Không Biết Đặc Tên
******
Ở tinh cầu Á Bá Lan xa xa, Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ nhận được tin Nhan Tử Dạ đã sinh thì cao hứng tới mức suýt chút nữa đã lập tức bay tới Lam tinh. Cuối cùng vẫn là Bối Cơ lý trí khuyên nhủ bầu bạn. Khoảng cách tới hôn kỳ cũng còn khoảng nửa tháng mà thôi, làm người đứng đầu một nước, bọn họ còn rất nhiều chuyện chưa xử lý xong. Thế nên chỉ có thể nén khát vọng, thông qua màn hình thông tấn khí nhìn dạng trứng của đám cháu.
Khắc Lỗ Tư của gia tộc Mã Khắc Tân cũng nghe thấy tin tức, chẳng qua ông biết mặc dù mình cùng Nhan Tử Dạ có quan hệ huyết thống nhưng cũng không thân thiết như những thân nhân khác. Thế nên ông cũng nghĩ phải nhanh chóng xử lý chuyện gia tộc rồi mới tới tham gia hôn lễ của Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư vào nửa tháng sau.
Sau khi biết Nhan Tử Dạ sinh xong, các đại gia tộc của đế quốc đều gửi lời chúc phúc, đồng thời cũng có không ít người lấy đủ lý do tìm tới cửa, muốn nhìn ba quả trứng bảo bảo vừa mới sinh. Thế nhưng tất cả đều bị gia chủ Cái Nhĩ từ chối, đừng nói đùa, chắt trai bảo bối ông xem còn không đủ, sao có thể để đám người kia tiến vào quấy rầy.
Cùng lúc đó gia tộc Cái Nhĩ cũng tăng mạnh phòng bị, đặc biệt là khu nhà của An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ, thủ vệ tuần tra cùng bảo hộ được tăng lên gấp ba. Đương nhiên đám người gia tộc kia đã sớm chuẩn bị bị từ chối, cho nên muốn hỏi thăm chút tin tức từ người của gia tộc Cái Nhĩm xem xem trong ba quả trứng Nhan Tử Dạ sinh ra có quả nào là bán thú nhân hay không.
Đối với việc này gia chủ Cái Nhĩ biểu hiện xem thường, chuyện ông không biết sao có thể để người khác biết. Kỳ thực với thiết bị hiện giờ hoàn toàn có thể kiểm tra được giới tính của đứa nhỏ, thế nhưng An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ lại không định làm vậy. Bọn họ muốn trì hoãn một chút, biết đâu đến phút cuối sẽ có kinh hỉ.
Dùng xong bữa tối, lúc này Nhan Tử Dạ đang cùng An Nhĩ Tư quan sát ba quả trứng trên giường.
Sau khi sinh được vài tiếng, vỏ trứng vốn có chút mềm mại đã trở nên cứng rắn, hơn nữa tựa hồ còn lớn thêm một chút.
“Tốc độ tăng trưởng của chúng khá nhanh a!” Nhan Tử Dạ dùng tay chọt chọt quả trứng màu trắng nói. Vốn khi sinh ra chỉ lớn cỡ trứng gà mà thôi, thế mà mới vài tiếng đã lớn như quả trứng vịt.
“Lớn nhanh mới tốt, chứng minh chúng rất khỏe mạnh. Trước khi sinh chúng hấp thu nhiều năng lượng như vậy để dự trử, hiện giờ đang chậm rãi tiêu hóa. Đợi chúng tiêu hóa hết số năng lượng hấp thu được thì sẽ phá xác ra ngoài.” Vừa nãy An Nhĩ Tư có cố ý hỏi nhân viên y tế về các vấn đề liên quan tới việc ấp trứng của ba cục cưng, thế nên những điều cơ bản anh đã nắm rõ.
