Thẩm Tinh Không kìm nén sự tức giận nhìn Thẩm Chi Diệu, anh cũng nheo mắt lại nhìn cô.
Đôi lông mày của cô vì đau mà nheo lại, cô mím chặt đôi môi hoa anh đào lại chứ nhất định không chịu kêu lên một tiếng nào.
Thẩm Chi Diệu nhìn chằm chằm vào đôi mắt ọng nước của cô, anh dần dần động lòng, anh bỏ cánh tay cô ra, anh thấp giọng xuống nói với cô: “Trong thiên hạ này, việc khác tôi không quản nhưng duy nhất có em, việc trên việc dưới, việc lớn việc bé tôi đều quản hết.”
Thẩm Tinh Không vẫn mím chặt môi, cô quay mặt đi không nhìn vào ánh mắt như thể đang hiện lên hai chữ chiếm hữu trong đó, con tim cô đập lên thình thịch, cô hức một tiếng: “Đồ điên!”
Thẩm Chi Diệu nhìn cô không rời mắt, anh cảm thấy máu trong người như đang sôi lên, đúng lúc này điện thoại đổ chuông anh mới bỏ cô ta, quay người đi lấy điện thoại.
Thẩm Tinh Không xoa xoa cánh tay đau nhức của mình, cô nhìn khuôn mặt tức giận của anh cầm điện thoại lên nghe.
Thẩm Tinh Không nhìn bộ dạng đó của anh trong lòng cô cũng cảm thấy hoảng hốt.
Quả nhiên, anh đặt điện thoại xuống chưa được bao lâu, anh liền cầm điện thoại gọi vào đường dây nội bộ cho đầu bếp, dặn dò: “Sớm ngày mai anh dậy sớm hơn, hầm một ít canh bổ dưỡng đưa tới bệnh viện cho A Tiến, cậu ấy bị thương, mất hơi nhiều máu.”
Thẩm Tinh Không hơi cúi đầu xuống cô rụt rè nhìn Thẩm Chi Diệu.
Thẩm Chi Diệu đưa tay lên bóp trán, liếc nhìn thần sắc căng thẳng của cô, anh hức lên rồi nói: “Bây giờ biết sợ rồi? Sao lúc đi quán bar chơi bời thì không biết sợ.”
Thẩm Tinh Không lại cúi gằm mặt xuống, cảm thấy thật xấu hổ và áy náy.
Thẩm Chi Diệu nhìn đồng hồ thấy trời đã sắp sáng, anh nheo mày nhìn cô.
“Về phòng ngủ đi, ngày mai dậy rồi đi lên trường học hành cho cẩn thận, nếu còn dám đi theo kẻ khác làm những chuyện điên rồi thì tôi sẽ lột da em.”
Thẩm Tinh Không co rúm người lại, cô quay người rồi chạy nhanh lên tầng.
Nhiệt độ buổi tối khá thấp, cô nằm co ro trong chăn, con tim cô không biết vì ai mà đau thắt lại.
Sáng sớm ngày hôm sau Thẩm Tinh Không đã tỉnh dậy rồi, khi đi xuống tầng cô nhìn thấy đầu bếp đang hầm canh ở trong bếp, mùi thơm nồng đậm đặc của anh bay ra ngoài, cô nuốt nước bọt ực một cái.
Đầu bếp nhìn cô, cười cười: “Tiểu thư, tôi múc cho cô một bát nhé?”
Thẩm Tinh Không vội vàng lắc đầu: “Để lại cho A Tiến đi, để anh ấy bồi bổ sức khỏe....”
Đầu bếp đang định nói anh nấu rất nhiều thì đã thấy cô đeo ba lô vào và chạy ra ngoài.
Ngẩng đầu lên, đầu bếp nhìn thấy Thẩm Chi Diệu đang vừa đơm cúc áo vừa đi xuống tầng.
Anh ta cười cười, bây giờ thì anh ta hiểu tại sao Thẩm Tinh Không lại chạy nhanh như thế, anh lắc lắc đầu rồi lại tiếp tục chuẩn bị bữa sáng.
Ngồi lên tới xe, Thẩm Tinh Không đặt tay lên ngực nơi con tim đang đập lên thình thịch, cô hít thở thật sâu, cô thấy may vì không chạm mặt với Thẩm Chi Diệu.
Cô dụi dụi hai mắt cay sè, nhìn cảnh đường phố thân quen phía ngoài.
Ghế ngồi phía trước chiếc xe thiếu mất một người, cô cảm thấy có chút không quen.
Tới Triển Đức, cô xuống xe, tài xế hỏi lại thời khóa biểu học của cô, ghi nhớ giờ đón cô rồi mới rời đi.
Thẩm Tinh Không đi lên tầng vào lớn học, trên đường đi dây thần kinh trên hai thái dương của cô không ngừng giật.
Tối qua cô cãi nhau với Tưởng Thu Muội, cô không có thói quen dỗ dành người khác nhưng cô đã học ở đây từ nhỏ, chỉ có Tưởng Thu Muội là người bạn duy nhất luôn ở cạnh cô.
Cô cầm lấy bữa sáng trong tay, cô đẩy cửa bước vào phòng học.
Vị trí ghế ngồi phía sau trống rỗng, cô cắn chặt môi, nhìn Tưởng Thu Muội đã chuyển ra ngồi phía gần cửa sổ.
Cô ta ngồi trên bàn, nói chuyện vô cùng vui vẻ với mấy nữ sinh bên cạnh.
Thẩm Tinh Không đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, Tưởng Thu Muội thực sự không quan tâm tới bản thân cô nữa rồi....
