*****
Bên ngoài, An Nhĩ Tư vẫn ngâm mình trong dòng nước giá rét căn bản không dám rời đi, anh chỉ có thể tùy ý dòng nước cọ rửa cơ thể nóng rực của mình. Một lát sau, An Nhĩ Tư vất vả lắm mới bình tĩnh trở lại từ dưới sông leo lên bờ, đang định hong khô quần áo rồi trở lại sơn động thì một mùi hương đậm đặc từ sơn động phía sau thác nước nhẹ nhàng truyền tới.
Cái mũi An Nhĩ Tư giật giật, luồng nhiệt lưu đã tiêu tán trong cơ thể một lần nữa cuồn cuộn dâng trào, hung mãnh như dã thú, thậm chí so với vừa nãy còn mạnh hơn vài lần.
“Kỳ động dục?” An Nhĩ Tư không thể tin nổi, mùi hương này anh quá quen thuộc, rõ ràng chính là mùi Nhan Tử Dạ phát ra trong kỳ động dục. Chính là sao có thể, khoảng cách với lần động dục trước của Nhan Tử Dạ còn không tới hai tuần. Hơn nữa hiện giờ Nhan Tử Dạ đang bị trọng thương, căn bản không có khả năng tiến vào kỳ động dục.
Trừ phi… nghĩ tới gì đó, cơ thể An Nhĩ Tư cứng đờ, sau đó vội vàng quay về sơn động, nhìn Nhan Tử Dạ toàn thân ướt đẫm đang không ngừng kéo mở quần áo trên người, thú văn trên trán tỏa ra hồng quang, gương mặt vốn thanh tú trở nên yêu diễm cực điểm, cái đuôi dài cũng đang vô thức lay động.
Cảm nhận được trong sơn động xuất hiện hơi thở của một người khác, Nhan Tử Dạ nhịn không được mở ra đôi mắt đang phủ đầy tìиɧ ɖu͙©, lờ mờ nhận ra người tới là An Nhĩ Tư nhìn lập tức lộ ra biểu tình khát vọng, lẩm bẩm: “An Nhĩ Tư, tôi nóng quá, nóng quá.”
An Nhĩ Tư chỉ cảm thấy đôi môi hơi hé mở kia thực mê người, hàm răng kia thực đáng yêu, l*иg ngực trần trụi kia thực kɧıêυ ҡɧí©ɧ thần kinh anh, vô thức, anh chậm rãi đi tới gần Nhan Tử Dạ.
An Nhĩ Tư còn chưa đi tới bên cạnh, cái đuôi Nhan Tử Dạ đã vươn tới quấn lấy eo anh, tiếp đó lôi kéo anh tới trước. An Nhĩ Tư không kịp phòng bị bị kéo ngã lên người Nhan Tử Dạ,
Mặt hai người áp thật gần, cực kỳ gần, An Nhĩ Tư có thể cảm nhận được hơi thở phả ra từ miệng Nhan Tử Dạ tràn đầy hương vị ngọt ngào.
Mái tóc dài đỏ rực tản mát trên đồng phục màu trắng hình thành sự đối lập mãnh liệt, gương mặt thanh tú hiện giờ trở nên tinh xảo dị thường, thú văn diễm lệ trên trán phát ra hồng quang nhàn nhạt làm Nhan Tử Dạ thoạt nhìn lại càng yêu diễm hơn. Bên dưới phần cổ thon dài là xương quai xanh tinh xảo, đó là nơi An Nhĩ Tư thích nhất, nhìn xương quai xanh lộ ra, An Nhĩ Tư hận không thể lập tức lưu lại ấn ký của mình.
“Tiểu…” Đồng tử An Nhĩ Tư đột nhiên phóng đại, xúc cảm mềm mại cùng nóng rực trên môi làm anh cứ ngỡ mình đang nằm mơ, thẳng đến khi Nhan Tử Dạ bắt đầu tiến công chiến đóng mới phản ứng lại, sau đó là đáp lại kịch liệt.
Môi lưỡi hai người dây dưa cùng một chỗ, liếʍ mυ'ŧ tìm tòi cướp đi hơi thở đối phương, đôi tay ôm chặt lấy nhau, cái đuôi Nhan Tử Dạ bắt đầu không an phận cọ cọ trên thắt lưng An Nhĩ Tư.
