Hai tháng trước Chu Dụ đã tự mình nghe Thẩm Hoài nói sẽ hạ thấp lượng vật tư thu mua từ Bằng Duyệt, lúc đó nàng còn đoán khong ra ý đồ, song giờ đây có thể khẳng định, Thẩm Hoài làm thế là muốn triệt để kích gϊếŧ hạng mục xây cầu cảng của bên nàng.
Lúc này Bằng Duyệt không giữ quyền chủ động nữa rồi, tuy từ đầu tháng ba phía Mai Khê đã giảm ngạch nghiệp vụ với Bằng Duyệt xuống dưới 3 triệu, dù thế, với tình trạng bị giáp kích từ hai mặt, Bằng Duyệt vẫn không dám buông bỏ nghiệp vụ với Mai Khê.
Tuy Chu Dụ có chút hảo cảm với Thẩm Hoài, tuy cũng nói qua không quan đến chuyện làm ăn của nhà họ Chu, nhưng Thẩm Hoài quyết ăn thua đủ với Chu gia như thế, nàng không khỏi không tức giận.
Nghĩ đến hai tháng trước, Thẩm Hoài còn cười đùa với mình, tựa hồ hai bên có chỗ để xoay vòng quan hệ, nhưng giờ Chu Dụ phân biệt không ra lời nào của hắn là thật, lời nào của hắn là giả nữa. Nàng muốn gọi điện hỏi Thẩm Hoài xem đến cùng là hắn muốn gì. Song lại phát hiện không biết đứng trên lập trường nào để nói chuyện với hắn. Do dự một lúc lâu mới thả điện thoại xuống. Đột nhiên điện thoại thình lình vang lên, hù cho nàng nhảy dựng.
Cầm điện thoại lên, giọng chú hai Ngô Hải Phong từ bên kia đầu dây truyền tới: “Chú đang ở sân bóng, mới nghe Tri Bạch kể chuyện, cháu cũng qua đây đi…”
Chu Dụ thả điện thoại xuống, sững người hồi lâu, biết sự tình không nhỏ chút nào.
Bên nhập sắt thép phế thải ở Đông Hoa chủ yếu tập trung ở hai nhà, xưởng thép thành phố và xưởng thép Mai Khê.
Mấy năm nay Bằng Duyệt phát triển rất nhanh, phần nhiều là nhờ mở được nghiệp vụ với hai xưởng đó. Một khi hai bên đồng thời ngừng hợp tác, đồng nghĩa với nghiệp vụ của Bằng Duyệt hoàn toàn bị phế đi.
Nếu chỉ đơn giản như thế thì còn đỡ, Chu Dụ biết chú hai mình càng sợ sau lưng chuyện này ẩn giấu âm mưu nào đó nhắm vào nhà họ Chu.
Chu Dụ không mang tài xế, tự mình lái xe đến sân Golf Bằng Duyệt ngoại ô phía nam thành phố.
Lái vào bãi đỗ, xuống xe, nhìn sân bóng xa xa, nhịn không nổi thở dài một tiếng, nàng biết em trai mình chỉ là người khiêm tốn ở ngoài mặt.
Khách hàng quan trọng như xưởng thép Mai Khê, năm nay rất có thể đuổi kịp uy mô sản xuất lò điện thép của xưởng thép thành phố, tính trọng yếu với Bằng Duyệt không cần nói cũng hiểu. Cho dù Thẩm Hoài tránh không gặp mặt, nhưng đổi là người khác, nhất định phải tìm ra cách để gặp mặt bằng được, cũng duy có trực tiếp đối mặt, mới biết trong lòng Thẩm Hoài đến cùng đang âm mưu những gì.
Nhưng nội tâm em trai nàng rất cao ngạo, không chấp nhận sự tồn tại của những kẻ còn cao ngạo hơn mình, nói là muốn gặp mặt, những hai ba tháng đi qua, không ngờ Tri Bạch không hề chủ động tìm Thẩm Hoài lấy một lần, khiến Chu Dụ không biết nên nói gì mới phải.
Lại nhìn sân luyện đánh Golf này mà xem, Chu Dụ đúng là không biết nên phê bình em trai mình thế nào nữa.
