Edit: Sweetroses
Tần Duyệt đi công tác suốt nửa tháng, khi anh cấp tốc trở lại mái ấm của hai người, lại không tìm thấy “Lão bà” của anh
Chính xác anh thích gọi Bàng Cùng Hiên là “Lão bà”. Tuy rằng chưa từng có nói ra miệng,nhưng ở trong lòng đã nhận định như thế
Đúng thôi, giặt quần áo lại nấu cơm, buổi tối còn hầu hạ trên giường, lại còn phải thường thường đối phó với cái đám bại hoại tùy thời sẽ đến nhiễu loạn cuộc sống bọn họ, người có thể khiến cho Tần Duyệt vui vẻ cũng như vất vả chịu đựng như thế, trừ bỏ
“Lão bà” của anh thì còn có thể là ai nữa!
Bất quá vị “Lão bà” này ngốc muốn chết, nghĩ vụ đối với chồng phải là ưu tiên vậy mà không bao giờ đặt ở trong lòng, tỷ như bây giờ chẳng hạn.
Tần Duyệt thập phần xác định mình đã thông báo trước đó cho Bàng Cùng Hiên chiều hôm nay sẽ trở về, lại không thấy hắn thành thật ở nhà nghênh đón, loại hành vi không coi trọng “Phu quyền”
này khiến cho ánh mắt Tần Duyệt phát lạnh.
Động tác thuần thục lấy điện thoại di động ra, ấn một cái tên quan trọng, đầu bên kia liền truyền đến âm thanh – tít tít.
Điện thoại rất nhanh được bắt máy, “Alo, xin chào.”
Rõ ràng biết điện thoại anh gọi tới, nhưng câu đầu tiên người quái dị này nói vĩnh viễn đều là “Alo, xin chào” Loại câu cú lễ phép này làm cho Tần Duyệt cảm thấy không chút thoải mái
“Ở đâu?”
“Ở bệnh viện.”
Tay Tần Duyệt đang cầm điện thoại chợt xiết chặt, đầu bên kia điện thoại tiếp tục nói, “Lương Tiểu Mễ sinh bệnh, ta cùng Tiểu Cửu đến thăm nó.”
Tiểu Cửu, lại là cái thằng khốn đó..
“Trở về! Lập tức!” Tần Duyệt nói xong liền cúp điện thoại.
Lương Tiểu Mễ là đứa con của một người bạn hồi đại học của Bàng Cùng Hiên, hơn nữa còn là con nuôi của Bàng Cùng Hiên, có lẽ là bởi vì công việc của Bàng Cùng Hiên,thằng nhóc quỷ dị thường kia thường thích quấn lấy hắn. Tần Duyệt thật không đến nỗi sẽ ăn dấm chua với một đứa nhỏ chưa tới 10 tuổi, nhưng cái tên Tiểu Cửu kia thì không được.
Rõ ràng cùng tuổi với Bàng Cùng Hiên, cũng có người yêu, thế mà vẫn thích quấn lấy Bàng Cùng Hiên, còn luôn châm ngòi quan hệ của bọn họ, người như thế để kiểu nào cũng vẫn thấy đáng ghét!
Tiếng chuông đột nhiên vang lên, ánh mắt Tần Duyệt mị lên.
Chiếc điện thoại 24 giờ luôn mở máy này, chỉ tồn tại một dãy số, cũng chỉ có dãy số này gọi tới, chính là Bàng Cùng Hiên.
Vừa lệnh hắn lập tức về nhà, vì sao lại gọi trở về? Chẳng lẽ là không muốn nghe lời nói của anh?
Tần Duyệt chờ điện thoại vang nửa phút mới bắt máy “……”
“Anh ăn cơm chưa?”
“………”
“Nơi này có canh nga, uống ngon lắm”
Tần Duyệt nhíu mày, biểu tình lạnh lùng vừa rồi cũng dịu đi chút, nhưng mà, thứ của bệnh viện sao có thể ăn.
“Tiểu Cửu bảo, còn dư rất nhiều, Tiểu Mễ uống không hết, ta mang về……”
Oán hận đập bể điện thoại, trán Tần Duyệt cũng toát ra gân xanh.
Thế này là cái quái gì? Bắt anh uống thứ dư thừa của thằng tiểu quỷ đó? Lại là do thằng Tiết Dương bảo thế nữa, có khi nào muốn hạ độc anh hay không!
Người quái dị sao có thể ngốc đến thế, đây mà gọi là muốn quan tâm anh, hay là muốn tức chết anh đây?
Đầu bên này của bệnh viện.
