Nha! Có Bầu Rồi!

Chương 44: Chỉ tuân theo mệnh lệnh của vợ

Nhà họ Lôi luôn luôn sinh sống ở thành phố D, cho nên ở thành phố D có nhà có hộ khẩu, còn có đất.

Không sai, chính là đất.

Ba mẹ Lôi Nghị ở tại vùng ngoại thành thành phố D, ở là một biệt thự nhỏ ba tầng.

Điều này làm cho Cố Dương kinh ngạc, bất quá thấy cư dân quanh đây đều là ở loại biệt thự nhỏ này, trong lòng Cố Dương âm thầm suy đoán, có phải hay không ở đây lưu hành loại nhà này?

“Năm đó chủ thầu quy hoạch khu đất này rất đặc biệt, dù sao cũng là vùng ngoại thành, quanh đây còn có ruộng đất, nhà nhà cũng đều luyến tiếc bỏ đi ruộng đất, cho nên mới thành kết cấu như bây giờ. Bất quá tất cả mọi người ở đều thành thói quen, còn rất an tĩnh thoải mái, phong cảnh trái ngược với Thành phố D.” Lôi Nghị giải thích đơn giản cho Cố Dương, đậu xe vào trong sân.

Cửa sân đã sớm mở ra, Cố Dương từ cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, phát hiện sân nhỏ được ngăn thành hai khối lớn, một khối được lót gạch quét nước sơn, để cho người và xe đi, một khối khác còn là đất đai nguyên thủy, bên trong trồng nhiều hoa cỏ, còn có chút trái cây rau cải, rất có chút cảnh ý nông thôn như vậy.

Ngoại trừ biệt thự ở chính giữa, hai bên đông tây còn có căn phòng nhỏ bên ngoài và gara, nhìn như là tự mình tìm người thiết kế gia tăng thêm, đem không gian đều sử dụng hết.

Xe Lôi Nghị mới vừa lái vào sân, ba Lôi mẹ Lôi liền nghe thấy được, song song từ trong nhà đi ra, mang trên mặt dáng tươi cười.

Nhất là ba Lôi, ánh nhìn hăng hái lướt nhanh chỗ ngồi sau xe.

Dáng dấp vị con dâu nam của ông ra sao a, thật muốn gặp a!

Lôi Nghị xuống xe trước, chào hỏi cùng ba mẹ, sau đó mở cửa sau xe, dìu Cố Dương xuống xe.

Cố Dương nhìn ba Lôi mẹ Lôi vây qua đây, thoáng rũ mắt cúi đầu kêu: “Chào ba ba, chào mẹ…”

Dù sao đã sớm gọi mẹ một lần, lúc này lại phân biệt bác gái bác trai chú dì cái gì cũng không có ý gì, trực tiếp gọi ba mẹ đi, chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nhăn nhăn nhó nhó mới làm cho người ngại….

“Ha!” Ba Lôi vui vẻ, lần đầu nghe người ngoài không phải con trai của ông gọi ba ba, cảm giác cũng không tệ lắm, rất vui. Ông sảng khoái đáp, ánh mắt lướt qua bụng của Cố Dương, rất nhanh thu hồi, “Dương Dương phải không? Mẹ con quay về đều nói với ta, ở nhà coi như là trở về nhà mình a, cũng đừng khách khí.”

Cố Dương ngẩng đầu lên hướng ba Lôi cười cười: “Người xem con giống như người khách khí sao? Con đều gọi ba mẹ rồi…”

“Ừ ừ ừ, vẫn là Dương Dương sảng khoái, được rồi, đừng đứng, mau vào nhà đi!” Mẹ Lôi tiếp đón, một nhà bốn miệng còn có nhóc con chưa ra đời kia chính là một nhà năm miệng, vào nhà.

Lôi Nghị từ trong cốp sau xe xách quà ra, nhìn Cố Dương bị ba mẹ một trái một phải một trước một sau che chở vào nhà, nhịn không được bĩu môi, quả nhiên a, y đứa con trai ruột này phải lui về ở tuyến hai rồi.

