Làm một cường giả, thế giới này trừ bỏ Nhan Tử Dạ, quả thực không có gì có thể làm anh biến sắc, thế nhưng đó chỉ là trước kia, hiện giờ nhìn Nhan Tử Dạ nâng tiểu lão hổ tới trước mặt mình, toàn thân An Nhĩ Tư cứng ngắc, không biết nên phản ứng thế nào.
“An Nhĩ Tư, anh làm sao vậy?” Phát hiện An Nhĩ Tư không thích hợp, nụ cười sáng lạn trên mặt Nhan Tử Dạ thu liễm lại một ít. Đứa nhỏ chào đời, sao vẻ mặt An Nhĩ Tư lại không chút biến sắc như vậy, bộ dáng giống như không quá cao hứng?
An Nhĩ Tư như vậy làm Nhan Tử Dạ nhịn không được hỏi: “An Nhĩ Tư, anh không thích đứa nhỏ sao?” Nhớ tới lúc biết cậu hoài đứa nhỏ, tựa hồ sắc mặt của anh cũng có chút kỳ quái. Điều này làm Nhan Tử Dạ không thể không hoài nghi An Nhĩ Tư lẽ nào không thích đứa nhỏ?
“Ngao ngao?” Tiểu lão hổ trong tay Nhan Tử Dạ tựa hồ cũng cảm giác được gì đó, nó mở to đôi ngân mâu trong veo xinh đẹp, đáng thương hề hề nhìn An Nhĩ Tư, tựa hồ muốn chất vấn anh vì sao không thích nó.
Nhìn Nhan Tử Dạ, lại nhìn tiểu lão hổ trong tay cậu, An Nhĩ Tư hít sâu một hơi, sau đó bàn tay có chút cứng ngắc tiếp nhận tiểu lão hổ, động tác của anh thực cẩn thận, thực nhẹ nhàng, sợ làm bị thương tiểu lão hổ.
Nhìn thấy An Nhĩ Tư tiếp nhận tiểu lão hổ, Nhan Tử Dạ thở phào một hơi: “Còn tưởng anh không thích nó chứ!” Nếu thật sự là vậy, Nhan Tử Dạ muốn bất bình thay con trai. Con mình đáng yêu như vậy, An Nhĩ Tư sao có thể không thích chứ.
“Không phải không thích, chỉ là… có chút không phản ứng kịp.” An Nhĩ Tư quả thực không kịp phản ứng, tuy biết mình có con thế nhưng chính mắt nhìn thấy lại là chuyện khác, đặc biệt là khi chính tay chạm vào nó, xúc cảm mềm mềm còn cả tiếng kêu non nớt kia, tất cả đều biểu hiện đứa con trong tay mình yếu ớt biết bao nhiêu.
Ngón tay An Nhĩ Tư cọ cọ cằm tiểu lão hổ, tiểu lão hổ thoải mái hừ hừ hai tiếng rồi vươn đầu lưỡi hồng nhạt liếʍ ngón tay An Nhĩ Tư. Xúc cảm ấm áp từ đầu ngón tay lan thẳng tới trái tim, làm tim An Nhĩ Tư sắp bị hòa tan tới nơi. Đó là một cảm giác thực kỳ diệu không thể nói bằng lời.
“Tôi phải làm cha rồi, đây là con tôi… Tiểu Dạ, này là con chúng ta a…” Ánh mắt An Nhĩ Tư mông mông lung lung giống như mất hồn, ôm tiểu lão hổ trong tay lẩm bẩm nói với Nhan Tử Dạ.
“Tôi biết đây là con chúng ta, An Nhĩ Tư, anh choáng váng rồi à?” Nhan Tử Dạ nhịn không được bật cười, từ trước tới nay An Nhĩ Tư vẫn luôn duy trì hình tượng ngoài mặt ôn nhu nhưng trong lòng đầy mưu tính, ngây ngốc thế này quả thực hiếm thấy a!
