Edit:..Lam Thiên..
Trưởng lão Tần gia tuy có chút dao động, nhưng Tần Trọng Thiên không lên tiếng, bọn họ cũng không dám tự ý rút lui.
Lúc trước, Tần Phỉ Phỉ cùng Tần Trọng Thiên trừng phạt trưởng lão không phục tùng mệnh lệnh có mời bọn họ tới nhìn, một màn huyết tinh tàn nhẫn kia, đến nay nghĩ lại, trong lòng bọn họ vẫn còn sợ hãi.
Lúc này, tâm tình Tần Trọng Thiên dị thường phức tạp, một đôi mắt hung ác nham hiểm lóe ra ánh sáng tàn nhẫn, không ngờ..., không ngờ những lão yêu quái luôn lấy lợi ích làm đầu này lại sẽ liên thủ duy trì yêu nữ kia. Rốt cuộc yêu nữ kia cho bọn hắn uống thuốc gì?
Xác thực, Tần Trọng Thiên đem lợi ích của Tần gia đặt ở vị thứ nhất nên hắn sợ hướng những đế quốc sâu không lường được kia tuyên chiến, sợ mang đến tại họa ngập đầu cho Tần gia.
Nhưng hắn lại vọng tưởng muốn lấy được huyền thú hình người, vọng tưởng gϊếŧ chết Ngưng Sương báo thù cho Tần Phỉ Phỉ. Ngay lúc Tần Trọng Thiên còn đang cân nhắc, một vệt sáng màu xanh lam thoáng hiện qua, một đại mỹ nữ
xinh đẹp tuyệt thế xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Thủy Lam vừa ra trận, tình trạng hô hấp dồn dập, kích động, thèm muốn, không thể tin của đám người ở đây... Không phải là ít.
Thủy Lam nhẹ nhàng lắc lắc thân hình như rắn nước ưu nhã bước chân đi tới trước mặt Tần Trọng Thiên, xinh đẹp cười nói: "Tần gia chủ đúng không! Ngươi có phải rất muốn huyền thú hình người......!" Một chữ cuối cùng bị nàng kéo đến dư âm lượn lờ, lại thêm vài phần mị hoặc.
Nếu lúc này Ngưng Sương còn tỉnh táo, chắc chắn nàng sẽ bị Thủy Lam đánh đến ngoài khét trong sống. Mỹ kiều nương phong tình vạn chủng
này chính là Thủy Kỳ Lân nóng tính kia sao?
Tần Trọng Thiên liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, hung hăng nuốt xuống vài ngụm nước miếng, ánh mắt dừng lại ở trên gương mặt kiều mị của Thủy Lam ngơ ngác đáp: "Muốn."
Thủy Lam quyến rũ hướng hắn nháy mắt một cái, "Muốn... A! Ta cũng là huyền thú hình người."
"Thật? Ngươi nguyện ý đi theo ta sao?" lúc này, lý trí của Tần Trọng Thiên dần dần đi xa, trong đầu đều là bóng dáng xinh đẹp nóng bỏng của Thủy Lam, hơn nữa khi biết nàng còn là huyền thú hình người thì lại càng thêm
rung động.
Thủy Lam gật đầu một cái, dịu dàng nói: "Dĩ nhiên, ta không cùng nha đầu này ký khế ước! Chẳng qua ta có một điều kiện."
"Điều kiện gì, đừng nói một, chính là một trăm cái ta cũng thỏa mãn ngươi." Biết được Thủy Lam không cùng Ngưng Sương không ký khế ước, Tần Trọng Thiên mừng rỡ như điên.
Thủy Lam hài lòng cười nói: "Sảng khoái, xem ra ta quả nhiên không có chọn lầm chủ nhân!" Dừng lại một chút, nàng xoay chuyển lời nói.
"Ta thiếu nha đầu này một cái nhân tình, hôm nay nữ nhi của ngươi lại đả thương nha đầu này, vậy chỉ cần ngươi đem nữ nhi của ngươi gϊếŧ. Ta liền xem như đã thay nha đầu này báo thù, cũng coi như đã trả xong nợ nhân tình cho nàng, lúc đó tự nhiên có thể thanh thản đi theo ngươi."
"Cái gì? Ngươi muốn ta gϊếŧ Phỉ Phỉ?" Tần Trọng Thiên
kinh hãi kêu lên thành tiếng, vẻ mặt tràn đầy không thể tin.
Thủy Lam xinh đẹp cười nói: "Đúng vậy a! Nếu không trả xong nhân tình cho nàng, ta cũng không thể rời đi nha!"
