Đệ tam chương
Khương Tái Phùng ngồi trên mặt nước, vẻ mặt u buồn.
Nửa khắc trước, một nam nhân dùng biểu tình đầy áy náy lại vừa vui sướиɠ vẫy vẫy tay với hắn, biến mất, giải thoát rồi.
Hắn nhìn thi thể của mình lúc chìm lúc nổi trên mặt hồ, vốn là một khuôn mặt văn nhã giờ đây vừa tím vừa phù, ngay cả chính hắn cũng không khỏi nhíu mày. Chẳng bao lâu, thi thể hắn chìm xuống nước, chìm sâu vào đáy hồ Mãn Hoa, cũng trở thành một bộ xương trong đó.
Hồi lâu, một đám thôn dân nơm nớp lo sợ đi đến đây, hắn nhận ra một người trong đó là tiểu nhị của khách điếm. Tiểu nhị chỉ vào đôi giày rớt ở bên hồ của hắn, sắc mặt tái mét, nói: “Nhất định là vị công tử nọ cũng đi vào đó rồi!”
Sắc mặt thôn dân vừa trắng vừa xanh, cuối cùng họ đi về.
Khương Tái Phùng nhìn trời thở dài: “Cũng không giúp ta vớt thi thể. Ôi, ta đang định đến thôn dưới tìm thím mà, giờ thì hay rồi.”
Vô Chấp ngồi trên tảng đá bên hồ, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Y đã nhìn thấy thủy quỷ thay thế vô số lần, nhưng chưa từng có lần nào kỳ quái khó hiểu như lần này.
Người ta không muốn hại hắn, hắn lại tự mình ngã vào.
Khương Tái Phùng chán nản mà thở vắn than dài một hồi lâu, mới chậm rãi nhớ tới một người khác trong hồ.
Khương Tái Phùng tự nhận mình là người tích cực vươn lên, hắn đã mắt mở trừng trừng nhìn thi thể mình chìm vào trong nước rồi, chung quy cũng phải nghĩ một biện pháp khác cho bản thân.
Hắn quay đầu, nhìn Vô Chấp với vẻ lấy lòng: “Ới, vị tiền bối kia ơi…”
Vô Chấp lười biếng ngồi nghiêng trên tảng đá, nghe hắn nói như vậy, không khỏi nhướng nhướng mày: “Tiền bối?”
Khương Tái Phùng chớp chớp mắt: “Ưm… Đương nhiên là tiền bối rồi. Ngài ở đây đã bao lâu? Có thể chỉ cho vãn bối làm thế nào để rời khỏi nơi này hay không?”
Vô Chấp híp mắt nhìn hắn, trong đầu hiểu ra: “Chẳng lẽ ngươi nhìn ta thành thủy quỷ.”
Vẻ mặt Khương Tái Phùng lưỡng lự: “… Chẳng lẽ không phải?”
Vô Chấp nhặt hòn đá nhỏ ven hồ ném về phía hắn, mắng mỏ: “Ngươi mới thủy quỷ!”
Khương Tái Phùng là một thủy quỷ vừa mới trở thành thủy quỷ, tự nhiên tránh không khỏi công kích, chỉ có thể bị ném cho kêu oai oái một cách tội nghiệp.
Hắn xoa xoa cái trán bị nện đau, rầu rĩ nói: “Ta là thủy quỷ không sai, nhưng là quỷ rồi sao vẫn biết đau a?”
Vô Chấp hừ lạnh: “Ngươi bị ta ném đương nhiên sẽ đau.”
Khương Tái Phùng tự giác nhích xa một chút, nhìn Vô Chấp, cẩn cẩn thận thận: “Chính phải chính phải, tiền bối… ách, thân cường thể tráng, lực tay kinh người, tiểu sinh kính nể.”
Vô Chấp lại nhặt đá ném hắn.
Khương Tái Phùng khóc thét một tiếng, té lộn vào nước, mặt hồ lập tức dậy lên một đợt sóng dữ dội.
Hắn đau đến kêu trời gọi đất, mở mắt ra thì nhìn thấy Vô Chấp đứng bên cạnh hắn, hàng mi đang rũ xuống dường như dính một chút ánh sáng.
Hắn nằm lại trên mặt nước làm phát ra một tiếng “bõm”, sau chốc lát suy nghĩ mới nhanh nhảu nhảy lên, quỳ sấp trước Vô Chấp: “Khương Thu có mắt không tròng, hồ thần đại nhân thứ tội.”
Hồi lâu Vô Chấp cũng không đáp lời, Khương Tái Phùng ngẩng đầu nhìn một cái, thì thấy Vô Chấp lại đi về ngồi trên tảng đá rồi, đang ung dung nhìn hắn.
“Ngươi là thủy quỷ ngu xuẩn nhất mà ta từng thấy.”
“Dạ dạ dạ, Tái Phùng tư chất ngốc nghếch, gia phụ thường xuyên mắng rằng tiểu nhân bất thành tài, đại nhân ngài mắt sáng như tuyết, chỉ nhìn một cái đã nhìn ra tiểu nhân ngu xuẩn! Đáng kính đáng kính!”
“… Ta thấy ngươi, có đọc qua một chút sách nhỉ?”
Khương Tái Phùng cười cười: “Tàm tạm tàm tạm.”
“Có thể gọi văn nhân sao?”
“Không dám không dám.”
