Thú nhân quan sát kinh hô một trận, thật không ngờ mới bắt đầu mà thú nhân Bỉ Cách đã tung chiêu mạnh như vậy, nhìn hàng loạt nhũ băng bay về phía thú nhân cấp D, thế nhưng thú nhân cấp D kia cư nhiên vẫn ngây ngốc đứng yên đó.
Trong mắt Hoắc Bỉ Đặc, là Nhan Tử Dạ không thể tránh được. Liếc nhìn một cái, quả nhiên là thú nhân cấp D, ngay cả một chiêu cũng không tránh được, không biết đạo sư lo lắng cái gì.
Nhan Tử Dạ quả thực không động đậy, không phải vì không tránh được mà là cậu căn bản không cần tránh. Thật không ngờ đối thủ của cậu cư nhiên là thú nhân hệ thủy.
Mắt thấy nhũ băng đã bay tới trước mặt, Nhan Tử Dạ vừa nhấc tay lên, nhũ băng giống như bị đình chỉ, ngừng lại giữa không trung. Tiếp đó cậu vung tay, nhũ băng bay ngược trở lại.
Hoắc Bỉ Đặc trợn to mắt di động qua bên cạnh vài bước để né tránh nhũ băng. Ngay sau đó gã tiếp tục ngưng tụ dị năng, vô số nhũ băng ùn ùn phóng về phía Nhan Tử Dạ.
Đối mặt với nhũ băng tầng tầng lớp lớp lóe sáng hàn quang dưới ánh mặt trời, Nhan Tử Dạ không chút khẩn trương. Chỉ thấy cậu nhẹ nhàng nâng hai tay quét ra hai bên, nhũ băng liền theo động tác của cậu mà chia thành hai nửa, lao vυ't qua hai bên người Nhan Tử Dạ.
‘Rắc rắc rắc rắc’ toàn bộ nhũ băng cắm xuống đất, sau đó lập tức biến mất.
Khóe miệng Nhan Tử Dạ nhếch lên, nhìn Hoắc Bỉ Đặc có chút kinh ngạc trước mặt: “Chiêu thức của anh chỉ có vậy thôi à?”
“Hừ, lớn giọng nhỉ, chỉ là mới bắt đầu thôi.” Tuy thực kinh ngạc Nhan Tử Dạ có thể nhẹ nhàng hóa giải công kích của mình, thế nhưng Hoắc Bỉ Đặc cũng không dùng bao nhiêu sức lực. Hai chiêu vừa nãy chẳng qua chỉ thử sức mà thôi.
“Vậy tới đây đi.” Nhan Tử Dạ híp mắt, nụ cười trên mặt cũng biến mất.
Hai tay Hoắc Bỉ Đặc lóng lánh lam quang, tiếp đó vỗ dị năng ngưng tụ xuống mặt đất, vô số gai băng từ mặt đất trồi lên, trực tiếp công kích tới chỗ Nhan Tử Dạ.
Nhan Tử Dạ dùng lực dưới chân một chút, trực tiếp nhảy về phía Hoắc Bỉ Đặc, tung ra một cú quét ngang.
Hoắc Bỉ Đặc thực không ngờ Nhan Tử Dạ cư nhiên đánh sáp lá cà với mình, gã vội lùi về sau né tránh công kích, nấm đấm cũng vung về phía Nhan Tử Dạ, nếu muốn so vật lộn, gã cũng không kém.
Hoắc Bỉ Đặc cao hơn Nhan Tử Dạ một cái đầu, cả người lại đầy cơ bắp, sức lực đương nhiên không nhỏ, một đấm vung tới, Nhan Tử Dạ có thể cảm nhận được nắm tay xé gió vung tới. Nhan Tử Dạ né trái né phải, đột nhiên hạ thấp người vươn chân quét một cái lên bắp chân Hoắc Bỉ Đặc. Hoắc Bỉ Đặc trực tiếp bị một cước này đá ngã.
Sức lực của thú nhân này rất mạnh, tốc độ cũng nhanh, thế nhưng hạ thân lại không vững, chính vì thế mới bị một cước của Nhan Tử Dạ đá ngã.
Hoắc Bỉ Đặc trừng to mắt, không thể tin nổi mình cư nhiên bị một thú nhân gầy yếu đá ngã, phẫn nộ bò dậy. Tiếp sau đó nghênh đón gã là hơn mười lưỡi dao băng bay tới.
‘Xoẹt xoẹt xoẹt…’ Hoắc Bỉ Đặc lộn nhào một vòng né được, kết quả còn chưa kịp phản ứng thì cảm nhận được nguy hiểm ở phía sau. Tuy đúng lúc né tránh nhưng Hoắc Bỉ Đặc vẫn bị lưỡi dao vòng ngược trở lại đâm trúng bả vai. Một lưỡi sao khác xẹt qua bên mặt, gương mặt anh tuấn bị cứa thành một đường máu.
