Cho dù Thẩm Hoài không có ý phát sinh quan hệ gì đó với Dương Lệ Lệ thì cũng không khả năng sắp xếp cho nàng vào nghỉ tạm trong nhà hàng Chử Cốc. Có một số chuyện không cách nào giải thích rõ ràng được, tuy Trần Đan không có ý kiến, hắn cũng phải chú ý đến ảnh hưởng ở Mai Khê.
Thẩm Hoài đưa Dương Lệ Lệ đến một nhà khách ở khu Đường Ấp rồi mới lái xe về thị trấn.
Trần Đan đang ngủ gục trên bàn trong túc xá, nghe thấy tiếng đẩy cửa mới mắt nhắm mắt mở ngẩng đầu lên, hỏi: “Mấy giờ?”
“Gần ba giờ?” Thẩm Hoài ngồi xuống, ôm Trần Đan vào lòng, ngửi lấy hương thơm đạm nhã trên người nàng, thương tiếc hỏi: “Sao không lên giường mà ngủ?”
“Tưởng anh về sớm nên ngồi đợi, một lúc thì ngủ quên mất.” Trần Đan uể oải chếch người sang, hỏi: “Khấu Huyên không sao chứ?” Nàng vẫn nhớ kỹ chuyện Khấu Huyên, một bé gái nhà nghèo xác nghèo xơ, đột nhiên tặng món quà trên ngàn đồng, sao khiến người yên tâm cho được?
Rành rành là một mực chờ mình trở về, lại khắc chế không gọi điện thoại làm phiền, sự tinh tế của Trần Đan càng khiến Thẩm Hoài thương yêu, nói: “Con bé chọc phải phiền hà không nhỏ, thiếu chút là chọc thủng trời rồi!”
“Chuyện gì mà to tát vậy?”
“Lão Khấu mất rồi, ngày trước là giỗ 7 ngày. Con bé nhận bốn ngàn đồng của người ta, lại không kịp để làm phẫu thuật cho ông, mới dùng số tiền đó mua hai bộ váy, một cho mình, một cho tiểu Lê…” Thẩm Hoài nói.
“Cái gì?” Trần Đan chấn kinh đến giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Thẩm Hoài, nghi hoặc hỏi: “Lão Khấu chết thật rồi ư? Sao em không nhìn ra, lúc Khấu Huyên đến tìm tiểu Lê chơi, con bé cười đùa rất bình thường mà? Hơn nữa, nếu lão Khấu cần tiền chữa bệnh, sao con bé không nói với chúng ta một tiếng? Anh đã trả giúp tiền cho con bé chưa?”
“Một số người tính cách rất cố chấp.” Thẩm Hoài cười khổ, đối với tính cách của Khấu Huyên hắn cũng không biết nên bình phán thế nào mới phải, nói: “Nó mới là đứa bé 16,17 tuổi, mượn tiền đâu ra mà dễ dàng vậy? Nếu chỉ đơn giản trả tiền là giải quyết xong xuôi, cũng không cần anh phải lặn lội đến giờ này? Hại anh thiếu chút nữa trở mặt với Đàm Khải Bình…”
“Chuyện là thế nào?” Trần Đan truy hỏi.
“Thời gian qua con bé làm phục vụ trong Anh Hoàng, người khách cho nàng mượn tiền có bối cảnh rất sâu, là Đới Nghị, con trai của trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Đới Nhạc Sinh, em nói xem, tiền này có dễ mượn không?” Thẩm Hoài cười hỏi.
Giờ Trần Đan mới biết cái câu “chọc phá trời” lúc nãy của Thẩm Hoài là có ý gì, hiển nhiên đám quyền quý kia sẽ không để ý đến mấy ngàn, mấy vạn tiền lẻ, thứ bọn hắn muốn chính là thân thể non nớt mà mê người của Khấu Huyên. Nhưng thấy thần sắc Thẩm Hoài nhẹ nhàng, nàng biết chắc vấn đề đã được giải quyết, đang định hỏi thêm thì chợt điện thoại đặt trên bàn vang lên…
Là Hùng Văn Bân gọi, Thẩm Hoài đáp lại mấy câu rồi cúp máy, quay sang nói với Trần Đan: “Thị ủy ra quyết định rồi, sẽ lấy tội tính chất xã hội đen điều tra Anh Hoàng và Vương Tử Lượng, đồng thời kỷ ủy thành phố sẽ lập tức tiến hành cách ly thẩm tra đối với phân cục trưởng phân cục công an thành bắc; Chẳng qua căn cứ theo kết quả thẩm vấn sơ bộ của phân cục khu Đường Ấp, Đới Nghị chỉ bị câu lưu mười lăm ngày, cộng thêm xử phạt hành chính… Em nói xem, có phải thiếu chút nữa là con bé chọc phá trời không?”