“Cư nhiên không cần tự mình ấp trứng, tôi cứ tưởng chúng ta cứ phải ôm chúng để đủ độ ấm, sau đó mới có thể ấp nở.” Được rồi, kỳ thực Nhan Tử Dạ nghĩ là để ba quả trứng trên giường, tiếp đó An Nhĩ Tư ngồi lên trên hệt như tư thế gà mẹ ấp trứng. Ngẫm lại hình ảnh kia, quả thực không quá mỹ hảo.
Sự thực chứng minh Nhan Tử Dạ đã nghĩ quá nhiều, ba cục cưng người ta thực cao cấp, tự mình hấp thu năng lượng, tự cấp tự túc rồi tự mình ấp trứng.
“Quá trình này mất bao nhiêu ngày?” Nhan Tử Dạ lần đầu tiên làm mỗ ba, thế nên cái gì cũng không biết. Bởi vì có An Nhĩ Tư cùng nhân viên y tế ở nên cậu cũng lười lên mạng dò tìm tư liệu. Quan trọng nhất là trên mạng đều là tư liệu về giống cái, tư liệu về bán thú nhân cũng rất hiếm.
An Nhĩ Tư đưa tay xoa xoa quả trứng màu đỏ rõ ràng to hơn không ít, cười nói: “Này phải xem năng lực tiêu hóa của chúng, nhanh thì nửa tháng, chậm thì một hai tháng. Bất quá con của chúng ta nhất định sẽ rất nhanh phá xác ra ngoài.”
“Đương nhiên rồi, đó là con tôi a.” Nhan Tử Dạ kiêu ngạo hất cằm, tầm mắt dừng lại trên quả trứng màu đỏ dưới tay An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ lộ ra chút nghi hoặc, sau đó nói: “Quả trứng màu đỏ này là quả sinh ra cuối cùng, cư nhiên so với hai quả kia còn lớn hơn, có khi nào nó quá tham ăn nên đoạt hết linh lực của hai anh trai không?”
An Nhĩ Tư nhẹ nhàng nâng quả trứng đỏ lên, sau đó cười khẽ nói: “Nhóc này biết đâu giống như em, là một nhóc tham ăn a.”
“Tôi tham ăn thì sao chứ, tham ăn là tự hào của tôi, đưa đây, đừng có mà dạy hư con tôi.” Nhan Tử Dạ đoạt lấy quả trứng đỏ trong tay An Nhĩ Tư, sau đó vừa lườm anh vừa nói với quả trứng: “Con à, có nghe thấy không, con còn chưa ra ngoài mà cha đã ghét bỏ con rồi. Về sau con theo mỗ ba đi, mỗ ba thương con.”
Cũng không biết có phải nghe hiểu lời Nhan Tử Dạ hay không, quả trứng đỏ cư nhiên rung rung vài cái, sau đó khẽ di chuyển trong tay Nhan Tử Dạ một chút. Thật giống như đứa nhỏ bị ủy khuất mà mím mím cái môi chúm chím không thèm để ý tới cha mình vậy.
Nhan Tử Dạ thấy thú vị liền đưa tay ôm quả trứng vào lòng, cười xấu xa nói với An Nhĩ Tư: “Xem xem, con nghe thấy anh ghét bỏ nó, nó không thèm để ý tới anh nữa.”
“Không sao, tôi còn hai đứa con khác a.” Nói xong, An Nhĩ Tư đưa tay muốn ôm lấy hai quả trứng trắng trên giường, kết quả chúng cư nhiên nhảy lên né tránh tay An Nhĩ Tư rồi rơi tõm vào lòng Nhan Tử Dạ.
Sau đó hai quả trứng trắng cọ cọ quả trứng đỏ, giống như đang an ủi em trai. Nhìn bàn tay An Nhĩ Tư cứng đờ ở giữa không trung, lại nhìn ba quả trứng thân thiết hài hòa trong lòng, Nhan Tử Dạ nhịn không được bật cười ha hả: “An Nhĩ Tư, xem đi, con chúng ta thấy anh ghét bỏ em nó nên cũng không thích anh nữa. Xem anh đi, tự làm tự chịu a.”
