ABO - Lãnh Gì Thì Cũng Lên Giường!

Chương 15: Bản năng không bao giờ nói dối

Một câu nói,

Động cuống tim,

Thích ta sao?

Gia Vũ còn nghĩ đó là lời nói cợt nhả đầu môi của một tên Alpha bỉ ổi, lạnh nhạt trả lời:

- Nhưng ta không thích ngài,

- Việc đêm đó chỉ đơn giản là một sự cố!

Trần Phong lại không một chút nào buồn bã phân vân, ép sát người:

- Được.

- Em nói em không thích ta.

- Vậy nếu trước mặt ta tự thay tháo ống ức chế. Nếu Phermone của ta từ chối mùi dẫn dụ của em,

- Ta sẽ xem xét việc để em rời khỏi đây.

- Còn nếu như độ tương thích phù hợp, em phải ngoan ngoãn ở bên cạnh ta?

Gia Vũ hơi cúi đầu, Trần Phong bồi thêm:

- Nên nhớ, bản năng không bao giờ nói dối, chỉ cần chúng ta không phù hợp, tôi tuyệt đối buông tha em, không tính toán những chuyện xưa cũ.

Men say ấy...

- Sao? Không dám?!

- Vậy thì bỏ đi, vẫn hơn hết là đem hai tên kia đi xử trí trước.

Gia Vũ siết chặt tay":

- Được!

Trần Phong lập tức cười nhỏ trong lòng, muốn dẫn đường cho Gia Vũ tiến vào phòng riêng.

Gia Vũ phân vân:

- Không cần thiết phải vào trong phòng.

- Tôi sẽ tháo ngay tại đây.

Trần Phong chỉ bừa xung quanh,

- Ở đây có camera, lỡ may mà em thực sự phát tình, nghĩ xem, hơn một trăm Alpha ở tòa nhà này đều có thể thấy được...

Gia Vũ hít một hơi dài, đảo bước chân.

Tình một đêm ấy nếu theo những gì được thuật lại thì rõ ràng là do cả hai cùng dính thuốc mà ra, cũng không có gì đảm bảo được rằng mùi trầm hương của mình có thể dẫn dụ được anh ta ngay lúc tỉnh táo này.

Nếu như tỷ lệ tương thích không phải là rất cao, với lại... tấm lưng này.

Nhất định khi thấy những vết sẹo trải đầy xấu xí và dữ tợn,... Một Alpha không thiếu người đẹp vây quanh, chắc chắn khó mà động tình nổi.

- ----------

Trần Phong vừa đưa người tới sau cánh cửa phòng ngủ,

Thứ dưới háng đã rục rịch đứng dậy.

Khắp nơi trong phòng này, hương nhẹ mà không nhẹ, tỏa ra từ khắp ngóc ngách được chuẩn bị kỹ càng, đều là hương vị kí©ɧ ŧɧí©ɧ Omega phát tỏa dẫn dụ tuyệt đối. Ngửi qua, sẽ không thể nhận ra được.

Trần Phong thản nhiên bước tới ngăn tủ, đưa tới một con dao nhỏ còn trong hộp.

Gia Vũ bình tĩnh đón lấy,

Nơi dưới bắp tay sưng tấy, nghiến răng, rạch một đường.

Chiếc ống ức chế vừa rút ra khỏi tay, đã lập tức cởϊ áσ khoác.

Trần Phong có chút bất ngờ.

Không phải nhanh vậy chứ? Phermone của chính mình còn chưa có lan tỏa?

Thế nhưng không quan trọng, thứ dưới háng cứng thêm một chút.

Lại thêm từng hàng cúc áo sơ mi chậm rãi cởi bỏ. Gia Vũ xoay người lại, mím chặt môi, dứt khoát lột bỏ chiếc áo khỏi người, hướng lưng về phía Trần Phong.

Một Omega chấp nhận phơi bày thứ xấu xí nhất của bản thân mình trước một Alpha, làm sao có thể không nghẹn ngào đây?

Mùi hương trầm bung tỏa, dẫn theo sự tự ti cay đắng hiếm có:

- Trần tổng,

- Có lẽ hôm đó là ngài nhìn chưa được rõ?

- Bản thân tôi như vậy...làm sao?

- .....