Thẩm Hoài tẩy rửa qua một cái, leo lên giường với Trần Đan, kể lại đại thể sự tình cho nàng nghe, khiến Trần Đan kinh thán không thôi, nàng hoàn toàn không ngờ được trong năm sáu giờ mà Thẩm Hoài đưa Khấu Huyên về sẽ xảy ra nhiều chuyện thế này.
Chắc vì đêm nay sự tình gặp phải quá nhiều nên thần kinh hơi căng thẳng, mãi đến hơn ba giờ mà Thẩm Hoài vẫn không buồn ngủ, liền lột đồ ngủ trên người Trần Đan xuống, bắt đầu khởi sự….
Sau cơn hoan ái mê sướиɠ đầm đìa, Thẩm Hoài để Trần Đan dựa đầu vào ngực mình, thấy nàng im lìm sấp trên ngực, như đang nghe tiếng tim đập của mình, bèn hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Chắc về sau cô ruột Khấu Huyên cũng mặc kệ con bé rồi, anh nói về sau nó nên làm thế nào?” Trần Đan ngẩng đầu lên, hỏi tiếp: “Hay là để con bé sang ở cùng với tiểu Lê?”
Thì ra Trần Đan đang nghĩ chuyện này, Thẩm Hoài bật cười khanh khách, hắn cũng không giới ý khi cho Khấu Huyên ở cùng tiểu Lê. Nhưng lại sợ cả ngày con bé xoay quanh mình, sẽ là rơm khô, bom hẹn giờ, hắn còn chưa dám đem chuyện Khấu Huyên lột sạch đồ nói cho Trần Đan nghe.
Thẩm Hoài đặt tay lên ngực Trần Đan, xoa vuốt nhè nhẹ, nói: “Tính cách con bé khác với tiểu Lê, mới tí tuổi đầu đã tiếp xúc với đủ quan hệ phức tạp ngoài xã hội, không biết còn đủ nghị lực về trường học lại không nữa? Không cần về ở chung với tiểu Lê đâu, giúp nàng đọc sách thì không thành vấn đề, then chốt là con bé có muốn hay không? Qua mấy ngày nữa, em tìm nó hỏi xem…”
« Vậy Dương Lệ Lệ thì sao? » Trần Đan ngẩng đầu hỏi Thẩm Hoài.
« Loại nhân vật nhỏ đó, ai quan tâm? » Thẩm Hoài ra vẻ không để ý, nói: « So với Dương Lệ Lệ, thì Vương Tử Lượng bị bắt, cây đổ hồ tán, Anh Hoàng cũng sẽ bị niêm phong, nhưng tài sản thì còn ở đó, lại là mảnh đất đắc địa cho ngành giải trí dịch vụ bậc nhất ở Đông Hoa, trong mắt rất nhiều người đó là khối thịt béo chảy mỡ a, sao em không quan tâm? »
“Em thèm vào tham cái kia, mới nhận thầu trạm tiếp đãi đã chọc ra nhiều phiền hà thế này rồi…” Trần Đan nói.
“Qua đêm nay, chút phiền toái nhỏ kia sẽ khói tiêu mây tán, mấy tên tôm tép kia mà còn dám tiếp tục cắn anh, anh mới bội phục dũng khí của chúng đấy…” Thẩm Hoài ôm sát Trần Đan vào lòng, nói: “Chuyện Anh Hoàng em không dính tay là đúng, có điều trọn cả vùng doanh lợi này chỉ có luật rừng cá lớn nuốt cá bé, muốn làm quan thanh bạch chưa hẳn đã tốt…”
“Thế anh tính làm thế nào?” Trần Đan nghi hoặc hỏi, nàng thấy Thẩm Hoài ở trong gian túc xá đơn sơ thế này mà vẫn dương dương tự đắc, biết đối với hắn có một số thứ hắn nhìn rất đạm.
“Vụ án sẽ còn tra tiếp, thời gian vẫn dài mà.” Thẩm Hoài nói: “Anh cũng không tham gì cả, nhưng Vương Tử Lượng và Trần Phi là bị anh chỉnh sụp, nếu bỏ mặc cho người khác tranh nhau chia chác, đám đó chưa hẳn sẽ nể tình, có khi còn cho rằng anh mềm yếu dễ bắt nạt, đây không phải việc tốt. Hơn nữa, trong mắt người khác anh vốn đã không phải là thứ tốt đẹp gì, tất nhiên càng không cần thiết phải làm bộ thanh cao…”
Trần Đan mân mê làn môi, nói: “Chuyện của anh em không giúp được gì nhiều, đôi lúc nghĩ lại thấy mình thật vô dụng.”
“Sao thế được?” Thẩm Hoài siết chặt đôi vai nàng, nói: “Có đôi lúc thâm tâm anh rất mệt mỏi, duy có ở cùng em, anh mới có thể trầm tĩnh lại, trọng yếu như thế sao bảo là vô dụng? Qua một thời gian nữa, theo anh về Bắc Kinh, thế nào?”