“Anh đừng quên, chúng ta không phải chỉ có một đứa, vẫn còn hai đứa nữa a!” Nhan Tử Dạ buồn cười nhắc nhở. Mới đầu cậu cũng thực kinh ngạc, thế nhưng so với bộ dáng kinh ngạc tới sững sờ của An Nhĩ Tư thì phản ứng của cậu vẫn khá bình thường. Quả nhiên con người ai cũng có khuyết điểm.
Được Nhan Tử Dạ nhắc nhở, An Nhĩ Tư mới nhớ ra mình vẫn còn hai đứa nhỏ chưa phá xác. Sau khi phản ứng lại, An Nhĩ Tư nhìn tiểu lão hổ trong tay mà lộ ra nụ cười tràn đầy tình yêu thương của cha, đây là con anh, là đứa nhỏ kế thừa huyết mạch của anh cùng Nhan Tử Dạ.
‘Răng rắc…’
Sau khi đại đản phá xác không lâu, vỏ của nhị đản cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt, ngay sau đó ngày càng xuất hiện nhiều hơn, Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư đều ngừng thở nhìn nhị đản. Mà đại đản trong tay An Nhĩ tư thấy cha không còn gãi ngứa mình nữa thì có chút bất man, nó hé cái miệng nhỏ nhắn ‘ngao ô’ một tiếng rồi cắn cắn ngón tay An Nhĩ Tư. Tuy nó thoạt nhìn rất nhỏ nhưng răng nanh đã mọc dài, lúc này bị cắn một ngụm, An Nhĩ Tư lập tức ăn đau.
Bất quá đại đản tựa hồ rất đúng mực, chỉ làm An Nhĩ Tư đau chứ không cắn thủng lớp da. An Nhĩ Tư hồi phục tinh thần, liền vươn ngón tay búng búng cái đầu nhỏ của đại đản: “Nhóc con này quả nhiên rất nghịch ngợm, sinh ra rồi phải hảo hảo giáo huấn mới được.”
“Ô ô…” Bị búng đầu, đại đản lộ ra biểu tình đáng thương hề hề, ánh mắt ươn ướt lưng tròng nhìn Nhan Tử Dạ kêu hai tiếng, âm thanh ủy khuất cực kỳ.
Lúc đại đản cắn ngón tay An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ đã bị hấp dẫn lực chú ý, hiện giờ nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của đại đản, nhất thời cảm thấy trái tim mềm nhũn. Nhịn không được đưa tay đoạt lấy đại đản trong tay An Nhĩ Tư, vừa xoa xoa cái đầu nhỏ của nó vừa quở trách: “An Nhĩ Tư, đại đản vẫn còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, sao anh lại đánh nó?”
“Ngao ngao….” Giống như hùa theo lời Nhan Tử Dạ, hơi nước trong mắt đại đản lại càng nhiều hơn, nếu nhóm giống cái mà nhìn thấy nhất định sẽ yêu thương không thôi.
“Tiểu Dạ, tôi không dùng lực.” An Nhĩ Tư biện giải, vừa nãy anh thực sự không dùng lực. Thế nhưng rõ ràng Nhan Tử Dạ không tin, An Nhĩ Tư vừa mới nói xong cậu liền liếc mắt xem thường: “Anh làm đại đản khóc rồi mà còn bảo không dùng sức à, nếu dùng sức thì không phải nó bị gõ tới choáng váng rồi sao?”
Bộ dáng Nhan Tử Dạ hoàn toàn là bảo hộ đứa nhỏ, An Nhĩ Tư có chút dở khóc dở cười.
Ở góc độ Nhan Tử Dạ không nhìn thấy, tiểu lão hổ vốn đang đáng thương hề hề đột nhiên thu liễm toàn bộ biểu tình, nó thè lưỡi với An Nhĩ Tư rồi lộ ra nụ cười vui sướиɠ khi thành công đùa dai. Lúc Nhan Tử Dạ một lần nữa đặt lực chú ý lên người nó thì lại nháy mắt khôi phục dáng vẻ đáng thương.
