Tuý Hoa Ấm

Quyển 2 - Chương 17

Lời kia vừa thốt ra, thân hình Mị Ảnh vốn đang bay như tên bắn đột ngột dừng lại, liếc nhìn xung quanh, thình lình nhảy lên một ngọn đồi cao, khẽ đem Luyện Vô Thương đặt trên một tảng đá lớn.

Gã chậm rãi kéo khăn che mặt xuống, cười lạnh: “Ta tưởng ngươi đã sớm đem ‘ngũ sư huynh’ ta quên không còn một mảnh.” Gã khoảng bốn mươi tuổi, mặt

mũi tuấn lãng, nhìn ra được chăm sóc rất tốt, chỉ là vùng trán âm khí quá nặng, khiến người không dám nhìn gần.

Quả nhiên là gã! Ngũ sư huynh Mạc Vô Tà! Gã không phải đã chết giữa đại nạn của Hạo Thiên Môn sao? Sao lại gặp ở đây? Sao lại biến thành “Mị Ảnh”? Trong đầu chợt loé lên một ý nghĩ, Luyện Vô Thương quát to: “Hoá ra là ngươi!”

Vẫn luôn thấy kỳ lạ, với thế lực Hạo Thiên Môn, với mưu lược của Tây Môn Vô Song, có thể nào dễ dàng bị người tàn sát? Bởi vì có nội gián!

Theo đó, rất nhiều điểm đáng ngờ trong lòng cũng thông suốt. Nhâm lão bảo chủ rõ ràng không phải Lăng Liệt gϊếŧ, vì sao trên thi thể lại có vết thương cho Hạo Thiên kiếm pháp lưu lại? Nhâm Tự Tại không hề biết quan hệ giữa mình và Lăng Liệt, lại vì sao phải thiết kế một cái bẫy dẫn mình đi cứu Lăng Liệt? Hoá ra đều là do gã làm hại!

“Vì sao? Vì sao muốn tiêu diệt Hạo Thiên Môn? Ngươi làm như vậy không thấy có lỗi với sư phụ? Sư phụ đối đãi với ngươi giống như con đẻ cơ mà!” Còn nhớ rõ trong đám đồng học, sư huynh này đối xử với mọi người thân thiết ôn hoà nhất, đối với mình lại càng quan tâm, vì sao lại biến thành như vậy?

Mị Ảnh, không, Mạc Vô Tà đầu tiên là ngẩn ra, lập tức nhếch mép cười: “Không sai, lão gia hoả này đối với ta rất tốt, cho nên ta mới kiên nhẫn đợi sau khi lão xuống mồ mới ra tay, cũng coi như tận tình tận nghĩa.”

“Vậy các sư huynh đệ thì sao? Tình đồng môn ngươi đã quên rồi sao?”

Mạc Vô Tà lạnh lùng nhìn y, đột nhiên: “Sư đệ, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì? Ngươi thật ra muốn hỏi ta, vì sao phải gϊếŧ Lăng Vô Cữu đúng không? Cho dù hắn phụ ngươi, trong lòng ngươi vẫn hướng về hắn, đúng không?”

Luyện Vô Thương kinh ngạc: “Sư huynh, ngươi nói bậy bạ gì đó?”

“Ta nói bậy bạ?” Mạc Vô Tà cười lạnh, “Lăng Vô Cữu kia vì danh dự, đối với ngươi bội tình bạc nghĩa, ngươi không nên hận hắn sao? Không nên hận Hạo Thiên Môn sao?”

Trong lòng Luyện Vô Thương kinh nghi bất định: “Ngươi… ngươi sao lại biết là hắn phụ ta?” Trên giang hồ đồn thổi, luôn là đem toàn bộ sai lầm đổ lên người y!

“Ta đương nhiên biết.” Trong lời nói của Mạc Vô Tà lộ vẻ oán giận, “Từ khi hắn tận lực tiếp cận ngươi, lừa gạt tín nhiệm của ngươi, đến khi hai người các ngươi đứng dưới tán hoa lê ước hẹn, ta đều nhìn thấy rất rõ ràng. Thậm chí ngay cả việc ngươi không biết, ta cũng biết. Chẳng hạn như, Tây Môn Vô Song nhìn trúng họ Lăng, họ Lăng nghiêng trái nghiêng phải, dáng vẻ khó cả đôi đường vừa tham luyến quyền thế sắp tới tay, vừa luyến tiếc ngươi, ta đều thấy hết. Cuối cùng để hắn hạ quyết tâm, nên ta ở bên đẩy một cái.”

Trong lòng Luyện Vô Thương căng thẳng: “Nói vậy là sao?”

“Sư đệ ngốc của ta, ngày ấy ngươi và Lăng Vô Cữu, Tây Môn Vô Song ở trong phòng đối chất, sư phụ bọn họ sao đột nhiên xuất hiện, nghe được lời ngươi nói?”

“Là… ngươi?”