“…” Trần Đan nghi hoặc nhìn Thẩm Hoài, tuy nàng biết một số sự tình, nhưng thời gian dài ở cùng nhau chưa từng cảm giác được một tia luyến tiếc gì với Bắc Kinh của hắn, hỏi: “Sao đột nhiên lại trở về?”
“Qua một thời gian nữa là đại thọ tám mươi của ông nội, tuy không có ai thông báo cho anh, chắc là cũng không có người hoan nghênh anh trở về…” Thẩm Hoài cười khổ nói: “Nhưng, con người mà, đôi lúc vẫn phải cúi đầu. Hơn nữa đúng là trước đây anh làm rất nhiều chuyện khó coi, không quản bọn họ tha thứ hay không, rốt cuộc vẫn phải về nhận sai lầm…”
Trần Đan nhiệt tình như lửa ôm chặt cứng Thẩm Hoài, biết sau tư thái cường ngạnh của hắn là áp lực rất lớn, biết hắn không phải người chỉ bằng cảm quan cá nhân rồi làm loạn, biết hắn muốn làm nên một phen sự nghiệp ở Đông Hoa, nhưng khắp nơi đều là “tấm lưới” hiện thực trói buộc, khiến hắn không thể không trực tiếp về Bắc Kinh tìm kiếm sự thông cảm và ủng hộ từ Tống gia.
Chỉ là nàng khẽ nói nhỏ vào tai Thẩm Hoài: “Xin lỗi, em không muốn theo anh về Bắc Kinh…”
Thẩm Hoài nâng khuôn mặt kiều diễm của Trần Đan lên, đôi mắt đen nhánh đóng lại, nhẹ hôn lên môi nàng, hắn biết có một số chuyện không thể cưỡng bách được.
Trong cơn ngủ say, Thẩm Hoài bị tiếng điện thoại gọi tỉnh. Trần Đan đã sớm rời giường từ thủa nào, điện thoại đã được nàng xạc đủ pin, đang đặt ngay trên bàn cạnh giường.
Thẩm Hoài rướn người lên, cầm điện thoại, là số của Chu Dụ, bèn dựa người lên mép giường, hỏi: “Mấy giờ rồi, sao gọi điện sớm thế?”
“Đã 11h rồi, không phải cậu đang nằm trên giường đấy chứ?” Bên kia đầu dây, Chu Dụ hỏi.
“Cô có biết đêm qua tôi bị dày vò đến mấy giờ mới ngủ không?” Thẩm Hoài nghiêng đầu kẹp lấy điện thoại, thấy Trần Đan đã chuẩn bị sẵn áo sơ mi đặt bên giường, trong lòng ấm áp, tuy Trần Đan luôn cảm thấy tự mình không tốt, song Thẩm Hoài biết trong trái tim mình địa vị nàng trọng yếu cỡ nào, cười hỏi Chu Dụ: “Cảm giác làm ngư ông thế nào?”
“Mời cậu ăn cơm, em trai tôi đãi.” Chu Dụ ý dài lời ngắn, cũng không có ý nói quá rõ ràng cụ thể trong điện thoại.
“Được, Chu khu trưởng có lệnh, Chu công tử lại ném xuống thân phận tiếp kiến nhân vật nhỏ như tôi, tôi nào dám cự tuyệt? Ở đâu? Tôi chạy đến ngay.” Thẩm Hoài nói.
“Giờ ai còn dám không mọc mắt, đi coi cậu là nhân vật nhỏ?” Chu Dụ cười nói: “Chúng tôi đợi cậu ở Bằng Duyệt.”
Thẩm Hoài rời giường đánh răng rửa mặt, đang tính ra cửa đi gặp Chu Dụ, Chu Tri Bạch thì điện thoại của Tôn Á Lâm gọi tới.
“Rời giường chưa, bọn tôi đang chờ anh kể lại chiến tích huy hoàng đêm qua đây, anh quá không lương tâm rồi, chuyện kí©ɧ ŧɧí©ɧ thế kia mà không kêu tôi một tiếng.” Trong điện thoại, Tôn Á Lâm lớn tiếng phàn nàn.
“Giờ tôi phải đến chỗ Bằng Duyệt đã, đầu kia có những ai a?” Thẩm Hoài hỏi, cũng biết là đám Dương Hải Bằng bên kia đang chờ nghe náo nhiệt, nhưng lúc này không có thời gian đi hầu bọn hắn được.
“Không được, anh chờ tôi, ta cùng đi Bằng Duyệt luôn. Cái cô họ Chu kia quá yêu mị, tôi phải canh chừng anh thay cho Trần Đan.” Trong điện thoại, Tôn Á Lâm nói, tiếp đó lại nghe được tiếng cười mắng của Trần Đan.
Thẩm Hoài đành đợi Tôn Á Lâm qua, đến giữa đường tiếp luôn cả Dương Lệ Lệ. Tuy mới đầu muốn Tôn Lệ Lệ làm nhãn tuyến cho mình, giữa đường còn xảy ra nhiều chuyện thế kia, sự thể đến bước này, không thể ném nàng không quản được.