Tần Trọng Thiên cúi đầu trầm tư trong chốc lát, vẫn là khó xử lắc đầu một cái, "Không được, ta không thể nào gϊếŧ Phỉ Phỉ, ngươi đổi một cái điều kiện khác đi!"
"Hả?... Chẳng lẽ ngươi không muốn cùng ta ký khế ước?" Thủy Lam tiến lên hai bước, đầu ngón tay mát lạnh chậm rãi xẹt qua chóp mũi Tần Trọng Thiên.
Tần Trọng Thiên chỉ cảm thấy tâm thần nhộn nhạo, nhưng hắn vẫn còn bảo trì được một chút lý trí do dự."Nếu không, chờ Sở tiểu thư tỉnh lại,
ta để nàng tiến vào bảo khố của Tần Gia chọn mười món bảo bối."
"Hả! Ta cũng chỉ có giá trị mười món ‘ gọi là bảo bối ’?" Thủy Lam u oán liếc nhìn Tần Trọng Thiên, nét mặt biểu lộ thần sắc tự tiếu phi tiếu.
Sự kiên nhẫn của nàng đã muốn dùng hết, nếu không phải thống hận người nam nhân này đã chiếm đoạt Tần gia do một tay chủ nhân sáng lập ra, hơn nữa còn hại huyết mạch trực hệ của chủ nhân, thì nàng đã sớm một phát bóp chết hắn.
Nàng không thể dễ dàng để hắn chết như vậy, nàng muốn bản thân hắn gϊếŧ
chết cốt nhục của chính mình, sau đó lại để cho hắn trơ mắt nhìn Tần gia mà hắn phải phí hết tâm tư mới có được sụp đổ.
Đúng lúc này, một cỗ khói đen bay lên, Tần Trọng Thiên cảm thấy trong ngực chợt nhẹ, lúc này hắn mới phát hiện Tần Phỉ Phỉ đã không không cánh mà bay.
Vẻ mặt Thủy Lam đột nhiên thay đổi, cỗ khí tức tà ác âm hàn này khiến nàng chán ghét nhíu chặt mày lại.
"Phệ âm cổ vương." Chu Tước thản nhiên mở miệng.
Thủy Lam sáng tỏ gật đầu một cái, nhìn Tần Trọng Thiên tiếc hận nói: "Tần gia chủ, thật đáng tiếc! giao dịch giữa ta và ngươi, lợi thế
đã mất, xem ra giữa chúng ta thật sự là không có duyên phận."
Vừa mới đánh mất Tần Phỉ Phỉ trong lòng, lúc này lại nghe thấy lời nói của Thủy Lam, tâm tình Tần Trọng Thiên thoáng cái từ trời cao rơi xuống đáy cốc.
"Mỹ nhân, chúng ta thương lượng lại một chút, ngươi có thể đổi sang điều kiện khác."
Thủy Lam lạnh lùng nhìn hắn, lắc đầu một cái."Điều kiện khác ta không báo được ân cho nha đầu này, vậy ta cũng chỉ có thể tiếp tục
đi theo nha đầu này."
Tần Trọng Thiên nhìn Thủy Lam xinh đẹp, đáy mắt hiện lên một tư thái điên cuồng, nếu là một huyền thú hình người vô chủ. Vậy chỉ cần bắt được nàng, còn sợ không thuần phục được nàng sao?
"Bắt nàng lại cho ta!" Theo hắn hét to một tiếng, trưởng lão Tần gia vội vàng buông tha Chu Tước tiến lên vây công Thủy Lam.
Tần Trọng Thiên xung trận lên trước, chỉ thấy năm đầu ngón tay hắn thành trảo, từng đạo ánh sáng màu tím vòng quanh trên đó, hung hăng hướng tới gần Thủy Lam chộp lấy.
Thủy Lam tung người nhảy một cái, thân hình đã đứng ở giữa không trung. Những giọt nước màu xanh dương khẽ nhếch hợp lại thành nhiều thủy cầu sau đó thủy cầu ùn ùn đổ xuống, bên trong thủy cầu ẩn chứa lực lượng khổng lồ, khiến đám người của Tần Trọng Thiên sưng mặt sưng mũi.
Thủy Lam từ trên cao nhìn xuống, liếc nhìn đám người chật vật như con kiến hôi lạnh nhạt nói: "Tần gia chủ, giao dịch không thành, ngươi cũng không nên trách ta!" Nói xong nàng bỗng nhiên nở một nụ cười ngoan lệ hướng về phía Tần Trọng Thiên phóng ra một vệt ánh sáng màu xanh lam, đạo lam quang kia giống như con rắn chui vào ấn đường của Tần Trọng Thiên.