“Không sai, là ta. Lăng Vô Cữu mặc dù yêu ngươi, nhưng không có dũng khí gánh vác trách nhiệm, đành phải đem tất cả đổ lên người ngươi.”

Tình hình lúc đó lại hiện ra trước mắt, mặc dù vật đổi sao dời, chua chát trong lòng vẫn không ngừng trào ra. Hồi lâu, Luyện Vô Thương mới khoan thai nói: “Vì sao ngươi muốn hại ta? Ta chưa từng đắc tội với ngươi.”

“Bởi vì ta không muốn ngươi bị họ Lăng mê hoặc!” Mạc Vô Tà gần như rống lên, “Vô Thương, ta đối với ngươi thế nào ngươi thật sự không rõ sao? Những năm gần đây, ta lúc nào cũng nhớ ngươi, khắp nơi nghe ngóng tin tức của ngươi, ta vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không còn được gặp lại ngươi, may mà, ông trời chung quy cũng đối đãi ta không tệ!”

Lúc đó gã đáp ứng hợp tác với Tây Môn Vô Song, đã hạ quyết tâm phải đem Luyện Vô Thương thành của mình. Nhưng Tây Môn Vô Song là loại người nào? Sớm đã nhìn ra ý đồ của gã. Trong lòng Tây Môn Vô Song rất mâu thuẫn, vừa không nguyện lưu lại Luyện Vô Thương làm hỏng việc hôn nhân của mình, vừa không

nỡ nhìn y bị người khác chà đạp, cho nên rất kín miệng, mặc cho Mạc Vô Tà dò hỏi thế nào, thuỷ chung không chịu tiết lộ tung tích Luyện Vô Thương.

Chỉ là nàng có lẽ không ngờ, sau mười mấy năm Luyện Vô Thương cuối cùng lại rơi vào tay Mạc Vô Tà, nhưng truy đến cùng, vẫn quan hệ tới nàng ta!

Bàn tay xẹt qua gương mặt Luyện Vô Thương, vẻ mặt Mạc Vô Tà si mê: “Vô Thương, lúc này ta nhất định sẽ không để ngươi rời đi.”

“Buông ra!” Ánh mắt kia đại biểu cho cái gì, Luyện Vô Thương rất rõ. Mà cố chấp hiếm thấy kia, khiến Luyện Vô Thương biết, đối phương không đạt được mục đích tuyệt đối sẽ không dừng tay.

Mắt thấy khuôn mặt tràn đầy da^ʍ ý kia từ từ áp sát, Luyện Vô Thương không ngừng thôi động nội lực, lại thế nào cũng không phá được huyệt đạo, gấp đến mức cả người đầy mồ hôi.

Nếu như nhất định phải chịu nhục, vậy còn không bằng chết!

Nhắm mắt lại, hạ quyết tâm, chỉ cần đối phương đυ.ng đến mình, liền lập tức tự cắt đứt kinh mạch.

Nam tử nặng nề áp sát, thân thể vì chán ghét không ngừng run rẩy.

Lăng Liệt ──

Loại thời khắc này, người đầu tiên nghĩ đến cư nhiên là hắn. Ý thức được điểm này, Luyện Vô Thương suýt nữa dở khóc dở cười.

“Ai?” Đột nhiên, Mạc Vô Tà quát lớn một tiếng, nhảy sang một bên.

Bên tai truyền đến tiếng đánh nhau, Luyện Vô Thương mở mắt, thấy không biết từ nơi nào xuất hiện một người, đang đấu cùng Mạc Vô Tà. Vừa liếc khuôn mặt người nọ, bất giác kinh hãi, mặt xanh nanh vàng, chính là đeo một cái mặt nạ quỷ sứ.

Người kia là ai? Võ công thật cao minh! Nhìn thân hình thì là một thanh niên, nhưng võ công còn hơn Mạc Vô Tà là tuyệt đỉnh cao thủ! Thân pháp kia rất lạ, Luyện Vô Thương chưa từng thấy qua, thoắt đến, thoát đi, lại còn cái mặt nạ dữ tợn trên mặt hắn, quả thật giống như ma quỷ!

Mạc Vô Tà luôn miệng hỏi “Ngươi là ai”, nhưng đối phương thuỷ chung chỉ tấn công, không chịu trả lời, dường như tuyệt nhiên sẽ không nói. Lúc này sắc trời còn chưa sáng rõ, núi hoang đồng vắng, đột nhiên xuất hiện một người, thật sự khiến người ta không khỏi lạnh sống lưng.

Mạc Vô Tà càng đánh càng kinh hãi, càng đánh càng khϊếp sợ, tâm hoảng hốt, càng rơi xuống thế hạ phong, vài lần suýt nữa bị chưởng phong của đối phương đánh trúng. Biết rõ đánh không được, gã nhìn thoáng qua Luyện Vô Thương, khẽ cắn môi, xoay người chạy trốn.

Người mặt quỷ kia dường như chỉ bức gã đi, thấy thế cũng không đuổi theo, xoay người đi tới trước mặt Luyện Vô Thương, đưa tay giải huyệt đạo cho y.

