Phong Khí Quan Trường

Chương 436: Mảnh vỡ

Trương Hữu Tài cũng chỉ là ủy viên thường vụ huyện, bí thư Đảng ủy thị trấn Đông Du, quan cũng chỉ tới cấp phó, nếu nói về gia thế thì kém xa Tống gia.

Nhưng người xưa có câu “con rồng có mạnh đến đâu cũng không thắng nổi con rắn ở đất của nó”. Câu nói này quả thật rất đúng.

Chức vụ của nhà họ Trương nhìn thì có vẻ tầm thường, nhưng nói đến nhân vật có tiếng tăm nhà họ Trương ở huyện Du Sơn, đó là cha của Trương Hữu Tài, Trương Thái Phú, trước khi về hưu cũng chỉ là phó bí thư huyện ủy Du Sơn, sau đó lại trở thành gia đình có tiếng tăm bậc nhất ở huyện Du Sơn.

Thẩm Hoài mở sổ ghi chép ra, trong đó có ghi rõ sơ đồ trực hệ của Trương Hữu Tài và nhà họ Trương, có rất nhiều người, sơ đồ đó giống như “tấm mạng nhện” vậy. Nếu như là người khác lần đầu nhìn thấy gia phả này chắc đều phải hoa mắt chóng mặt.

Khi Trương Thái Phúc, cha của Trương Hữu Tài không làm chức vụ phó bí thư huyện ủy Du Sơn nữa, thì em gái của Trương Thái Phúc, Trương Xuân Mai giữ chức phó bí thư Đảng ủy nhà máy bông của huyện, lúc đó còn đảm nhiệm chức vụ phó chủ tịch hiệp hội mặt trận Tổ Quốc huyện. Chồng của Trương Xuân Mai là Chu Hành Văn giữ chức bí thư xã Đoàn Kết huyện Du Sơn lúc đó cũng được điều về làm phó cục trưởng cục lao động thành phố Đông Hoa; cô họ của Trương Thái Phúc, Địch Bảo Binh trước khi về hưu cũng đã từng đảm nhiệm chức vụ mà bây giờ Trương Hữu Tài đang nắm giữ, đó là bí thư Đảng ủy thị trấn Đông Du và ủy viên thường vụ huyện.

Sáu anh chị em của Trương Hữu Tài, cộng thêm cả anh chị em họ và những người con rể của nhà họ Trương, tất cả là 11 người đều giữ những chức vụ từ cấp phó phòng trở lên.

Chính vì trực hệ của nhà họ Trương như vậy nên đã dệt lên “tấm lưới” chặt chẽ của nhà họ Trương, khống chế trong hệ thống quan chức của huyện Du Sơn thậm chí là thành phố Đông Hoa, hỗ trợ cho nhau. Nếu họ thật sự muốn phản đối cái gì thì cũng không cần phải xuất đầu lộ diện, chỉ cần đứng ở đằng sau giật dây điều khiển, những người bình thường muốn tóm được thóp họ cũng khó.

Thẩm Hoài đúng là một con rồng mạnh qua sông, nhưng hắn muốn trong sáu tháng cuối của năm nay làm việc gì đó cho Du Sơn thì sẽ không còn thời gian để đi tạo dựng mối quan hệ nữa, mà chỉ còn cách một gậy đánh con rắn cầm đầu Trương Hữu Tài, mới có thể đe dọa được những người khác.

Cân nhắc, xem xét kỹ mối quan hệ của Trương Hữu Tài, Thẩm Hoài lật trang tiếp theo trong cuốn sổ tay ghi chép, trong trang này chỉ viết tên của một người “La Khánh”.

Phó trạm trưởng trạm quản lý hồ chứa nước Du Sơn, La Khánh.

Thẩm Hoài lại cầm bút viết tên Phùng Ngọc Mai ngay sau cái tên La Khánh.

Đúng lúc Thẩm Hoài cầm bút viết thêm tên vào trang giấy này thì điện thoại trên bàn đổ chuông.

Thấy số máy của Tôn Á Lâm gọi, Thẩm Hoài liền tắt đi và lấy điện thoại cố định gọi lại.

Tuy ở ủy ban nhân dân huyện, nhưng sóng điện thoại ở đây không ổn định. Lương Chấn Bảo Cao Dương đều dùng điện thoại di động cỡ bự. Thẩm Hoài không còn cách nào bảo bưu cục chuyên môn tăng tín hiệu cho điện thoại của hắn.