Câu nói ngắt ngang, bởi lẽ cả tấm lưng trần đã được trọn vẹn ôm áp lấy.

Nơi này lò sưởi đủ ấm.

Lại không thể nóng bằng khuôn ngực kia vừa áp đến.

Trần Phong đã từ lâu cởi sạch cả quần áo, chỉ đợi có thế đã sấn tới nhấc bổng người áp chặt lên giường, nắm lấy bàn tay Gia Vũ đặt lên thứ giữa háng của mình:

- Em xem,

- Ta mới chỉ ngửi có một chút hương thôi, mà đã cứng đến thế này?

- Làm sao chỉ vì vài vết sẹo đó mà " thả" em đi đây?

Phermone cực đại lan tỏa, không khí một mảnh dày đặc hương men rượu,

Gia Vũ ngẩn người đón nhận nụ hôn và những động chạm điên dại của bàn tay to lớn tiến đến sau lưng ve vuốt,Trần Phong hơi đảo nghiêng người, tựa khuôn mặt lên tấm lưng kia, Gia Vũ lập tức muốn trốn tránh giấu diếm đi, lại đã cảm nhận đường lưỡi ve vuốt dọc sống lưng, mỗi một vết sẹo được liếʍ phủ lên chút men nồng đều như muốn nứt ra vì nóng bỏng.

Gia Vũ run rẩy:

- Ngài không chê nó xấu xí?

- Thích là thích, không liên quan đến xấu xí.

- Ngài nói thích ta, tại sao lại lấy Gia Khánh và Lý Phiên ra để ép ta?

- Để giữ được em, giá nào ta cũng trả.

- Ngài không sợ ta hận ngài sao?

- Ta sẽ có cách để em yêu ta.

- Cách?

- Đúng vậy! Chính là..." làm" cho đến lúc em buộc phải thích ta.

- ??!!!

Chiếc quần sót lại trên người Gia Vũ chẳng mấy được vứt thẳng sang một bên,

Trần Phong lách đầu lưỡi qua khóe miệng kia, liếʍ đảo đi chút ngọt ngào trải đầy hương trầm, lại dời môi đến mυ'ŧ chặt lấy bờ môi của Gia Vũ:

- Giao kèo này,

- Em thua rồi.

- .....!

Bản năng vốn là một thứ khó có thể cưỡng lại, dẫu là vẻ bề ngoài có cứng cáp bao nhiêu, lạnh lẽo bao nhiêu, đến khi dìm bản thân trong hương thơm của du͙© vọиɠ, tất cả đều giống như nhau, điên cuồng và không kiểm soát,

Hậu huyệt mấp máy rồi, thèm khát rồi, mùi hương trầm theo từng đợt khuếch tán kí©ɧ ŧìиɧ lao đến, cuộn bám lấy men rượu nồng nàn kia.

Đôi bàn tay chồm lấy lưng người, ghì xuống.

Trần Phong liếc ngang một chiếc máy đang phát tán hương kí©ɧ ŧìиɧ, quả là hàng tốt!

- --------

Gia Vũ níu lấy người, cả cơ thể đều bị men rượu kia đốt đến đỏ ửng, từng tấc da ngứa ngáy muốn được cọ sát lại gần hơn...

Ưʍ...

Trần Phong tách môi lưỡi rời khỏi, Gia Vũ ưỡn mình dâng hậu huyệt kia đến gần côn th*t, mép thịt ngoài hậu huyệt miết lấy từng đường gân, thèm khát như môi hôn mυ'ŧ mát.

Chút dâʍ ɖị©ɧ từ hậu huyệt nhỏ ra bám dính lên từng chút một như cầu xin.

Trần Phong đương nhiên không dễ dàng gì cứ như thế mà đâm vào, dời khuôn miệng xuống đầu ngực kia, mυ'ŧ chặt, một tay còn lại vân vê ra vào hạt đậu còn lại.

A....

Gia Vũ cong người, hai đầu ngực râm ran một mảnh,

dương v*t to lớn dưới kia cũng đương nhiên trêu ghẹo, áp chặt lấy dương v*t nhỏ trước bụng Gia Vũ, cọ.

