Trần Khinh Nhứ ngắm nghía cẩn thận sắc mặt Trường Canh, nói: “Ta nghe nói điện hạ dọc đường mã bất đình đề, trước là Nam hạ đến Giang Bắc chấn chỉnh ác quan gian thương ven bờ kênh đào, sau lại về kinh điều phối Hộ bộ và Linh Xu viện, bất chấp giá nào mà chạy đến Tây Bắc vào dịp cuối năm, bôn ba liên tục, đến nay chưa được nghỉ ngơi, nhưng hình như khí sắc không tệ đâu?”
Việc này rất ly kỳ, lúc nàng rời kinh, Ô Nhĩ Cốt trên người Trường Canh cơ hồ đến nông nỗi không cách nào cứu vãn, vốn cho rằng hơn nửa năm qua y vừa lao thần vừa phí lực, chẳng biết đã đến tình trạng nào, khi nhận được Lâm Uyên mộc điểu, trong lòng Trần Khinh Nhứ cơ hồ thấp thỏm, chỉ sợ nhìn thấy hồng quang không tốt từ trong mắt y.
Ai ngờ sắc mặt Trường Canh so với nàng tưởng tượng còn khá hơn nhiều, trạng thái “trời sập đất lún ta tự yên tĩnh” tựa hồ đã trở lại trên người Nhạn thân vương.
Không khác lắm với mấy năm lang bạt giang hồ khi y đi theo Chung lão tướng quân lưỡng tụ thanh phong.
Nhưng tựa hồ lại có một chút bất đồng, y phảng phất không nhẽo nhạt đến hết sức khắc ý như trước kia, cũng không thiếu mùi khói lửa.
“Chạy chân vài chuyến mà thôi, không đến nỗi nào,” Trường Canh dửng dưng nói, “Đều nói vạn sự khởi đầu nan, kỳ thực ta lại cảm thấy mở đầu vị tất là khó khăn nhất. Cô xem hiện giờ trong triều trên dưới đều đến nông nỗi phải đập nồi dìm thuyền, dù ta làm kém hơn, cùng lắm cũng là lại bị binh Tây Dương bao vây kinh thành lần nữa, không thể tệ hơn được – Việc mất nước là trước lạ sau quen, chư công trong triều chắc cũng quen rồi, sẽ không trách ta lắm đâu.”
“… Lòng điện hạ đúng thật là gần đèn thì rạng, được vài phần chân truyền của Hầu gia rồi.” Trần Khinh Nhứ khó hiểu lôi Cố Quân mọi sự không để tâm ra tiên thi một lần, tiên thi xong, nàng cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, lại cảm thấy cũng khá có lý, cho nên lại nói, “Không sai, đôi khi so với trùng chỉnh non sông, đường trượt dốc của suy bại sau khi cực thịnh quả thật càng khó chấp nhận hơn.”
“Điều đó không ảnh hưởng đến việc của ta.” Trường Canh thái độ khá tùy ý nói, “Tử Hi khi còn nhỏ nền tảng thân thể không tốt, cần phải mau chóng điều dưỡng, nếu không đánh giặc, y cũng chẳng nán lại Huyền Thiết doanh mấy năm nữa, nếu y đi, ta sẽ đi theo.”
Trần Khinh Nhứ: “…”
Mất một lúc lâu nàng mới phản ứng được “Tử Hi” này là ai, như binh hoang mã loạn, tức khắc bừng tỉnh đại ngộ – che hết ngàn dặm gió bụi trên mặt Nhạn vương điện hạ hóa ra không phải khí sắc, mà là xuân sắc!
Nhất thời Trần cô nương hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải – nếu tình cảm khó bề tưởng tượng như vậy cũng có thể nở hoa, thế một đại cô nương cũng chẳng xấu xí hơn ai như nàng cả ngày ở giữa một đám nam nhân, sao không ai dám bày tỏ tí xíu ý tứ chứ?
Rốt cuộc là khuôn mặt lạnh trời sinh kia có sức sát thương quá mạnh?
… Hay là Cố đại soái thượng lương tuy bất chính, hạ lương vậy mà cũng không méo, sự nghiêm khắc trong trị quân khiến người ta phải thán phục?
