*****
Anh ta coi trọng mình? Những lời này nghe có chút quái quái.
Nghe An Nhĩ Tư nói vậy, Nhan Tử Dạ có chút sửng sốt. Thật không ngờ lại nhận một đáp án như vậy, An Nhĩ Tư coi trọng mình nên muốn mình trở thành bằng hữu, lý do chỉ đơn giản vậy thôi sao? Chính là cậu cứ cảm thấy những lời An Nhĩ Tư vừa nói có ẩn chứa hàm ý khác?
Bất quá cứ việc Nhan Tử Dạ tin hay không thì cậu cũng không hỏi lại, có vài vấn đề, nếu đã hỏi một lần mà vẫn không chiếm được đáp án thì Nhan Tử Dạ sẽ không lãng phí nước miếng hỏi lần thứ hai.”
“Nhan Tử Dạ, tôi có chuyện muốn hỏi trò.” Ngay lúc này Hoắc Đức đi tới, liếc nhìn An Nhĩ Tư ngồi cạnh Nhan Tử Dạ một cái, trực tiếp hỏi: “Trò là song hệ dị năng?”
“Đúng vậy.” Nhan Tử Dạ tùy ý đáp, sau đó giống như không có xương cốt ngã ra sau, kết quả phát hiện sau lưng có thêm một cái đệm, An Nhĩ Tư ở bên cạnh nhìn cậu mỉm cười.
Hoắc Đức kỳ quái liếc nhìn An Nhĩ Tư một cái rời chuyển ánh mắt về phía Nhan Tử Dạ, nhíu mày: “Vậy sao trước kia trò không nói?”
Nhan Tử Dạ nhún nhún vai, bộ dáng thực vô tội: “Thầy đâu có hỏi a.”
Hoắc Đức nghe vậy thì suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, này còn cần phải hỏi à? Có năng lực gì, lúc tiến vào học viện nhất định phải nói rõ để tiện thí nghiệm. Hiện giờ Nhan Tử Dạ cư nhiên nói bởi vì ông không hỏi?
“Chết tiệt, lúc nhập học là ai giúp trò kiểm tra, tôi phải hảo hảo hỏi một phen, làm đạo sư sao có thể sơ suất như vậy.” Không có cách nào với Nhan Tử Dạ, Hoắc Đức chỉ có thể giận cá chém thớt lên người khác.
Nhan Tử Dạ kỳ quái nhìn Hoắc Đức: “Đạo sư, thí nghiệm nhập học là thầy làm giúp tôi mà? Thầy quên rồi à?”
“Phốc….” An Nhĩ Tư nhịn không được bật cười, bất quá lập tức giải thích: “Ngại quá, chỉ là hai người nói chuyện thực sự rất hài hước nên nhịn không được.” Đầy thâm ý nhìn Nhan Tử Dạ một cái, sau đó An Nhĩ Tư đứng lên: “Thật có lỗi, tôi còn có việc nên đi trước, hai người tiếp tục đi.”
Thấy An Nhĩ Tư thức thời rời đi, Hoắc Đức ho khan hai tiếng che dấu xấu hổ, sau đó biểu tình trở nên nghiêm túc: “Nhan Tử Dạ, trò nói thật cho tôi biết, song hệ dị năng của em kích phát từ lúc nào?” Chuyện lớn như vậy, cư nhiên tới tận hôm nay mới biết, Hoắc Đức cảm thấy đạo sư như mình thực quá thất bại.
“Từ sớm đã có rồi, chẳng qua tôi lười dùng thôi.” Chuyện này thực sự không dễ giải thích, Nhan Tử Dạ chỉ đành đáp có lệ.
“Lười dùng? Nhan Tử Dạ, trò có biết vấn đề này nghiêm trọng cỡ nào không? Có song hệ dị năng là một chuyện đáng cao hứng, hơn nữa lại là thủy hỏa có tính chất tương khắc, rất dễ nảy sinh vấn đề. Không được, trò đi theo tôi, phải lập tức thí nghiệm.” Hoắc Đức thực lo lắng, kéo Nhan Tử Dạ đi ra ngoài.