Bàng Cùng Hiên đối mặt với Tiểu Cửu mất hứng cười gượng, “Anh ấy nói…… Anh ấy nói…… Anh ấy sẽ nếm qua……”
Tiểu Cửu không khách khí “Phi” một tiếng, “Không biết phân biệt, các cậu uống hết cho tớ, ai cũng không được chừa lại, cả cậu cũng vậy!”
Bàng Cùng Hiên ha ha cười, tiếp nhận canh Lương Mama đưa qua, cái miệng nhỏ cái miệng nhỏ hớp hớp.
Lương Tiểu Mễ vốn là xuất viện hôm nay, ai ngờ làm thủ tục mới phát hiện vết mổ bị nhiễm trùng, may mắn còn chưa có dọn dẹp đồ đạc vẫn tiếp tục ở lại bệnh viện
Bàng Cùng Hiên biết Tần Duyệt hôm nay trở về, tưởng đón Lương Tiểu Mễ xuất viện xong, rất nhanh là có thể trở về, nhưng chuyện xuất viện bị dời lại, Tiểu Mễ uể oải không chịu nỗi, không cho hắn đi, hắn cũng chỉ đành phải ở lại.
Canh là do Tiểu Cửu nấu từ hôm qua, bỏ vào không ít đồ tốt, dùng để chúc mừng Lương Tiểu Mễ xuất viện, kết quả đành phải vội lấy đem đến bệnh viện cho mọi người uống.
Bàng Cùng Hiên lo lắng Tần Duyệt ngồi phi cơ lâu như vậy, nhất định mệt muốn chết rồi, canh uống rất ngon, dư rất nhiều, “Cả gan” gọi điện lại hỏi Tần Duyệt muốn uống hay không.
Ai ngờ……
Bàng Cùng Hiên bị Tiểu Cửu rầy rà cùng Lương Tiểu Mễ chèo kéo ở lại một lát mới có thể ngồi lên xe của Nhϊếp Khởi Dương về nhà.
Tiểu Cửu cố ý làm lơ ánh mắt của Nhϊếp Khởi Dương, kéo Bàng Cùng Hiên, nói muốn đi thăm nhà hắn.
Nhϊếp Khởi Dương tựa tiếu phi tiếu đem xe đưa Bàng Cùng Hiên về biệt thự Tần Duyệt, nói với Tiểu Cửu, “Anh đoán năm phút sau em sẽ đi ra.”
Tiểu Cửu hừ một tiếng, đưa Bàng Cùng Hiên xuống xe, Bàng Cùng Hiên đứng ở cửa vừa lấy chìa khóa ra, cửa liền mở.
Tần Duyệt thân trên trần trụi, phía dưới cũng chỉ quấn một chiếc khăn lông màu trắng, tóc ướt sũng nhỏ giọt.
Bàng Cùng Hiên có điểm sững sờ, cho dù nhìn lâu như vậy, vẫn sẽ bị mỹ mạo của Tần Duyệt làm ngây ngất.
Tiểu cửu nhếch miệng, cười gian xảo, “Chào, tôi đến chơi.”
Tần Duyệt lạnh lùng liếc Tiểu Cửu một cái, kéo Bàng Cùng Hiên vào cửa, rồi đóng cửa cái rầm trước mặt Tiểu Cửu, mà còn không quên khóa cửa lại.
Tiểu Cửu không nghĩ tới sẽ bị người khác đối đãi không chút lưu tình như vậy, cho dù cậu phản ứng nhanh chóng, lại vẫn chậm hơn, bị nhốt ngoài cửa.
Không cam lòng vừa đập cửa vừa chửi bậy, cái cửa kia vẫn y xì không có ý muốn mở ra. Tiểu Cửu cuối cùng buông tha cho cái cửa không biết đã lưu lại mấy cái dấu chân, căm hận quay trở lại xe của Nhϊếp Khởi Dương
Niếp Khởi Dương dáng vẻ nghiêm túc xem đồng hồ “Vượt qua năm phút rồi, rất giỏi.”
Cuối cùng phía ngoài cửa không còn tiếng vang nữa. Bàng Cùng Hiên đối với Tiểu Cửu áy náy muốn chết, nhưng cảnh đẹp trước mắt lại làm cho hắn nhịn không được nghĩ đến chuyện khác.
Tần Duyệt cùng Bàng Cùng Hiên vẫn còn trong phòng tối, đối với âm thanh như đạp phá cửa vừa rồi làm ngơ. Tần Duyệt ôm Bàng Cùng Hiên vào trong ngực, đầu đặt lên vai hắn, ngửi mùi thuốc sát trùng cùng thuốc đông y còn sót lại trên người hắn.