“Oa…”
Không chỉ Hoắc Bỉ Đặc, ngay cả nhóm thú nhân quan sát xung quanh cũng kinh ngạc không thôi. Học viện Ngải Bố Lỗ đấu trận thứ mười một cũng đã xong, thế nên A Phổ Lý liền dẫn đội tới xem trận đấu của học viện Cách Lạp Tư, vừa vặn thấy được một màn kinh ngạc kia.
“Sao có thể…” Hoắc Bỉ Đặc không dám tin lẩm bẩm. Điều khiển dị năng? Thú nhân cấp D sao có thể điều khiển dị năng, này không phải chỉ có thú nhân cấp S mới làm được à?
Chết tiệt, nhất định là cậu ta sử dụng phương pháp đặc thù gì đó. Nhìn vết thương trên vai cùng cảm giác bỏng rát đau đớn trên mặt, Hoắc Bỉ Đặc thực tức giận, phi thường tức giận. Gã cư nhiên bị thú nhân cấp D này dọa, bộ dáng ngu ngốc ban nãy nhất định đã bị tất cả thú nhân dưới đài nhìn thấy. Quan trọng nhất, gã cư nhiên còn bị đối thương làm bị thương, quả thực không thể tha thứ.
“A…” Hoắc Bỉ Đặc nhanh chóng ngưng tụ dị năng rồi lao về phía Nhan Tử Dạ, lúc tới trước mặt thì ném ra một quả cầu lam, lúc quả cầu kia nện xuống đất thì mặt đất xung quanh một mét lập tức kết băng.
Hoắc Bỉ Đặc vừa vung nắm đấm vừa ngưng tụ dị năng, song trọng giáp công thế nhưng Nhan Tử Dạ không chút hoảng loạn. Tay trái chặn nắm tay, tay phải đấm vào bụng Hoắc Bỉ Đặc, sau đó lam quang chợt lóe, Hoắc Bỉ Đặc ‘ầm’ một tiếng bay ngược ra ngoài.
Thú nhân thân thể rất cường hãn, Hoắc Bỉ Đặc văng ra ngoài lảo đảo vài cái mới ổn định lại. Quá nhanh, động tác của Nhan Tử Dạ vừa nãy quá nhanh, gã còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đánh bay. Cũng may lực đạo một kích kia không mạnh, bằng không khẳng định đã bị thương.
Cho dù thân thủ nhanh thì thế nào, lực công kích không phải vẫn yếu nhớt sao. Hoắc Bỉ Đặc tự cho là nhìn thấu thực lực của Nhan Tử Dạ quyết định không tiếp tục dây dưa nữa, nhất thông tấn khí trên tay một cái, một trận lam quang bùng nổ, thoáng chốc một đài cơ giáp màu lam xuất hiện trước mặt Nhan Tử Dạ.
“A, nghiêm túc rồi a, cũng tốt, tôi cũng làm nóng xong rồi, bắt đầu thôi.” Nhan Tử Dạ điều động linh lực trong cơ thể, nửa khối yêu đan nhanh chóng chuyển động, linh lực cuồn cuộn không ngừng lan tràn khắp toàn thân.
‘Ầm ầm ầm…’ Cơ giáp màu lam phóng về phía Nhan Tử Dạ, vũ khí chuẩn xác quét tới, một luồng sáng màu lam từ phía tay cơ giáp phóng ra.
Nhan Tử Dạ duỗi tay, một lưỡi dao ngưng tụ từ linh lực xuất hiện, tay cầm dao vung lên, một luồng sáng màu lam chắn trước mặt Nhan Tử Dạ ngăn chặn công kích của cơ giáp. Lưỡi dao trong tay Nhan Tử Dạ vũ động, kiếm quang màu lam ‘xèn xẹt’ phóng về phía cơ giáp.
“Keng keng keng…” Kiếm quang chém lên mình cơ giáp thì bị bắn ngược trở lại, công kích không có hiệu quả. Hoắc Bỉ Đặc bên trong cơ giáp đắc ý mỉm cười, cơ giáp của gã được làm từ tài liệu vô cùng cứng rắn, chút công kích như vậy căn bản không có hiệu quả gì cả.
Tốc độ của cơ giáp rất nhanh, thoáng cái đã tới trước mặt Nhan Tử Dạ, cánh tay máy móc xé gió vung tới, Nhan Tử Dạ dùng sức nhảy lên. Bàn tay còn lại của cơ giáp vươn qua muốn bắt lấy Nhan Tử Dạ.
Kết quả tốc độ của Nhan Tử Dạ không giảm mà tăng, trực tiếp nhảy lêи đỉиɦ đầu cơ giáp, sau đó mượn lực nhảy ra phía sau lưng. Tiếp đó, lưỡi dao trong tay cắm xuống đất, lập tức có vô số gai băng cao nửa mét tập kích cơ giáp.
Hoắc Bỉ Đức là người thông minh, lập tức vận động thân mình nhảy vọt lên cao hai mét, ‘ầm’ một tiếng, gai băng trên mặt đất đột nhiên vọt cao lên mấy mét đâm trúng cơ giáp, cơ giáp màu lam ở giữa không trung rơi xuống.