- Sao lại gọi điện thoại cho tôi vào lúc này thế?

Thẩm Hoài hỏi.

- Chuyến đi lần này, cô không nên đi cùng với bố cô tới Từ Thành

- Anh cho rằng lần này bố tôi dẫn theo cả vợ bé tới nghỉ ngơi, vui vẻ cho tôi đi cản trở ông ấy sao?

Tôn Á Lâm nói:

- Thời gian vừa qua tôi đã chịu nhiều vất vả rồi, trước tết dự định đi tới Du Sơn nghỉ ngơi, làm gì có thời gian mà đi Từ Thành với mấy ông gìa chứ.

- Đừng có nói bố cô thậm tệ như vậy, nói không chừng đây cũng chỉ là mối quan hệ công việc bình thường?

Thẩm Hoài biết rằng Tôn Á Lâm nói chuyện rất thẳng thắn không kiêng kỵ gì, nhưng hắn nghĩ cô gái người Pháp tóc đỏ bên cạnh Tôn Khải Thiện, bộ quần áo mặc vào mùa đông hận một nỗi không thể vắt ra một nửa bầu ngực kia, thầm nghĩ cô ta và Tôn Khải Thiện có mối quan hệ thuần khiết mới là lạ.

- Đúng rồi, tôi đã nghe Chu Dụ nói tới cô gái làm thư ký cho anh tại Du Sơn, nghe nói đó là bông hoa ở Du Sơn mà Ngu Thành Chấn cũng không đυ.ng vào được.

Tôn Á Lâm ở đầu dây bên kia cười nói:

- Anh nghĩ bố tôi trong sạch như vậy, hay là không muốn người khác nghĩ bậy về mối quan hệ công việc của anh với đóa hoa Du Sơn kia?

Nghe Tôn Á Lâm ở đầu dây bên kia nói mà ngứa cả tai, nhưng Thẩm Hoài cũng không có cách nào đá lại vài câu, nên nghiêm túc nói:

- Lúc trước tôi vẫn chưa biết, e rằng cô cũng không thể ngờ tới, Phùng Ngọc Mai chính là vợ của La Khánh trạm trưởng trạm thủy điện hồ Du Sơn, chuyện này quả là rất phức tạp

- Có điều gì phức tạp đâu? Khi Ngu Thành Chấn đảm nhiệm chức vụ chủ tịch huyện đã thích người vợ xinh đẹp của cấp dưới, nhưng cấp dưới không muốn dùng vợ mình để lấy lòng sếp, đưa đi xem đập nước, chứ không đưa đi ăn cơm tù, đó cũng là công lao của lá thư mà lão Thôi đã viết

Tôn Á Lâm đã biết hết mọi việc từ Chu Dụ rồi, nhưng không muốn để cho Thẩm Hoài thừa nước đυ.c thả câu:

- Một phụ nữ xinh đẹp như vậy, đường đường là trưởng ban tổ chức thành ủy lại không thể tán đổ được, Ngu Thành Chấn chắc chắn sẽ không cam tâm, nhưng anh ta không biết được mối quan hệ cụ thể giữa lão Thôi và vợ chồng La Thành, Phùng Ngọc Mai, nên cũng không dám có hành động gì. Tuy nhiên anh cũng phải cảm ơn Ngu Thành Chấn vì đã coi trọng anh.

- Tại sao tôi phải cảm ơn anh ta?

Thẩm Hoài hỏi.

- Anh ta đã dâng người phụ nữ xinh đẹp mà anh ta không chinh phục được cho anh, anh chỉ cần ngồi không hưởng thành quả, anh không cảm ơn anh ta chẳng lẽ lại trách anh ta?

Tôn Á Lâm ở đầu dây bên kia cười ngặt nghẽo

- Anh ta thật sự rất coi trọng anh đó.

Thẩm Hoài không thể mắng Tôn Á Lâm, đánh cũng không được, nên chỉ cười nhạt nói:

- Cũng đúng, Ngu Thành Chấn đúng là coi trọng tôi.

Hiện nay tài nguyên có thể khai thác được ở Du Sơn không nhiều, hắn ta chỉ đang quan tâm tới tình hình của đập nước hồ Du Sơn và trạm thủy điện hồ Du Sơn. Lúc trước đã từng hai lần gặp mặt La Khánh trạm trưởng trạm thủy điện quản lý đập nước Du Sơn, biết được anh ta từng làm thư ký cho Ngu Thành Chấn, nhưng vì sai lầm khi làm việc, lại không được đề bạt, nên chỉ có thể trông coi đập nước chứ không thể quay trở lại huyện làm việc.