Chỉ mới nghỉ ngơi được một lúc, Nhan Tử Dạ bất đắc dĩ theo sát phía sau Hoắc Đức. Biết bản thân không đánh lại Hoắc Đức, Nhan Tử Dạ liền dứt khoát từ bỏ giãy dụa, trong ánh mắt kì dị của các thú nhân bị Hoắc Đức kéo đi.
Đứng trước thiết bị kiểm tra dị năng, Nhan Tử Dạ cẩn thận đặt tay lên quả cầu thủy tinh, khống chế linh lực trong cơ thể mô phỏng theo dị năng thủy cùng hỏa.
Chỉ mới ba giây, quả cầu thủy tinh đã lóe sáng một trận ánh sáng đỏ, tiếp đó một luồng sáng màu lam xuất hiện muốn bao trùm lấy ánh sáng đỏ, bất quá ánh sáng đỏ cũng không chịu lùi bước, cuối cùng một đỏ một lam mỗi màu chiếm một nửa quả cầu.
Hoắc Đức nhìn không chớp mắt, lẩm bẩm: “Khó trách… khó trách chỉ số tinh thần lực cực thấp mà sức chiến đấu thì lại cực cao, hóa ra là song hệ dị năng này tác quái. Bởi vì hai loại dị năng này tương khắc, không có cách nào dung hợp nên làm nhiễu loạn giá trị tinh thần. Bất quá trò lại có thể hoàn mỹ khống chế chúng, còn có thể tùy ý chuyển hoán, chứng tỏ chỉ số tinh thần lực của trò kỳ thực rất cao.”
Nghĩ thông suốt điểm này, Hoắc Đức đột nhiên nhớ tới gì đó, liền nói với Nhan Tử Dạ: “Trò về trước đi, buổi chiều còn thi đấu, nhớ tới đúng giờ đó, thầy có việc, đi trước.”
“Ai…” Nhan Tử Dạ còn chưa kịp lên tiếng thì Hoắc Đức đã không còn bóng dáng.
“Đúng là, chuyện gì mà gấp như vậy a, kéo mình tới rồi vứt mình ở đây, đạo sư sao lại luống cuống như vậy chứ?” Nhan Tử Dạ vừa lầm bầm vừa quay trở về.
Kết quả ở cua quẹo đυ.ng phải An Nhĩ Tư.
“An Nhĩ Tư? Không phải anh đi rồi à? Sao lại ở đây?” Nhìn nhìn xung quanh, chỉ có hai bọn họ, những người khác tựa hồ đều đã rời đi.
“Tôi đợi em.” Mặc đồng phục trắng, tay đút trong túi, mái tóc dài màu bạc bị gió thổi lay động, trên gương mặt tuấn mỹ là nụ cười ấm áp lòng người, ánh mắt đen tuyền tĩnh lặng như hồ băng ngàn năm chiếu rọi ảnh ngược của Nhan Tử Dạ.
Nháy mắt đó, Nhan Tử Dạ cảm giác trái tim mình nảy lên thình thịch, người này so với yêu nghiệt như cậu đây lại càng yêu nghiệt hơn. Nhan Tử Dạ không thể không thừa nhận, cho dù là bộ dáng trước kia của mình chỉ sợ cũng không bằng người này. Người có dáng vẻ dễ nhìn có ưu thế là ngay từ ánh mắt đầu tiên đã có thể làm người ta cảm thấy hảo cảm.
“Làm sao vậy?” Thấy Nhan Tử Dạ không động đậy nhìn mình chằm chằm, ý cười bên khóe miệng An Nhĩ Tư lại càng sâu hơn.