Mới bắt đầu Nhan Tử Dạ còn có thể chống lại An Nhĩ Tư, cuối cùng hơi thở trở nên dồn dập, đã không còn bắt kịp tiết tấu mãnh liệt như gió lốc của An Nhĩ Tư, bị anh cướp đi hô hấp. Ngay lúc Nhan Tử Dạ cảm thấy mình sắp hít thở không thông thì An Nhĩ Tư buông ra. Nhan Tử Dạ dán mặt lên l*иg ngực An Nhĩ Tư, không ngừng cọ cọ.
“An Nhĩ Tư, anh mát quá…” Bàn tay Nhan Tử Dạ bắt đầu không yên, cậu túm lấy viền áo trên ngực anh dùng lực rứt mạnh, ‘xoẹt’ một tiếng, nút áo văng tứ tung, áo sơ mi trắng của An Nhĩ Tư trực tiếp bị Nhan Tử Dạ xé rách. Cái đuôi màu đỏ quấn chặt thắt lưng An Nhĩ Tư, phần chóp đuôi chậm rãi di động xuống phía dưới.
Đột nhiên, An Nhĩ Tư nhìn thấy ở một góc phía đỉnh đầu Nhan Tử Dạ có một đóa hoa đỏ rực đã héo úa, cơ thể anh lập tức cứng đờ, mê tình trong mắt tiêu tán nhanh chóng, thanh tỉnh lại.
“Tiểu Dạ, dừng lại.” An Nhĩ Tư đè lại bàn tay không an phận của Nhan Tử Dạ trên ngực mình, trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, cật lực đè nén luồng nhiệt lưu đang cố dâng trào trong cơ thể, hiện giờ anh chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ một tia lý trí cuối cùng, khàn khàn trầm thấp nói: “Tiểu Dạ, bình tĩnh một chút.”
“Không cần, nóng quá, An Nhĩ Tư, nóng quá…” Nhan Tử Dạ bắt đầu điên cuồng vặn vẹo, hiện giờ cậu đã mất đi lý trí, du͙© vọиɠ điên cuồng trong cơ thể đã cắn nuốt tất cả lý trí. Cậu không ngừng dùng cơ thể cọ xát An Nhĩ Tư, những chiếc vảy đỏ rực trên đuôi hệt như hồng diệu thạch tản mát lân quang trong bóng tối.
Ý chí của An Nhĩ Tư càng lúc càng yếu, anh biết nếu còn tiếp tục như vậy thì anh chắc chắn không thể khống chế bản thân mà muốn Nhan Tử Dạ. Thế nhưng đó không phải điều anh muốn. Anh muốn Nhan Tử Dạ, thế nhưng không phải trong tình huống lợi dụng người ta gặp khó khăn như vậy, anh muốn Nhan Tử Dạ phải thực tỉnh táo, phải thực cam tâm tình nguyện.
An Nhĩ Tư siết chặt nắm tay, bởi vì dùng lực quá lớn nên lòng bàn tay bị bấm rách. Cơn đau đớn trong lòng bàn tay làm lý trí của anh được đề cao vài lần. Cắn răng, ôm lấy Nhan Tử Tạ, cảm ứng được bên ngoài không có thiết bị giám sát, An Nhĩ Tư ôm Nhan Tử Dạ đi tới cửa động rồi trực tiếp nhảy xuống lòng sông.
“Ầm ầm…”
Nước dưới sông lạnh thấu xương, hơn nữa thác nước phía trên cũng không ngừng đổ xuống, Nhan Tử Dạ nháy mắt thanh tỉnh. Lúc Nhan Tử Dạ tỉnh táo lại, An Nhĩ Tư liền ôm Nhan Tử Dạ bơi vào bờ.
“Khụ khụ…” Ngâm mình trong nước lạnh, Nhan Tử Dạ cảm giác luồng nhiệt lưu trong cơ thể bị khí lạnh trấn áp, lý trí thoáng chốc quay trở lại. Nước sông rất lạnh, Nhan Tử Dạ lạnh tới phát run.
Nhìn An Nhĩ Tư đồng dạng ướt sũng ở bên cạnh, Nhan Tử Dạ đột nhiên nhớ lại những chuyện xảy ra vừa nãy.