Nhìn một chút, quà nhiều như vậy ni, chưa hề có ai thấy, cũng không ai giúp đỡ, chậc chậc chậc, y bắt đầu hoài nghi mình có phải được nhặt hay không…

Sau khi Lôi Nghị vào cửa, Cố Dương đã bị ba mẹ kẹp ở giữa ngồi trên ghế sô pha, hai ông bà hỏi han ân cần, Cố Dương ứng phó coi như khéo, dù sao hắn cũng từng là người xã giao ở trên bàn rượu.

Huống chi, đối mặt với thật tình chân thành của ba mẹ Lôi, so với đối mặt những hồ ly dùng mánh lới gian xảo nên dễ dàng thoải mái hơn nhiều, cho nên một chút cũng không khó ở chung. (nằm không cũng trúng đạn là sao, holy gian xảo lắm sao, hồi nào hồi nào, a)

Lôi Nghị nhíu mày, dáng vẻ căng thẳng này đều dùng hết ở trên đường? Sau khi về đến nhà trái lại không khẩn trương?

“Ba, mẹ, đây đều là quà Cố Dương chọn, hai người nhìn xem có thích không?” Lôi Nghị cầm hộp quà đặt trên bàn trà, mở miệng cười.

Lời nói còn chưa xong, hai ông bà liền trăm miệng một lời nói: “Thích, đương nhiên thích!” ( -, -!!!)

Ba mẹ hai người quá giả tạo đi? Còn chưa có xem đâu được không!

“Dương Dương mua a, ai nha Dương Dương thật tri kỷ, vừa lúc ta thiếu một bộ khăn quàng nón và bao tay, thật hiểu chuyện.” Mẹ Lôi liếc mắt nhìn Lôi Nghị một cái, “So với người nào đó hàng năm xách mấy hộp bánh trung thu trở về tốt hơn nhiều!”

Lôi Nghị: “….”

Y vẫn là bình tĩnh mở quà cho ba đi.

“Ai, lão Lôi, ông xem tôi mang nhìn có đẹp hay không?” Mẹ Lôi rất nhanh thì mang lên, trình độ chọn đồ của Cố Dương không tệ lắm, ngày đó hắn gặp qua mẹ Lôi, biết tính cách của bà là như thế nào, cho nên mua một bộ này cho mẹ Lôi thập phần hợp với tính tình bà, trong thời thượng mang theo vài phần chất phác, trong cao quý lại lộ ra vài phần đẹp đẽ. Tôn lên nước da của mẹ Lôi vẫn rất đẹp, quả thực không có khả năng khen ngợi thêm nữa.

Ba Lôi gật đầu không ngừng: “Ừ, đẹp, bà xã, bà đi ra ngoài nhất định phải mang theo tôi, nếu không tôi sợ người khác đem bà cướp đi…”

Cố Dương: “….”

Lôi Nghị: “….”

(Editor: “……. Onz”)

“A, đây là quân cờ bạch ngọc đi? Thật không tệ a!” Ba Lôi vuốt bộ bàn cờ cùng con cờ yêu thích không buông tay, “Ta sau này có thể tìm lão Trương chơi cờ khoe khoang rồi, ha ha….”

“Dương Dương làm sao lại biết mua đồ như vậy a, yêu chết rồi!” Mẹ Lôi nhéo nhéo khuôn mặt của Cố Dương, còn kém hôn một cái.

Cố Dương có chút quẫn bách mà cười cười: “Thật ra còn là Lôi Nghị nhắc nhở con, nếu không con cũng không biết ba mẹ thích cái gì, nhất định sẽ tùy tiện mua ….”

Ô uy, đứa nhỏ này, thực thành thật!

Bọn họ đương nhiên biết lần đầu tiên Cố Dương tới cửa nhất định sẽ hỏi Lôi Nghị sở thích của bọn họ, không nghĩ tới Cố Dương sẽ nói ra đến, còn đem công lao này tặng cho con trai nhà mình, hành động này làm cho ba mẹ Lôi càng vui vẻ hơn.