“Ngươi là ai?” Luyện Vô Thương chỉ cảm thấy thân ảnh người này rất quen thuộc, mình nhất định biết.

Người mặt quỷ cũng không nói, chỉ bình tĩnh nhìn y.

Trong lòng hơi động, Luyện Vô Thương run rẩy vươn tay, kéo mặt nạ của đối phương xuống.

“Lăng… Liệt?”

Luyện Vô Thương chớp chớp mắt, gần như tưởng là mộng. Mày kiếm phi dương, đôi mắt giống như vì sao, còn có cái miệng lúc nào cũng kiêu ngạo hơi nhếch lên, không phải Lăng Liệt thì là ai?

“Ngươi sao lại ở đây? Võ công của ngươi…” Trong lòng có vô số thắc mắc, giật mình nhất vẫn là võ công xuất quỷ nhập thần của Lăng Liệt.

Lăng Liệt mỉm cười: “Vô Thương, rõ ràng là ngươi nói cho ta biết ‘Hoá điệp thần công’, lẽ nào ngươi đã quên?”

Luyện Vô Thương lại lấy làm kinh hãi: ” ‘Hoá điệp thần công’… Ngươi thật đã luyện thành? Như vậy trước ngươi tỏ ra không rành võ công, đều là giả?”

Trên mặt Lăng Liệt hiện ra ý thẹn, ôn nhu nói: “Mấy ngày nay uỷ khuất cho ngươi rồi, nhưng trước khi kế hoạch chưa thành công, ta không thể dễ dàng bại lộ, nếu không hai ta đều gặp hoạ sát thân.”

Hắn vươn tay vuốt mặt Luyện Vô Thương, vậy mà mới khẽ chạm đến, Luyện Vô Thương đã giống như bị bỏng, bất giác né tránh. Lăng Liệt giật mình, xấu hổ thu tay, thở dài: “Ta biết ngươi cố kỵ cái gì. Ngươi quả thực đã tưởng rằng ta yêu nữ nhi điêu ngoa kia của Niếp Vân Phi? Trong lòng ta, thuỷ chung chỉ có ngươi thôi!”

Nghe được Lăng Liệt bộc bạch như vậy, Luyện Vô Thương nên mừng rỡ như điên mới phải, nhưng trong lòng lại trống rỗng tìm không được tí vui mừng nào. Ngay cả Lăng Liệt trước mắt, cũng trở nên vô cùng hư ảo.

Người nhẫn tâm nói tất cả đều là hiểu lầm là hắn, người mặc cho mình cô đơn rời đi là hắn, người trước mặt mọi người thấy mình bị thương cũng không chịu nhận là hắn, bây giờ, hắn còn nói tất cả đều như cũ! Rốt cuộc câu nào là thật, câu nào là giả? Nên tin tưởng thế nào?

Trong lòng ngũ vị tạp trần, Luyện Vô Thương thấp giọng nói: “Trong lòng ta hiện tại rất loạn, ngươi có lẽ trước nói cho ta biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi muốn làm gì?”

Lăng Liệt gật đầu: “Ta đã hiện thân, sẽ không giấu diếm ngươi nữa. Ở đây không tiện, chúng ta tìm một chỗ từ từ nói.”

Luyện Vô Thương nhớ tới Nhâm Tiêu Dao, nói: “Tiêu Dao bị ‘Đoạt phách’ tấn công, không biết hiện tại đã thoát thân được chưa, ta muốn đi xem hắn thế nào đã.”

“Ngươi yên tâm, hắn có quý nhân phù trợ, đã thoát khỏi nguy hiểm rồi. Hừ, không ngờ ‘Đoạt phách’ kỷ luật nghiêm minh cũng có kẻ phản bội, thật bất ngờ.” Câu cuối làm như lẩm bẩm một mình.

Luyện Vô Thương ngạc nhiên: “Ngươi nói cái gì?”

“Không có gì, chúng ta đi thôi.” “Vô Thương ngươi xem, nơi này có giống với gian trúc xá kia của ngươi không? Ta đặc biệt sắp xếp thành như vậy, không có việc gì sẽ đến đây ngồi. Chung quy cảm thấy, khắp nơi ở đây đều có hình bóng ngươi, đáng tiếc thuỷ chung cũng không phải ngươi.”

Bị Lăng Liệt dẫn đến một gian nhà nhỏ dưới chân núi, nhưng thấy gian nhà được rừng rậm che rất kín, Luyện Vô Thương sao cũng không ngờ cảnh tượng trong phòng lại như vậy. Tiện tay vỗ một bàn một ghế ở đây, tình cảnh ngày xưa liền theo đầu ngón tay nảy lên trong lòng, một trận ngọt ngào rồi lại một trận chua xót.

Chỉ cảm thấy Lăng Liệt đang nhẹ đặt tay lên eo mình, bất động thanh sắc tránh, nhàn nhạt nói: “Ngươi hiện tại có thể nói được rồi.”