Mặc dù Golf được mệnh danh là môn thể thao quý tộc, nhưng ở Đông Hoa liệu có mấy người quyền quý biết hưởng thụ cũng như chịu xuất tiền vì môn thể thao này? Nói đến cùng còn là vì hưởng thụ cá nhân, Tri Bạch mới nghiến răng nghiến lợi xây sân tập này, lại tiêu hao không biết bao nhiêu là tiền của của Bằng Duyệt.
Chu Dụ đẩy cửa bước vào phòng làm việc của em trai trong sân bóng, thấy ba mình và chú hai đều ngồi bên cửa sổ nói chuyện, hơi sững sờ: “Ba, sao ba đến đây? Ba về Đông Hoa hồi nào?”
“Vừa xuống máy bay, chưa kịp nghỉ ngơi gì cả.” Chu Viêm Bân quay người, nói: “Ba nghĩ giờ nghỉ hưu hẵng còn sớm, với lại một mình ở Côn Minh cũng chán, liền quyết định về Đông Hoa xem chị em con thế nào. Không ngờ vừa đến nơi Bằng Duyệt lại xảy ra chuyện này, bọn con đúng là khiến ba không cách nào yên tâm a…”
“Bằng Duyệt là do Tri Bạch quản, liên quan gì đến con?” Chu Dụ khẽ liếc sang em trai, thầm nghĩ chắc đã bị mắng một trận nên thân rồi, nàng để chìa khóa xe lên bàn, hỏi chị họ Ngô Hà đứng bên: “Sao cũng gọi chị đến thế?”
“Trong nhà họ Chu chúng ta, chỉ có cháu là tiếp xúc với Thẩm Hoài nhiều nhất.” Ngô Hải Phong đột nhiên quay người lại, nói: “Cháu nói thử xem, đến cùng lần này Thẩm Hoài có ý đồ gì?”
“Cháu và Thẩm Hoài có tiếp xúc mấy đâu mà nhiều.” Chu Dụ chột dạ phản bác: “Trong đầu hắn nghĩ những gì, cháu cũng đoán không ra.”
Ngô Hải Phong không truy hỏi thêm, mà nói với anh trai Chu Viêm Bân: “Cao Thiên Hà lấy lợi ích trong xưởng thép thành phố ra nhằm đổi lấy sự ủng hộ về mặt chính trị của trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Đới Nhạc Sinh. Bí thư tỉnh ủy Đào Quốc Tuyền sắp lui rồi, đối mặt với hiện thực, nhiều khả năng Đàm Khải Bình và Cao Thiên Hà sẽ cùng lui một bước, tiến tới thỏa hiệp. Tình hình rất bất lợi với chúng ta a…”
Chu Dụ biết ba mình và chú hai đang lo lắng điều gì.
Đồng thời với hoạch phân lợi ích chính trị, lợi ích kinh tế cũng theo đó bị phân chia lại.
Cao Thiên Hà không có dã tâm lật đổ hoặc đuổi Đàm Khải Bình ra khỏi Đông Hoa, chủ yếu là muốn giữ chắc chén cơm trong tay, không phải phân chia với người khác. Đàm Khải Bình làm bí thư thành phố, không khả năng chỉ mang hư danh. Nếu hắn và Cao Thiên Hà ngầm thỏa hiệp, nhiều khả năng sẽ bắt đầu giành miếng ăn trong bát của Ngô Hải Phong và Chu gia….
Nếu sau lưng một loạt động tác của Thẩm Hoài thời gian vừa qua là kết quả từ sự thỏa hiệp giữa Đàm Khải Bình và Cao Thiên Hà, tình hình mà Chu gia sắp phải đối mặt cực kỳ nghiêm trọng.
“Từ năm trước, có vẻ như Thẩm Hoài đã bị Đàm Khải Bình đẩy ra khỏi trung tâm quyền lực. Dù Thẩm Hoài có tâm tranh sủng, cam nguyện làm con cờ đả kích chúng ta cho Đàm Khải Bình, vậy mồng một tết hắn chạy đến nhà chú hai chúc Tết làm gì?...” Chu Tri Bạch băn khoăn.