Tần Duyệt cao đã gần 1m90, Bàng Cùng Hiên lại còn chưa tới 160, Tần Duyệt ôm hắn cũng chỉ có thể đem hắn nhấc lên, chân không đủ cao, làm cho Bàng Cùng Hiên thực vất vả, nhưng chỉ cần hơi chút giãy giụa, Tần Duyệt sẽ đem hắn ôm càng siết.
Bàng Cùng Hiên biết Tần Duyệt tức giận việc mình không có ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở về, nhưng mà, hắn cũng là bất đắc dĩ.
“Ăn cơm chưa?”
Tần Duyệt không nói chuyện, chỉ là thả lỏng lực ôm Bàng Cùng Hiên, đem hắn đặt lên trên, nhưng nháy mắt tiếp theo, Bàng Cùng Hiên lại bị ôm cao, cả người ngồi trên cánh tay Tần Duyệt“A ──”
Tần Duyệt bất mãn nhìn Bàng Cùng Hiên thất kinh, hướng phòng ngủ đến.
Bị ném lên trên giường mới ý thức được kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, mặt Bàng Cùng Hiên phút chốc đỏ cả lên, “Tôi, tôi còn chưa tắm rửa……”
“Chút nữa tắm sau.”
Hắn sợ mình sẽ không còn sức để mà tắm rửa…… Bất quá Bàng Cùng Hiên không dám đem lời này nói ra.
Suốt nửa tháng không gặp, Bàng Cùng Hiên cũng rất muốn Tần Duyệt……
Tần Duyệt một bên hôn cổ Bàng Cùng Hiên, một bên cởϊ qυầи áo hắn, Bàng Cùng Hiên mẫn cảm run nhè nhẹ, chịu không nổi lấy tay đẩy đầu Tần Duyệt, nhưng Tần Duyệt càng bị đẩy càng dùng sức hôn, sau đó dứt khoát cắn một cái
“A, đau ──”
Tùy tay bấu vào mái tóc còn ẩm ướt của Tần Duyệt, ánh mắt Tần Duyệt luôn lạnh lùng giờ đây hừng hực dục hỏa, nhìn Bàng Cùng Hiên hận không thể nuốt hắn vào trong bụng
“Có nhớ anh không?”
Bàng Cùng Hiên cắn môi, chịu đựng bàn tay to của Tần Duyệt ở trên người mình lúc nặng lúc nhẹ, cúi mặt gật gật đầu.
Tần Duyệt khom người xuống, đặt hai tay của Bàng Cùng Hiên lên trên, môi hai người cuối cùng dán chặt, đầu lưỡi như sinh vật sống dễ dàng đi vào khoang miệng của Bàng Cùng Hiên, dây dưa chung một chỗ.
Bàng Cùng Hiên không thích hôn môi, cái loại cảm giác hít thở không thông này, giống như cảm giác đang nuốt phải con tôm sống khiến hắn không thích, nhưng hắn thích Tần Duyệt hôn hắn. (_ __++)
Kĩ thuật hôn của Tần Duyệt không tính là tốt, kỳ thật, không thể gọi là kĩ thuật hôn, ngang dọc xông thẳng, có đôi khi cố ý đem đầu lưỡi vói vào tận yết hầu hắn, có đôi khi dùng sức mυ'ŧ đầu lưỡi hắn, vừa đau vừa tê.
Nhưng hai người đều thích cái loại môi hôn không mấy tuyệt vời này, muốn hôn nhiều hơn, lại hôn say đắm hơn nữa, cho đến khi đem mạng của đối phương nuốt xuống mới được.
Nước miếng chảy ra, Bàng Cùng Hiên ánh mắt mê ly, thần trí cũng cơ hồ bị nụ hôn vừa rồi khiến cho thất linh bát lạc, để mặc Tần Duyệt ôm cổ hôn đến ngực mình.
“A…… Không……”
đầu v* đột nhiên bị ngậm vào khoang miệng ấm áp, Bàng Cùng Hiên muốn tránh đã không kịp, đành phải hai tay gắt gao nắm lấy cái gối, không dám chống đẩy. Nếu lúc này hắn đẩy đầu Tần Duyệt ra, chỉ sẽ đổi lấy đau đớn mà thôi.
Tần Duyệt rất thích ăn nơi đó của hắn, lúc mới bắt đầu cảm giác còn không tệ lắm, nhưng Tần Duyệt có thể ăn rất lâu, lâu tới mức chỗ đó căng cứng. Có thể nói, Tần Duyệt đặc biệt thích cái dáng vẻ chỗ đó của hắn căng cứng, ngậm tới mức cho dù Bàng Cùng Hiên cầu xin tha thứ thế nào cũng sẽ không nhả ra.