“Nga, không có gì.” Hồi phục lại tinh thần, Nhan Tử Dạ có chút mất tự nhiên nói: “Không có gì cả, anh đợi tôi à? Thế đi thôi.” Nói xong, Nhan Tử Dạ liền nhấc chân đi trước.
Chết tiệt, hơn ngàn năm qua có người nào mà chưa thấy qua, mỹ nam mỹ nữ gì mà chưa thấy, sao lại suýt chút nữa bị thú nhân đồng tính này mê hoặc chứ? Quả nhiên người đẹp đều có độc, cẩn thận một chút thì tốt hơn.
… …
Trong một văn phòng trong học viện Cách Lạp Tư.
Hoắc Đức đứng trước mặt phó viện trưởng báo cáo lại chuyện Nhan Tử Dạ.
“Chính vì song hệ dị năng thủy hỏa nên chỉ số tinh thần lực của Nhan Tử Dạ mới thấp như vậy. Tôi hoài nghi trước kia vì chưa thể khống chế hai loại dị năng nên sức chiến đấu mới thấp.”
“Ý của anh là Nhan Tử Dạ đã thức tỉnh, giống như Nhan Thuần khi đó?” Phó viện trưởng có chút phức tạp nhìn Hoắc Đức.
“Rất có thể, tinh thần lực của Nhan Thuần cao như vậy, Nhan Tử Dạ là con trai trò ấy, tinh thần lực không có khả năng thấp kém. Hẳn là vì thức tỉnh nên có được hai loại dị năng, sức chiến đấu cũng đột nhiên tăng vọt.” Hoắc Đức nói ra suy đoán của mình.
“Ừm, anh nói có lý, năm đó Nhan Thuần cũng là vậy. Chỉ số tinh thần lực cao kinh người nhưng sức chiến đấu ngay cả cấp D cũng không tới. Chính là sau khi thức tỉnh thì sức chiến đấu liền từ cấp E nhảy vọt lên cấp A, sau đó không tới năm năm đã từ A lên S. Nếu không phải vì lão già Nhan kia, Nhan Thuần nhất định đã trở thành cường giả SS trẻ tuổi nhất từ trước đến nay.” Phó viện trưởng tiếc nuối, nhớ lại chuyện Nhan Thuần, ông thực khó bình tĩnh. Dù sao đó cũng là đứa học trò có thiên phú nhất của ông suốt nhiều năm qua.
“Phó viện trưởng, người đừng kích động như vậy, chuyện Nhan Thuần dù sao cũng qua rồi, hiện giờ không phải có Nhan Tử Dạ sao? Tư chất của nó không hề thua kém Nhan Thuần, lại còn kế thừa dị năng hệ hỏa của Nhan Thuần cùng hệ thủy của giống cái kia. Hiện giờ có thể tùy tâm chuyển hoán hai loại dị năng, lại có thể kích phát thuấn phát, tôi tin tưởng Nhan Tử Dạ có thể vượt qua cha nó.” Nghĩ tới khả năng này, toàn thân Hoắc Đức lại nhịn không được hưng phấn.
Cấp A cùng cấp S thoạt nhìn chỉ kém một cấp bậc, thế nhưng sự thực khoảng cách giữa hai cấp độ xa xôi khôn cùng. Mà cấp S lại chia thành ba cấp độ, cho dù đột phát được cấp S cũng không nhất định có thể đạt tới SS, thực sự quá khó khăn, bằng không phó viện trưởng cũng không dừng lại ở cấp S trung cấp hơn trăm năm.
Ở thời đại này, thú nhân bình thường có thể sống hơn hai trăm tuổi. Nhưng khi thực lực đạt tới cấp S thì tuổi thọ sẽ tăng lên gấp đôi, mà SS thì lại càng lâu hơn nữa. Phó viện trưởng đã gần hai trăm tuổi biết chính mình không còn hi vọng đột phá SS, thế nên chỉ có thể kí thác vào nhóm học trò. Trước kia là Nhan Thuần, mà hiện giờ thì ông muốn đặt hi vọng lên Nhan Tử Dạ.