“Con còn mặt mũi nói chuyện này.” Chu Viêm Bân ngắt lời con trai lại, hận sắt không thành thép nói: “Người ta còn biết chạy tới nhà chú hai con chúc Tết. Sao hai tháng qua không thấy con tìm Thẩm Hoài lấy một lần?” Lại quay sang Chu Dụ nói: “Hai ngày nay con tìm cơ hội tới Mai Khê một chuyện, ba muốn đối mặt với Thẩm Hoài, xem xem hắn đến cùng là nhân vật thế nào….”
“Thẩm Hoài là cái thá gì, chẳng phải con côn trùng dưới chân Đàm Khải Bình ư? Nếu ba tự thân đi gặp hắn, khác gì cho hắn cơ hội lên mặt?” Chu Tri Bạch cúi đầu không được, lập tức phản đối ba mình muốn tự thân tiếp xúc với Thẩm Hoài.
“Mặt mũi con thì lớn rồi, ba không so được…” Chu Viêm Bân tức quá mà cười, nói: “Lúc xưa khi mới khởi nghiệp, vào trong núi vì muốn tiết kiệm, ba bỏ 2 mao tiền chen cùng ba bốn mươi người vào một chiếc ba bánh, mùi mồ hôi, mùi chân thối xộc nực mũi cũng không cảm thấy mất mặt. Năm đó mỗi ngày chạy chiếc xe đạp cà tang đi từng nhà từng hộ thu mua phế liệu, kiếm được hai ba mươi đồng đã vui sướиɠ cả ngày cũng không cảm thấy mất mặt, giờ đi gặp khách hàng có thể quyết định sự sống chết của Bằng Duyệt, sẽ có cảm giác mất mặt ư? Ba không ra mặt, chẳng lẽ để chú hai con ra mặt?”
“Không nghiêm trọng đến thế chứ?” Chu Dụ cũng bị dọa sợ.
“Còn không phải nhờ phước của em trai con?” Chu Viêm Bân nói: “Cái sân bóng giẻ rách này mà cũng đổ vào 30 triệu, một phần tiền cũng không thu về được, mỗi năm còn nuôi báo cô thêm mấy trăm vạn. Cả khối đất phía nam thành phố nữa, hạng mục còn chưa được phê, đã vội vàng đổ 20 triệu đi mua đất. Giờ Bằng Duyệt còn gần 30 triệu tiền mặt để xoay vòng, nhưng nợ ngân hàng đã hơn 40 triệu rồi, con nói tình hình có nghiêm trọng hay không…”
Hạng mục cầu cảng bị bắn hạ, ba trăm mẫu đất giờ thành lầu các trên không trung, chỉ nhìn mà không được hưởng. Trừ sân Golf, lợi nhuận từ mấy hạng mục khác của Bằng Duyệt đều không lý tưởng lắm, mấy năm qua nghiệp vụ chủ yếu vẫn là cung cấp vật tư cho các xưởng thép.
Cho dù Cao Thiên Hà, Đàm Khải Bình chưa ác ý đến mức ngầm thúc đẩy ngân hàng thu hồi khoản nợ, nhưng nghiệp vụ chủ chốt mà không khởi sắc, bước đi của Bằng Duyệt sẽ cực gian nan.
Trong lúc sân Golf đang ngày ngày gặm nhấm tiền bạc của Bằng Duyệt, Chu Tri Bạch vẫn cắn răng vay tiền đổ vào hạng mục xây cảng, chính là để phục vụ cho mục tiêu tăng trưởng nghiệp vụ trên quy mô lớn trong năm nay.
Chỉ cần ngạch mậu dịch đạt được 200 triệu theo yêu cầu đề ra, khoản nợ 40 triệu liền có thể tiêu hóa nhẹ nhàng.
Nhưng phong luân thủy chuyển, ai mà ngờ được xưởng thép thành phố lẫn xưởng thép Mai Khê đồng thời giảm lượng nghiệp vụ với Bằng Duyệt.
Chu Dụ nhìn sang em trai đang bị đả kích nghiêm trọng, không biết nên nói gì cho phải.