Tần Trọng Thiên chỉ cảm thấy ấn đường đau đớn một trận, một lát sau, cảm giác đau đớn biến mất, nhưng nhiệt độ thân thể lại đột nhiên giảm xuống không ít. Hắn thử vận huyền lực trong cơ thể lại không phát hiện có gì bất thường, lập tức, hắn liền không để ở trong lòng.
Thủy Lam lạnh lùng quét mắt nhìn đám con cháu nhà họ Tần, đột nhiên, nâng lên một nụ cười mị hoặc nói: "Con cái Tần gia chủ nghe đây, trong vòng mười ngày nếu như đám các ngươi, ai có thể gϊếŧ được Tần gia chủ, sau đó đem đầu của hắn dâng tặng ta...ta liền nhận thức người đó làm chủ."
Tần Trọng Thiên nghe vậy, hét lên một tiếng: "Tiện nhân! Ta rốt cuộc đã đắc tội gì với ngươi, mà ngươi lại muốn chúng ta cốt nhục tương tàn."
Thủy Lam ha ha cười nói: "Vừa rồi Tần gia chủ không phải nghĩ muốn trắng trợn cướp đoạt ta sao? Cái này còn chưa tính là tội?"
Nhìn ánh mắt đám con cái sau lưng Tần Trọng Thiên đã bắt đầu rục rịch, tâm tình Thủy Lam vô cùng tốt. Hận không thể đánh thức Ngưng Sương ngay lập tức, sau đó hướng nàng đắc chí một phen.
"Nha đầu, cái này có phải là mỹ nhân kế,kế phản gián, còn có cái gì mà công tâm là thượng sách mà ngươi thường nói hay không?..."
Tần Trọng Thiên bắt được mấy đạo ánh mắt không tốt sau lưng, thiếu chút nữa hắn liền cắn phải lưỡi của chính mình. Tiện nhân kia, quả nhiên không có hảo tâm! Nhanh như vậy đã lộ nguyên hình.
Nhìn vẻ mặt Tần Trọng Thiên vặn vẹo, Thủy Lam nhấc lên một nụ cười xinh đẹp kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: "Tần gia chủ, hôm nay chỉ là trừng phạt nho nhỏ của cô nãi nãi ngươi, đợi nha đầu tỉnh lại, tự sẽ tới Tần gia tìm ngươi đòi nợ." Dừng lại một chút, nàng lại sâu kín ném ra một câu, "Tần gia chủ, hôm nay còn muốn tái chiến nữa không?"
Tần Trọng Thiên chưa trả lời, tất cả các trưởng lão của Tần gia đã vội vàng tiến lên khuyên giải.
"Gia chủ, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn."
"Đúng vậy, gia chủ, tình thế hiện tại đối với ngươi bất lợi!"
"Tiện nhân, hôm nay tạm tha cho ngươi một mạng!" Liên tục cân nhắc, cuối cùng Tần Trọng Thiên cắn răng nghiến lợi bỏ xuống một câu độc ác sau đó mang theo những người liên can nhanh chóng rút lui.
"Tần gia chủ, ngươi cần phải rửa sạch cổ... Chờ con cái của ngươi a!" Lời nói của Thủy Lam truyền vào tai, Tần Trọng Thiên đang cuống quít rút lui lại hung hăng lảo đảo vài cái.
"Tiện nhân, ngươi quá độc ác!" Tần Trọng Thiên cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh, tốc độ lưu chảy của máu giống như đang chậm lại không ít.
Tức giận, nhất định là do tức giận, trong cơn giận dữ
Tần Trọng Thiên đem sự khác thường trên cơ thể đổi cho lý do này.
Một cuộc tỷ đấu khϊếp sợ Hiên Viên Thành cứ như vậy kết thúc, mặc dù hai bên đều rơi vào hôn mê, nhưng từ đầu đến cuối Ngưng Sương cũng chưa rơi xuống lôi đài. Vì vậy Cửu Phụ nổi danh
—
Thiết Diện Thần Xử
trên đại lục, tuyên bố kết quả cuối cùng.
Có người vui mừng, có người buồn!
Bao nhiêu người mua Tần Phỉ Phỉ thắng đều chán nản tuyệt vọng, vẻ mặt u ám rời đi. Vẻ mặt giống như màu đất đồng dạng còn có hai lão bản sòng bạc lớn, theo thứ tự là sòng bạc lớn số một và số hai Hiên Viên Thành.
Lúc này, mấy lão đại của Hiên Viên Thành đều dừng lại ở trước
cửa sòng bạc.
"Lão bản, theo như đánh cuộc, ngươi phải bồi ta mười vạn huyền tinh." Đây là thanh âm của Hiên Viên Trạch.
"Lão bản, còn có hai mươi vạn huyền tinh của ta."