“Buồn cười lắm à?” An Nhĩ Tư thu hồi bàn tay cứng ngắc, sau đó hai tay căng cứng bước tới gần Nhan Tử Dạ, giọng điệu tràn ngập nguy hiểm.
Chính là Nhan Tử Dạ một chút cũng không sợ, vẫn liều lĩnh cười to: “Đương nhiên rồi, hiếm lắm mới thấy anh kinh ngạc như vậy. Này phải cảm ơn đám nhóc a!” Trước kia vẫn luôn bị An Nhĩ Tư ăn gắt gao, khó có dịp thấy dáng vẻ An Nhĩ Tư như vậy, Nhan Tử Dạ tự nhiên vui vẻ.
Thấy ánh mắt An Nhĩ Tư hơi nhíu lại, con ngươi lóe sáng ngân quang, Nhan Tử Dạ ôm chặt ba quả trứng trong lòng, lườm anh: “Thế nào, lẽ nào anh định…”
Lời còn chưa nói hết, miệng Nhan Tử Dạ đã bị ngăn chặn.
Sau khi che lại miệng Nhan Tử Dạ, tay An Nhĩ Tư nhẹ nhàng vòng qua eo, ôm cậu vào lòng. Đương nhiên, An Nhĩ Tư né tránh không đè ép ba quả trứng trong lòng Nhan Tử Dạ.
Khoảng thời gian này vì tránh soa thương tẩu hỏa, An Nhĩ Tư vẫn luôn tận lực khống chế bản thân không chạm vào Nhan Tử Dạ. Nhẫn nhịn lâu như vậy, vừa hôn liền hoàn toàn bạo phát.
Ngoài mặt An Nhĩ Tư là một người phi thường ôn nhu, thế nhưng thực chất anh bá đạo hơn bất kì ai, bản tính chiếm dục cũng rất mạnh. An Nhĩ Tư một tay ôm Nhan Tử Dạ, một tay ấn say gáy, liều mạng liếʍ mυ'ŧ nước bọt trong miệng cậu, tiến công chiến đóng thành trì. Đầu lưỡi linh hoạt quấn quít, hấp dẫn Nhan Tử Dạ cùng mình nhảy múa.
Nhan Tử Dạ quả thực bị hấp dẫn, hai người đã lâu không thân mật, cậu tựa hồ cũng có chút khó nhẫn nại, nếu không phải cố kỵ ba cục cưng trong lòng, hai tay Nhan Tử Dạ đã sớm vòng lấy cổ An Nhĩ Tư, cùng anh quay cuồng.
Hai người hôn tới quên cả đất trời, thậm chí trong căn phòng im ắng vang lên tiếng vang mập mờ.
Ba cục cưng trong lòng Nhan Tử Dạ thấy cha cùng mỗ ba đều không để ý tới mình liền bắt đầu kháng nghị. Đầu tiên là quả trứng trắng sinh ra đầu tiên, nó so với quả trứng trắng còn lại lớn hơn một chút. Chỉ thấy một quả trứng trắng nhảy lên tông thẳng vào cằm An Nhĩ Tư, An Nhĩ Tư đang cùng Nhan Tử Dạ hôn môi, cằm khép lại liền cắn trúng đầu lưỡi vươn ra.
“Tê….” An Nhĩ Tư ăn đau, đầu lưỡi cũng bị cắn tới chảy máu.
Nhan Tử Dạ cũng hồi phục tinh thần khỏi bầu không khí kiều diễm vừa nãy, nhìn thấy An Nhĩ Tư nhíu mày, biểu tình có chút đau đớn, Nhan Tử Dạ không kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì: “Anh sao vậy?”
“Tên nhóc này vừa nãy đυ.ng trúng cằm tôi.” An Nhĩ Tư hít một ngụm khí lạnh, cảm thấy cơn đau trong miệng giảm đi không ít mới chỉ quả trứng trắng đang giả vờ ngoan ngoãn trong lòng Nhan Tử Dạ nói.