Đứa nhỏ thành thật ai không thích a, đứa nhỏ thành thật lại không ngốc thì càng thích!

“Đi nha, con cũng đừng nói tốt cho nhóc con kia, nó cho dù biết sở thích của chúng ta từ trước đến nay cũng không có từng mua đồ cho trong nhà thật tốt, đồ vật nó mua về trên cơ bản chúng ta đều để y nguyên trong kho không thay đổi ni, không tin a đợi lát nữa ăn cơm con có thể kêu nó dẫn con đi xem…” Mẹ Lôi càng nhìn Cố Dương càng thích, sau đó ghét bỏ con trai nhà mình các loại.

Lôi Nghị lôi cái ghế đẩu ngồi bên này bàn trà, ngay cả ngồi sô pha cũng tiết kiệm. Y nhận mệnh mà thở dài: “Con chính là một người dư thừa có đúng hay không? Mẹ người bất công quá rõ ràng đi?”

“Ta hài lòng, con có ý kiến a?”

“Không có, nào dám a!” Lôi Nghị đứng dậy cởϊ áσ khoác xuống, xắn tay áo: “Cơm làm xong chưa? Không sai biệt lắm chúng ta liền ăn đi, Đại Dương khẳng định đói bụng.”

“Ừ, làm xong rồi, con đi bưng đi.” Mẹ Lôi đều là sớm chuẩn bị trước, làm xong cũng đều dùng ***g giữ ấm đậy lại ni, lúc này ăn là vừa vặn.

Cố Dương muốn đi hỗ trợ, bị mẹ Lôi kéo lại: “Để cho hai cha con bọn họ làm đi, con nghỉ một lát.”

Mẹ Lôi khi đang nói chuyện, đường nhìn rơi xuống trên ngón tay Cố Dương, một chiếc nhẫn phong cách cổ xưa nhưng không mất đẳng cấp đeo vào trên ngón giữa của Cố Dương, mâu quang bà sáng ngời, sau đó lộ ra nụ cười thỏa mãn. Thật tốt, nhóc con thúi Lôi Nghị kia không tính là rất đần, trẻ nhỏ dễ dạy, động tác thật mau nha!

Lúc Lôi Nghị bưng hai mâm món ăn đi đến, mẹ Lôi cũng cố ý liếc nhìn ngón tay của Lôi Nghị, quả nhân thấy được một chiếc nhẫn kiểu dáng giống nhau như đúc, trong nháy mắt, nụ cười nơi khóe miệng bà càng sâu hơn.

Bởi vì ngày lễ, ba Lôi khui hai bình rượu, người một nhà ngoại trừ Cố Dương không thể uống, ba người khác đều có thể uống, mẹ Lôi cũng uống nửa ly, sau đó mới bồi Cố Dương cùng uống nước trái cây.

“Dương Dương, lời thừa thải không cần nói nhiều, ba ba cạn ly này!” Ba Lôi biết lúc này luôn nói chuyện đứa bé không tốt lắm, có vẻ nhà bọn họ giống như chỉ lo bé con mà không quan tâm người lớn, cho nên không nói gì, chỉ là dùng hành động bày tỏ cảm ơn của ông.

Cố Dương lại càng hoảng sợ, thiếu chút nữa đứng lên, hắn vội hỏi: “Ba, đừng uống vội như vậy…”

Nói, hướng Lôi Nghị nháy mắt, người già uống quá nhanh không tốt.

Lôi Nghị thu được tín hiệu, đoạt lấy nửa ly rượu còn dư lại trong tay cha nói: “Ba, con thay người uống, người ăn chút đồ ăn đi.”

Ba Lôi còn có chút không vừa lòng: “Con uống của con, đây là của ta con tranh cái gì mà tranh.”