Lăng Liệt đưa Luyện Vô Thương đến đây, vốn là muốn gợi lại tình cảm lúc xưa của y, thấy y dường như bất vi sở động, hơi cảm thấy thất vọng, nói: “Còn nhớ ngày đó, chúng ta trúng gian kế của Nhâm Tự Tại, ta thấy ngươi bị đánh rơi xuống vách núi, tâm cũng muốn vỡ nát ── “

Hắn thở dài, ôn nhu nhìn chằm chằm Luyện Vô Thương: “Vô Thương, đừng lạnh lùng với ta như vậy được không? Một năm nay ta đều chỉ gặp ngươi trong mộng, mà khi ta muốn chạm vào ngươi, ngươi liền biến mất. Hiện tại ngươi mặc dù ở trước mặt ta, thế nhưng ta cuối cùng vẫn không cảm thấy đây là thực, để ta chạm vào ngươi, để ta biết đây không phải mộng… Ta chỉ muốn nắm tay ngươi, tuyệt đối không làm càn, có được không?”

Nghe hắn nói đến thương cảm, Luyện Vô Thương hơi cảm thấy không đành lòng, vươn tay nắm tay hắn.

Trong lòng Lăng Liệt vui vẻ, nói tiếp: “Ta khi đó chỉ muốn nhảy xuống theo ngươi chết cùng một chỗ, nhưng ngay cả việc này cũng không thể được toại nguyện. Ta bị ném vào trong quan tài của ngoại công, bọn chúng đem quan tài đóng lại, muốn ta bị chôn sống. Nơi đó rất tối, còn có mùi nấm mốc hôi thối. Ta động động tay, là có thể chạm tới xương khô lởm chởm…”

“Bọn chúng sao có thể đối xử như vậy với ngươi?” Luyện Vô Thương lấy làm kinh hãi, nghĩ đến tình cảnh Lăng Liệt lúc đó, trong lòng căng thẳng.

Lăng Liệt vui mừng khôn xiết, cầm tay y: “Vô Thương, ngươi mặc dù giận, trong lòng vẫn quan tâm ta.”

Luyện Vô Thương im lặng không nói. Sự quan tâm đối với Lăng Liệt đã trở thành thói quen, khắc sâu trong đầu. Mặc dù như vậy, cũng không thể hiểu và bỏ qua những thương tổn hắn gây cho y. Chỉ hỏi: “Ngươi làm sao trốn được? Niếp trang chủ cứu ngươi?”

“Không sai.” Khuôn mặt Lăng Liệt nghiêm lại, “Ngay khi ta sắp nghẹt thở chết, lão tặc này đã thả ta ra.”

“Ông ấy chung quy cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi có thể nào nhục mạ ông như vậy?” Luyện Vô Thương ngạc nhiên, tính cách Lăng Liệt mặc dù nóng nảy, nhưng cũng không phải không biết phân biệt thị phi.

Lăng Liệt cười khẩy: “Lão tặc này làm gì có lòng tốt chứ? Lão không biết đã đến bao lâu, chỉ chờ khi chúng ta toàn quân bị diệt thì mới ra tay, căn bản là muốn ngư ông đắc lợi! Ngươi đoán xem xuất thân của lão là gì? Cha lão vốn là lục lâm cường đạo! Cha lão, Hàng Long Bảo bảo chủ Nhâm Thiên Lý đã chết, còn có ngoại công ta, trước khi thành danh đều làm một chút việc buôn bán bẩn thỉu!”

“Nói bậy! Sư phụ sao có thể là loại người này?” Luyện Vô Thương nghe hắn dám đem ân sư đã mất nói gộp vào, liền mở miệng quát lớn.

Lăng Liệt cũng không giận: “Ta biết trong lòng ngươi vẫn luôn kính yêu sư phụ, ông không chỉ là sư phụ ngươi, mà còn là ngoại công thân nhất của ta, chẳng lẽ ta sẽ ăn nói bừa bãi làm nhục danh dự của ông ư? Đây là tự ông nói.”

“Là sao?” Trong lòng Luyện Vô Thương rối bời, sao cũng không thể tin sư phụ kính yêu lại là người như vậy.

Lăng Liệt kể: “Ngày đó ta bị nhốt trong quan tài, giãy giụa một hồi, phí công vô ích. Ta biết đã hết hy vọng sống, nghĩ đến lập tức có thể đi theo ngươi, trong lòng ngược lại thấy yên bình. Lúc này ta chợt cảm thấy, đệm gấm lót dưới thân có chỗ hơi nhô lên, hơn nữa lại cứng vô cùng, mới thò tay sờ, hình dạng độ dày giống như một quyển sách.”