Đầu ngực bên trái có một lần thiếu chút nữa bị Tần Duyệt cắn đứt, Bàng Cùng Hiên bất ổn nhớ lại, bình thường chỉ chạm một chút đã thật mẫn cảm, huống chi lúc này.
“Tần…… Duyệt……”
Tần Duyệt nghe thấy thanh âm cầu khóc của Bàng Cùng Hiên, sẽ đổi qua bên kia tiếp tục liếʍ láp, nhưng cả hai bên đều đã chịu không nổi.
Lúc này Bàng Cùng Hiên rất hy vọng, mình có thêm mấy cái đầu nhũ nữa……
( Chài ôi sao càng lúc càng BT vậy T_T)
“Ô ô……”
Đau đớn cùng sợ hãi chiến thắng cảm giác thẹn thùng, Bàng Cùng Hiên đành phải xuất chiêu cuối cùng ra ── nhẹ tay khẽ vuốt ve cái đầu trước ngực mình, đem chân nâng lên một chút.
Lúc này Tần Duyệt sẽ phối hợp ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bàng Cùng Hiên khóc hồng mắt, vẫn như chưa thỏa mãn liếʍ liếʍ môi.
“Phía dưới…… Phía dưới muốn……”
Tần Duyệt biểu tình không thay đổi, ánh mắt lúc nghe những lời này chợt phát ra u quang
“Cầu…… Van cầu…… Anh ô ô……”
Tần Duyệt hôn hạt đậu bị mình nhấm nháp đến sưng đỏ, không hề tàn phá chúng nó nữa, trượt đến xung quanh vùng rốn lẩn quẩn, thẳng đến đem nơi đó cũng liếʍ ướt nhớp nháp mới tiếp tục đi xuống.
Cái chỗ nhỏ xinh kia đã sớm trải qua *** nên sớm phản ứng. Do lần âu yếm này của Tần Duyệt dài hơn mấy lần trước, côn th*t nho nhỏ sớm hoàn toàn ngóc lên.
Nếu không phải bị Tần Duyệt áp chế, Bàng Cùng Hiên sớm đem chính mình cuốn như con tôm. Bộ vị mẫn cảm bị Tần Duyệt nắm ở trong tay âu yếm, dục hỏa đọng lại lâu sắp thiêu đốt hắn cạn kiệt.
Du͙© vọиɠ tới rất nhanh, lại đến lúc cực đỉnh bị Tần Duyệt buông ra, Bàng Cùng Hiên nôn nóng dùng chân cọ Tần Duyệt.
Bàng Cùng Hiên biết, Tần Duyệt muốn làm cái gì.
Quả nhiên, Tần Duyệt nằm úp sấp xuống, hai tay nâng mông Bàng Cùng Hiên lên, đem côn th*t vẫn còn đang chảy ra nước mắt khoái hoạt của hắn mà nuốt vào.
Đầu lưỡi và môi đem chất lỏng nồng đậm hương vị nam tính trên đó liếʍ láp sạch sẽ, mới nâng song mông của Bàng Cùng Hiên lên, không mất chút sức nào va chạm vào miệng anh
“A a ── a ── Duyệt ── không ── a a a ──”
Bàng Cùng Hiên luôn kiên trì không lâu, rất nhanh liền đem dịch thể của bản thân ứ đọng lâu bắn ra, một lần nữa một giọt cũng không bị Tần Duyệt bỏ sót. Tần Duyệt còn không vừa lòng, mạnh mẽ mυ'ŧ vào.
“Chờ ── a ── chờ đã── a a!!”
Liên tục bắn hai lần, Bàng Cùng Hiên cảm thấy cả người mình đều hư thoát. Ý thức hắn bay xa, chỉ lo há mồm thở dốc, ngay cả nuốt đều quên, chảy ra rất nhiều nước miếng.
Tần Duyệt chính là thích bộ dáng sau đó của Bàng Cùng Hiên, giống như bị lăng nhục, sau khi được kɧoáı ©ảʍ chi phối cả người bủn rủn, thật tiếc là nước miếng đều chảy hết lên dra giường……
Sau khi xác định Bàng Cùng Hiên không còn chút hơi sức để phóng thêm nữa, Tần Duyệt nuốt vào miệng dịch thể vừa hôi vừa tanh, hôn lên miệng Bàng Cùng Hiên, đem nước miếng chưa nuốt xuống của hắn hút lấy.
