Huyền Thoại Quay Về

Chương 11: Cố chấp

Mùa xuân năm Trùng Hưng thứ hai do dất nước vừa trải qua trận chiến chống giặc Nguyên xâm lược, lê dân bách tính vẫn chưa thể nguôi ngoai nỗi đau mất đi người thân trong những ngày chiến tranh loạn lạc, nền kinh tế chỉ mới bắt đầu được phục hồi, cuộc sống của người dân vẫn còn chưa ổn định. Trước thực trạng trên, Vua Trần Nhân Tông đã ban chiếu chỉ thực hiện chính sách miễn giảm sưu thuế cho người dân trên toàn bộ lãnh thổ nước Đại Việt, đồng thời khuyến khích tất cả hoàng thân quốc thích, quan quân triều đình cùng với lê dân trăm họ khắp cả nước đón mừng năm mới một cách đơn giản trong bầu không khí hoài niệm để tưởng nhớ đến những người con dân Đại Việt đã anh dũng hy sinh…

Trong những cơn gió lạnh buốt đầu tiết lập xuân, Lê Việt An và Lý Yên Lạc mỗi người ôm một bó hoa hồng trắng trên tay lặng lẽ đứng nghiêm trang trước một nấm mồ được đắp khá cẩn thận, phía trước ngôi mộ là một tấm bia gỗ hình chữ nhật ghi tên họ của người quá cố, hai cô chỉ biết cúi đầu thật thấp để tưởng niệm ba mẹ của tiểu Tấn…

“ … Phụ mẫu của đệ chạy đến nơi này thì bị bọn giặc đuổi kịp … bọn chúng vung gươm chém vào tất cả những người mà chúng nhìn thấy không chừa một ai … chính mắt đệ nhìn thấy phụ mẫu của đệ ngã xuống đất … cả người đầy máu … không chỉ có phụ mẫu của đệ mà còn có rất nhiều người khác nữa … “ – tiểu Tấn cúi đầu trầm mặc một lúc thật lâu mới khẽ lên tiếng, giọng nói đứt quãng vì cố kiềm nén cảm xúc.

“ … Bà và tiểu Tấn cứ tưởng mình sẽ rất nhanh được đoàn tụ cùng hai người họ nơi suối vàng … nhưng rồi có một toán quân của triều đình bất ngờ xuất hiện … bà, tiểu Tấn cùng với một số ít người khác vì thế mà được cứu … nhưng con trai và con dâu của bà lại không còn … “ – Triệu bà đau buồn nói trong nước mắt.

Lý Yên Lạc cùng Lê Việt An bước lên quỳ gối trước ngôi mộ đất của ba mẹ tiểu Tấn, hai cô cung kính đặt hai bó hoa hồng xuống trước mộ rồi thắp hai nén nhang sau đó nhắm mắt, nghiêm cẩn tuyên thệ trong lòng:

“ Chúng con xin hứa trước vong linh của hai vị, chỉ cần ngày nào hai đứa con còn sống, chúng con nhất định sẽ thay hai vị bảo vệ bà bà cùng tiểu Tấn. Hai vị ở nơi suối vàng có linh thiêng, xin hãy phù hộ bốn người chúng con! “

“ Lạc ca ca, An ca ca! Bà nội nói phụ mẫu của đệ ở trên trời linh thiêng nên mới xui khiến cho bà nội gặp được hai huynh đó! … Tiểu Tấn nhờ vậy mới có thêm hai ca ca đó! “ – tiểu Tấn đưa tay lau vội những giọt nước mắt còn đọng nơi khóe mắt rồi mỉm cười lên tiếng nói.

Lý Yên Lạc cùng Lê Việt An kính cẩn cắm hai nén nhang vào trong bát hương bằng sứ màu xanh lam đặt trước ngôi mộ rồi trở người đứng dậy. Lý Yên Lạc đưa tay xoa đầu tiểu Tấn, dịu giọng nói.