“Không thể nào? Là quả lớn này à?” Nhan Tử Dạ nhìn ba cục cưng trong lòng, kết quả quả trứng trắng lớn nhất nghe Nhan Tử Dạ gọi mình thì cư nhiên nảy lên hai cái, tựa hồ muốn nói ‘là con, là con a’. Bộ dáng cầu khen ngợi kia làm Nhan Tử Dạ nhịn không được lại bật cười lớn.
Nhan Tử Dạ cảm thán nói với An Nhĩ Tư: “Xem đi, ai bảo anh khi dễ tôi, con anh không vừa mắt nên giáo huấn anh đó a.”
“Khi dễ?” Nhìn Nhan Tử Dạ tươi cười sáng lạn hệt như ánh mặt trời, khóe miệng anh câu lên thành một nụ cười tà tứ: “Tiểu Dạ, khi dễ chân chính không phải như vậy, không phải em đã từng thể nghiệm rồi à?”
Lời nói cộng thêm biểu tình thật sự quá mờ ám, mặt Nhan Tử Dạ nhịn không được nóng lên, sau đó trừng mắt thở phì phì nói: “Còn ba đứa nhỏ ở đây đây này, anh đừng có mà dạy hư chúng. Không có dáng vẻ làm cha gì cả.”
Lúc Nhan Tử Dạ tức giận, ha má sẽ phình lên, bộ dáng đáng yêu kia làm An Nhĩ Tư nhịn không được vươn tay nhéo nhéo má Nhan Tử Dạ: “Rồi rồi, không đùa với em nữa, em đã đặt tên cho đám nhỏ chưa?”
“Vẫn chưa, bất quá vừa nãy linh quang chợt lóe, đột nhiên nghĩ ra.” Nhan Tử Dạ nhếch miệng cười nói: “Lớn nhất gọi là đại đản, tiếp đó là nhị đản, đứa thứ ba là tam đản, An Nhĩ Tư, anh cảm thấy thế nào?”
Nụ cười tươi rói bên khóe miệng An Nhĩ Tư cứng ngắc hai giây, sau đó nhanh chóng phản ứng, có chút miễn cưỡng hỏi: “Sao lại đặt mấy cái tên này?”
Nhan Tử Dạ đương nhiên nói: “Dễ nhớ a, cũng dễ kêu nữa. Anh xem xem, đại đản, nhị đản, tam đản. Này thực dễ nhớ a! Căn bản không cần dùng đầu óc cũng nghĩ ra được.”
An Nhĩ Tư biết bầu bạn nhà mình lười, nhưng không ngờ lại lười tới như vậy. Kỳ thực từ lúc Tiểu Dạ đặt tên cho tiểu thứ cầu cùng thực nhân hoa, anh đã nên nghĩ tới, bầu bạn mình thực sự không biết đặt tên. Phòng ngừa ba đứa nhỏ sau này sẽ vì vậy mà hận mỗ ba của chúng, An Nhĩ Tư cảm thấy mình nên ra tay.
“Tiểu Dạ, kỳ thực tôi đã đặt cho chúng vài cái tên rất anh, để tôi đưa cho em xem thử, được không?” Hiện giờ An Nhĩ Tư đã thực hối hận vì đã hỏi Nhan Tử Dạ vụ đặt tên con, căn bản không quản tới chuyện mình căn bản chưa nghĩ ra, dù sao cũng phải ngăn cản Nhan Tử Dạ trước đã. Nếu không, về sau thực sự gọi đại đản nhị đản gì đó, anh sợ ngay cả anh cũng bị hận mất.
“Đặt rồi à? Kia mau lấy cho tôi xem.” Thật không ngờ An Nhĩ Tư đã nghĩ tên xong rồi, Nhan Tử Dạ thở phào một hơi, vậy cũng tốt, đỡ phải suy nghĩ.
…
Hoàn Chương 140.