Song một câu như không chút để tâm của Trường Canh, tuy gợi lên cho Trần cô nương một chút xót xa không nói ra được, nhưng cũng không thể nghi ngờ là tương đương với cho nàng uống một viên thuốc an thần.
Dù biên cảnh Tây Bắc trời cao Hoàng đế xa, song vẫn có thể nghe nói qua về thủ đoạn phiên vân phúc vũ của Nhạn vương điện hạ ở trong triều.
Ngoài cảm phục, Trần Khinh Nhứ cũng không thể không sinh ra vài phần sầu lo tương lai y sẽ bị quyền thế vướng chân – Không phải nàng không tin nhân phẩm của Trường Canh, nhưng Ô Nhĩ Cốt thủy chung như một đám mây đen xua không tan, ba năm năm năm, y còn có thể giữ vững bản tâm, tám năm mười năm thì sao? Quyền lực và độc liệu có tăng tốc ăn mòn thần trí y? Đến lúc đó y nắm giữ Lâm Uyên mộc bài, quyền thế ngập trời, còn ai có thể ngăn cản y?
Mãi khi nghe đến đây, nàng mới hơi yên lòng – vô luận thế nào, chỉ cần An Định hầu mạnh khỏe, trên đời này sẽ luôn có người có thể kiềm chế y, kéo y lại.
Nghĩ thế, Trần Khinh Nhứ âm thầm hơi lấy làm may mắn, may là Lâm Uyên mộc bài không bị một phiếu phản đối của nàng ảnh hưởng, sau cùng vẫn giao vào tay Trường Canh, nếu không Đại Lương thật sự chưa chắc có thể nghỉ một hơi trong nửa năm ngắn ngủi.
Một hơi này vào đêm Trừ tịch rốt cuộc chậm rãi tích thành khí thế nuốt sơn hà – Huyền Thiết doanh chia binh ba đường, đánh úp trú địa của liên quân Tây Vực.
Liên quân Tây Vực giằng co rất lâu với Gia Dự quan, một thời gian dài không nhận được tiếp viện từ người Tây Dương, kỹ thuật của mình không tốt, cương giáp chiến xa bị hỏng căn bản không biết sửa, nhìn xung quanh, thì minh hữu toàn là đám ngu xuẩn một lời khó nói hết, hoàn toàn chẳng trông cậy được, đều có ý muốn rút từ lâu.
Liên quân mười sáu nước hôm ấy nhận được thám báo, nói Huyền Thiết doanh không hề có động tĩnh, bởi vậy yên lòng.
Thủ vệ đều đi lang thang, Thống soái các quốc đang không hề chuẩn bị mà tụ lại chuyên tâm cãi nhau, cả trú địa tối om om, quạ đen thình lình xuất hiện quả thực như từ trên trời giáng xuống vậy.
Rất nhiều người chỉ hận không thể quần cũng chưa mặc đã hốt hoảng ứng chiến, bị Huyền Thiết doanh thế tới rào rạt như cuồng phong cuốn lá rụng đánh tơi bời.
Có một tiểu quốc cách khá xa thấy tình thế không tốt, mau chóng tính toán sơ qua về quốc lực nghèo rớt mồng tơi, Quốc vương và Thống soái quyết đoán kịp thời, dẫn người chạy trước tiên.
Họ bỏ chạy hệt như phát ra tín hiệu gì, liên quân lập tức náo động, đang không thể cứu vãn, thì huyền ưng từ trên trời ném xuống hàng đống thư tín phục chế, rải khắp nơi như giấy tiền vàng bạc – trước đó có mấy tiểu quốc Tây Vực toan tính âm thầm cấu kết với Cố Quân, viết mấy phong thư tay mờ ám, lúc này bị An Định hầu trở mặt dập bản in hàng loạt, rải từ trên không xuống, phối hợp với một đám tiên phong chạy trốn sớm nhất, có vẻ đặc biệt có sức dao động.
Không chờ mấy tiểu quốc Tây Vực hai mặt kia hổn hển thề thốt với minh hữu, trên trời liền truyền đến động tĩnh như biển động của đồng hống Đại Lương.
