Vinh Thành chỉ lo chờ sau khi anh rời đi, vị công tử ca đến từ thời đại vũ khí lạnh này sẽ tự làm mình chết đói, anh mua một đống lớn nguyên liệu nấu ăn, sau khi về lại căn hộ, còn cho dì bảo mẫu tạm nghỉ, lôi kéo Mục Trường Sinh đến nhà bếp, vén tay áo lên bắt đầu giải thích cho hắn cách dùng các loại công cụ nhà bếp.
“Cái này, là tủ lạnh, đem đồ để ở bên trong, khi lấy ra sẽ mát mát lành lạnh rồi.” Vinh Thành đem nguyên liệu nấu ăn phân loại tốt, lại rót một cốc nước bỏ vào, “Cậu xem, qua một đoạn thời gian lấy ra nó đã kết thành băng, có phải là rất thần kỳ.”
Mục Trường Sinh:…
“Còn có cái này, là bếp ga, đè lên công tắc vặn một cái, thì sẽ có lửa, rất dễ.” Vinh Thành vặn một cái công tắc, ngọn lửa màu xanh lam lập tức xuất hiện.
Mục Trường Sinh:…
Chỉ Mục Trường Sinh biết về bếp ga xong, Vinh Thành đem bàn tay hướng về vòi nước, vừa định bắt đầu giải thích, lại nghe Mục Trường Sinh nói, “Cái này gọi vòi nước, vừa mở ra thì có nước. Thuận tiện cấp tốc thế nhưng mỗi tháng đều cần trả phí nước. Ngươi mới vừa nói bếp ga, thật ra là đem một loại khí có thể áp súc cho vào trong đường ống, ấn theo lượng sử dụng mỗi tháng mà trả tiền, còn có tủ lạnh, nhất định phải cắm điện vào mới có thể sử dụng, nguyên lý ta nói không rõ ràng, nhưng cũng biết đại khái. Những thứ này đều là công cụ rất phổ thông, không tính là thần kỳ.”
Mục Trường Sinh nhìn Vinh Thành, trên mặt tựa như cười mà không phải cười, “Ngươi có phải là cảm thấy được ta mới vừa xuyên việt tới, nên cái gì cũng không hiểu?” Cho dù hắn không có cướp đoạt ký ức tiểu lưu manh, xem bộ dáng ngày đó Vinh Thành nấu mì cũng có thể đoán hiểu tám chín phần mười.
Vinh Thành: “…” Anh làm cơm tối cho Mục Trường Sinh, liền mau chóng rời đi, sợ mình lại chịu đả kích.
Chỉ là trước lúc ly khai, anh lại bị Mục Trường Sinh gọi lại, đối phương đứng ở cửa phòng bếp, thần sắc hờ hững, nói ra lại rất nghiêm túc, “Nếu như gặp phải cái gì không thể giải quyết khó khăn, nhớ tới tới tìm tôi.”
Vinh Thành lăng lăng gật đầu.
Vinh Thành đi rồi, Mục Trường Sinh xoay chuyển trong căn hộ nho nhỏ vài vòng, tìm được vài bức ảnh của Trường Phong, sau khi cẩn thận cất đi, hắn liền rời khỏi căn hộ.
Dưới lầu khu chung cư có hồ có cây, còn có các loại thiết bị giải trí cùng nơi tập thể dục, địa phương này trong mắt Mục Trường Sinh không hề lớn, nhưng so với căn hộ nho nhỏ, nơi này trống trải hơn nhiều.
Hắn xuống lầu sau đó liền chậm rãi đi dọc theo đường nhỏ rải đá. Đi hết một vòng quanh tiểu khu, đi từ hoàng hôn tới lúc trăng sáng treo cao, cũng không có gặp được sát thủ.
Chẳng lẽ là chủ sử sau màn cảm thấy được khối thịt này quá khó gặm, cho nên bỏ qua?
Mục Trường Sinh ngồi ở bên hồ trên ghế đá, ánh mắt rơi vào mặt hồ yên tĩnh chiếu ra đủ loại đèn neon đỏ, tâm tư lại lại một lần nữa rơi vào người
“Đại tiểu thư”.
Phụ linh huyết chú là chú thuật vô cùng ác độc, hắn đương nhiên có thể dùng Ngôn Linh giải trừ chú thuật trên người Ảnh Sát, thế nhưng không phải chính người hạ nguyền rủa tự mình giải trừ, sẽ bị ngầm thừa nhận là phản bội, chú thuật sẽ đồng thời phát động trong quá trình giải trừ, chờ hắn tiếp xúc được huyết chú trên người Ảnh Sát, không đợi được đối phương nghe được câu hỏi đã chết, căn bản là vô dụng.