Cô đặt ba lô và bữa sáng lên bàn, ngăn không cho bản thân mình nhìn về phía Tưởng Thu Muội, ngăn không cho bản thân suy nghĩ lung tung nữa, nhưng trong lòng cô vẫn có cảm giác bị cô lập.
Cả một buổi sáng, tay cô cứ nắm chặt lấy túi đồ ăn bữa sáng mà cô mua cho Tưởng Thu Muội, cô do dự xem có chủ động tìm cô ta nói chuyện hay không.
Nhưng trong lòng cô lại thấp thỏm, cô không chấp nhận được việc bị cô ta coi thường, cũng không muốn nói lại chuyện xảy ra tối qua.
Từ nhỏ tuy cô đã được chiều chuộng quen rồi.
Nhưng trên thực tế thì cô không hề giống với những đại tiểu thư khác.
Cô phải chịu sự khống chế khắp nơi, có những lúc ngược lại còn có chút sợ hãi.
Cô cũng có lòng tự trọng của cô, cô thực sự không chấp nhận được việc tâm ý của mình bị người khác giẫm xuống chân.
Do dự cả một buổi sáng, mãi cho tới giờ nghỉ giải lao buổi trưa, mọi người đều tản đi ăn trưa cô vẫn không có dũng khí đi tìm Tưởng Thu Muội.
Nhìn phòng học trống trơn, cô nằm dài ra bàn, nhìn Tưởng Thu Muội cùng mấy nữ sinh khác cười nói vui vẻ rời đi, cô khẽ thở dài một tiếng.
Tình bạn, tình thân, tình yêu....
Cô thực sự cảm thấy bản thân mình vô cùng đáng thương.
Mơ mơ màng màng cô ngủ thϊếp đi một lát, cô nghe thấy có người đang lẩm bẩm thì thầm: “Chính là cô ta à? Nhìn bộ dạng giống cô ta....”
“Có khoa trương quá không.... bình thường cái bộ dạng công chúa hiền lành lắm mà.... hóa ra cuộc sống đời tư lại buông thả đến thế....”
“Đúng vậy, còn vào khách sạn với đàn ông rồi, ảnh cũng đã được chụp rồi, thế này có mà chú Hai hay chú Ba gì cũng chẳng cứu được....”
“Không biết sau này cô ta còn có mặt mũi nào mà học trong trường, nếu là tôi thì tôi thà nghỉ học cho xong!”
.......
Thẩm Tinh Không nghe bọn họ thì thầm bàn tán, trong lòng cô không biết tại sao, đột nhiên cô hoảng loạn, vùng dậy, dụi dụi hai mắt.
Những âm thanh đó đột nhiên biến mất, chỉ nghe thấy bọn họ nói: “Mau đi thôi, cô ta tỉnh rồi....”
Thẩm Tinh Không đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, trong phòng học chỉ còn lại có một mình cô, do đó cô càng chắc chắn rằng bọn họ đang nói cô chứ không phải ai khác.
Đi ra từ phòng học, đi dọc theo con đường mà các học sinh đang túm tụm thì thầm bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Nhưng tới khi Thẩm Tinh Không đi gần lại bọn họ thì bọn họ đều ngừng lại, chỉ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô.
Thẩm Tinh Không nắm chặt hai tay thành nắm đấm, cô chạy xuống tầng.
Trong sân vận động rộng lớn, các học sinh đang cùng nhau thong dong đi bộ trong giờ nghỉ trưa.
Trước bảng tin có rất đông người đứng đó, bọn họ lớn tiếng cười và bàn luận.
Những người đi ra từ phía đó, nhìn thấy cô, tất cả đều lấy tay bịt miệng, hai mắt tròn xoe rồi sau đó nhanh chân bước qua cô.
Thẩm Tinh Không cảm thấy con tim mình như đang bị thứ gì đó đè nén, cô từ từ tiến lại phía bảng tin, đám người đang bu lấy bảng tin thấy cô đi tới thì tự động nhường đường.
Dường như bọn họ đang đợi xem phản ứng của cô, tất cả mọi người đều đứng ở hai bên, nhìn cô với ánh mắt mong chờ.
Thẩm Tinh Không đi tới trước bảng tin, nhìn mấy bức ảnh đen trắng được in ra.
Trước cửa quán bar, cô mặc một chiếc váy ngắn cũn cỡn.
Trong phòng nghỉ trên tầng, là hình ảnh cô đang dìu A Tiến vào nhà tắm.
.......
Vốn dĩ không có gì nhưng chúng được tập hợp lại với nhau, lại thêm với việc có người tuyên truyền, nhìn thế nào thì cũng thấy những bức ảnh đó có vấn đề.
Con tim cô hoảng loạn, cô chưa từng cảm thấy khó chịu như lúc này.
Phía trên bảng tin viết một hàng chữ lớn, cái xấu xa và thoái hóa của thiên kim tiểu thư con nhà giàu.
Phía trên còn có thêm một bức ảnh – đó là ảnh khi cô và Lục Diễn Trạch ở hội vẽ tranh.
Vốn dĩ tất cả mọi người đều cảm thấy, Lục Diễn Trạch vô duyên vô cớ biến mất, Thẩm Tinh Không là người bị bỏ rơi, còn có không ít người cảm thấy đồng cảm, thương cho cô, nhưng bây giờ vừa nhìn thì cô là người mà chưa được mấy ngày đã đi nhà nghỉ với người đàn ông khác, bọn họ chia tay là vì ai, chỉ đoán thôi cũng đủ biết.