Cậu cư nhiên suýt chút nữa đã cưỡng ép An Nhĩ Tư? Nghĩ tới bộ dáng điên cuồng không chút cố kỵ của mình ban nãy, gò má tái nhợt của Nhan Tử Dạ lập tức đỏ rực, thậm chí ngay cả lỗ tai cũng đỏ bừng.
An Nhĩ Tư ở bên cạnh cứ nhìn chằm chằm làm Nhan Tử Dạ đặc biệt mất tự nhiên, vừa định leo lên bờ thì bị anh kéo lại.
“Tiểu Dạ, chờ một chút đã, mùi huyết hoa lan trên người em vẫn chưa tiêu tán hoàn toàn.”
“Huyết hoa lan, kia không phải nhiệm vụ cần tìm à?” Nhan Tử Dạ vốn định leo lên bờ một lần nữa trầm mình trong nước lạnh, nhìn An Nhĩ Tư hỏi: “Huyết hoa lan là cái gì?”
“Huyết hoa lan chính là đóa hoa đỏ rực như máu ở trong sơn động, chu kỳ nở hoa của huyết hoa lan chỉ có một ngày. Vào ngày nở hoa nó sẽ tản ra một mùi hương đặc thù, một khi thú nhân hoặc giống cái hít phải sẽ lập tức tiến vào kỳ động dục. Chỉ có thể đợi đến khi nó héo rũ mới ngắt được.” An Nhĩ Tư nghiêm túc giải thích, hai tay chìm dưới nước siết thật chặt, thậm chí trên cánh tay cũng xuất hiện gân xanh, điều này chứng minh nhiệt lưu trong cơ thể anh cũng không bị nước lạnh chấn động mà tiêu tán.
“Lại là kỳ động dục.” Nhan Tử Dạ cảm giác từ khi thân thể này tiến vào kỳ động dục thì tựa hồ nó cứ liên tiếp diễn ra. Người ta một năm vài lần, còn cậu thì một tháng vài lần. Đúng là hay thật.
Bởi vì chuyện vừa nãy, Nhan Tử Dạ không thể đối mặt với An Nhĩ Tư nên vẫn luôn nghiêng mặt, ánh mắt không ngừng đảo loạn, chính là không dám nhìn thẳng đối phương.
Nhất thời bầu không khí trở nên yên lặng, thế nhưng Nhan Tử Dạ lại cảm giác có chút mập mờ đang lan tràn. Rốt cuộc, Nhan Tử Dạ nhịn không được, ngẩng đầu chăm chú nhìn An Nhĩ Tư hỏi: “Vì cái gì?”
“Hửm?” An Nhĩ Tư nghi hoặc nhìn cậu.
“Vì cái gì vừa nãy không làm, này không phải điều anh vẫn muốn à? Vì sao lại ôm tôi nhảy xuống nước?” Nhan Tử Dạ nãy giờ vẫn luôn nghĩ về điều này, khi nãy cậu đã hoàn toàn mất đi lý trí, ý chí của An Nhĩ Tư tựa hồ cũng sắp hỏng mất, nếu hai người thật sự xảy ra quan hệ, cậu căn bản sẽ không trách cứ đối phương.
“Vì cái gì?” Ánh mắt An Nhĩ Tư nhìn Nhan Tử Dạ trở nên nhu hòa, anh chậm rãi nâng tay nhẹ nhàng chạm vào gò má cậu: “Trước kia vẫn luôn là tôi chủ động, hoặc nên nói là tôi ép buộc Tiểu Dạ phải ở cùng một chỗ với tôi, tôi biết, em không thích tôi đến vậy. Cho dù ngày mai em tỉnh lại sẽ không trách cứ thì tôi cũng không nguyện ý ép buộc em làm chuyện này. Tiểu Dạ, tôi muốn em chủ động tự nguyện ở cùng một chỗ với tôi.”
“Cho dù tự tổn thương chính mình cũng không sao à?” Cầm lấy bàn tay đang áp trên má mình kéo xuống, quả nhiên trong lòng bàn tay là bốn dấu móng tay bấm sâu vào trong da thịt, bị Nhan Tử Dạ nắm lấy, máu tươi lập tức rướm ra, nháy mắt lòng bàn tay trắng noãn đã trở thành huyết nhục mơ hồ. Miệng vết thương sâu như vậy lại còn ngâm mình trong dòng nước rét lạnh, rốt cuộc phải đau đến cỡ nào?