Hai lần trước gặp mặt với La Thành, Thẩm Hoài đều lấy danh phận là một du khách tới hồ Du Sơn, nên không thể đi sâu vào được vấn đề, cũng không biết tình hình gia cảnh của La Thành.

Tới hôm nay Thẩm Hoài mới chắp ghép những mảnh vỡ lại, sau khi hiểu rõ ràng, hắn lại cười một cách khổ não.

Tuy không biết được cách nghĩ của người trong cuộc, nhưng nghe những tin đồn ở Du Sơn, chủ tịch thị trấn Đông Du, Tiếu Hạo Dân hiểu rất rõ về tin đồn này, mà bức thư mà Thôi Hướng Đông viết cho huyện ủy Du Sơn cũng vẫn còn được lưu giữ, vì vậy giải quyết việc này một cách thuận lợi thật không có khó khăn gì.

La Khánh lúc đó làm thư ký cho Ngu Thành Chấn, nhưng Ngu Thành Chấn lại thích vợ của La Thành.

Tuy lúc đó Ngu Thành Chấn không thể chinh phục được Phùng Ngọc Mai, cũng bị bức thư mà Thôi Hướng Đông viết cho huyện ủy Du Sơn làm cho khϊếp sợ, và cũng không rõ mối quan hệ giữa lão Thôi và vợ chồng La Thành, Phùng Ngọc Mai, nên cũng không dám làm bừa, nhưng y trước giờ vẫn cứ canh cánh trong lòng về chuyện này.

Thẩm Hoài biết rằng, trong lòng Ngu Thành Chấn trước giờ cũng chỉ là chơi bời ham mê sắc đẹp.

Ngu Thành Chấn cũng biết sau khi hắn đến Du Sơn nhậm chức, liền nhanh chóng điều Phùng Ngọc Mai từ phòng phát thanh huyện về ủy ban nhân dân huyện. Tự nhiên là hy vọng sau khi hắn nhìn thấy vẻ đẹp của Phùng Ngọc Mai, hắn nảy sinh tham vọng, rồi sau đó hoàn toàn chia cắt đôi vợ chồng La Thành, Phùng Ngọc Mai.

Nếu mà hắn đùa bỡn Phùng Ngọc Mai, sự việc càng lớn, truyền đến tai lão Thôi, lão Thôi không chịu bỏ qua, Ngu Thành Chấn cũng tiện đó diệt trừ hắn từ Đông Hoa.

Trước đây Thẩm Hoài chưa từng gặp mặt Ngu Thành Chấn, cũng là bởi vì lần trước sau khi hắn gây chuyện ở hội trường, Đàm Khải Bình đã phải tạm thời triệu tập hội nghị ủy ban thường vụ để xử lý hắn, trong hội nghị Ngu Thành Chấn lên tiếng phản đối Đàm Khải Bình, lúc đó Thẩm Hoài mới chú ý tới Ngu Thành Chấn.

Thẩm Hoài không ngờ con người của Ngu Thành Chấn không phải là người gió chiều nào theo chiều đó, tâm cơ còn thâm trầm như vậy, còn có thể trừng mắt lên để phản bác lại như vậy.

Ở đầu dây bên kia Tôn Á Lâm cũng không nói đùa với Thẩm Hoài nữa, nói:

- Toàn bộ kế hoạch lần này Johan Butler vẫn muốn bàn bạc kỹ lại với anh.

- Sao, bên Triệu Đông bọn họ vẫn chưa nói rõ ràng vấn đề hay sao? Thẩm Hoài hỏi.

- Năng lực bên phía Triệu Đông thật sự là không yếu, nhưng anh đừng quên, anh mới là người lãnh đạo.

Tôn Á Lâm nói.

- Bên phía Triệu Đông tuy mạnh, nhưng theo như lời của Johan Butler thì vẫn hoàn toàn không thể thay thế được anh.

- Nếu như trước khi Butler trở về nước, tôi từ Du Sơn trở về gặp anh ta, vụ việc quá lớn như vậy thì e rằng sẽ không giấu được Đàm Khải Bình. Thẩm Hoài nói.