Có một huyền ưng khéo ăn nói trước sau dùng tiếng phổ thông Đại Lương và ngôn ngữ thông dụng của các quốc gia Tây Vực lớn tiếng chỉ ra mấy tiểu quốc gia làm phản, tiếp đó ngang nhiên tuyên bố: “Các ngươi đã thần phục, thì hãy tự động tước vũ khí lui sang một bên, nếu đao kiếm không có mắt ngộ thương hữu quân, Huyền Thiết doanh không chịu trách nhiệm đâu!”
Liên quân Tây Vực xôn xao lên, vào lúc này ai rảnh dừng lại cẩn thận đọc và phân tích thị phi khúc chiết trên giấy? Vội vàng xem qua mở đầu kết cục, thấy xưng hô buồn nôn thái độ nhún nhường kia, lập tức cho là chứng cứ xác thực đáng tin đến tám chín phần.
Đội ngũ các quốc gia Tây Vực đều rối loạn, ngoại có cường địch nội có phản đồ, đυ.ng trúng ai cũng không giống người tốt, lập tức bất phân địch ta lao vào đánh nhau.
Đó là ngày mùng một năm Long An thứ tám, chào cái cũ đón cái mới.
Huyền Thiết doanh ngủ đông lui thủ sau khi chủ soái trở về rốt cuộc nhe răng nanh kiềm chế hơn nửa năm, thiết kiếm rít gào lao về hướng Tây, quét qua trú địa của liên quân Tây Vực như thái rau.
Liên quân đại bại, nhất thời bỏ chạy tứ tán, chỉ trong một đêm, họ được thấy sức chiến đấu chân chính của Huyền Thiết doanh năm ấy khi ba mươi thiết kỵ có thể càn quét mười tám bộ lạc.
Mùng hai, chúng tàn binh bại tướng Tây Vực vừa đánh vừa lui, huyền ưng bắt sống Quốc vương Khâu Từ đứng đầu liên quân mười sáu nước.
Cùng lúc đó, tin chiến thắng truyền đến Sở thương binh trong quan.
Đây là tin chiến thắng chân chính trên ý nghĩa đầu tiên của Đại Lương từ sau khi nửa giang sơn bị chiếm đóng, cả Sở thương binh sôi sùng sục, vô luận là chúng thương binh Tây Bắc thiếu tay cụt chân, hay chúng tùy thị Nhạn thân vương vẻ vang, tất cả tuy hai mà một ôm nhau gào khóc.
Trường Canh nặng nề thở phào, vốn định mở miệng phân phó hạ nhân lập tức chuẩn bị về kinh, ai ngờ kêu một tiếng mà không ai thèm để ý đến y, bất đắc dĩ lắc đầu, lấy khăn tay đưa cho Trần Khinh Nhứ đang im lặng rơi nước mắt ở bên cạnh.
Họ đợi ngày này lâu lắm rồi, tòa lâu đài giữa mưa gió bấp bênh lắc lư chực đổ, song chỉ cần bàn thạch lương trụ còn chưa sập, Huyền Thiết quân uy phong chưa mất, chung quy sẽ có một ngày chỉnh đốn non sông điêu tàn này.
Mùng bốn, liên quân Tây Vực tháo chạy đến cổng con đường tơ lụa, tin tức hành tung bị nô ɭệ người Hán mà họ bắt tiết lộ, gặp người Lâu Lan phục kích – khi xâm chiếm Đại Lương, liên quân Tây Vực từng nhất cử chiếm lĩnh Lâu Lan, gϊếŧ lão Quốc vương, tửu quỷ vương tử trẻ tuổi bị ép phải lưu vong tha hương, lúc này rốt cuộc có cơ hội báo đại thù, quả thực gϊếŧ đỏ cả mắt.
Đến đây, liên quân lại bị thiệt hại nặng nề, tan tác không thành quân.
Ngay ngày khai trương đầu năm, Huyền Thiết doanh nhuệ bất khả đương giành lại hai mươi bảy quan ải trên con đường tơ lụa, trực tiếp xuất binh đánh vào trú địa vạn quốc ngày xưa, cầm tù toàn bộ đám người Tây Dương còn chưa kịp bỏ chạy.