Mà năng lực Ảnh Sát như vậy, càng đến hậu kỳ càng cường hãn quý giá, hắn lựa chọn đem giam cầm, chính là dự liệu đối phương không nỡ buông con cờ này, sẽ nghĩ biện pháp tiếp xúc với hắn, sau đó cứu ra Ảnh Sát, lại không nghĩ rằng, đối phương dứt khoát biến mất.
Quân cờ tiềm lực lớn như vậy, nói từ bỏ liền từ bỏ?
Đại tiểu thư kia đến tột cùng là thân phận gì, có phải là… người trong tứ đại gia tộc Vinh Thành nói hay không?
Mục Trường Sinh ấn ấn mi tâm, cảm thấy được sau khi chính mình đi đến thế giới này không có một việc nào thuận lợi, cũng may hắn hiện tại cũng không lo lắng an nguy Trường Phong, trước nay chưa từng kiên nhẫn cũng thấy tốt hơn, “Đại tiểu thư” không tìm đến hắn, hắn trước hết tìm cái khác, tỷ như thông đạo có thể giúp hắn trở lại Khánh quốc.
Cơ thể vẫn chưa tốt, Mục Trường Sinh chờ không được sát thủ, đơn giản quyết định về đi ngủ. Đang định đứng lên đi trở về, mắt cá chân lại bị một cái tay bắt được.
Trước người hắn là hồ, phía sau là một dãy bụi cây xanh rì, cái tay đang nắm lấy hắn, chính là từ trong bụi cây duỗi ra.
(T ử
Nguy ệ t: Ôi tr ờ i cu ố i cùng anh công cũng xu ấ t hi ệ n, ch ậ c, c ườ ng công c ủ a tui TT^TT, th ả m ghê th ậ t ch ứ
=]])
Mục Trường Sinh cúi đầu, từ ánh sáng đèn đường cách đó không xa, thấy rõ trên cái tay nắm lấy mắt cá chân mình dính đầy huyết, bàn tay rộng lớn, khớp xương rõ ràng, cho thấy là tay nam nhân.
Đuôi lông mày hắn nhướng lên, trong mắt lộ ra một tia hứng thú, quả thật là thời vận không đủ, ngồi ở đây một hồi, phiền phức liền tìm tới cửa.
Hắn cúi đầu đem cái tay nắm lấy mắt cá chân mình đẩy ra, quả nhiên, tay dính đầy huyết.
Mục Trường Sinh vô thức dùng tay chưa dính máu mò vào ống tay áo, lúc mò đến ống tay áo len bó trên người, hắn mới nhớ tới quần áo nơi này không có túi trong tay áo.
Dừng lại chốc lát, đứng dậy, quay người, ngồi xổm xuống, đem người giấu ở trong bụi cây kéo ra.
Bụi cây cao bằng nửa người lớn, cành lá rậm rạp, hoàn mỹ che trên thân thể người này, nếu không phải y đột nhiên đưa tay ra bắt được mắt cá chân Mục Trường Sinh, chỉ sợ Mục Trường Sinh đến bây giờ còn không phát hiện được có người thoi thóp nằm ở nơi đó.
Người này cả người đầm đìa máu, trên người có một miệng vết thương kéo từ bả vai đến bụng, máu tươi chảy ra không ngừng, chảy đây trên người nhìn qua vô cùng khủng bố, quần áo bị máu tươi nhiễm đến không nhìn ra màu sắc nguyên bản, nhưng không biết y dùng phương pháp gì, chảy nhiều máu như vậy, mùi máu tanh lại cực kì nhạt, Mục Trường Sinh thoáng cúi thấp người xuống, mới có thể ngửi được mùi máu tanh cực kì nhạt.
Vô luận vào lúc nào, đυ.ng tới loại người trọng thương thế này đều là phiền phức, cho dù thế giới này tương đối hòa bình.
Nếu là ngày hôm nay Mục Trường Sinh không nhìn thấy cũng thôi, nhưng là hắn hiện tại không chỉ nhìn thấy, hành vi mới rồi của người này rõ ràng là chỉ mong được cứu, Mục Trường Sinh cũng không thể xem cái gì cũng chưa từng phát sinh.
Đưa y đi bệnh viện? Ngay tại thời điểm Mục Trường Sinh muốn như vậy, đối phương bỗng nhiên mở mắt ra.
