. "Phong...." - cô run run lặp lại một lần nữa, đôi mắt to tròn ướŧ áŧ, từng giọt nước mắt rơi xuống làm ướt đẫm một mảng áo trước ngực. Cô không dám bước đến chỗ anh, cô sợ đến rồi anh sẽ lại biến mất tựa như đã bị gió cuốn trôi. Cô không ngừng tự thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là ảo ảnh do cô tưởng tượng vì quá nhớ anh, anh đã sớm không còn bên cạnh cô, đã sớm rời xa cô vào mười năm trước rồi.
. Anh đứng dậy, đi đến trước mặt cô, hơi cúi người, dùng tay bóp chặt cằm cô như muốn bóp vụn nó. Hơi thở lạnh như băng phả lên khuôn mặt cô, anh không chút mảy may đến bộ dạng nhếch nhác của cô dường như ánh mắt ánh lên chút khinh thường, tàn độc nói, từng câu từng chữ như cái gai đâm sâu vào tim cô - "Cô diễn đủ chưa? Bao giờ định hạ màn kịch này xuống? Mộc Sênh, tôi thật không hiểu cô là loại người gì nữa. Tôi khuyên cô, đừng bao giờ đứng trước mặt tôi mà dùng nước mắt, như vậy sẽ khiến bản thân cô trở nên tệ hại vô cùng".
. Cô ngẩn người, nhìn anh đăm đăm, hình như cô nhận nhầm người rồi. Đây không phải là Phong của cô, Phong của cô sẽ không bao giờ nói với cô những từ ngữ chói tai như vậy, chỉ trừ ngày ấy, ngày hai người cãi nhau. Nhưng người đàn ông trước mặt thật giống anh, giống như đúc. Trên người anh ta cũng có mùi hổ phách nhè nhẹ như anh. Nhưng gịong nói lại không ấm áp, thậm chí cả hành động càng cũng tàn độc, Phong của cô, chưa từng động tay động chân với cô. Nhưng cô thật sự không hiểu, vì sao anh ta lại mang đến cho cô cái cảm giác như khi cô ở bên anh - "Phong, anh sao vậy" - giọng cô rất bé, cứ như sợ sẽ chọc anh tức giận.
. "Tôi không phải là người tên Phong mà cô nói" - anh quát lên, bàn tay tăng thêm lực, chợt cơn đau buốt ập đến khiến sắc mặt Mộc Sênh trở nên tái nhợt như tờ giấy. Cứ như, cái tên Phong có một nỗi hận sâu sắc với anh.
. "Không! Anh chính là Phong, là Phong của em mà! Hàn Thiên Phong, anh không nhớ gì ư, thật sự đã quên ký ức giữa chúng ta rồi sao?" - Mộc Sênh đưa tay định vuốt ve khuôn mặt quen thuộc ấy, nhưng lại bị anh hết mạnh không chút tiếc thương khiến cô ngã nhào xuống nền nhà lạnh cóng.
. "Tôi đã nói tôi không phải là cái người tên Phong. Tôi là Hàn Thiên Lăng" - anh lặp lại một lần nữa, ngữ khí rõ ràng đã tăng thêm vài phần lạnh nhạt khiến bầu không khí trở nên chết lặng.
. Cô không nói gì nữa, chỉ đứng đấy nhìn anh, cố gắng nhìn xem xem anh có nói dối hay không. Nhưng thật đáng tiếc, ánh mắt ấy vẫn rất đỗi lạnh lùng, không có một chút gì quan tâm đến cô. Cô đã đoán sai rồi sao? Anh ta không phải là người cô yêu nhất, vậy anh ta là ai? Là ai mà lại giống hệt Phong, trên người lại còn mang theo hương hổ phách dịu nhẹ?
. "Nếu anh không phải là Phong? Thì anh là ai? Có quan hệ gì với anh ấy?" - Mộc Sênh đứng dậy, cô lùi về sau ba bước, tạo khoảng cách với anh. Không biết từ lúc này, lý trí đã mách bảo cô nên cách xa người đàn ông này ra, nếu không người gặp nguy hiểm chính là cô.
. Anh nhíu mày, không hài lòng khi nhìn cô cách mình khá xa, anh nheo đôi mắt chim ưng nhìn cô, cất chất giọng đều đều, không nóng cũng chẳng lạnh - "Chúng tôi là hai anh em sinh đôi. Người mà cô nói - Hàn Thiên Phong là anh trai của tôi, còn tôi - Hàn Thiên Lăng là em trai của anh ấy". Anh cười đầy chế giễu, đôi mắt chim ưng kia chợt tràn đầy nỗi hận, nói tiếp - "Nếu không phải vì cô sao anh tôi lại chết? Mộc Sênh, tôi từng thề trước mộ anh ấy rằng, trừ khi tôi chết nếu không, cô sẽ không có ngày nào được sống yên. Tôi sẽ thay anh ấy trả thù cô, đem cô băm thành trăm mảnh, ném xác cho chó gặm....! Hahaha! Mộc Sênh à! Cô có biết không anh tôi yêu cô đến mức nào, lúc nào anh ấy cũng nói cô là một cô gái hoàn hảo, trên đời này sẽ không có cô gái nào hoàn hảo như cô. Tôi phải thừa nhận rằng anh ấy nói thật chính xác, cô thật hoàn hảo! Là tội phạm gϊếŧ người hoàn hảo nhất!".
. Ngữ khí bức người của anh như muốn đem cô gϊếŧ chết, cô bất giác lùi tiếp về đằng sau, nhưng đã không còn lùi được nữa, đằng sau đã là bức tường. Toàn thân Mộc Sênh run run - "Tôi không gϊếŧ anh ấy".
. "Cô có! Nếu không phải vì cãi nhau với cô, sao anh ấy có thể gặp tai nạn được? Mộc Sênh, tôi đã nói rồi, từ bây giờ cô sẽ không thoát khỏi tay tôi. Nếu cô muốn chết, tôi sẽ trực tiếp giành lấy cô từ tay tử thần. Sênh Sênh! Khi cô bước chân vào phòng làm việc này, thì cô đã sớm là người phụ nữ của tôi. Là công cụ phát tiết để tôi trả thù" - anh đem mặt cô giữ chặt, ép đôi mắt trong tựa làn nước của cô phải nhìn vào đôi mắt hừng hực lửa giận của anh.
. "Hoá ra, tôi được nhận vào tập đoàn này là có sếp xếp" - Mộc Sênh mỉm cười mà đáy lòng chua xót, cuộc sống sau này của cô, chắc sẽ không bình yên nổi.