Thẩm Dịch chạy vào doanh trướng đưa tin: “Đại soái, đám rùa con Tây Vực đã rụt đầu, đệ thư đàm hòa, sợ không ăn nói nổi với đám cha mẹ Tây Dương, muốn dùng số người Hán lúc trước họ bắt để trao đổi tù binh, ngươi xem…”
Cố Quân đồng ý luôn: “Đổi!”
Lời này vừa nói ra, trong soái trướng ồ lên, đua nhau khuyên “Đại soái hãy nghĩ kỹ”.
Thẩm Dịch lấy làm kinh hãi: “Đại soái, chiến báo chưa truyền lên triều đình, trong nhóm tù binh này không thiếu nhân vật quan trọng của phiên bang, tự mình xử lý… có thỏa đáng không?”
Cố Quân giơ một tay ngắt lời y: “Nếu lúc ấy Huyền Thiết doanh chưa từng rút đi, số bách tính này giờ đây nên còn trong quốc cảnh, dù trở thành lưu dân, chí ít còn có thể xếp hàng nhận bát cháo mà húp, sẽ không vô duyên vô cớ bị bắt đi làm nhục như súc sinh… Ta không hề có ý chỉ trích chư vị, lúc ấy lệnh rút quân cũng là Nhạn… là ta cho người truyền tới. Huyền Thiết doanh có thể bảo tồn, mới có chiến thắng hiện giờ, đồng bào bị bắt bị làm nhục còn đang chờ ta, coi nhẹ ai cũng không thể coi nhẹ công thần được.”
Lời này vừa ra, trong trướng lặng ngắt như tờ, không ai đưa ra dị nghị nữa – nhưng họ nhanh chóng phát hiện, thì ra Cố Quân cũng không định “tự tiện” xử trí tù binh.
Song phương trao đổi tù binh ở nơi ước định vào thời gian ước định, nhưng ngay khi liên quân Tây Vực định cụp đuôi rời đi, một khinh cừu huyền kỵ đột nhiên cầm một mũi tên gỗ không đầu nhọn, đâm nhẹ ngực người bên cạnh, ngực người kia sớm gắn thêm bịch máu gà, vừa đâm liền vỡ, nhìn từ xa “máu tươi giàn giụa” như trúng một tên vậy.
Vị “trúng tên” kia hết sức chuyên nghiệp, loạng choạng quay một vòng tại chỗ, mới an tâm tiến vào phân cảnh giả chết đến cùng.
Đối mặt với địch nhân há hốc mồm, Cố Quân lãnh khốc vô tình ra lệnh một tiếng: “Đám không bằng heo chó này thất tín bội nghĩa thành nghiện, dám mượn danh đổi con tin, dùng ám tiễn bắn lén quân ta, bắt lấy chúng!”
Khinh kỵ đứng phía trước phút chốc tản ra, mấy chục trọng giáp vượt đám đông bước ra, Cố Quân chưa dứt lời thì trọng pháo đã nổ.
Cố Quân thời thiếu niên bình phản loạn Tây Vực còn là chim non mỏ trắng, chưa vô sỉ như vậy, sau đó con đường tơ lụa khai thông, song phương quan hệ hữu hảo, An Định hầu vẫn giữ phong độ đại quốc, ước thúc thuộc hạ, với bên ngoài luôn là nhất phái phong độ nho tướng “nhân nghĩa lễ trí tín”.
Ai biết y có thể giáp mặt chỉ hươu bảo ngựa, đổi trắng thay đen, nói dối không chớp mắt!
Liên quân Tây Vực nói rõ đến trao đổi tù binh và tù binh vạn quốc cùng ngây ra, còn chưa kịp phẫn nộ phản kháng, huyền ưng mai phục liền từ trên trời giáng xuống, cắt đứt đường lui, từ trên không bắn xuống một tên, làm đạn tín hiệu phóng lên giữa chừng tắt ngóm, thoáng cái đã dọn sạch họ.
Cố Quân lúc này mới quay đầu lại nói với Thẩm Dịch: “Ta mượn tù binh làm mồi câu cá, cũng không thể tính là ‘tự tiện xử trí’ chứ?”