Nhan Tử Dạ lắc mình đi tới trước mặt cơ giáp, lưỡi dao trên tay lóe sáng kiếm quang đâm xuyên qua chân trái cơ giáp.
Hoắc Bỉ Đức ở bên trong cơ giáp chỉ cảm thấy chân trái đau đớn, tiếp đó gã phát hiện chân mình cư nhiên không thể động đậy.
Lưỡi dao sau khi đâm xuyên qua chân trái cơ giáp liền lấy đó làm trung tâm bắt đầu đông thành băng, lan tràn khắp cơ giáp. Đài cơ giáp này do tinh thần lực của Hoắc Bỉ Tư điều khiển, để các thú nhân có thể vận dụng cơ giáp một cách linh hoạt, một khi bắt đầu sử dụng, thú nhân cùng cơ giáp sẽ hòa thành một. Một khi cơ giáp bị thương, thú nhân đồng dạng cũng sẽ bị thương.
Cho nên lúc cảm giác được nửa người dưới bị đông cứng, Hoắc Bỉ Đặc lập tức tập trung tinh thần lực, lam quang trên người chợt lóe làm tan chảy phần băng nửa người dưới.
Bên ngoài cơ giáp, Nhan Tử Dạ cảm giác được lớp băng đang hòa tan, tốc độ băng lan cũng ngừng lại thì lộ ra nụ cười xấu xa. Lưỡi dao trong tay uốn éo, kiếm quang hóa thanh một luồng năng lượng dũng mãnh lan tràn vào trong cơ giáp, chỉ trong vòng một giây cả đài cơ giáp ‘xẹt’ một tiếng đã bị đông thành tảng băng.
Hoắc Bỉ Đặc ở bên trong cũng biến thành băng, chỉ có tròng mắt có thể chuyển động.
Nhìn cơ giáp màu lam bị đông thành băng, Nhan Tử Dạ lùi qua một bên, quả nhiên không tới năm giây, tảng băng cơ giáp đã biến mất không thấy đâu nữa, chỉ còn lại nguyên thể bị đóng băng của Hoắc Bỉ Đặc.
Hoắc Bỉ Đặc bị đóng băng trừng to hai mắt, một luồng sáng từ người gã phát ra, lớp băng nhanh chóng bị hòa tan, ‘răng rắc’ một tiếng vỡ nát, sau khi phá băng thoát ra Hoắc Bỉ Đặc trực tiếp biến thân thành một con báo lam có lấm đấm đen bổ nhào tới Nhan Tử Dạ.
Biến về hình thú? Thể hình lớn như vậy vừa vặn có thể thử chiêu kia. Nhan Tử Dạ ngưng tụ ra một quả cầu năng lượng màu lam ném thẳng lên không trung, tiếp đó biến mất tại chỗ.
Con báo vồ phải khoảng không, đang định xoay người thì một luồng lam quang trên không trung vây khốn nó tại chỗ. Tiếp đó quả cầu lam trên không trung bắt đầu xoay tròn, vô số lưỡi dao phóng xuống trực tiếp cắm phập lên người con báo.
“Rống rống rống rống….” Ánh mắt màu lam của con báo lộ ra sự thống khổ, chỉ thoáng chốc trên người nó đã cắm vô số lưỡi dao băng, da lông màu lam bị nhuộm đầy máu tươi, chật vật không thôi.
Không phải Hoắc Bỉ Đặc không muốn phá vòng vây thoát ra, chỉ là gã phát hiện ở trong vòng tròn lam sắc này cư nhiên không thể ngưng tụ dị năng. Thế nên gã chỉ có thể dùng sức mạnh cùng cơ thể to lớn của mình liều mạng va chạm.
Sau khi biến về hình thú, sức mạnh lớn hơn rất nhiều, hơn nữa Hoắc Bỉ Đặc còn liều mạng va chạm, rốt cuộc vòng vây cũng xuất hiện vết rạn rồi vỡ nát. Có lại tự do, Hoắc Bỉ Đặc ngã rạp xuống đất thử điều động tinh thần lực, phát hiện lại có thể ngưng tụ dị năng thì cao hứng tới nhảy dựng.
Bất quá thấy Nhan Tử Dạ dùng ánh mắt trêu tức nhìn mình thì đôi mắt màu lam của Hoắc Bỉ Đặc đột nhiên lóe hồng quang. Đều tại thú nhân cấp D này, nếu không vì nó mình cũng không chật vật tới vậy. Sức chiến đấu của nó tuyệt đối không phải cấp D, theo tình huống ban nãy thì chắn chắn đã đạt tới cấp A. Chết tiệt, mình đã quá sơ ý.
Tuyệt đối không thể thua, ôm ý niệm này trong đầu, con báo bị thương giống như phát điên lao về phía Nhan Tử Dạ đang đứng một bên xem diễn.
…
Hoàn Chương 53.