Là của anh! Toàn thân người quái dị, nước mắt cũng được, nước miếng cũng được, dịch thể cũng được, đều là của anh!
Ngay cả chính người quái dị cũng không được tùy tiện dùng, phải là anh!
Mà anh, là người duy nhất của người quái dị này……
========
Dư vị kɧoáı ©ảʍ chậm rãi biến mất, đầu lưỡi bị mυ'ŧ tê dại, sau khi thần trí Bàng Cùng Hiên khôi phục nhìn thấy Tần Duyệt mải mê hút nước miếng của mình
(+_+ càng lúc càng ba chấm)
Hắn đã sảng đến không chịu nổi, với tốc độ của Tần Duyệt thế này, không biết sẽ làm cho tới bao giờ.
Nhưng mà không thể cự tuyệt, không thể thúc giục, bằng không Tần Duyệt nhất định sẽ tức giận
Tay đặt lên trên bả vai Tần Duyệt, đáp lại môi anh ta.
Tần Duyệt biết Bàng Cùng Hiên đã hồi phục lại, du͙© vọиɠ chưa hết liếʍ liếʍ môi.
Thực xấu.
Bất kì thời điểm nào khuôn mặt này vẫn xấu đến dọa người, cho dù làn da đã không giống như trước kia ngăm đen khô quắt, ngũ quan Bàng Cùng Hiên vẫn dị dạng khiến cho mọi người nhìn thấy đều tưởng gặp quỷ..
Gương mặt xấu đến thế, vì sao vẫn có người muốn tranh với mình?
“Tần Duyệt……”
Trái tim nháy mắt tê dại, là vì thanh âm này sao? Trong trẻo khiến cho người ta bất giác càng muốn nghe nhiều hơn, sau khi bị *** bao phủ thì lại càng không thể ngừng được nữa rồi
Còn có ánh mắt này, anh thật muốn giấu chúng đi…… Nhưng lại luyến tiếc.
“Hừ.”
Bàng Cùng Hiên cầu xin nhìn Tần Duyệt, Tần Duyệt cũng không động đậy, Bàng Cùng Hiên cắn môi, tay chậm rãi trượt……
Ánh mắt Tần Duyệt lập tức biến sắc. Anh biết Bàng Cùng Hiên vào lúc sức lực không còn mới chuyển sang thế chủ động, hy vọng anh sớm có thể kết thúc xong, nhưng đã biết điểm này, anh lại nhịn không được cố ý kéo dài tiền hí hơn, chỉ vì muốn thấy bé xấu này bày ra vẻ thẹn thùng lại không tình nguyện “Cầu hoan”.
“Tần Duyệt…… Tôi…… Tôi thật sự rất nhớ anh……”
Cho dù là gạt anh anh cũng chấp nhận!
Khẽ cắn một ngụm trên đầu ngực Bàng Cùng Hiên, dẫn tới Bàng Cùng Hiên thét lên một tiếng chói tai, bất quá Tần Duyệt cũng không làm nhiều ở chỗ này. Một tay anh chụm hai chân của Bàng Cùng Hiên lại, rồi mới nhắc lên.
Bàng Cùng Hiên nắm chặt gối đầu, không dám cự tuyệt, bằng không sẽ đổi lấy đối đãi càng tàn khóc, trong lòng lại chịu không được thầm oán Tần Duyệt sở thích biếи ŧɦái.
Cả người cơ hồ bị chổng lên phân nửa, mông bất đắc dĩ hướng về phía Tần Duyệt. Cái mông nhỏ tròn tròn diêu diêu tuy rằng rất đẹp, nhưng mục tiêu của Tần Duyệt vẫn là cúc nhị giữa khe kia.
Anh giống như đang thưởng thức mỹ thực đưa mũi lại gần hít hà.
Biếи ŧɦái biếи ŧɦái biếи ŧɦái biếи ŧɦái biếи ŧɦái……
Tiếp theo là đầu lưỡi. Để cho vật thể mềm mại ướŧ áŧ kia an ủi tiểu huyệt đang co rút, Bàng Cùng Hiên rốt cuộc nhịn không được, lớn tiếng khóc lên.
“Đừng mà…… Đừng mà…… Bẩn lắm…… Không muốn……”
Tần Duyệt giống như không nghe thấy tiếng Bàng Cùng Hiên kêu khóc, không, hẳn là lại xem đó như nhạc nền ve vãn, càng tăng sắc tình liếʍ hôn tiến công vào tiểu huyệt mấp máy kia
Bàng Cùng Hiên khóc càng thêm lợi hại, không có biện pháp khống chế. Hắn không đau, thậm chí có thể nói là thoải mái, nhưng loại thoải mái này giống như bị điện giật, thật sự làm cho hắn chịu không nổi.
