Em Không Xứng Có Hạnh Phúc

Chương 10: Part 10 (H)

Hàn Thiên Lăng cúi đầu nhìn cô, dưới cơn mưa tầm tã, khuôn mặt cô trở nên nhợt nhạt, làn môi trắng bệnh, không chút huyết sắc.

Anh nhấc bổng cô lên, hướng về phía xe ô tô màu đen đậu bên đường, sải bước thật nhanh.

Sênh Nhi, em cần gì phải hành hạ bản thân như vậy chứ?

Chỉnh nhiệt độ trong xe ấm lên, anh để cô nằm trên đùi mình, đưa tay chạm lên trán cô, nóng như thiêu! Ánh mắt anh cũng vì thế mà tối đi, lạnh giọng hạ lệnh cho tài xế: "Lái xe về Hàn gia".

Có phải anh đã quá nặng lời rồi không? Nếu không cô tại sao lại đi dưới cơn mưa như vậy chứ?

Chiếc xe nhanh chóng vụt đi trong màn mưa, độ khoảng hai mươi phút sau, xe dừng lại trước một biệt thự to lớn. Nhìn qua cũng biết là nơi ở của những người giàu có, thậm chí, nó còn to hơn cả nơi ở của tổng thống.

Cánh cửa sắt bóng loáng mở ra, chiếc xe chậm chậm tiến vào, cửa xe vừa mở, Hàn Thiên Lăng không chần chừ bế thẳng cô lên lầu, tự mình thay quần áo cho cô.

"Ưʍ...lạnh quá". Bàn tay đã tháo cúc áo đầu tiên chợt dừng lại, nhìn hai má cô ửng đỏ, hốc mắt vẫn còn đọng nước. Hàn Thiên Lăng bắt giác nuốt một ngụm nước bọt.

Đã lâu rồi, anh chưa từng động vào một ai! Kể từ khi...

Hàn Thiên Lăng lắc đầu, cố kìm nén du͙© vọиɠ đang muốn bộc phát, tiếp tục cởi từng cúc áo của cô.

"Phong". Mộc Sênh lẩm bẩm gọi, chính bản thân cô cũng không biết mình giờ đẹp đến động lòng người ra sao.

Tiếng cô nỉ non như càng làm du͙© vọиɠ của Hàn Thiên Lăng tăng cao. Anh chỉ là muốn đơn thuần thay đồ giúp cô.

Hàn Thiên Lăng rất nhanh đã lật người, đem cô ép xuống thân.

"Sênh Nhi, gọi tên tôi". Hơi thở ấm áp của anh phủ lấy khuôn mặt cô, chất giọng khàn khàn đυ.c đi vì du͙© vọиɠ.

Bản thân bị du͙© vọиɠ che mất lý trí nên anh cũng đã quên cô đang sốt, mà lại còn sốt rất cao.

Bàn tay to lớn phác hoạ từng đường cong nóng bỏng trên thân thể cô.

"Ưʍ...Phong". Mộc Sênh như bị điện giật, toàn thân bỗng run lên, cả người khó chịu mà giãy giụa.

Hàn Thiên Lăng nhíu mày, cúi xuống hôn lấy đôi môi cô. Môi lưỡi quấn lấy nhau, anh điên cuồng cắи ʍút̼, chiếc lưỡi linh hoạt nhanh chóng cậy hàm răng của cô, tiến vào càn quét hết mật ngọt trong khoang miệng.

Bàn tay thì mò xuống nơi giữa hai chân cô, xoa nhẹ viễn chân châu nhỏ bé.

"Ưʍ.." Mộc Sênh rên lên, hai má cô đỏ bừng, không biết là do sốt quá cao hay là do bị anh khơi dậy du͙© vọиɠ.