“ Bắt đầu từ ngày mai, ta và An ca ca sẽ dạy võ cho đệ, đệ nhất định phải siêng năng, không được lười biếng có biết không? “

“ Lạc ca ca, huynh và An ca ca biết cả võ công nữa sao??? “ – Hai mắt Triệu Tấn mở to vì ngạc nhiên lẫn thán phục.

“ Cũng không tệ! “ – Lý Yên Lạc nháy mắt với tiểu Tấn rồi mỉm cười lên tiếng đáp lời.

“ … Lạc ca ca, An ca ca! Hai huynh có thể cho tiểu Giang, tiểu Hoàng, tiểu Phong, tiểu Kính cùng học được không? “ – tiểu Tấn nắm lấy ống tay áo của Lý Yên Lạc thấp giọng năn nỉ.

“ Được! Chỉ cần các đệ chăm chỉ học hành, chúng ta sẽ dạy võ cho tất cả các đệ! “ – Lê Việt An mỉm cười, gật đầu đáp ứng.

“ Tuyệt quá!!! Cảm ơn An ca ca … cảm ơn Lạc ca ca!!! “ – tiểu Tấn hai mắt sáng rỡ, sung sướиɠ reo lên thật to.

***

Lý Yên Lạc và Lê Việt An là loại người theo đuổi trường phái hành động, một khi đã xác quyết điều gì, hai cô nhất định sẽ nghiêm túc thực hiện. Sau khi đi viếng mộ ba mẹ của tiểu Tấn về, ngày hôm sau hai cô đã gọi Triệu Tấn đi hỏi tất cả các bạn bè của cậu xem những ai muốn học võ rồi đích thân đến nhà gặp ba mẹ hoặc người thân để xin phép được dạy võ cho những cậu bé đó … thế

nhưng hai cô chỉ nhận được những cái lắc đầu khước từ chỉ vì hai cô không có chức danh võ sư lại không biết chữ nên không đủ tư cách để có thể đường đường chính chính đứng ra dạy võ cho bọn trẻ.

“ Haizzz! Thật không thể tưởng tượng được hai thạc sĩ hàng thật giá thật như cậu và mình lại có một ngày biến thành hai đứa mù chữ a!!! “ – Lý Yên Lạc chau mày, ấm ức lên tiếng.

“ Mình và cậu chắc phải nghiêm túc tìm gia sư về xóa mù chữ rồi! Không biết đọc biết viết quả thật rất bất tiện, đi đến đâu cũng bị người ta khinh thường! “ – Lê Việt An khẽ lắc đầu cảm thán.

“ Mặc dù mình không có tý cảm tình nào với mớ chữ viết loằng ngoằng đó nhưng cậu nói đúng, bọn mình không thể không biết đọc biết viết như bây giờ được! “ – Lý Yên Lạc cắn môi xác nhận.

“ … Mình sẽ nhờ bà bà tìm lão sư đến nhà dạy chữ cho bọn mình! Hai đứa mình già từng tuổi này rồi không thể hiên ngang vác mặt đi học chung với đám nhóc như tiểu Tấn được!!! “ – Lê Việt An thấp giọng đề nghị.

“ Uhm! Đành phải vậy thôi! Hy vọng bà bà sẽ tìm được lão sư đồng ý đến nhà dạy cho bọn mình! “ – Lý Yên Lạc thỉu não đáp lời.

