồng của Ariel, không khỏi nuốt nước miếng cái ực.

Số lần lên giường của hai người cũng không ít, anh đã thấy thứ đó nhiều lần, nhưng chưa có lần nào lại có cảm xúc mãnh liệt như lần này. dương v*t đỏ sậm vươn thẳng, phần đỉnh không ngừng rỉ ra chất dịch trong suốt.

Cởϊ qυầи áo xong, Ariel như không thể kìm nén được nữa, tay siết chặt quặp tay Chung Thịnh ra sau lưng, ép anh quỳ xuống, vểnh mông lên.

Cánh mông gợi cảm cong mượt quả thực không khác gì bàn đại tiệc ngon lành trong mắt Ariel. Cái lỗ nhỏ không ngừng co giãn giữa mông lại càng hấp dẫn hơn.

Bây giờ Ariel chỉ muốn vùi mình vào cái nơi ấm áp ướt rượt đó, không thể suy nghĩ cái gì khác nữa.

“Ư!” Một tiếng rên bật ra khỏi khóe môi. Chung Thịnh quỳ rạp trên mặt đất, nét mặt lộ rõ sự đau đớn.

Ariel nóng lòng phát tiết nên không hề làm trơn hay nới rộng, trực tiếp xách súng ra trận luôn.

Máu đỏ tươi chảy ra từ chỗ kết hợp của hai người. Màu sắc kí©ɧ ŧɧí©ɧ đó khiến mắt Ariel tỉnh táo lại trong giây lát.

“Chung Thịnh …”

“Em đây!” Chung Thịnh quay đầu lại, nhìn đôi mắt đong đầy sự hối hận của hắn, bèn mỉm cười an ủi, “Em không sao.”

“Xin lỗi …” Ariel dịu dàng nói, thân dưới dùng sức, đẩy phần còn lại vào thẳng bên trong, “Anh không kìm chế được.”

Chung Thịnh lại rên lên. dương v*t cứng nóng cắm thẳng vào hậu huyệt non mềm, cảm giác đó quả thực rất khó chịu.

Cảm giác da thịt căng trướng đến nứt ra thực sự rất đau, nhưng chưa đến mức không chịu nổi. Chung Thịnh hít sâu một hơi, cố gắng thả lỏng cơ thể, phối hợp với Ariel.

Nóng ướt, căng chặt. dương v*t đâm thẳng vào lỗ nhỏ của Chung Thịnh, mới đầu khô rát, sau đó được máu làm trơn nên ra vào thuận lợi hơn, tốc độ ngày càng nhanh. Ariel sướиɠ đến nỗi híp mắt lại.

“A, thật tuyệt.” Ariel nằm sấp trên lưng Chung Thịnh, hai tay chống xuống đất, phần thân dưới không ngừng va chạm thân hình cường tráng bên dưới, phân thân đỏ sậm căng phồng liên tục ra ra vào vào.

Chung Thịnh quỳ rạp trên mặt đất, tay đã được buông lỏng từ lúc Ariel vọt vào, cho nên mới gắng gượng chống đỡ được cơ thể. Tiếng va chạm liên tục vào mông vang khắp kho hàng yên tĩnh. Anh bỗng nhiên thấy xấu hổ vô cùng.

Đã từng làm tư thế này với Ariel, nhưng đó là trên giường. Bây giờ ở trong kho hàng trên phi thuyền, còn có người khác biết họ đang làm gì, cảm giác này quả thực là … rất xấu hổ.

“Ưm!” Có máu làm trơn, Ariel ngày càng ra vào nhanh hơn. Dù đang mất lý trí, bản năng của hắn vẫn thật đáng sợ, chưa làm vài cái đã tìm được điểm mẫn cảm của Chung Thịnh.

Sau mỗi lần va chạm, lỗ nhỏ co chặt lại khiến Ariel thoải mái đến nỗi rên ra tiếng, sau đó lại không ngừng đâm vào điểm sâu bên trong đó.

Phần thân dưới vốn ủ rũ của Chung Thịnh nay dần dần ngóc dậy theo nhịp va chạm của Ariel, run rẩy rỉ ra vài giọt chất lỏng trong suốt.

Ariel vuốt ve tấm lưng săn chắc của Chung Thịnh, do thường xuyên rèn luyện nên khi sờ lên cảm giác rất thích. Làn da màu lúa mạch trông như một thanh chocolate ngọt ngào hấp dẫn, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Ariel vuốt dọc theo đường eo của Chung Thịnh, bất giác lần đến vùng cơ bụng. Có thứ gì đó nóng bỏng theo biên độ đong đưa của cơ thể thỉnh thoảng lại va chạm vào bụng anh. Ariel bắt lấy, nắm chặt cái thứ ấm nóng căng trướng đó.

“A!” Chung Thịnh bật thốt lên, phân thân run rẩy.