“Kia chẳng lẽ là…”

“Không sai, đó chính là kho báu của Hạo Thiên Môn mà chúng ta một lòng muốn tìm kiếm! Khi đó ta đã mất hết hy vọng, nghĩ đến kia có thể là bí kíp võ công, nhưng cũng không có tâm tư đi lấy, chỉ chờ chết. Không ngờ cùng đường lại gặp được lối thoát, họ Niếp thả ta ra! Sau đó ta thừa dịp người không đề phòng, lén lấy bí kíp ra, bí mật tu luyện. Hừ, họ Nhâm, họ Niếp, có ai không muốn đạt được hộp báu này chứ? Mặc cho bọn chúng tính đủ mọi kế, cuối cùng vật vẫn về tay đệ tử Hạo Thiên Môn, ông trời có mắt, quả không sai!”

Vô Thương thấp giọng nói: “Sư phụ lại đem vật này giấu ở chỗ như vậy, quả thực dụng tâm khổ cực.”

Lăng Liệt than thở: “Nếu không có lão nhân gia dụng tâm khổ cực, ta nào có ngày hôm nay! Ta có được hộp báu và hai quyển sách, một quyển ghi lại võ công của Hạo Thiên Môn chúng ta, Vô Thương, quyển khác ngươi đoán là cái gì?”

” ‘Hoá điệp thần công’?”

Lăng Liệt cười nói: “Đâu chỉ như vậy? Thành quả cả đời Quỷ Cốc Tử đều ở trong đó!”

Luyện Vô Thương giật nảy người: “Vậy sao lại ở trong tay sư phụ?”

“Ta lúc đầu cũng kỳ quái, cũng may ngoại công ghi lại nguyên do ở cuối sách, lúc này mới hiểu rõ.”

Tim Luyện Vô Thương đập thình thịch, muốn nghe lại không dám nghe, cảm thấy sợ hãi không lý do.

“Trong lời cuối sách nhắc tới, ngoại công và Nhâm Thiên Lý, cha Niếp Vân Phi Niếp Thiên Nguyên vốn là huynh đệ kết nghĩa, kết bè kết đảng ở trong rừng làm chút việc buôn bán không cần tiền vốn

(chắc là chỉ cướp bóc). Một ngày, ngoại công một mình ra ngoài, lại vô tình phát hiện mộ Quỷ Cốc Tử, tìm được hộp báu này. Sau đó, ông đem một bộ kiếm pháp truyền cho Nhâm Thiên Lý, một bộ thối pháp

(nói đơn giản là toàn ra đòn bằng chân)

truyền cho Niếp Thiên Nguyên. Hai người này thiên tư không thấp, sáng chế ra

‘Hàng Long kiếm pháp’



‘Truy phong thối’, tự mình khai sơn lập phái, được giang hồ nể trọng. Ngoại công ta đoạt được nhiều nhất, tự nhiên thành tựu cũng cao nhất, cuối cùng sáng lập Hạo Thiên Môn. Ba nhà đều như thái sơn của võ lâm, phong quang vô hạn. Thế nhưng lâu ngày, ngoại công lại phát hiện, hai nhà này không hề thoả mãn với chừng đó, vẫn ngấp nghé hộp báu trong tay lão nhân gia, để đề phòng, ông liền đem hộp báu này cất sâu trong quan tài đã chuẩn bị từ trước.”

Đoạn chuyện cũ này thật là kinh người, Luyện Vô Thương nghe xong, hồi lâu cũng nói không ra lời.

Lăng Liệt cười khổ: “Vô Thương, ngươi sùng kính sư phụ, ta biết ngươi nhất thời khó tiếp thu, ta lúc đó cũng đấu tranh rất lâu, nếu không phải nhận ra nét chữ của ngoại công, nhất định sẽ cho rằng là ai đó tận lực ngụy tạo vu khống. Ta vốn không thích họ Niếp kia, thấy cái này, lại càng đặc biệt đề phòng lão, quả nhiên ta phát hiện âm mưu của lão! Ngươi nghĩ ‘Mị Ảnh’ thủ lĩnh tổ chức sát thủ kia là ai?”

“Mị Ảnh” không phải ngũ sư huynh Mạc Vô Tà sao?

Lăng Liệt nói rõ từng chữ: “Gã ngoại trừ gọi là ‘Mạc Vô Tà’ ra, còn có một thân phận khác ── con riêng của Niếp Thiên Nguyên!”

“Cái gì?” Tay Luyện Vô Thương run lên, tin này so với sư phụ xuất thân lục lâm còn khiến y kinh ngạc hơn, “Nhưng ngũ sư huynh ba mươi năm trước đã vào sư môn.”

Trong mắt Lăng Liệt phảng phất có một cây đao, nhàn nhạt nói: “Không sai, từ ba mươi năm trước, bọn chúng đã bắt đầu tính toán, muốn tiêu diệt Hạo Thiên Môn.”

Luyện Vô Thương chấn động toàn thân, hàn ý nảy lên trong lòng. Y nghe được, giấu trong giọng điệu bình thản của Lăng Liệt, là hận ý oán độc sâu sắc! Người trước mặt khiến y chợt cảm thấy xa lạ, đây thực sự là Lăng Liệt sao? Thực sự là thiếu niên ngây thơ thẳng thắn năm xưa sao?