Gối đầu phía dưới bị Bàng Cùng Hiên giãy dụa rút ra đặt ở trên mặt, nhưng giây tiếp theo đã bị Tần Duyệt giật lấy, hung hăng ném qua một bên.
“Tần Duyệt…… Tần Duyệt……”
Đây là thanh âm của anh, ai cũng không được ngăn chặn!
Bàng Cùng Hiên vốn không có cách nào phân tích nguyên nhân Tần Duyệt tức giận, chỉ có thể cầu xin, “Đừng như vậy, dùng cái kia được không…… Thật sự lâu rồi không có làm, tôi sẽ đau……”
“Ta liếʍ đủ rồi dùng cái kia.”
Cái kia chính là thuốc bôi trơn, hậu đình Bàng Cùng Hiên vừa chặt vừa nhỏ, cần thời gian khuếch trương lẫn bôi trơn rất lâu, bằng không sẽ rất đau.
Vừa mới bắt đầu Tần Duyệt rõ ràng thực không kiên nhẫn, ai ngờ thời gian lâu, ngược lại càng thích làm tiền hí dài dòng. Lúc tiền hí thì Bàng Cùng Hiên cũng không mấy vất vả, nhưng tiền hí quá lâu, tiêu hao hết toàn bộ thể lực của hắn, đợi cho đến khi Tần Duyệt sát nhập, sẽ khiến cho Bàng Cùng Hiên có loại cảm giác chết đi sống lại.
Cho nên Bàng Cùng Hiên thà rằng tiền hí ít một chút, chỉ cầu Tần Duyệt nhanh lên là tốt rồi, nhưng Tần Duyệt làm sao có thể làm theo ý hắn được chứ.
“Ô ô…… Dùng cái đó đi……” Nếu từ đầu đã
tính dùng thuốc bôi trơn, vì sao còn muốn liếʍ.
“Ta sẽ không được…… Cầu anh đó…… Tần Duyệt nhanh lên…… Muốn anh cắm vào nhanh lên……” Bàng Cùng Hiên khóc rất thảm, hơn nữa biểu tình rõ ràng không phải thật sự muốn vậy, nói thật sẽ chỉ làm Tần Duyệt sinh khí.
Tần Duyệt mặc kệ tiếng khóc của Bàng Cùng Hiên, tiếp tục ham mê của chính mình, anh đợi lâu như vậy mới có thể chạm đến nơi này, sao có thể dễ dàng đem du͙© vọиɠ giải quyết hết. Một bên hôn hít một bên thầm oán, “Ai cho phép ngươi đi ra ngoài…… Ngoan ngoãn ở nhà chờ ta…… Sẽ không mệt như thế……”
“Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi thôi……”
Bàng Cùng Hiên ngoài miệng nói thế, phía sau lại co rút không ngừng, làm cho đầu lưỡi Tần Duyệt vào không được.
Tần Duyệt nâng tay vỗ một cái lên mông Bàng Cùng Hiên, khí lực không nhẹ, chỗ bị vỗ đến nháy mắt liền đỏ.
“A!” Bàng Cùng Hiên cả người đều giật nảy lên, hắn kỳ thật phi thường sợ đau, nhưng Tần Duyệt lúc đánh đòn cho tới bây giờ cũng không chút lưu tình. Bàng Cùng Hiên sợ Tần Duyệt đánh nữa, trước đây từng có lúc bị đánh tới mức không thể nào ngồi xuống, thậm chí ảnh hưởng đến công việc.
Tần Duyệt còn muốn đánh, Bàng Cùng Hiên lại dám giãy giụa lật người, gắt gao ôm lấy Tần Duyệt khóc không ngừng
“Thôi mà…… Thôi mà…. Đau quá…… Đừng như vậy…… Đau quá…… Ô ô……”
Nếu là Bàng Cùng Hiên lúc bình thường, cho dù cho hắn mượn mười cái lá gan cũng không dám nói chuyện như thế cùng Tần Duyệt, bất quá lâu lâu hắn thế này, ngược lại càng khiến cho Tần Duyệt yêu thích.
Bàng Cùng Hiên ngồi xuống ôm Tần Duyệt, không thành thật trên người anh cọ cọ. Việc kɧıêυ ҡɧí©ɧ Tần Duyệt cũng không phải không hiệu quả, du͙© vọиɠ Bàng Cùng Hiên đọng lâu rất nhanh khôi phục, đứng thẳng đứng lên.