Và thế là, vì tương lai không còn mù chữ của mình, Lê Việt An cùng Lý Yên Lạc kiên quyết bấm bụng sử dụng số ngân lượng dự trữ để thuê hẳn một lão sư có chút tiếng tăm đến nhà dạy kèm. Lý Yên Lạc và Lê Việt An từ nhỏ đã được hai ông của mình dạy dỗ phải biết quý trọng tiền bạc cùng của cải, do đó một khi đã bỏ tiền ra làm bất cứ chuyện gì cả hai cô đều quyết tâm phải làm cho thật tốt. Lê Việt An và Lý Yên Lạc vừa quán xuyến việc buôn bán trà hoa, vừa chăm chỉ học chữ lại còn dành thời gian để hướng dẫn tiểu Tấn những bài học võ căn bản, hai cô bận rộn đến mức dường như không còn để ý đến thời gian đang thấm thoát trôi qua …

***

Hai tháng sau,

Lê Việt An nghiêm nét mặt đọc những dòng chữ nắn nót trên bức thư mà Triệu Tấn để lại rồi hít vào một hơi thật sâu sau đó cô bước đến ngồi xuống bên cạnh Triệu bà nghiêm túc lên tiếng nói:

“ Bà hãy yên tâm, hai đứa con nhất định sẽ lôi đệ ấy về nhà cho bằng được! “

“ Thằng bé này kể từ sau cái chết của phụ mẫu, nó đã căm thù lũ giặc Nguyên đến tận xương tủy … nay triều đình ra chiếu chỉ chiêu mộ binh lính … nó nhất định sẽ không chịu theo hai con trở về đâu! “ – Triệu bà lắc đầu tỏ vẻ bất lực.

“ Chúng con sẽ lập tức đi tìm đệ ấy về! Mấy ngày này bà ở nhà nhớ phải giữ gìn sức khỏe nha! “ – Lý Yên Lạc nắm lấy bàn tay của Triệu bà dịu dàng an ủi dặn dò.

“ Hai đứa con cũng phải hết sức cẩn thận! Nơi đó là trọng địa quân doanh, không thể xem thường! “ – Triệu bà một tay nắm lấy bàn tay của Lý Yên Lạc, tay còn lại nắm chặt bàn tay của Lê Việt An, yêu thương lẫn lo lắng căn dặn.

“ Dạ! “ – Lê Việt An cùng Lý Yên Lạc khẽ gật đầu rồi đồng thanh đáp lời.

Lý Yên Lạc cùng Lê Việt An vừa đi giao trà hoa về đến nhà đã nhìn thấy Triệu bà ngồi bên chiếc bàn gỗ, nước mắt rơi lã chã thấm ướt một mảng áo. Bà vừa khóc vừa kể cho hai cô nghe chuyện tiểu Tấn đã lén đến quan phủ ghi danh xin gia nhập quân ngũ, cậu chỉ để lại một phong thư rồi thu gom hành lý lên đường đi đến quân doanh trình diện. Lê Việt An và Lý Yên Lạc không kịp chuẩn bị hành trang đã vội vàng lên đường đi tìm Triệu Tấn. Con đường sỏi đá dài ba trăm mét để đi đến thành Nam Hoa như rút ngắn lại theo những bước chân vội vã của hai cô.

Lý Yên Lạc đi đến quan phủ, cô tự nhận mình là Triệu Tấn đến để trình diện thì được một vị quan sai tận tình chỉ rõ địa điểm tập trung và hướng dẫn cách khai báo khi đến trình diện với các vị tướng quân chịu trách nhiệm chiêu mộ tân binh tại quân doanh. Lý Yên Lạc cúi đầu cảm ơn rồi lập tức trở ra nói cho Lê Việt An biết những thông tin cần thiết sau đó hai cô lại gấp rút lên đường đi đến chỗ tập trung tân binh.

