Pr: Ni Nhi
Check: Q Chan
“Ân… A…”
“Không cần phải kéo…”
Nghiêm Hi hiện lên một nụ cười khổ: “Lão bà, lần trước ngươi cũng không có gọi thê thảm như bây giờ a, ngoan ngoãn nằm đi.”
“Ngươi còn dám nói, nếu như không phải vì ngươi, ta như thế nào sẽ bị thương, rất đau đó.” Thành Nặc kích động vung tay lên, nhưng lại đυ.ng đến vết thương trên người, dẫn đến kêu đau một trận.
Nửa giờ sau, cuối cùng đã bôi thuốc xong.
Nghiêm Hi nhìn nhìn Thành Nặc: “Như thế nào? Có chỗ nào chưa bôi thuốc không?”
“Cái mông còn bị một nữ nhân đạp hai cái.” Thành Nặc đáng thương vuốt vuốt cái mông của mình, nữ nhân kia thật là hung ác a.
“A? Trên mông cũng bị thương sao, cho ta xem xem.” Trên mặt Nghiêm Hi lộ ra biểu lộ như đại dã lang, tiện tay lột xuống quần của Thành Nặc, sờ lên cái mông đáng yêu của hắn.
Xúc cảm thật tốt.
“Ân… Nghiêm Hi… Ngươi sờ đi đâu vậy?”
Nghiêm Hi vuốt ve làm cho Thành Nặc lắc lắc cái mông, nghĩ muốn hất đi cái móng vuốt sói này.
“Ta cho ngươi bôi thuốc a…” Nghiêm Hi cầm lấy thuốc bôi vào cúc huyệt của Thành Nặc.
“Ân… Ngươi hảo xấu…”
“Ta xấu ở đâu?” Tay của Nghiêm Hi bắt đầu vuốt ve phân thân đáng yêu của Thành Nặc.
“Ân…”
Trước sau của Thành Nặc đều rơi vào bàn tay Nghiêm Hi, khí lực bắt đầu chậm rãi thối lui.
“Ngươi có cảm giác ở đây?” Môi của Nghiêm Hi lướt qua vành tai của Thành Nặc: “Hay là ở đây?” Tay lại lướt qua xương quai xanh của Thành Nặc.
Mỗi một chỗ mà tay Nghiêm Hi chạm vào, đều khiến cho Thành Nặc run lên.
“A… Nghiêm Hi… Ta muốn… Nhanh một chút.”
Thành Nặc thật sự chịu không nổi kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, lúc ma thủ của Nghiêm Hi đi đến bên đùi của hắn, hắn rốt cuộc nhịn không được mở miệng cầu khẩn.
“Ngươi muốn cái gì?” Nghiêm Hi tận lực bỏ qua cầu khẩn của Thành Nặc, chỉ ở xung quanh phân thân vỗ về chơi đùa, chính là không chịu để ý đến trọng điểm.
“Ngươi…” Thấp giọng rủa ý xấu Nghiêm Hi, Thành Nặc chỉ có thể tự mình xoa xoa phân thân đã sớm đứng thẳng.
“Ai cho phép ngươi làm vậy?” Nghiêm Hi cầm lấy tay của Thành Nặc, dùng một cái khăn mặt trói chặt.
“Nói, ngươi muốn cái gì?” Nghiêm Hi liếʍ láp hai cái tiểu cầu của Thành Nặc, tay còn bất chợt lướt qua phân thân đứng thẳng của Thành Nặc.
“Ô…”
Chịu không được du͙© vọиɠ đang ngẩng cao, Thành Nặc bắt đầu thấp giọng ồ lên khóc.
Nghiêm Hi lắc đầu: “Thật sự quá giảo hoạt, mỗi lần đều lộ ra vẻ mặt này, lần này tha cho ngươi vậy.” Bàn tay to của Nghiêm Hi bắt đầu vỗ về chơi đùa phân thân của Thành Nặc, chỉ chốc lát sau, Thành Nặc liền tại sự vuốt ve của Nghiêm Hi tiến đến cao trào.
Nghiêm Hi thừa lúc Thành Nặc tiến đến cao trào, trong nháy mắt đó, một cái động thân, đem du͙© vọиɠ cực nóng đâm vào hậu đình đã trơn nhuận của Thành Nặc.
“Ân…” Thành Nặc buồn bực hừ một tiếng, thừa nhận sự thống khổ bị xỏ xuyên.
Nghiêm Hi chậm rãi đút vào, sợ làm bị thương Thành Nặc.
“Ân… Nhanh một chút…”
Dần dần, Thành Nặc cảm thấy hậu đình dâng lên một tia kɧoáı ©ảʍ. Hắn muốn càng nhiều.
Phát giác được Thành Nặc đã thích ứng, Nghiêm Hi bắt đầu cực lực đong đưa.
“A… Sâu hơn một chút… Ân…”
Nghiêm Hi mỗi lần đong đưa đều mang đến cực đại kɧoáı ©ảʍ cho Thành Nặc.
Hai người vong tình dây dưa, thẳng đến cao trào của du͙© vọиɠ.
…
Ngày hôm sau, Thành Nặc nghỉ học vì bị bệnh, lý do là eo đau.
Đến buổi chiều, Thành Nặc mới cảm thấy khá hơn nhiều, vì vậy đứng dậy đi mua một ít thức ăn điền bụng.
Đi đến nửa đường thì đột nhiên một người nam nhân lòe ra ngăn trở đường đi của Thành Nặc: “Tiên sinh, ngươi có hứng thú làm người quảng cáo không?”
“Quảng cáo?” Thành Nặc kỳ quái nhìn người nam nhân này, có thể hắn là lần đầu gặp phải trường hợp như vậy.
“Đúng vậy, hình tượng của tiên sinh phi thường thích hợp, chúng ta làm một quảng cáo về bánh pudding, tiền thù lao có thể thương lượng, ngươi có thể tận tình ăn miễn phí bánh pudding của nhãn hiệu này cũng thức ăn khác.” Nam nhân kiên nhẫn giải thích, muốn cho Thành Nặc tiếp nhận quảng cáo này, hình tượng của thiếu niên này thật sự rất tốt.
“Bánh pudding, miễn phí? Ta nhận…” Thành Nặc vừa nghe đến miễn phí hai mắt liền phóng ra hào quang, ăn không trả lại còn cho tiền.
Quảng cáo này quay cũng vô cùng nhanh, nhanh đến nỗi không đến vài ngày Thành Nặc sẽ đem việc này quên đi.
Nửa tháng sau, buổi trưa một này, Nghiêm Thần đang gặm bánh mì trong phòng học.
Đột nhiên, trên TV xuất hiện một thân ảnh quen thuộc.
Thành Nặc?
Nghiêm Thần nuốt một ngụm, trên TV xuất hiện một cái, ân… Thành Nặc toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên vải tơ tằm, trọng điểm đều được che rất tốt, chỉ có sau lưng cùng trước ngực mới hở ra.
Đến rồi, nhưng mà…
Trong mắt Nghiêm Thần hiện lên một tia lo lắng, mong sẽ không xảy ra chuyện gì đi.
Trong một phòng học khác, Nghiêm Hi lạnh lùng nhìn thân ảnh kiều mị trong TV. Biểu lộ dọa người làm cho chung quanh đều lui vài bước.