Dường như nhìn ra lo lắng của y, Lăng Liệt nắm chặt tay y: “Vô Thương, ta biết ngươi mềm lòng, nhưng cừu của Hạo Thiên Môn từ trên xuống dưới không thể cứ vậy quên đi, người này lại là kẻ đầu sỏ. Hơn nữa, gã dám đối với ngươi có ý nghĩ không an phận, ta tuyệt đối không tha cho gã!” Sát khí hiện lên trong con ngươi khát máu, nhìn thấy mà giật mình.

“Ngươi đều nghe được?”

Lăng Liệt gật đầu: “Cái gì nên nghe đều nghe.” Không lâu sau khi Mạc Vô Tà đem Luyện Vô Thương đi, Lăng Liệt liền bám theo, chỉ là nghe hai người nói chuyện cũ, trong lòng tò mò, mới không lập tức xuất hiện.

“Vô Thương, ta cũng đã biết, hoá ra… hoá ra cha nương ta có lỗi với ngươi, ta trước đây còn hiểu lầm ngươi, nói rất nhiều lời tổn thương ngươi, thực sự là khốn nạn!” Nhớ lại chuyện cũ, Lăng Liệt thấy thẹn. Biết Vô Thương không phải người như vậy, mình lại chui vào sừng trâu

(cứng đầu, ngang bướng), đem tất cả tội lỗi đổ cho y, bây giờ ngẫm lại, còn nhiều hơn phẫn nộ khi đó chính là ghen tỵ! “Thật là, ngươi vì sao không chịu thanh minh?”

Luyện Vô Thương chua chát cười: “Có gì để nói.” Trong lòng lại nói, với tính ương ngạnh của ngươi, nói thế nào ngươi cũng sẽ không tin.

Lăng Liệt ngồi xổm trước người Luyện Vô Thương, ngẩng đầu nhìn y: “Ngươi yên tâm, ta sau này nhất định hảo hảo bồi thường ngươi, hảo hảo đối đãi ngươi, ta…”

“Niếp gia và Hàng Long Bảo lúc đầu là liên thủ, đúng không, vì sao lại muốn diệt tận gốc Hàng Long Bảo?” Luyện Vô Thương khẽ đẩy, dời trọng tâm câu chuyện. Y không dám nghe Lăng Liệt thề thốt, hứa hẹn trước đây làm y an lòng, bây giờ lại khiến y cảm thấy sợ hãi.

Vô Thương vẫn còn giận!

Trong lòng Lăng Liệt không khỏi có chút thất vọng. Vô Thương giận là đúng, việc hắn làm lúc này quả thực quá đáng, nhưng hắn cũng có nỗi khổ trong lòng! Vô Thương sẽ tha thứ, từ nhỏ đến lớn hắn làm nhiều việc sai như vậy, Vô Thương không phải đều tha thứ cho hắn sao? Vô Thương nhẹ dạ như vậy, sau này nhất định sẽ tha thứ cho hắn!

Nghĩ đến đây, trong lòng lại bình tĩnh, nghiêm mặt nói: “Có điều ngươi không biết, trong kế hoạch của Niếp Vân Phi, Hạo Thiên Môn và Hàng Long Bảo đều là mục tiêu của lão, lão đương nhiên không chịu bị Hạo Thiên Môn giẫm dưới chân, cũng không thể dễ dàng tha thứ cho người dám sánh ngang với lão, lão muốn làm võ lâm đệ nhất danh phó kỳ thực

(danh xứng với thực)!”

Sau khi Hạo Thiên Môn bị diệt, quanh quẩn trong lòng Niếp Vân Phi chỉ có hai chuyện. Thứ nhất, đương nhiên là đoạt được bí kíp vẫn mơ ước; thứ hai, chính là tiêu diệt Hàng Long Bảo! Lão từ bên trong hạ thủ, phát hiện Nhâm Tự Tại đối với huynh đệ ghen ghét căm hận, liền nghĩ ra kế huynh đệ tương tàn. Lão làm việc thận trọng, chính mình không thể lộ mặt, nên sai Mạc Vô Tà đi tiếp cận Nhâm Tự Tại. Mượn việc cái chết của Nhâm Thiên Lý hãm hại Lăng Liệt, lạt mềm buộc chặt dụ Luyện Vô Thương đem người đi tìm kho báu, đều là Mạc Vô Tà ở bên cạnh hiến kế, kỳ thực đều là Niếp Vân Phi âm thầm điều khiển. Chỉ chờ Nhâm Tự Tại tìm được chỗ giấu kho báu, đem đám Luyện Vô Thương xử tử, Niếp Vân Phi liền hiện thân, liệt kê tội trạng của Nhâm Tự Tại, buộc gã tự sát.

Hoá ra tất cả đều dựa vào kế hoạch của Niếp Vân Phi mà tiến hành, ai ngờ cuối cùng lại có một điều ngoài ý muốn nho nhỏ, không chỉ không tìm được hộp báu, lại còn dường như gã xuất hiện hơi sớm, Lăng Liệt ở trong quan tài cư nhiên chưa chết!