Lý Yên Lạc và Lê Việt An không dám dừng chân nghỉ ngơi quá lâu vì hôm nay là ngày cuối cùng để các tân binh đến quân doanh trình diện, ngày mai tân binh sẽ được phân chia thành nhiều tốp nhỏ rồi được điều động đến những cứ điểm đóng quân khác nhau để được huấn luyện. Nếu như hôm nay hai cô không đến được quân doanh để kéo Triệu Tấn về nhà thì sợ rằng hai cô sẽ không có cơ hội nào khác để thực hiện mục đích của mình…

Lê Việt An và Lý Yên Lạc hít một hơi thật sâu rồi đưa mắt quan sát khu vực quân doanh khá rộng lớn trước mắt. Khu vực quân doanh được bảo vệ bằng hai tầng hàng rào tre vót nhọn, ở chính giữa khu vực đóng quân cắm một cột cờ cao vυ't cùng lá cờ bằng vải lụa màu trắng thêu hình lưỡng long triều nhật màu hoàng kim cùng hai chữ Đại Việt màu đỏ như son nổi bật ở giữa đang phấp phới tung bay trong gió. Bên trong quân doanh được phân thành nhiều khu vực riêng biệt, trên liều trại ở mỗi khu vực đều có cờ hiệu với nhiều hình dáng và màu sắc khác nhau. Lính gác được bố trí canh phòng ở các đài quan sát trên cao được dựng từ thân tre, số lượng trạm gác được phân bố một cách hợp lý ở xung quanh khu vực quân doanh. Lê Việt An nuốt xuống một ngụm khí rồi đưa mắt nhìn sang Lý Yên Lạc, Lý Yên Lạc hít vào một hơi thật sâu mới khẽ lên tiếng:

“ Thật không thể tưởng tượng được, quân doanh của quân đội nước ta ở triều đại này lại hài hòa và khoa học đến như vậy! “

“ Uhm! Nó vượt quá xa so với những gì mà mình có thể tưởng tượng được! “ – Lê Việt An gật đầu đồng tình.

Lê Việt An vừa nói xong thì trước mắt cô đã xuất hiện một tốp binh lính mặc quân trang màu huyết dụ trên tay cầm những cây thương từ trong một trạm canh gác đang nhanh chóng tiến về vị trí cô cùng Lý Yên Lạc đang đứng.

“ Tại họ họ Lý, còn đây là bằng hữu của tại hạ. Chúng tôi đều là người làng Thanh Dương thuộc lộ Hải Đông. Chúng tôi mạn phép đến đây xin được cầu kiến vị tướng quân chịu trách nhiệm chiêu mộ tân binh! Xin vị đại nhân đây chuyển lời giúp tại hạ!“ – Lý Yên Lạc đưa mắt quan sát người đàn ông khá cao to dẫn đầu tốp binh lính, không đợi ông ta lên tiếng hỏi, cô đã cung kính nghiêng người hành lễ rồi nhanh chóng mở lời.

“ Hai ngươi đứn ở đây chờ một lúc, ta sẽ sai người vào trong bẩm báo! “ – người đàn ông nọ đưa mắt cẩn thận quan sát khuôn mặt của Lý Yên Lạc và Lê Việt An sau đó chậm rãi lên tiếng nói.

“ Đã làm phiền ngài! Tại hạ xin cảm tạ!“ – Lê Việt An chắp tay thành quyền, nghiêng người tỏ ý cảm ơn rồi lịch sự đáp lời.

Người đàn ông cao to dẫn đầu tốp lính đưa tay vuốt chòm râu quai nón của mình rồi khoát tay hào sảng lên tiếng:

“ Hai vị huynh đệ chớ khách sáo! Chúng ta đều là nam tử hán đại trượng phu, không cần phải câu nệ lễ tiết như vậy a! “

Lê Việt An cùng Lý Yên Lạc mím môi khẽ gật đầu bày tỏ sự cảm kích rồi điềm tĩnh đứng bên ngoài chờ đợi.

“ Khởi bẩm Ngô tướng quân, bên ngoài có hai thanh niên xin được cầu kiến vị tướng quân chịu trách nhiệm chiêu mộ tân binh ạ! “ – cậu lính trẻ tuổi khép nép vén tấm rèm bước vào bên trong một chiếc lều vải, cậu ta quỳ gối cúi đầu thật sâu rồi cung kính lên tiếng.