Mục Trường Sinh phảng phất như thấy kim quang lóe lên một cái rồi biến mất đáy mắt y, ánh mắt hắn dừng lại, sau một khắc lại phát hiện đây có lẽ là ánh đèn ven đường phản xạ tạo thành ảo giác, ánh mắt của đối phương rõ ràng màu đen.
“Không muốn… Không muốn đi bệnh viện… Không muốn…” Đối phương rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, hai mắt tan rã, trong đôi mắt không có thần thái như người đang ở trạng thái bình thường phải có.
Mục Trường Sinh kề sát vào một chút, mới nghe rõ thanh âm y khàn khàn nỉ non. Thương nặng như vậy, không đi bệnh viện?
“Anh bị thương nặng như vậy, không đi bệnh viện có thể chống đỡ bao lâu?”
Hắn vỗ vỗ mặt của đối phương, trên tay dùng mấy phần khí lực, ý đồ làm cho y tỉnh táo một ít, nhưng mà người này triệt để hôn mê, vô luận Mục Trường Sinh làm thế nào, đối phương trước sau không nhúc nhích, mắt cũng không lại mở.
“Tỉnh lại.” Mục Trường Sinh thấp giọng ra lệnh.
Song đối phương vẫn nằm đó không nhúc nhích như cũ.
Mục Trường Sinh kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười cổ quái, hắn đứng dậy đi mấy bước, đến bên hồ vốc lên một bụm nước, dội lên mặt y, sau đó dùng lực chùi.
Vết bẩn trên mặt đối phương biến mất, lộ ra một gương mặt trẻ tuổi đặc biệt tuấn mỹ, cho dù là Mục Trường Sinh mỗi ngày soi gương, trong nháy mắt khi nhìn thấy khuôn mặt này vẫn có loại cảm giác bị kinh diễm.
Hắn dừng một chút, đưa tay phải ra ôm lấy phần eo của y, đem cánh tay người này vắt lên vai mình, kéo đối phương từ trên mặt đất dậy, nửa dìu nửa ôm mà đem người mang tới dưới lầu căn hộ.
Vết thương trên người y quá sâu, bị hắn đỡ chạy một đường tí tí tách tách nhỏ không ít huyết.
Có lẽ do đã quá muộn, xung quanh không có một người, càng không có người phát hiện hắn mang theo một người trọng thương về dưới lầu.
Đối phương chiều cao cùng hắn không sai biệt lắm, mà thân thể rõ ràng so với hắn khỏe mạnh hơn, thân thể Mục Trường Sinh vốn gầy yếu, mang theo một người nửa hôn mê một đường đi tới đây, đã vô cùng mệt mỏi, tự nhiên không thể mang người lên lầu.
Cũng may có tồn tại loại thang máy này. Trước khi cửa thang máy mở ra, hắn liếc nhìn về phía sau, ánh đèn sáng tỏ như ban ngày, dưới chân là gạch sứ vàng nhạt sáng bóng, mà phía sau bọn họ, vết tích một đường lưu lại quả nhiên toàn bộ đều không thấy.
Hắn như không có chuyện gì xảy ra mà mang người lên lầu, đi vào căn hộ Trường Phong.
Đem người để ở trên ghế sa lon, Mục Trường Sinh tìm ra tủ thuốc dự bị, cấp tốc thanh tẩy vết thương cho đối phương xong liền đắp lên chút thuốc trị thương, đút cho y mấy viên thuốc kháng viêm.
Ánh đèn sáng ngời chiếu lên thân thể người nằm trên ghế sa lông, quần áo bẩn trên người đối phương đã bị đổi thành áo ngủ, xuyên qua cổ áo rộng rãi còn có thể nhìn thấy trên người y quấn đầy băng vải, tóc của y là kiểu tóc ngắn lưu hành nơi đây, chỉ là đen hơn người bình thường một chút, dưới ánh đèn phảng phất hiện ra một tầng ánh sáng dìu dịu.
Hai mắt đóng chặt, lông mi vừa dài vừa dài vừa đen, khuôn mặt dưới ánh đèn sáng ngời càng tuấn mỹ đến không giống phàm nhân, bộ dáng yên tĩnh nằm trên ghế sa lông vừa ngoan ngoãn cùng nhu thuận.
Mục Trường Sinh vươn ngón tay, nhẹ nhàng điểm trên cánh mũi đối phương, nhẹ giọng nói: “Thực sự là tướng mạo được người yêu thích.”