Nơi chí mạng của Alpha là côn th*t, nhưng nơi thèm khát nhất của Omega lại chính là hậu huyệt kia, Trần Phong càng miết chặt hai côn th*t cùng một chỗ, hậu huyệt kia càng thèm khát đên điên dại.

Gia Vũ đưa tay xuống chính dưới, muốn xoa đi sự khốn khổ vì trống rỗng phía dưới, đôi tay đã bị tóm gọn vươn trên đỉnh đầu.

Khó khăn cầu xin:

- Trần.. Trần tổng...

- Mau.. mau đút vào...

- Ta thực sự khó chịu..

Trần Phong đã như vậy lại càng không muốn thỏa mãn người, trên miệng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai núʍ ѵú không ngừng, dưới tay lại là bọc sát hai dương v*t lại với nhau ra sức sóc.

Gia Vũ vặn vẹo, đôi mắt mờ sương khẩn thiết:

- Trần..

- Ưʍ...

đầu v* đỏ hồng bị mυ'ŧ bật lại nhả ra ngậm vào, khiến hậu huyệt kia phát bật một chút nước trơn, mép thịt đỏ hồng đều muốn tách ra tìm kiếm mùi men rượu chèn lấp..

- Cho ta...

Trần Phong dưới thân cũng đã sưng trướng đến đau đớn, đầu khấc cọ bên ngoài hậu huyệt kia, miết một đường, cả người Gia Vũ lập tức muốn run bật:

- Nói, đồng ý ở bên ta?

Gia Vũ cắn chặt môi, hậu huyệt được đầu nấm nóng ấm cọ tới, mấp máy trào ra những dịch ấm mời gọi...rất muốn.. rất ngứa.. rất khó chịu... trống rỗng đến điên đảo!

Gật đầu.

Phốc.

côn th*t đi vào một lần đã liền lút cán, khiến cái gật đầu thậm chí vẫn còn dang dở.

Gia Vũ hét lên một tiếng thảm. Nói thế nào thì đột ngột như vậy cũng quá trướng đau rồi!

- Nhẹ...

- Nhẹ.. nhẹ một chút.. đau quá.. trướng quá...!

Gia Vũ giật nảy người, đôi chân dài run bật cuộn chặt lấy eo Trần Phong, dương v*t một lần nhồi đẩy sâu, cả thân hình cũng như được nhấc khỏi ga giường, khi rút ra lại như hạ xuống mông lung chỉ có thể dựa vào đoạn gắn kết kia mà trụ vững,

Trần Phong cười tình, lau đi chút lấm tấm mồ hôi trên trán Gia Vũ:

- Trướng sao? Là em đang khen của ta lớn?

- Hửm?

- Vậy thì không thể để em thất vọng được..

A....

Gia Vũ đau đến nhăn mặt, trướng quá,... to quá.. khó.. khó chịu.., nước mắt muốn theo từng cú thúc sâu kia mà trào ra.

Vậy nhưng chỉ một lát một lát, hương rượu kia đã bao trùm lấp tới, cả người được vực dậy, đôi bờ mông được hai bàn tay to lớn trụ vững, bóp chặt, ấn đẩy từng nhịp điên cuồng,

Trong hơi thở hổn hển của cả hai, Trần Phong gần như đứt quãng.

- Omega của ta!

- Em chính là Omega của ta!

Câu nói kéo theo cái siết chặt từ hậu huyệt, Gia Vũ không chịu nổi mà bắn bật ra,

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trải đầy xuống dải lôиɠ ʍυ thành một vệt, trên lưng Trần Phong, một vệt cào đỏ sẫm,

Trong cơn say mê, hương rượu trầm điên đảo vấn vít gọi tên người:

- Trần... Trần Phong...

- Ta...

- Ta cũng rất thích...

Một tiếng thích này.

Trần Phong đang hăng hái đưa đẩy lại chết sững,

côn th*t chôn chặt trong hậu huyệt kia, một phát bắn tràn, lung tung nhểu đầy ngoài mép thịt, đến kết cũng không nghĩ bật mở.

Gia Vũ ngạc nhiên đón luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm áp vừa phun ra trước sản đạo, lại thấy đôi tai Trần Phong đỏ chót lên:

- Em..

- Em thích ta sao?!