Thẩm Dịch: “…”
Phần lớn tù binh Trung Nguyên bị liên quân Tây Vực bắt là thương nhân ngàn dặm xa xôi đến kiếm ăn, lúc trước một ý nghĩ sai mà hỏng hết, không rút đi cùng Đỗ tài thần, thế nên rơi vào cảnh ngộ này.
Trong số này có kẻ tự buôn bán nhỏ, cũng có kẻ đi theo thương đội kiếm ăn, nam nữ già trẻ cộng lại, tổng cộng còn hơn ba mươi người – số khác đều đã chết trong tay người Tây Vực.
Đêm cùng ngày, những người Trung Nguyên bị làm nhục đủ đường, làm trâu làm ngựa này dưới sự hộ tống của Huyền Thiết doanh rốt cuộc dìu nhau về quốc cảnh. Cách quan khẩu con đường tơ lụa còn hơn mười trượng, chưa kịp đi qua, cũng không biết là ai quỳ xuống trước tiên, đập đầu xuống đất, gào khóc không thôi, lối vào con đường tơ lụa vang tiếng than khóc, nhạn lẻ qua lại không đành lòng nghe.
Cố Quân khoát tay, lệnh cho tướng sĩ hộ tống dừng lại không được thúc giục, im lặng ở bên chờ đợi.
Trong những tù binh này, chỉ có một người không khóc. Nam nhân nọ trạc ngoài ba mươi, dáng vẻ hào hoa phong nhã, trông như một người đọc sách, dẫn một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, đi thẳng tới trước mặt Cố Quân, cũng không vượt giới hạn, cách một toán thân binh, đứng lại đằng xa.
Một thân binh rỉ tai Cố Quân: “Đại soái, trên đường tôi nghe người ta nói, hình như chính là thư sinh này tụ các nạn dân bị Tây Vực bắt, bảo toàn nhiều người, còn bày kế tiết lộ hành tung của cẩu tặc Tây Vực, để vương tử Lâu Lan có cơ hội đánh lén.”
Cố Quân thoạt đầu sửng sốt, không đợi y nghĩ kỹ, đã thấy thư sinh nọ dẫn thiếu niên bên cạnh quỳ xuống.
Cố Quân với bên ngoài tuy vừa giở trò lưu manh xong, với những người này lại không dám có một chút khinh mạn, vội nói: “Tiên sinh không cần như vậy, mời mau đứng dậy, phải xưng hô thế nào đây?”
Thư sinh nọ cự tuyệt y đỡ dậy, trầm giọng nói: “Đại soái, thảo dân họ Bạch tên Sơ, là một thư sinh nghèo thi mãi không đỗ, chẳng có tiền đồ gì, do phụ mẫu chết sớm, gia cảnh bần hàn, liền tuyệt tâm khoa cử, năm ngoái dẫn ấu đệ đến con đường tơ lụa viết viết tính tính cho người ta để kiếm ăn, nào ngờ gặp đại nạn. Bạch mỗ tuy bất tài, cũng là môn hạ thánh nhân, biết đạo lý ‘bất nhục tiên, bất nhục thân, bất nhục lý sắc từ lệnh nãi sĩ chi tiết(1)’, song tình thế bức bách, rơi vào tay địch, để bảo toàn tính mạng, bị đám cẩu tặc đó tùy ý vũ nhục, thi dùng cung hình…”
Cố Quân lấy làm kinh hãi, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, đích thân vượt đám đông bước tới trước mặt hai huynh đệ nọ, trầm giọng nói: “Là chúng ta đến muộn.”
Bạch Sơ nói: “Kéo dài hơi tàn đến bây giờ, chẳng qua là muốn chính mắt nhìn thấy vương sư thu hồi đất đai bị mất.”
Cố Quân nghiêm nghị chắp tay: “Tiên sinh công lao hiển hách, ta nhất định sẽ báo lên triều đình.”
Bạch Sơ khẽ cười cười: “Thân tàn sao dám kể công, chỉ là thảo dân có một yêu cầu quá đáng.”
Cố Quân: “Mời nói.”