Niếp Vân Phi tự nhận mình là “hiệp nghĩa” trước mặt người khác, mặc dù trong lòng hận Lăng Liệt sao không chết sớm, nhưng vẫn phải cứu hắn ra, bảo vệ thoả đáng. Còn nữa, hộp báu này rốt cuộc ở đâu còn phải nhờ Lăng Liệt, nên để bên người cho dễ theo dõi. Sau đó Lăng Liệt khăng khăng muốn đi, Niếp Vân Phi bất đắc dĩ, đành phải đem nữ nhi gả cho hắn, để trấn an hắn. Mà Lăng Liệt cũng đang muốn điều tra chân tướng, liền giả vờ đáp ứng, mới có cục diện ngày hôm nay.

“Vô Thương, ta đối với Niếp cô nương kia không có nửa điểm tình cảm. Ả chỉ biết ta không có võ công, trong lòng rất không thuận mắt, ta cũng chán ghét sự kiêu ngạo chua ngoa của ả. Ta lúc đó nói như vậy, chỉ muốn ngươi rời đi, không muốn ngươi cuốn vào vòng phân tranh này rồi bị thương tổn! Họ Niếp rất lợi hại, ta không dám đảm bảo có thể bảo vệ ngươi chu toàn.” Lăng Liệt nhân cơ hội lần thứ hai bày tỏ cõi lòng.

Luyện Vô Thương trầm mặc hồi lâu, nói: “Nói như vậy, sự tuyệt tình của ngươi cũng là nghĩ cho ta?”

Lăng Liệt gật đầu như giã tỏi.

Luyện Vô Thương nhìn thẳng vào mắt Lăng Liệt: “Vậy ngươi còn nhớ không? Ngươi từng nói, muốn cùng ta trở về núi, không để ý những ân ân oán oán này nữa. Nếu chuyện ngươi muốn làm nguy hiểm như vậy, sao không từ bỏ tất cả, theo ta rời đi?”

“Cái gì? Rời đi?” Tuyệt đối không ngờ Luyện Vô Thương sẽ nói như vậy, Lăng Liệt căn bản không nghĩ tới, trong lòng quýnh lên, run rẩy hỏi: “Vậy sao được? Cừu của ta còn chưa báo! Ta đã tra ra mấy hung thủ tham gia vào việc diệt môn lúc đó, cũng tìm được chứng cớ, thời khắc mấu chốt này, có thể nào rời đi?”

Luyện Vô Thương nhịn không được hỏi: “Hung thủ còn có ai nữa?”

“Ngươi biết cũng vô dụng, dù sao bọn chúng đều đã chết.”

Trong lòng Luyện Vô Thương khẽ động, nhớ tới ngày ấy ở quán trà nghe hai gã khách giang hồ đối thoại, nói: “Có phải là Huỳnh Dương Thanh bang, Hắc Thuỷ môn, Tứ Uy tiêu cục và Thánh Hoả giáo?”

Lăng Liệt cười nói: “Ngươi thật thông minh, không ngờ đã đoán được. Bốn nhà này ở bốn phía riêng biệt, lại đều cùng làm một việc là vận chuyển hàng hoá, hết lần này đến lần khác đến vùng Trung Nguyên chuyển hàng bị Hạo Thiên Môn lũng đoạn, mắt thấy bạc trắng mà không cầm được đến tay, bọn chúng liền nghĩ ra một chủ ý. Hừ hừ, đường đường Hạo Thiên Môn lại bị mất dưới tay bọn hám lợi đen lòng, những kẻ này thật chết trăm lần cũng không đền được tội!”

“Cho nên ngươi diệt môn người ta, ngay cả chỗ ở cũng đốt thành tro?” Thanh âm Luyện Vô Thương hơi run rẩy, không thể tin được việc tàn nhẫn như vậy lại do Lăng Liệt gây nên.

“Đó là bọn chúng đáng tội! Những kẻ này lúc trước làm điều ác, vì muốn bảo đảm quyền lợi được chia đều, từng lập một tờ hiệp ước, để làm bằng chứng sau này. Đây chính là trời giúp ta, vừa vặn dùng để vạch trần mặt nạ ngụy quân tử của Niếp Vân Phi! Lão làm nhiều chuyện xấu như vậy, quyết không thể để lão thống khoái chết đi, ta muốn lão phải thân bại danh liệt, tan cửa nát nhà! Cho nên ta phải phóng hoả đốt nhà, như vậy Niếp Vân Phi sẽ không biết chứng cứ phạm tội của lão đã nằm trong tay ta. Ha ha, chắc hẳn họ Niếp đã phát hiện có người đang đối phó với lão, lại không biết người này chính là ta – kẻ giống như phế nhân, nằm bò bên cạnh lão, càng không ngờ, ta sẽ đối phó lão thế nào! Ngươi nói xem, rất thú vị đúng không?”