Gia Vũ thật không biết khóc hay cười. Bởi vì hậu quả sau đó rất rõ ràng,

Trần Phong vừa mới xuất ra lại không một chút tiết chế, đem đôi chân dài vặn mở hết cỡ mà thúc tràn, nước da^ʍ trộn lẫn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa xuất đặc kín nơi cửa huyệt, nhồi ra nhét lại càng khiến nơi kết hợp trở lên mềm ấm hơn bao giờ hết,

Tiếng rêи ɾỉ vang tràn khắp phòng,

Cả cơ thể Gia Vũ thực sự cảm thấy như bay trên mây, dương v*t nhỏ hồng thỏa mãn căng cứng theo từng cú thúc mà co giật phụt ra từng đợt tinh loãng, kéo theo hậu huyệt siết chặt như bóp lấy côn th*t kia mà mài,

Từng điểm trên dương v*t đều chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đường gân nóng bỏng mài sát trực tràng, Trần Phong cũng không thể nào giữ nổi trong cổ họng mà thốt bật

- Sướиɠ quá..

- Thít thật chặt!

- Thít ta...

- Thích quá...

- Omega của ta...

Trần Phong bóp chặt cánh mông cong đẫy, kéo người bật dậy, hai kẻ đối diện nhau không một chút bối rối liền lao tới cánh môi nhau mà dày vò mυ'ŧ mát.

Đúng vậy

Bản năng không hề nói dối.

Trong thế giới ABO này, yêu thích hay không yêu thích, hãy để cho Phermone kia, chất dẫn dụ kia, quyện lấy nhau, như cánh môi đang cướp lấy cánh môi, như nơi kết hợp từng cú dập động điên đảo lắc lư thân người, như cả nơi đầu v* sưng thẫm dựng cao ngứa ngáy mời gọi tay người bứt ra cọ sát.

Trần Phong gầm lên một tiếng, gốc kết bung mở, cả khoang bụng Gia Vũ như vừa mυ'ŧ vào từng luồng nước sôi,

Nóng...

Rất.. rất.. khó chịu.

Trần Phong hít một hơi trầm hương nồng đặc, men theo tuyến thể sau gáy Gia Vũ, há miệng,

Cắn.

Phập.

Liên kết được hình thành.

Gia Vũ mê man lặng nghe từng tơ Phermone tràn đầy men rượu kia rót dần vào cơ thể, mạch máu sôi trào điên đảo, trước bụng, dương v*t nhỏ đã không còn gì để bắn, nướ© ŧıểυ vàng nhạt ngượng ngùng trào ra, đẫm một mảnh ga gối.

Trần Phong như vậy lại không một chút chê ghét, đưa tay ghì chặt người vào lòng.

- Của ta.

- -------

Gốc kết bật mở thường trong khoảng thời gian mười lăm phút mới có thể xẹp xuống,

Vậy nhưng chỉ mới trải qua cơn cao trào của hai phần ba thời gian đó, cả ngay khi hai người vẫn đang gắn kết đối diện như vậy, Gia Vũ đã cảm thấy như nơi bụng dưới như bị lửa đốt rồi.

Khuôn mặt hồng nhuộm giờ đây chen thêm chút trắng xanh, chật vật gục người xuống vai Trần Phong, nơi sau lưng ngón tay bấm thêm chặt,

Một chút âm ỉ râm ran, lại cuộn lên một đợt xé người, Gia Vũ dường như không chịu nổi, nơi hậu huyệt bị gốc kết ôm, tϊиɧ ɖϊ©h͙ không trào ra được, lại xoắn lại vì đau đớn,

- Đau...

- Trần Phong...

- Đau quá...

Trần Phong giật mình, nhận thấy cả người Gia Vũ đột nhiên muốn lạnh đi, vội vàng gỡ người ra khỏi:

- Gia Vũ!

- Gia Vũ!

Gốc kết vừa xẹp xuống rút ra khỏi hậu huyệt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng sệt chảy ra trộn lên chính màu nướ© ŧıểυ vàng nhạt kia,

Gia Vũ đã ngất xỉu.

Trần Phong hốt hoảng xốc người, gần như gào lên trong đường truyền bộ đàm trên bàn:

- Mau gọi bác sĩ tới đây!

- Gọi hết toàn bộ tới!!!!

Gia Vũ!

Gia Vũ!

Sao thế này?!