"Còn ta nữa, ta bỏ ra năm vạn huyền tinh mua Ngưng Sương thắng, ngươi phải bồi ta năm mươi vạn huyền tinh."
Kể từ sau khi Chu Tước nói cho bọn họ biết Ngưng Sương chỉ là tiêu hao quá nhiều huyền lực không có gì đáng ngại, bọn họ liền buông xuống lo lắng trong lòng.
Ở dưới sự chỉ huy của Hiên Viên Trạch, hào hứng bừng bừng đi đến sòng bạc.
Nhìn một đám công tử thân phận tôn quý, trong tay điện hạ còn đang giơ lên tờ phiếu đánh cuộc, lão bản đầu váng mắt hoa, âm thầm hối hận ban đầu làm sao lại bị lợi ích làm mê muội tâm can định ra tỷ lệ đặt cược cao như vậy!
Đáng hận nhất chính là tiểu tiện nhân Tần gia, chính mình không có bản lãnh còn muốn tỷ đấu công khai cả thành đều biết, bằng không hắn có thể nào lại chọc phải tai họa ngày hôm nay.
"Lão bản, chẳng lẽ ngươi muốn quỵt nợ!" Thủy Lam đem tờ phiếu đánh cược trong tay hung hăng vỗ vào trước mặt lão bản, cười như không cười liếc nhìn hắn, nói.
Rất có khí thế nếu lão bản dám can đảm gật đầu, nàng liền đem cổ của hắn vặn xuống chơi.
Ở dưới uy áp Thủy Lam lơ đãng thả ra, hai mắt lão bản trợn ngược, suýt chút nữa rớt ra. Nhưng sau đó lại nghe thấy tiếng vỗ thanh thúy hắn mới hồi hồn lại.
Đón nhận ánh mắt lạnh như băng của Lôi Chiến Vũ, lão bản chỉ cảm thấy trái tim căng thẳng. Sau khi ý thức được tình huống hiện tại, lão bản thở dài nói: "Ai! Nhất thời tham niệm, phá hủy một đời kinh thương."
Giơ tay gọi tiểu nhị lại vội vàng phân phó: "Cấp các điện hạ đổi phiếu đánh bạc, không đủ huyền tinh thì đi khố phòng lấy đan dược, vũ khí cùng huyền thú thế chấp."
Sau khi tiễn được mấy tôn đại thần rời đi, lão bản sòng bạc nhìn khố phòng và huyền tinh trống rỗng, lòng đau như đao cắt.
Nhớ ngày đó, biết được mấy tôn đại thần này bỏ ra số tiền lớn như vậy mua phế vật trong truyền thuyết kia thắng, hắn còn dương dương tự đắc thật lâu.
Lời đồn đãi lầm người, biết vậy hắn đã chẳng làm a!
Lúc ấy quản sự của sòng bạc Thiên Nhai còn nhắc nhở hắn, lấy một bồi mười, đây chính là đùa với lửa.
Trở lại quán trọ Thiên Nhai, Thủy Lam liền đuổi hết người tới đây thăm, chỉ để lại mình nàng và Chu Tước chăm sóc Ngưng Sương.
Thấy hơi thở của Ngưng Sương mặc dù suy yếu nhưng lại rất bình thản, trong lòng bọn họ cũng liền không quá lo lắng. Ba ngày trôi qua, ở dưới sự chữa trị thủy nguyên tố của Thủy Lam, xương cốt cùng lục phủ ngũ tạng của Ngưng Sương đều đã phục hồi như cũ, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu nào muốn thức tỉnh, cái này khiến Thủy Lam không khỏi lo lắng.
"Chu Tước, ngươi và nha đầu có quan hệ khế ước, vậy ngươi có thể cảm ứng được tình trạng hiện tại của nha đầu không?"
Chu Tước nhìn Thủy Lam lo lắng, liền an ủi vỗ vỗ bả vai của nàng, "Đừng lo lắng, mặc dù chủ nhân rơi vào hôn mê sâu, nhưng chủ nhân có một đồng bạn cường đại cùng hưởng sinh mạng, chờ thêm một chút thời gian nữa, nhất định nàng sẽ tỉnh lại."
Thủy Lam im lặng gật đầu một cái, nhân vật cường đại đó, ở Linh Phượng không gian nàng cũng có cảm nhận thấy, mặc dù rơi vào trạng thái ngủ say, nhưng hơi thở cường đại kia vẫn như cũ khiến người ta không nhịn được mà thần phục.Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:..Lam Thiên..
Đúng, nha đầu là người có đại vận thế, một chút thương thế nho nhỏ như thế này làm sao có thể đánh ngục được nàng.?