Trong mắt An Nhĩ Tư hiện lên một tia quang mang nguy hiểm, sau đó anh khẽ nheo mắt lại. Tốt lắm, tên nhóc hư hỏng này vừa mới sinh ra chẳng những học được cách kéo sự đồng tình, cư nhiên lại còn hãm hại cha nó. Giỏi, vốn cứ tưởng phải dưỡng một đoạn thời gian rồi mới chậm rãi dạy dỗ, giờ xem ra ngày mai đã có thể hảo hảo dạy rồi.
Đại đản đang hưởng thụ tình yêu thương của mỗ ba đột nhiên run rẩy, không biết vì sao nó cảm thấy lạnh run. Vòng tay của mỗ ba ấm áp như vậy sao có thể lạnh chứ, nhất định là ảo giác!
‘Răng rắc răng rắc…’ Âm thanh vỡ vụn của nhị đản kéo lực chú ý của An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ một lần nữa quay về trên người nó.
Thế nhưng phương thức phá xác của nhị đản tựa hồ có chút bất đồng với đại đản, sau khi hồng quang biến mất, phần chóp đỉnh của quả trứng liền bị đá văng. Hai cái chân thò ra ngoài, bất quá bởi vì cái lỗ quá nhỏ nên hai chân vừa đưa ra liền bị kẹt lại. Hai cái chân không ngừng quơ quào trên không trung, quả trứng mặc dù cao sáu mươi cm, hơn nữa cũng khá cứng rắn nhưng bị lay động như vậy vẫn bị ngã nhào.
Nhị đản bị kẹt bên trong cứ vậy theo quán tính lăn lộn vài vòng, cuối cùng đυ.ng phải chiếc gối ở đầu giường mới ngừng lại được.
Sau khi ngừng lại, nhị đản giãy dụa muốn đứng dậy, vỏ trứng một lần nữa lại lăn lăn, Nhan Tử Dạ không chịu nổi, đang định tiến lên hỗ trợ thì bị An Nhĩ Tư ngăn lại: “Này là cửa ải ban đầu, nếu ngay cả cửa này nó cũng không vượt qua được thì sau này sẽ không có tiền đồ gì cả.”
Nhan Tử Dạ cảm thấy An Nhĩ Tư nói có lý, thế nên cuối cùng cậu không tiến tới hỗ trợ nữa.
Nhị đản lăn lộn vài vòng nhưng vẫn không thể chui ra ngoài, tựa hồ có chút tức giận. Nó ‘ngao ô’ một tiếng, trên người cư nhiên lóe sáng ngân quang, lớp vỏ trứng đang vây xung quanh trực tiếp vỡ vụn, lộ ra một tiểu bạch hổ béo tròn mũm mĩm.
Rốt cuộc cũng đạt được tự do, Nhị đản run run đứng không vững, lúc nhìn thấy Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư đứng bên giường thì con ngươi màu bạc của nó sáng ngời, chân sau đạp đạp định bổ nhào về phía Nhan Tử Dạ, kết quả chân sau vốn đã đứng không vững lập tức trợt một phát, cả người nhị đản liền ngã sấp xuống.
Nhan Tử Dạ thấy vậy thì nhịn không được phì cười, khóe miệng An Nhĩ Tư cũng nhếch lên.
Giường rất mềm mại, cho dù bị ngã cũng không đau, thế nhưng thấy mình bị ngã mà cha cùng mỗ ba cư nhiên vẫn không chịu ôm mình, nhị đản có chút ủy khuất. Cái miệng nhỏ mếu máo, con ngươi bé xíu bịt kín một tầng sương mù, lúc Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư chưa kịp phản ứng đã hướng hai người ‘ngao ô ngao ô’ gào khóc.
Nhan Tử Dạ lập tức luống cuống tay chân, này là sao vậy, chẳng qua chỉ bị ngã một cái thôi mà, sao tự nhiên khóc rồi? Nhìn bộ dáng đáng thương của đứa nhỏ, trái tim Nhan Tử Dạ giống như bị siết chặt, cậu vội vàng chuyển đại đản trong tay cho An Nhĩ Tư, sau đó bước tới ôm lấy nhị đản.
