Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi

Chương 89: Đi quán bar

Việc Lục Diễn Trạch rời đi, người trong trường đều biết, thời gian trước Thẩm Tinh Không và anh ở trước mặt mọi người đã có lúc khá gần gũi, vì thế rất nhiều người đều ở phía sau lưng cô đoán già đoán non nguyên nhân. Địa vị của Thẩm Tinh Không ở trường khá đặc biệt, có rất ít người tiếp xúc với cô, bởi vì không hiểu vì thế có rất nhiều người nhìn cô với ánh mắt không mấy thiện cảm.

Trước tình hình như vậy, những người ở phía sau lưng nói đồn đại rằng Thẩm Tinh Không bị đá càng ngày càng nhiều.

Thẩm Tinh Không cảm nhận thấy ánh mắt khác thường của mọi người, cô không muốn nói gì, bây giờ cô hết sức mung lung trước tương lai của bản thân mình.

Trước khi sắp tan học, Tưởng Thu Muội lại tới mời Thẩm Tinh Không, nói cho cô biết đi chơi thích thế nào, bảo cô tiếp xúc nhiều hơn với bạn bè và bạn khác giới mới dễ dàng quên đi tình cảm với Lục Diễn Trạch. Thẩm Tinh Không cảm thấy có câu nói đã nói rất đúng, thế giới của cô quá là cằn cỗi vì thế xuất hiện kể cả là một chút ánh sáng cũng khiến nó trở nên mới mẻ và kì lạ, cô nghĩ, có lẽ là do bản thân chẳng hiểu gì về thế giới bên ngoài mới dễ dàng bị mấy câu nói và hành động của Lục Diễn Trạch làm cho mất hết tinh thần và lí trí như vậy.

Nghĩ vậy, cô cũng cảm thấy bản thân mình rất ngốc, vì anh mà đau khổ, buồn bã, anh cũng không biết, hoặc có biết thì cũng chẳng để ý, ngày hôm đó anh để lại bức thư đã thực sự làm cho con tim cô đau như có kim châm.

Thẩm Tinh Không suy nghĩ một lát rồi cô quyết định cùng với Tưởng Thu Muội đi chơi.

Coi như là để giải toả, thời gian gần đây thế giới của cô quá hỗn loạn rồi.

Buổi tối có giáo sư nước ngoài tới diễn thuyết vì thế A Tiến sẽ tới đón cô muộn hơn bình thường, Thẩm Tinh Không và Tưởng Thu Muội buổi chiều đã trốn đi rồi, buổi tối trước khi tan học sẽ quay lại, như vậy thì sẽ không bị phát hiện.

Ra khỏi cổng trường, Thẩm Tinh Không có chút lo lắng, Tưởng Thu Muội thấy cô như vậy liền cười he he, rồi kéo tay Thẩm Tinh Không đi vào chiếc xe hạng sang của mình, đóng cửa xe lại, tìm một bộ váy đưa cho Thẩm Tinh Không: “Này, thay đi, cậu không thể mặc đồng phục để đi tới quán bar đúng không?”

Thẩm Tinh Không kéo khoá chiếc váy màu đỏ tươi trễ cổ đó xuống, cô nuốt nước bọt, ướm thử vào người: “Thu Muội, có ngắn quá không? Có che được mông không hả?”

Tưởng Thu Muội lườm cô một cái: “Nhà quê thế không biết? Thẩm Tinh Không, thật sự không biết cuộc đời cậu có gì thú vị vui vẻ mà nói nữa, bị quản chặt muốn chết đi được, ngay cả việc ăn gì uống gì cũng bị quy định, nếu để tớ sống như vậu thì chắc tớ sớm đã chết mất rồi.”

Thẩm Tinh Không bĩu môi: “Nhưng cái váy này thực sự là ngắn quá! Thế này thì sao mà cúi người xuống được? nó cứ trống trơn ra ấy?”

Tưởng Thu Muội bĩu môi rồi nói: “Trống trơn thì trống trơn! Thế này người ta gọi là sεメy, là gợi cảm cậu có hiểu không hả? nếu như cậu không dám mặc cái váy đó thì cứ mặc bộ đồng phục của cậu vào trong đi, tới lúc đó người canh cửa không cho cậu vào hoặc có vào rồi thì người phía trong đó cũng lập tức thông báo với nhà trường bắt cậu quay về!”

Thẩm Tinh Không kéo kéo cái váy chất lụa rồi chép miệng một cái, mặc thì mặc!

Tới cửa quán bar, Tưởng Thu Muội kéo chiếc áo đồng phục dưới chân Thẩm Tinh Không ra, kéo cô xuống xe: “Được rồi! đừng có che nữa! mau xuống đây, người ta đều đợi chúng ta cả nửa ngày rồi!”

Thẩm Tinh Không bước xuống xe, bước chân trên đôi dép cao mà Tưởng Thu Muội cung cấp, mặc chiếc váy ngắn đỏ đó, cô vừa đi vừa cho tay kéo váy xuống, mặt thì đỏ lên đi rụt rè phía sau lưng Tưởng Thu Muội.

Trời đã tối, không khí trong quán vô cùng náo nhiệt.