Tần Duyệt hảo nhiệt, cứng quá, vì sao anh ta thà nhẫn nhịn cũng không muốn khi dễ mình.
“Hỗn đản…… Đại hỗn đản…… Anh xấu quá……”
Tần Duyệt mặc cho Bàng Cùng Hiên kỹ thuật kém cỏi dùng tiểu côn th*t của mình cọ lên anh, cũng không làm gì, Bàng Cùng Hiên rất nhanh liền chịu không nổi, hai mắt đẫm lệ xoay người, đi lấy thuốc bôi trơn đặt ở trên tủ đầu giường
Thuận tay luồn về sau, mở nắp ra, dốc lên tay, trơn dịch liền chảy ra thiệt nhiều,dra giường cũng bị lan ra. Bất quá ai còn đi để ý mấy thứ đó, Bàng Cùng Hiên lấy nó bôi lên trên tinh khí Tần Duyệt, còn ngại không đủ, lại đổ rất nhiều ở phía trên.
“Lạnh……”
Tần Duyệt cắn răng, “Ngươi khá lắm”
Bàng Cùng Hiên dường như căn bản không nghe thấy lời oán giận của Tần Duyệt, lại đổ rất nhiều ở trong tay, đầu tựa vào trên vai Tần Duyệt, tách hai chân ra, bôi lên cúc huyệt bị Tần Duyệt nhấm nháp rất lâu kia.
“Ngô, lạnh……”
Bàng Cùng Hiên khuếch trương bản thân cũng không có mấy kiên nhẫn, tùy tiện bôi bôi, qua loa cho xong, Tần Duyệt trong lòng biết điều này, để cho Bàng Cùng Hiên tựa vào chính mình, rồi mới hỗ trợ khuếch trương.
“A ân…… A ha……”
Bàng Cùng Hiên cảm nhận được ngón tay Tần Duyệt phía sau, liền đem tay mình rút trở về, tay còn dính trơn dịch ở trên thân thể trần trụi của Tần Duyệt sờ loạn.
Cứng rắn cứng rắn, nhưng rất trơn.
Không cẩn thận đυ.ng tới đầu nhũ Tần Duyệt, Bàng Cùng Hiên có điểm thất thần, hạt đậu nho nhỏ hồng hồng ngay trước mắt mình
Tần Duyệt thích ngoạn hắn như vậy, có phải ngoạn như thế thật sự rất tuyệt?
Rồi ma xui quỷ khiến mới cúi đầu, cắn hạt đậu đỏ ngon ngọt dính trơn dịch kia.
Tần Duyệt run rẩy một chút, nhăn mi lại, nhưng không có ngăn cản Bàng Cùng Hiên, động tác trên tay cũng không ngừng.
Cảm nhận được Tần Duyệt rung động, Bàng Cùng Hiên thả lỏng khớp hàm, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi chơi hạt đậu đỏ thẳng đứng, chỉ sợ Tần Duyệt cảm thấy đau.
Cũng không ngoạn đã lắm, phản ứng Tần Duyệt cũng chỉ có lúc đầu là run rẩy thôi, ăn cũng không ngon, sợ Tần Duyệt đau Bàng Cùng Hiên còn không dám dùng sức.
Bàng Cùng Hiên rất nhanh liền ngán, ngay khi hắn cuối cùng cũng buông đầu nhũ Tần Duyệt ra, đột nhiên đầu hoa lên, bị ấn ngã lên trên giường.
Du͙© vọиɠ Tần Duyệt không chút do dự nháy mắt sáp nhập, quá đột ngột, Bàng Cùng Hiên ngay cả tiếng kêu đều nghẹn ở trong cổ họng
Tần Duyệt còn không hết hận cắn một nhát lên trên vai Bàng Cùng Hiên “Gϊếŧ chết ngươi!”
Mãnh liệt trừu sáp như muốn cướp lấy mạng của Bàng Cùng Hiên, khí lực lớn đến mức cơ hồ muốn đem hắn đỉnh ra khỏi giường, tuy rằng không đau nhưng cũng không thoải mái.
Bàng Cùng Hiên vô ý thức bấu lấy lưng Tần Duyệt, sau đó cào mấy nhát móng tay mà không biết.
“Nói em thích…… Nói…… em thích anh……”
Trời biết Bàng Cùng Hiên hiện tại trong đầu loạn thất bát tao, cho dù nghe được những gì Tần Duyệt nói, cũng không có cách nào hiểu được nghĩa.