“Nhị đản, sao lại khóc? Con chính là thú nhân a, thú nhân mà mít ướt như vậy sau này sẽ bị thú nhân khác xem thường nha.” Nhan Tử Dạ đưa tay xoa xoa đầu nhị đản, sau đó bắt đầu giúp nó vuốt lông.
Cũng không biết là vì nghe hiểu hay vì được vuốt ve, nhóc con thoáng chốc thu hồi nước mắt, sau đó dùng bốn móng vuốt của mình ôm lấy tay Nhan Tử Dạ, dùng cái đầu cọ cọ lòng bàn tay cậu cùng kêu ‘ô ô’ như đang làm nũng.
Nhan Tử Dạ quả thực bị manh, cảm thấy con mình thực sự quá đáng yêu, cậu trực tiếp cúi đầu, dùng má mình cọ cọ nhị đản, nhóc con kia cư nhiên cũng dùng cái đầu bé xíu của mình cọ lại, thậm chí còn vươn đầu lưỡi ra liếʍ liếʍ.
Cảnh tượng hai cha con tương ái này làm An Nhĩ Tư đứng bên cạnh cùng đại đản đều nhìn không được, mới đầu đại đản vẫn còn hoàn hảo, An Nhĩ Tư thì không kịp phản ứng, bất quá hiện giờ rốt cuộc đã phản ứng kịp, An Nhĩ Tư sao có thể để tiểu thú nhân chiếm tiện nghi của Nhan Tử Dạ, cho dù là con anh thì cũng không thể.
Mà đại đản, vừa nãy mỗ ba rõ ràng thích nhất chính là nó, hiện giờ lão nhị xuất hiện chiếm cứ vị trí của nó cũng không tính đi, cư nhiên còn học theo nó lấy lòng mỗ ba? Muốn giả vờ đáng thương cướp mỗ ba à? Quả thực buồn cười.
Đại đản nằm trong lòng bàn tay An Nhĩ Tư quơ quào bốn chân, mới đầu vẫn không có chút khí lực, thế nhưng chỉ mới một chốc mà đại đản đã có thể vững vàng đứng thẳng. Trong ánh mắt sâu xa của An Nhĩ Tư, sau một tiếng ‘ngao ô’, trên người đại đản lóe sáng ngân quang, tiếp đó nó biến thành một tia sáng trực tiếp bổ nhào về phía nhị đản trong tay Nhan Tử Dạ.
Có lẽ bởi vì hơi thở rất quen thuộc nên Nhan Tử Dạ cũng không phòng bị, chỉ có thể trơ mắt nhìn tia sáng bạc kia đập trúng nhị đản trong tay. Sau khi tia sáng bạc đánh trúng nhị đản thì hóa thành bản thể, tiếp đó hai tiểu bạch hổ trực tiếp từ trong tay Nhan Tử Dạ rớt xuống.
Nhan Tử Dạ cả kinh vội vàng đưa tay muốn chụp lấy, kết quả An Nhĩ Tư nhanh hơn một bước, trước lúc hai tiểu bạch hổ rớt xuống đất đã chụp được.
Thấy An Nhĩ Tư chụp được bọn nhỏ, Nhan Tử Dạ thở phào một hơi, sau đó đưa tay điểm điểm cái đầu nhỏ của đại đản gầy hơn một chút trong tay An Nhĩ Tư: “Đại đản, sao con lại khi dễ em trai a?”
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Nhan Tử Dạ, đại đản thực ủy khuất, con ngươi bé xíu tròn vo tội nghiệp nhìn Nhan Tử Dạ một cái rồi ủ rũ cúi đầu, bộ dáng bị mỗ ba vứt bỏ.
Nhị đản ở bên cạnh thấy đại đản cư nhiên giả vờ ủy khuất, mà mỗ ba thì đau lòng không thôi, nó cũng không chịu thua kém, con ngươi nhỏ không ngừng trào ra nước mắt, ‘ô ô’ kêu khóc.
Nhìn hai tiểu bạch hổ đều thực đáng thương, Nhan Tử Dạ liền nhức đầu. Cậu có vẻ đã sinh ra hai nhóc thú nhân thích tranh thủ tình cảm lại còn thích khóc.
…
Hoàn Chương 148.