Trong mắt hắn toát ra vẻ hưng phấn, dường như thật sự cho rằng đây là chuyện thú vị. Luyện Vô Thương chỉ cảm thấy cả người rét run, mãi không nói ra lời. Đột nhiên, y nắm chặt tay Lăng Liệt, nói: “Đủ rồi Lăng Liệt, ngươi có biết ngươi đã tẩu hoả nhập ma không? Đừng nghĩ báo thù gì nữa, theo ta trở về núi, chúng ta đi ngay bây giờ!”

“Không!” Lăng Liệt kéo y, “Vô Thương, ngươi cho rằng ta điên rồi phải không? Ta rất tỉnh táo. Đi như vậy, họ Niếp cũng sẽ không bỏ qua chúng ta! Trên đời này, cũng không phải ngươi không hại người, người khác sẽ không đến hại ngươi! Thói đời này vốn là cá lớn nuốt cá bé, chỉ có quyền lợi mới có sức mạnh, mới có thể vĩnh viễn đứng trên đỉnh cao! Vô Thương, chúng ta rất nhanh sẽ cái gì cũng có, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi sống những ngày tốt nhất, hưởng hết tất cả những thứ tốt đẹp trên thế gian, chúng ta sẽ không giống như tang gia chi khuyển

(chó nhà có tang)

bị người truy đuổi, chà đạp nữa, như vậy không tốt sao?”

Động tác của Luyện Vô Thương dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt Lăng Liệt. Ngọn lửa trong mắt Lăng Liệt cháy hừng hực, là báo thù, là ham muốn quyền lực, là dã tâm, khiến người chấn động.

“Ta hiểu.” Lặng lẽ buông tay Lăng Liệt ra, Luyện Vô Thương nhắm mắt lại, dường như đã vô cùng mệt mỏi, hồi lâu, mới thong thả nói: “Lăng Liệt, ngươi có từng nghĩ tới, ta thật sự muốn cái gì không? Ngươi nói ‘sống những ngày tốt nhất’ ta kỳ thực không cần. Cuộc sống ta muốn rất đơn giản, một gian nhà tranh, một người cùng ta lúc hoạn nạn, vậy là đủ rồi, tiếc là ngươi không cho ta được những thứ đó! Nhớ trước kia quyết định giúp ngươi khôi phục võ công, ta từng do dự rất lâu, bởi vì ngươi khi đó đã quyết định an tâm làm một tiều phu, ta thật muốn cứ như vậy mang ngươi về núi sống quãng đời còn lại. Một khi ngươi khôi phục võ công, ta liền không lưu được ngươi.”

Y thoáng cái cười khổ, nói tiếp: “Kỳ thực ta sớm nên biết kết quả là như vậy, không đến phút cuối cùng chung quy vẫn không chịu chết tâm, trước đây như vậy, hiện tại cũng như vậy. Bản lĩnh ngươi bây giờ vượt xa ta, ta có thể làm gì cho ngươi, cũng chỉ đến đó mà thôi. Ngươi và ta vốn không chung một con đường, cuối cùng vẫn phải xa nhau…”

Lăng Liệt càng nghe càng thấy không thích hợp, run rẩy hỏi: “Vô Thương, ngươi đang nói cái gì? Ngươi đừng rời khỏi ta, ta không thể không có ngươi!”

“Vậy ngươi nguyện ý đi theo ta sao?”

Lăng Liệt lấy làm kinh hãi: “A! Không, ta còn chưa báo thù mà!”

“Báo thù kia, ngươi có nguyện buông xuống tất cả, cùng ta quy ẩn sơn lâm?”

“Ha?” Lăng Liệt cười nói, “Khi đó chúng ta ai cũng không sợ, còn trốn cái gì? Tiếu ngạo giang hồ, được người kính trọng, chẳng lẽ không tốt sao?”

Luyện Vô Thương rốt cuộc nở nụ cười, y xoa xoa đầu Lăng Liệt, thấp giọng nói: “Ta bây giờ mới phát hiện, ngươi thực sự rất giống cha ngươi, cực kỳ giống.”

Y chậm rãi đứng lên, đi tới phía ngoài cửa.

Lăng Liệt vội vàng đuổi theo: “Vô Thương, ngươi đi đâu?”

Quay đầu lại, nhàn nhạt nói: “Ta phải đi. Đúng rồi, ta chúc ngươi báo được đại cừu, vang danh giang hồ.”

“Không thể nào!”

Trên mặt Vô Thương bình tĩnh như nước, Lăng Liệt chưa từng thấy dáng vẻ y dứt khoát như vậy, cả kinh ngây người. Trong lòng có loại sợ hãi mạc danh, mơ hồ ý thức được: chỉ cần Vô Thương ra khỏi cánh cửa này, mình nhất định sẽ mất y! Trong đầu thoáng chốc trống rỗng, chỉ có một ý nghĩ: lưu Vô Thương lại! Vươn tay điểm huyệt trên lưng Vô Thương ──

Vô Thương yếu ớt ngã vào lòng Lăng Liệt, mở to hai mắt, không dám tin.

Lăng Liệt, ngươi có thể nào đối xử với ta như vậy?