“Bằng không…… Gϊếŧ chết em……”
Hậu huyệt Bàng Cùng Hiên rất nhỏ, cho dù trải qua khuếch trương đầy đủ cũng căng chặt làm cho Tần Duyệt phát cuồng. Sáp nhập là tối thoải mái, cũng là điều Tần Duyệt thích nhất. Không thể khống chế sức lực của mình, không thể khống chế tư tưởng của mình, càng không thể khống chế miệng mình, cho nên anh thà rằng ngay từ đầu có chút vất vả, cũng muốn làm tiền hí đầy đủ, để ngừa chính mình làm bị thương Bàng Cùng Hiên.
“Nói em yêu anh…… Nhanh lên…… Mau!”
“A ──” Bàng Cùng Hiên cuối cùng kêu lên, không kịp nuốt nước miếng lại chảy ra, bất quá lúc này đây cho dù là Tần Duyệt cũng không có nhàn rỗi hút chúng.
“Kẹp chặt…… Đi chết đi! Đi chết đi! Gϊếŧ ngươi…… Gϊếŧ ngươi…… Dám rời đi ta sẽ gϊếŧ ngươi…… Hϊếp chết ngươi!”
Bàng Cùng Hiên khóc rống ôm chặt Tần Duyệt,“Không…… Không…… Cùng một chỗ…… Vĩnh viễn cùng một chỗ……”
“Là của ta…… Là của ta…… Chỉ có ngươi…… Chỉ có ngươi……”
“Thích anh…… Duyệt…… Thích nhất anh….. Cho nên…… Sẽ……” Sẽ không rời đi, yên tâm được không.
Bàng Cùng Hiên đã sớm không nhớ rõ rốt cuộc thay đổi mấy cái tư thế, Tần Duyệt cũng không biết.
Luôn như vậy. Mỗi lần cắm vào chỗ ướŧ áŧ lại ấm áp của Bàng Cùng Hiên, anh không đem du͙© vọиɠ bày tỏ đủ sẽ không bình tĩnh lại
Lần thứ hai đem mầm móng của mình tiêm vào bên trong nội bích Bàng Cùng Hiên, cả hai người đều ngã ra ở trên giường há mồm thở dốc.
Hưởng thụ cao trào trong thoáng chốc kia, Tần Duyệt cho dù khép mắt, tay cũng nhất định phải đặt ở trên người Bàng Cùng Hiên
Há miệng hít thở đến toàn thân đều thuận theo hô hấp mà lay động, mồ hôi ẩm ướt dinh dính trên da thịt, ngay tại những chỗ tay chân mình động vào.
Tần Duyệt mở to mắt, nhìn thấy Bàng Cùng Hiên nghiêng người đưa lưng về phía mình, bả vai xinh xắn, thân hình giống như thiếu niên, còn có mái tóc mềm mại đã ướt đẫm dán trên cổ.
Tần Duyệt nhích thân thể, tới gần Bàng Cùng Hiên.
Bàng Cùng Hiên đã kiệt sức,lẩn quẩn giữa ranh giới giữa thật và ảo, đột nhiên, một cái gì đó mềm mại ướŧ áŧ dán lên sau lưng hắn.
“A……” Hắn đã sắp kêu lên không nổi nữa.
Tần Duyệt hưởng thụ liếʍ láp mồ hôi Bàng Cùng Hiên chảy ra, giống như Bàng Cùng Hiên là một cây kem ngon lành, nương theo đầu lưỡi của anh, từng chút một bị nhấm nháp.
“Không……” Bàng Cùng Hiên cổ họng lại tắt nghẹn, nói một chữ đã muốn dùng hết sức lực cuối cùng.
Tần Duyệt cũng vẫn tiếp tục liếʍ mồ hôi trên người Bàng Cùng Hiên, từng chút từng chút, liếʍ qua lưng, cánh tay, cho đến đem cái mũi ghé vào mái tóc Bàng Cùng Hiên, đầu lưỡi còn lẩn quẩn sau gáy của hắn.
Kỳ thật chỉ cần Bàng Cùng Hiên kiên trì lập trường, kiên quyết nói lời cự tuyệt, Tần Duyệt thật sự sẽ không tiếp tục động vào hắn nữa.
Nhưng mà……
Hắn không nỡ để Tần Duyệt khổ sở!
“Nước……”
Tần Duyệt lập tức nhảy xuống giường, lẹ làng chạy tới rót nước. Chỉ có lúc này anh mới trông như một đứa nhỏ được ban thưởng.
Uống nước xong là có thể, nước, nước……
Nhìn Tần Duyệt thân thể trần trụi biến mất ở cửa, Bàng Cùng Hiên bất giác khóe miệng giơ lên.
Quên đi, chút vất vả mà thôi, anh ấy cao hứng là tốt rồi……