Đột nhiên, Nhan Tử Dạ cảm thấy trái tim mình thực ấm áp, cho dù là nước sông lạnh lẽo cũng không thể xua tan.
Nhan Tử Dạ nhíu mày, tay phải nâng lên phủ lên tay An Nhĩ Tư, hồng quang chợt lóe, vết thương trong lòng bàn tay An Nhĩ Tư nháy mắt khép lại, ngay cả chút dấu vết cũng không lưu. Tiếp đó Nhan Tử Dạ lại kéo cánh tay còn lại của An Nhĩ Tư, chữa khỏi vết thương trên đó.
Nhìn lòng bàn tay đã được chữa lành của An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ trầm mặc một lúc, sau đó toàn thân lóe sáng hồng quang, cái đuôi lóe sáng lân quang dưới nước biến trở về đôi chân thon dài.
Ngẩng đầu, Nhan Tử Dạ mỉm cười rực rỡ hệt như đóa huyết hoa lan nháy mắt nở rộ dưới ánh trăng: “An Nhĩ Tư, chúng ta ở cùng một chỗ đi?”
An Nhĩ Tư sửng sốt một chút, tiếp đó gương mặt lập tức hiện lên nụ cười không thể khắc chế: “Em xác định?”
Nhan Tử Dạ vòng tay ôm lấy cổ An Nhĩ Tư, áp sát vào mặt anh, dùng giọng điệu tràn ngập hấp dẫn thì thầm: “Đương nhiên, bất quá tôi phải ở mặt trên.”
An Nhĩ Tư ôm lấy eo Nhan Tử Dạ: “Không thành vấn đề, chỉ cần em nguyện ý.” Nói xong, anh dùng một tay bế bổng Nhan Tử Dạ từ trong nước lên, với tình huống hiện tại thì căn bản không cần ngâm nước lạnh nữa.
Nhảy lên bờ, An Nhĩ Tư ôm Nhan Tử Dạ quay về sơn động, sau khi làm hơi nước trên người cả hai bốc hơi, anh đặt Nhan Tử Dạ nằm lên áo khoác rồi áp thân mình lên trên.
“Tiểu Dạ, em thật sự nguyện ý à?” An Nhĩ Tư trịnh trọng xác nhận lại lần nữa. Anh không thể tin được Nhan Tử Dạ thật sự nguyện ý, thế nên anh cần xác nhận lại.
Nhan Tử Dạ mỉm cười, hai chân quấn lấy thắt lưng An Nhĩ Tư rồi xoay người đặt đối phương ở dưới thân, ngồi trên bụng anh cười nói: “Vì cái gì không muốn chứ, dù sao người ở mặt dưới cũng không phải tôi.” Chuyện này chỉ là sớm muộn, Nhan Tử Dạ cảm thấy thay vì chịu đông lạnh, không bằng chủ động một chút thì có thể nắm quyền định đoạt trong tay.
“Bớt nói nhảm đi, tôi lạnh sắp chết rồi đây.” Nhan Tử Dạ vươn tay xé bỏ toàn bộ quần áo rách nát trên người An Nhĩ Tư, An Nhĩ Tư nằm dưới thân cậu hệt như một bé cừu non chờ làm thịt.
Gương mặt tinh xảo tới mức hoàn mỹ của An Nhĩ Tư lộ ra nụ cười sâu xa: “Ừm, Tiểu Dạ, đêm còn rất dài, chúng ta có thể từ từ hưởng thụ.”
Ánh trăng tròn vành vạnh trên bầu trời đêm tản mát quang mang chiếu sáng khắp đại địa, xen kẽ chính là những vì sao chớp sáng. Trong sơn động nhỏ ẩn sau thác nước của dòng sông nhỏ trong rừng rậm tinh tế thú yên tĩnh đột nhiên truyền ra một tiếng gầm giận dữ.
“An Nhĩ Tư, anh cư nhiên không thủ tín, tôi nhất định không bỏ qua cho anh, a…”
…
Hoàn Chương 91.