Bằng Duyệt là căn cơ mà cha nàng Chu Viêm Bân xây dựng và để lại, lúc mới khởi nghiệp, bằng một chiếc xe đạp cũ nát, ba nàng đi khắp hang cùng ngõ hẻm thu mua phế liệu, tích góp chút vốn liếng. Chờ đến khi chú hai nàng leo lên làm ủy viên đảng ủy Đông Hoa, phó ban kỷ ủy thành phố, ba nàng mới chính thức về mở xí nghiệp ở Đường Ấp, lập ra Bằng Duyệt.
Đến giữa những năm 80, Bằng Duyệt bắt đầu sắm máy cán, chuyên cung cấp sắt thép phế liệu cho xưởng thép thành phố. Lúc chú hai lên làm bí thư thị ủy, nhà nàng cũng đã tích góp được gia tài vài trăm vạn, thành “vua bãi rác” trứ danh ở Đông Hoa trước thập niên 90.
Em trai nàng thuộc về tốp thanh niên đầu tiên trong nước ra nước ngoài du học kể từ sau cải cách, sau khi về nước, cũng phát triển nghiệp vụ Bằng Duyệt lên con đường chuyên nghiệp, mở ra nguồn cung hàng từ nước ngoài, khiến trong bốn năm ba, nghiệp vụ Bằng Duyệt liên tục tăng trưởng khả quan.
Ba nàng vốn cho rằng con trai Chu Tri Bạch có thể tiếp nhận vị trí của mình được rồi. Lại bởi những năm bươn chải vật lộn thời trai trẻ, thân thể vướng không ít bệnh, mới giao lại doanh nghiệp cho con trai quản lý, bản thân thì đến Côn Minh dưỡng lão.
Tuy em trai nàng có kiến thức chuyên nghiệp rất phong phú, nhưng rốt cuộc không hiểu nội tình trong nước. Mới đầu nhờ được chú hai Ngô Hải Phong che chở, ở Đông Hoa ai cũng cho hắn mấy phần mặt mũi, cho dù không thông nhân tình thế thái vẫn không quá ảnh hưởng hắn phát huy trình độ, tạo thành giả tượng hắn rất biết kinh doanh.
Nhưng sau khi chú hai lui về tuyến hai, những minh thương ám tiễn liên tục bắn tới, em trai nàng liền hiện nguyên hình, kinh nghiệm bản thân không đủ. Quan trọng nhất là đối với tình hình trước mắt Chu Tri Bạch không tỉnh táo để dự liệu ra được, thậm chí cho rằng nghiệp vụ của Bằng Duyệt ở Đông Hoa sẽ không có cạnh tranh, chỉ một lòng muốn phát triển tốc độ tăng trưởng của công ty, lại không biết xưởng thép thành phố và xưởng thép Mai Khê đồng thời nhiễu qua Bằng Duyệt, tìm công ty cung ứng vật tư ở bên ngoài.
Chu Dụ nghĩ lại, cảm thấy ba mình ra mặt thế này cũng không thích hợp, mới nói: “Để con và Tri Bạch đi gặp Thẩm Hoài được rồi. Giờ con gọi điện thoại luôn, chắc Thẩm Hoài chưa đến mức không nể mặt không gặp…”
Chu Viêm Bân nhìn sang Ngô Hải Phong, Ngô Hải Phong gật gật đầu, nói: “Để Chu Dụ và Tri Bạch đi tiếp xúc với Thẩm Hoài là tốt nhất…”
Chu Dụ không biết khi em trai nhìn thấy Thẩm Hoài sẽ có phản ứng gì, song nàng hiểu chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, bèn cầm điện thoại lên, trực tiếp gọi cho Thẩm Hoài: “Thẩm bí thư, tôi là Chu Dụ, tối nay anh có rảnh không? Cái gì, anh đang ở khách sạn Anh Hoàng?” Chu Dụ nhìn sang em trai, tuy trong lòng không muốn tới chỗ lăng nhăng kia, nhưng cuộc gặp này có muốn tránh cũng không được, bèn nói: “Được, tôi lập tức tới ngay, giới thiệu một người cho anh gặp luôn…”