Thẩm Tinh Không vừa mới bước vào đã cảm thấy tiếng nhạc và tiếng trống đánh dồn dập làm cho cô chói tai, Tưởng Thu Muội một mực kéo cô đi vào bằng không đã có lúc cô thực sự muốn quay người bỏ chạy.

Trên sân khấu có cô gái ăn mặc nóng bỏng đang nhảy nhót, đèn lúc sáng lúc tối, Thẩm Tinh Không cảm thấy hơi chóng mặt, Tưởng Thu Muội kéo tay cô vượt qua đám người đi thẳng tới bàn đã hẹn trước.

Bốn thanh niên chạc tuổi bọn họ đã đợi ở đó nhiều giờ, trên bàn bia đều đã được uống hết, nhìn thấy Thẩm Tinh Không và Tưởng Thu Muội, bọn họ đang cười lớn liền dừng lại, dùng ánh mắt thăm dò và hứng thú nhìn Thẩm Tinh Không ngại ngùng trong chiếc váy ngắn.

Thẩm Tinh Không bị bọn họ nhìn tới mức không còn tự nhiên nữa, cô không ngừng đưa tay kéo váy xuống rồi trừng mắt lại: “Nhìn cái gì?”

Mấy thanh niên đó cười ha ha, có người khoác tay lên vai Tưởng Thu Muội, đưa rượu cho Tưởng Thu Muội: “Người bạn này của em đúng là ngây thơ quá nhỉ? Mặc bộ quần áo này vào nhìn vẫn không thay đổi được, nhìn mái tóc đuôi gà đó đi, đúng là còn non lắm!”

Thẩm Tinh Không cắn môi, phẫn nộ nhìn chằm chằm mấy thanh niên có ánh mắt du côn đó.

Tưởng Thu Muội kéo cô ngồi xuống, uống vài ngụm rượu, cả người liền trở nên mễm nhũn ra, Tưởng Thu Muội đưa tay kéo sợi dây buộc tóc của Thẩm Tinh Không xuống, làm cho đầu tóc cô rối tung lên, Tưởng Thu Muội nhìn mái tóc đuôi gà của cô được gỡ xuống, trùm lên làn da trắng của hai bờ vai, cô bạn liền cười he he: “Thế này chẳng phải là tốt ròi à! Mặc kệ hết đi, bạn em cũng tới đây để chơi, chưa từng tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, mấy người các anh chăm sóc cô ấy một chút!”

Thẩm Tinh Không lấy hai tay ôm lấy đầu, nhìn cô bạn chằm chằm: “Cậu làm cái gì đấy.”

Tưởng Thu Muội chẳng thèm quan tâm tới cô, quay đầu lại đã được một thanh niên khác kéo ra khỏi ghế ngồi, Thẩm Tinh Không nhìn bọn họ cùng nhau luồn tới gần sàn nhảy, hai người áp sát cơ thể vào nhau khi nhảy, nhưng đó thôi chưa là gì, người thanh niên đó còn đưa tay ra vòng ra eo của Tưởng Thu Muội rồi từ từ chạy xuống dưới.

Thẩm Tinh Không cảm thấy nổi hết da gà lên, người cô tê dại đi, cô áp sát hai đầu gối vào với nhau, hai bàn tay nắm chặt.

Một thanh niên bên cạnh nhìn bộ dạng căng thẳng của cô liền cười và đưa cho cô một cốc rượu: “Trước đây em chưa từng tới những nơi thế này à?”

Thẩm Tinh Không đẩy cốc rượu đó ra, nheo mày lại: “Tôi không biết uống.”

Người thanh neien đó cười, đỡ lấy cốc rượu cầm lên uống, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, cô gái này không hề trang điểm, nhìn gần mới thấy, làn da căng mịn màng như đậu phụ non. Một mái tóc đen mềm mượt bị Tưởng Thu Muội làm rối tung lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trái xoan của cô nhìn rất hấp dẫn và gợi cảm, đoi môi hoa anh đào mím lại.

Người thanh niên nuốt nước bọt ừng ực, anh ta ghé sát vào tai cô, anh ta thì thầm và phả cả hơi nóng vào bên má cô: “Có muốn nhảy không? Anh nhảy cùng em.”

Thẩm Tinh Không cảm thấy có chút buồn nôn, mùi rượu trên người anh ta, mùi thuốc và mùi phấn rất nặng, cô đẩy anh ta ra, cô với vẻ chê bai ngồi lùi vào phía trong: “Tôi không muốn nhảy.”

Người thanh niên vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục ghé sát vào cô, một bay còn khoác lên vai Thẩm Tinh Không, một tay đặt lên đùi cô: “Đừng có căng thẳng như vậy, Thu Muội bảo bọn anh chăm sóc em mà, đừng có bảo thủ như vậy, mọi người đều là người trẻ mà….”

Thẩm Tinh Không dường như bị điện giật, cô đứng phắt lên, nghiến răng trừng mắt nhìn người thanh niên vẫn đang cười đó: “Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra.”

Mấy thanh niên phía đối diện đã đều tự mình thấy bạn nữ cho mình thấy vậy liền hướng ánh mắt nhìn về phía Thẩm Tinh Không, người thanh niên vừa bị Thẩm Tinh Không quát có vẻ không vui, anh ta đặt ly rượu xuống bàn, mắng: “Tưởng Thu Muội đưa ai tới đây không biết nữa? đúng là mất hết cả hứng!”