Phó viện trưởng nói với Hoắc Đức: “Sau khi thi đấu xếp hạng chấm dứt, tôi muốn nói chuyện với đứa nhỏ kia.”
“Vâng.” Hoắc Đức cung kính đáp.
Buổi chiều tiếp tục tiến hành thi đấu, nói cách khác sẽ có vòng rút thăm mới. Duy Nhĩ Nặc may mắn lọt vào top bốn mươi tám cư nhiên rút trúng An Nhĩ Tư.
“Sao lại là anh ta?” Thấy đối thủ của mình là An Nhĩ Tư, Duy Nhĩ Nặc quả thực khóc không ra nước mắt.
“An Nhĩ Tư không tệ mà, sao lại sợ anh ta như vậy?” An Nhĩ Tư trước mặt Nhan Tử Dạ vẫn luôn ôn hòa, hơn nữa phi thường tỉ mỉ, thế nên ấn tượng của cậu về thú nhân này không tệ. Một người ôn hòa như vậy, vì sao Duy Nhĩ Nặc lại sợ a?
“Đừng bị vẻ ngoài của anh ta lừa gạt, năm trước tôi cũng tham gia thi đấu xếp hạng, vừa vặn đυ.ng anh ta ở vòng loại, kết quả bị ngược thảm thương, An Nhĩ Tư so với Áo Đức Kỳ còn đáng sợ hơn a. Tuy năm trước hai người này ngang tay nhau, nhưng tôi vẫn cảm thấy An Nhĩ Tư mạnh hơn.” Duy Nhĩ Nặc thật không ngờ năm nay lại rút trúng An Nhĩ Tư, bộ bọn họ có duyên lắm à?
“Chẳng qua thực lực An Nhĩ Tư cao hơn anh thôi, có gì đáng sợ.” Lúc An Nhĩ Tư thi đấu, Nhan Tử Dạ toàn chui vào góc ngủ khò khò, cho nên chưa xem qua trận nào.
Duy Nhĩ Nặc không dám tin nhìn Nhan Tử Dạ: “Cậu không biết? Dị năng của An Nhĩ Tư là hệ tinh thần, một khi đạt tới cấp A có thể sáng tạo lĩnh vực của riêng mình, lúc phát động có thể làm địch nhân chìm trong ảo cảnh. Năm trước lúc đối chiến, tôi vô thanh vô tức bị kéo vào ảo cảnh kia, nó rất chân thật, khi đó tôi cứ tưởng mình đã chết thật rồi. Giờ nghĩ lại còn cảm thấy sợ a.”
Rùng mình một cái, Duy Nhĩ Nặc nghiêm túc nói với Duy Nhĩ Nặc: “Nhan Tử Dạ, đừng dễ dàng tin tưởng An Nhĩ Tư, anh ta không phải người đơn giản đâu.”
“Không phải người đơn giản? Có thể trở thành một trong hai cao thủ của học viện, Nhan Tử Dạ đương nhiên biết An Nhĩ Tư không phải người đơn giản, chẳng qua lúc đối mặt anh ta thật sự không lộ ra chút sơ hở nào, giống như anh ta trời sinh đã ôn nhu cao quý như vậy. Nếu đó thực sự là lớp ngụy trang thì đúng là đáng sợ.
Lúc tới phiên Nhan Tử Dạ rút thăm, thanh niên tóc đen vừa rút thăm xong đột nhiên quay đầu liếc nhìn cậu: “Nhan Tử Dạ, cậu tốt nhất nên cầu nguyện đừng rút trúng tôi, bằng không, tôi sẽ để cậu biết cái gì gọi là ác mộng.”
Nói xong, người nọ hừ lạnh một tiếng rồi rời đi, để lại Nhan Tử Dạ ù ù cạc cạc không hiểu gì.
Người nọ, là ai a?
…
Hoàn Chương 25.