- Hay là thế này vậy, tôi sẽ liên lạc với Thành Di, cuối năm nay tôi sẽ đến nước Anh để gặp cô ấy. Sau khi tới nước Anh sẽ gặp mặt bên Tây Vưu Minh Tư để bàn bạc kỹ.

- Như thế cũng được, thời gian qua tôi đã rất mệt mỏi rồi, hai ngày sau tôi sẽ đi Du Sơn nghỉ ngơi, anh sẽ hoan nghênh tôi chứ.

Tôn Á Lâm nói.



Phùng Ngọc Mai suốt ngày đều phải căng thẳng đầu óc, không dám lơ là.

Đã tan làm được nửa tiếng rồi mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì từ phòng làm việc của Thẩm Hoài, Phùng Ngọc Mai cũng vẫn kiên nhẫn ngồi chờ ở văn phòng.

Nhìn thầy Thẩm Hoài đi từ phòng làm việc ra, công văn kẹp dưới nách, trong tay còn đang cầm một ít tài liệu, cô ấy liền chạy lại hỏi:

- Chủ tịch huyện Thẩm, hôm nay anh còn muốn đi đâu nữa không?

- Tan làm rồi, sao cô vẫn chưa về?

Thẩm Hoài nhìn đổng hồ hỏi.

- Chủ tịch Thẩm vẫn chưa về, tôi không biết ngài có việc gì tìm tôi nữa hay không, nên làm sao có thể về trước anh được? Phùng Ngọc Mai nói.

- À ừ….

Thẩm Hoài nói,

- Nếu như tôi có việc gì muốn các cô ở lại làm thì trước khi tan làm đã thông báo rồi. Sau này nếu không có thông báo gì, thì các cô cứ làm xong công việc của mình, rồi tan làm như bình thường là được. Tôi nhiều khi còn phải xem thêm tài liệu nên quên mất thời gian, các cô không cần để ý tới tôi.

Nhìn Thẩm Hoài cầm theo công văn và tài liệu đi ra ngoài, Phùng Ngọc Mai vội nói:

- Chủ tịch Thẩm, anh chờ một chút ạ, để tôi đi tìm tiểu Vương.

- Tôi đi bộ về Có bao xa đâu?

Thẩm Hoài xua tay không cho Phùng Ngọc Mai gọi Vương Uy lái xe đến đón, hắn đi thẳng đến cầu thang để đi xuống.

Phùng Ngọc Mai nghe tiếng bước chân xuống cầu thang của Thẩm Hoài ngày một xa, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm trở lại văn phòng, ngồi thẫn thờ trên ghế, nghĩ lại ngày hôm nay, giống như vừa trải qua một trận chiến vậy, thả lỏng người giống như thịt xương rời nhau ra vậy.

Thấy Thẩm Hoài bước xuống cầu thang, Tào Tuấn mới từ phòng tư ký đi sang, hỏi dò:

- Công việc ngày hôm nay xong rồi à?

Công việc ngày hôm nay làm sao đã hết được, Phùng Ngọc Mai cười đau khổ, phất phất tay, bảo Tào Tuấn và Vương Uy tan làm, Phùng Ngọc Mai ở văn phòng nghỉ một lát, sau đó hoàn thành công việc, rồi thu dọn đồ, mặc áo khoác, đeo găng tay, rồi tới chỗ gửi xe lấy xe đạp đi về.

Con gái cô, La Lệ cũng đã tan học và được ông bà nội đón về rồi, những công việc trong nhà Phùng Ngọc Mai cũng không phải làm, khi cô dắt xe vào sân thì đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, mùi thơm này đã khiến cho tình thần cô tỉnh lại, cô hỏi mẹ chồng:

- Mẹ ơi, hôm nay có món gì thế ạ, thơm quá mẹ ạ.

Sau đó thấy chồng cô, La Thành đi ra, vui vẻ hỏi:

- Sao anh về mà không nói trước với em? Suýt chút nữa là em phải ở lại văn phòng làm tăng ca.

- Nói trước thì còn gì là bất ngờ nữa?

La Khánh cười nói, lộ ra hàm răng trắng, hỏi:

- Em thấy công việc mới này như thế nào?

- Phó chủ tịch thường trực huyện mới đến rất khó tính, hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của ông ấy, mà suốt cả một ngày em suýt chút nữa thì không dám thở.

Phùng Ngọc Mai nói

- Em đói lắm rồi, mình ăn cơm trước nhé, lát nữa em sẽ kể chi tiết cho anh nghe.