Bạch Sơ nói: “Ta có một ấu đệ tên Chính, tuổi vừa mười sáu, chưa kịp đội mũ thành nhân, may mà trời sinh còn có sức lực, lục nghệ của quân tử tuy phần nhiều không giỏi, nhưng thuật kỵ xạ còn tàm tạm. Thảo dân biết Huyền Thiết doanh là lợi khí quốc gia, các tướng sĩ mỗi người đều là tinh nhuệ, với tư chất của nó vốn không xứng, chỉ cầu có thể cho nó làm một tiểu tư sai vặt hầu hạ, đi theo Đại soái làm tùy tùng dạy dỗ vài năm, ngày sau cao đường ở trên trời có linh, để nó thành một nam tử hán đội trời đạp đất.”
Cố Quân thoáng nhìn thiếu niên nọ, thấy gã hổ đầu hổ não, cũng không nói leo, còn đỏ hoe mắt lau lệ, liền than thầm một tiếng: “Mời tiên sinh mau mau đứng lên, đây đều là việc nhỏ…”
Bạch Sơ ấn đầu thiếu niên kia tiến lên vài bước, bắt gã quỳ trước mặt Cố Quân: “Mau dập đầu với Đại soái.”
Bạch Chính đại khái là một đứa trẻ rất thành thật, bảo dập đầu liền ra sức dập đầu, không hề giả dối chút nào, gạch dưới chân bị gã đập rung lên, Cố Quân bất đắc dĩ, đành phải khom lưng nâng dậy, song y vừa đυ.ng tới hai vai thiếu niên kia liền ngẩn ra, chỉ cảm thấy hai vai đứa trẻ không ngừng run rẩy, không như kích động, trái lại như là… sợ hãi.
Mấy ý nghĩ đột nhiên lướt qua trong lòng Cố Quân-
Liên quân Tây Vực ở chỗ con đường tơ lụa do hành tung tiết lộ mà bị tập kích, tổn thất nặng nề, sao không tức giận?
Vậy đứng mũi chịu sào, họ sẽ khai đao với những tù binh Trung Nguyên hiềm nghi rất nặng này, người khác tạm bỏ qua một bên trước, nhưng đầu lĩnh vô luận có liên quan đến việc này hay không, tuyệt đối không thể thiếu bị liên lụy, địch nhân còn khuya mới quan tâm trong đây phải chăng có oan tình, căn bản cũng không cần chứng cứ, chỉ cần một chút hoài nghi là sẽ không giữ lại tính mạng hắn.
Lần này trao đổi tù binh, thả một số người già yếu thì thôi, sao lại thả cả Bạch Sơ này?
Ban nãy y đã mơ hồ cảm thấy bất thường, nhưng thấy cảnh Bạch Sơ và mười mấy người khóc sướt mướt nói ra một phen như vậy, trong lòng y nhất thời vừa kích động vừa hổ thẹn, thành thử không nghĩ sâu!
Cố Quân vừa cảnh giác, liền lập tức lui về sau, đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng rống to, “Bạch Sơ” kia cả người căng lên, khuôn mặt gầy gò tròn lên, da nứt nẻ từng tấc – trên mặt hắn lại rớt xuống một tấm mặt nạ da người nứt toác.
“Đại soái!”
Một Huyền Thiết trọng giáp không chút do dự lao tới, ôm lấy Cố Quân, quay người dùng ba tầng thép tấm sau lưng làm khiên bảo vệ y-
“Uỳnh” một tiếng, “Bạch Sơ” kia nổ tung, sóng nhiệt khổng lồ cuốn sạch tứ phương, thiếu niên phủ phục dưới đất đương trường đầu mình hai ngả, trong tai Cố Quân “Ong” một tiếng, một cơn đau đớn dữ dội kéo tới, lưng đập mạnh xuống đất, trước mắt tối sầm.
—- Không làm nhục tổ tiên, bản thân, không làm nhục thể diện, ứng xử, ấy là khí tiết của kẻ sĩ. Nguyên gốc: Thái thượng bất nhục tiên, kỳ thứ bất nhục thân, kỳ thứ bất nhục lý sắc, kỳ thứ bất nhục từ lệnh. Xuất xứ: Văn tuyển – Tư Mã Thiên.