Bên trong ngôi liều vải rộng rãi được bố trí những chiếc bàn gỗ để ngồi làm việc, vị trí ngồi tùy thuộc vào cấp bậc và nhiệm vụ của từng vị tướng quân. Ngô Hiền phó tướng mặc áo giáp sắt đang nghiêm trang đứng ở phía sau lưng một người đàn ông râu ria xồm xoàm mặc áo vải bình dị, sau khi nghe người lính trẻ vào bẩm báo xong, ông ta chỉ chau mày suy nghĩ rồi giữ nguyên tư thế đứng, không dám mở miệng lên tiếng.

“ Ngươi có biết tên họ của hai người thanh niên xin cầu kiến Phạm đại tướng quân là gì không? “ – vị đại nhân mặc y phục màu thiên thanh được dệt từ tơ tằm phong thái uy nghiêm nổi bật là cặp mắt sáng như loài hùng ưng làm bá chủ cả bầu trời đang ngồi ở vị trí cao nhất ở chính giữa căn liều nhẹ vuốt chòm râu, bình thản lên tiếng hỏi.

“ Khởi bẩm Hưng Đạo Đại Vương, người đó chỉ nói mình họ Lý, là người làng Thanh Dương, lộ Hải Đông đi cùng vị bằng hữu của mình xin được cầu kiến vị tướng quân chịu trách nhiệm chiêu mộ tân binh thôi ạ! “ – cậu lính trẻ tường thuật lại những lời Lý Yên Lạc đã nói.

“ Ừm! Ngươi lui ra đi! “ – Hưng Đạo Đại Vương khẽ gật đầu, chậm rãi lên tiếng.

“ Ngô Hiền, ngươi đi ra ngoài xem hai người đó đến đây có việc gì? Nếu sự việc này nằm trong phận sự cùng chức trách của ngươi thì hãy lập tức giải quyết! “ – Phạm Ngũ Lão vừa mới phê xong một bản quân vụ, chàng gác cây bút lông lên nghiên mực rồi nghiêm giọng phân phó.

“ Thuộc hạ tuân lệnh! “ – Ngô Hiền phó tướng chắp hai tay thành quyền, nghiêng người thật sâu cung kính đáp lời. Ông bước ra khỏi vị trí mình đang đứng, quỳ gối hành lễ với Hưng Đạo Đại Vương rồi mới xoay người rời khỏi căn lều.

“ Dã Tượng! Hai người thanh niên lần trước ta sai người đi điều tra cũng sống tại làng Thanh Dương, thuộc ngoại vi thành Nam Hoa phải không? “ – Hưng Đạo Đại Vương cầm lấy một bản báo cáo rồi mở ra đọc nhưng hình như ngài vừa nhớ ra một chuyện gì đó liền thấp giọng lên tiếng hỏi.

“ Vâng ạ! Người tính toán nhanh nhạy tên là Lý Yên Lạc, người tinh thông y thuật tên là Lê Việt An, cả hai người họ sống cùng với bà lão họ Triệu và cậu bé tên gọi Triệu Tấn mười bốn tuổi. Bốn người họ trước kia sống ở làng Trấn Thủy, sau khi chuyển đến làng Thanh Dương thì bắt đầu làm nghề sản xuất và buôn bán các loại lá trà sấy khô. “ – Dã Tượng chậm rãi lặp lại những thông tin mà chàng ta đã thu thập được.

“ Nghiễn nhi, Ngũ Lão cùng ta ra ngoài thị sát tân binh một lúc! “ – Hưng Đạo Đại Vương nhẹ vuốt chòm râu rồi trầm giọng ra lệnh.

“ Nhi thần tuân lệnh! “ – Hưng Vũ Vương Trần Quốc Nghiễn vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cung kính đáp lời.

“ Mạt tướng tuân lệnh! “ – Phạm Ngũ Lão cũng không dám chậm trễ, lập tức lên tiếng.