“Thư sinh?” Vô Chấp điềm nhiên nhìn hắn: “Ta nghe nói, phần lớn phàm nhân từng đọc qua một chút sách, đều có chút ngạo khí của người đọc sách. Ta thấy eo ngươi đã mềm đến nỗi có thể bẻ gập lại rồi, có chút bộ dạng của người đọc sách à?”
Eo Khương Tái Phùng lập tức thẳng tắp: “Cổ nhân từng nói rằng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”
“Ngươi là tuấn kiệt?” Y lại nhặt hòn đá lên: “Tuấn kiệt bị đá ném trúng sẽ đau ư?”
Eo Khương Tái Phùng lập tức mềm xuống: “Ta không phải tuấn kiệt gì cả.”
Khương Tái Phùng thỉnh giáo Vô Chấp cách để rời khỏi đây.
“Cho dù chết rồi, ta cũng muốn trở lại báo cho cha mẹ con trai bất hiếu, không thể phụng dưỡng cha mẹ già.”
Vô Chấp đang nằm nghiêng trên tảng đá, nghe hắn nói như vậy, thì liếc nhìn hắn một cái. “Ngươi cứ chờ đi, đợi có người tới gần bờ hồ, ngươi liền kéo vào trong hồ, dìm chết người đó, thì ngươi có thể đi.”
Khương Tái Phùng chớp chớp mắt, đạo đức trong lòng cảm thấy bị khiêu chiến, tất cả sách thánh hiền mà hắn đã đọc trước đây đều bị khiêu chiến.
Vô Chấp nhìn thấy hắn như vậy thì cười mấy tiếng: “Nếu như làm không được… vậy thì tiếp tục ở đó đi.”
Khương Tái Phùng lặng lẽ vài ngày. Hắn ôm chân cúi đầu ngồi trên mặt hồ, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Lúc đầu Vô Chấp không để ý tới hắn, chỉ là cái kiểu ấy của Khương Tái Phùng thực sự đã duy trì lâu lắm, y nhìn mà bực mình. Thế là nhịn không được nói mấy câu: “Ta nói cho ngươi hay, ta thấy nhiều lắm rồi. Người vừa mới chết đều như vậy cả, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, đến lúc ngươi ở lâu, chán rồi, mệt rồi, càng cảm thấy không công bằng, ngươi sẽ muốn đi. Đến lúc đó, trong lòng ngươi chỉ còn lại mỗi ý muốn được giải thoát mà thôi, nhân nghĩa đạo đức đều là chó má.”
Đúng lúc này có một tiểu cô nương ôm đồ cúng đi đến, khom người đặt đồ cúng ở bên hồ với vẻ sợ hãi, đốt nhang bái lạy. Vô Chấp liếc nhìn nàng một cái: “Bây giờ ngươi không hại nàng ta, lần sau ngươi vẫn sẽ hại người khác mà thôi.”
Khương Tái Phùng nhìn tiểu cô nương nọ run run đi khỏi.
Sau khi biến thành quỷ, dường như thời gian đã không còn quan trọng nữa, chính hắn cũng không biết rõ đã qua bao lâu kể từ khi mình chết, thím có cảm thấy bất thường hay không, có ai phát hiện hắn đã chết hay không? Hay là lúc này hắn đã bị che phủ trong màn sương mù dày đặc, không ai biết hắn đã hóa thành một vong hồn trong Mãn Hoa hồ rồi.
Hắn thấp giọng thở dài, nhìn đồ cúng cách đó không xa, cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện: “Hồ thần đại nhân, mấy thứ kia ta có thể ăn không?”
Vô Chấp liếc hắn một cái: “Đó là của ta.”
“… Ta đói bụng.”
“Nói xàm, ngươi cũng không phải quỷ chết đói.”
Khương Tái Phùng nghĩ một hồi: “Thủy quỷ sẽ không đói sao?”
“Ta lại chưa từng làm, sao biết được.”
Lòng hiếu kỳ của Khương Tái Phùng bị khơi mào lên rồi: “Vậy trước đây, những thủy quỷ đó đều không cần ăn những thứ kia sao?”
Vô Chấp khẽ nhếch khóe môi: “Điều bọn chúng chú ý không phải những thứ kia, mà là người mang đồ đến.”
Khương Tái Phùng tỉnh ngộ, thì ra hắn là một thủy quỷ khá là không có tự giác của thủy quỷ. Có điều dù sao làm người làm đã lâu, dẫu cái bụng không đói, cũng cảm thấy nên ăn chút gì đó, thế là hắn bèn đứng dậy đi nhìn xem đồ cúng, vươn tay cầm lấy một cái, thấy tay mình vừa nắm, thì nắm ra một đồ vật nửa trong suốt, hình dạng giống đồ cúng như đúc.
Hắn cảm thấy mới mẻ, bưng trong tay nhìn.
Vô Chấp đi tới bên cạnh hắn: “Ê, đó là của ta.”
“Ta ăn một cái thôi.”
Vô Chấp trừng hắn, Khương Tái Phùng cắn một miếng vào đồ ăn, nhưng phát hiện cắn không được. Vô Chấp giật lại: “Người ta thắp hương chỉ đích danh rằng họ muốn cho ta, thủy quỷ hạ đẳng như ngươi làm sao ăn được.”
Hứng ăn tiêu trọi, Khương Tái Phùng hụt hẫng lắm: “Sao làm quỷ lại chán như vậy.”
Vô Chấp cười nhạt: “Cảm thấy chán, thì túm ai đó đến thay thế ngươi đi.”