Mẹ Lôi nhìn ông một cái, gắp cho ông một đũa đồ ăn, ba Lôi lập tức không lên tiếng, trái lại cầm lấy đôi đũa gắp đồ ăn mà mẹ Lôi gắp cho ăn hết.

Cố Dương thấy hành động qua lại của hai vị lão nhân, không nhịn được thấy vui vẻ, vội vàng cúi đầu xuống gắp thức ăn, khóe miệng cũng câu dẫn ra.

Xem ra gia giáo nhà họ Lôi chính là chỉ tuân theo mệnh lệnh của vợ a!

Không uổng công hắn khuất phục dưới người nào đó…

Cố Dương liếc mắt Lôi Nghị một cái, vừa vặn Lôi Nghị đang nhìn hắn, ánh mắt ôn nhu mang ý cười.

Cố Dương cười trở lại, biểu tình mang theo yên bình ngay cả hắn cũng không phát hiện được.

Bầu không khí ở nhà họ Lôi quả nhiên rất nhẹ nhàng, giống như Cố Dương trở về nhà mình, cùng ba mẹ Lôi ha ha tâm sự, lại trò chuyện hai tiếng đồng hồ.

“Ngày hôm nay đừng về, trụ ở nhà hai ngày, dù sao nghỉ lễ ni. Đúng rồi, Quốc khánh các con có tính toán gì hay không?” Sau khi ăn xong, mẹ Lôi hỏi.

“Tạm thời không có tính toán gì.” Cố Dương trả lời.

Lôi Nghị lại nói: “Con muốn dẫn cậu ấy tìm một khu vực có phong cảnh an tĩnh một chút trôi qua ngày lễ.”

“Lúc này người đang đông ni, khu vực có phong cảnh khẳng định nhiều người đi? Không thích hợp không thích hợp.” Mẹ Lôi lo lắng đến thân thể Cố Dương, lắc đầu phủ định nói.

“Cho nên mới nói tìm một khu vực an tĩnh một chút nha, cũng không đi cái gì đặc biệt nổi danh, liền đi dạo tại Thành phố D, bất quá còn chưa nghĩ ra, đến lúc đó rồi hãy nói.” Lôi Nghị rất chính xác mở miệng, “Dĩ nhiên, con đều nghe Đại Dương, cậu ấy nói như thế nào liền như thế đó.”

“Con cũng không có tính toán gì, chờ ngày ba tháng mười có thể người sẽ ít chút.” Cố Dương suy đoán nói, “Trước và sau ngày nghỉ hai ngày đều là thời kỳ cao điểm, thế nhưng ba ngày giữa còn tốt.”

“Đây cũng là… Ta không quản các con, dù sao hai người các con quyết định, bất quá mặc kệ thế nào, Tiểu Nghị, con phải chăm sóc Dương Dương kỹ lưỡng, biết không?” Mẹ Lôi dặn dò.

“Yên tâm đi, mẹ, con khẳng định sẽ chăm sóc cậu ấy cùng bé con thật tốt.” Lôi Nghị gật đầu.

Xét thấy về phần này dạo gần đây Đại Lôi hết sức đáng tin, mẹ Lôi không nói gì thêm nữa, “Được rồi, không quấy rầy các con, sáng sớm thức dậy sớm rồi, ngủ trưa một lát đi.”

“Dạ.”

Lôi Nghị mang theo Cố Dương đi đến phòng của y, bởi vì trước đây Lôi Nghị sống ở nhà, cho nên trong phòng rất sạch sẽ ngăn nắp.

Bất quá nói là trung thu về nhà ăn lễ, cho nên mẹ Lôi sớm đã thu dọn một chút cho Lôi Nghị, chăn đệm đều là mới, còn là màu sắc rất vui mừng, Cố Dương sau khi nhìn thấy, có chút dở khóc dở cười.

Lôi Nghị cũng vậy, bất quá y ngược lại không sao cả, trong thâm tâm suy nghĩ, quả nhiên là mẹ ruột a, đây là muốn xem chỗ này là phòng cưới của bọn họ sao?