Sát Phá Lang

Quyển 1 - Chương 22: Khởi diên

Trường Canh đỏ từ da đầu đến gót chân, chín đến ngoài giòn trong mềm, thất khiếu tỏa hương, tức giận đến mức kêu cũng không nổi.

Tào Nương Tử lại hết sức hâm mộ đãi ngộ kiểu xà nhà này, chảy nước miếng háo sắc nhìn bóng lưng Cố đại soái, cắn tai Cát Bàn Tiểu nói: “Sinh thời nếu có thể để Hầu gia khiêng một lần, ta thật sự chết cũng đáng!”

Cát Bàn Tiểu hết sức có nghĩa khí, nghe vậy lập tức quẹt nước mũi, khỏe khoắn trung bình tấn, dồn khí xuống đan điền, ưỡn ngực hóp bụng nín thở, giống như sắp đi khiêng bao tải mà vỗ vỗ vai mình, thấy chết không sờn nói: “Lên đây!”

Tào Nương Tử nhìn gã giây lát, nhổ toẹt một phát, phẫn nộ chạy chậm ra khỏi cánh cửa chữ bát.

Đêm Trừ tịch, kim ngô không cấm.

Ra bên ngoài rồi, Cố Quân nhìn chung còn nhớ chừa chút thể diện cho đứa con nuôi, thả y xuống.

Trường Canh mặt trầm như nước, sải bước đi đằng trước, lưng thẳng như cột cờ, áo choàng phất phới phía sau, đã có dáng dấp của vóc người cao to, khí vũ hiên ngang tương lai.

Cố Quân quẹt mũi, đuổi theo dày mặt cười nói: “Giận rồi à?”

Trường Canh hất tay y khỏi vai mình, lạnh lùng nói: “Không dám.”

Cố Quân: “Suốt ngày ru rú trong nhà, ngươi không chán à? Trẻ con…”

Trường Canh âm trầm nhìn y một cái, Cố Quân hiếm được một lần có mắt, vội sửa lại: “Người trẻ tuổi – người trẻ tuổi phải hoạt bát, ngươi mới sống mấy năm, mà đã nhìn chán hồng trần rồi à?”

Trường Canh không có gì để nói với loại nghĩa phụ hoạt bát này, đanh mặt chẳng rằng chẳng nói, một lần nữa muốn hất tay Cố Quân đang kéo y, ai ngờ vừa vặn đυ.ng phải đầu ngón tay Cố Quân, liền giật mình vì cảm giác lạnh buốt.

Trường Canh chau mày, nắm ngược tay Cố Quân, thấy bàn tay ấy lạnh đến tái xanh, như tử thi mới đào từ dưới đất lên. Trong bụng người lại chẳng đốt lử lưu kim, mùa đông khắc nghiệt mặc áo đơn chạy khắp nơi, có thể không lạnh sao?

Đúng thật là ăn no rửng mỡ!

Trường Canh đau lòng, đau đến mức tâm hỏa cũng bùng lên theo, y vừa giận dỗi, vừa nhanh nhẹn cởϊ áσ choàng, không thèm giải thích khoác cho Cố Quân, Cố Quân bị y kéo không thể không cúi đầu, nhưng không né tránh, dung túng mặc y cột dây cho mình, cười tủm tỉm hưởng thụ một lần hiếu kính đầy tức giận, nghĩ thầm: “Có con trai tốt thật, chờ Tiểu Trường Canh trưởng thành, ta cũng tự mình tìm người đẻ một đứa đi, nếu có thể đẻ con gái thì càng tốt.”

Kinh thành đêm Trừ tịch, bắt đầu từ giờ Dậu canh ba, mỗi một khắc lại có một tiếng kèn dài, nhắc nhở mọi người bước chân năm mới đã đến gần.

Khắp thành chiêng trống pháo dây vang trời, giấy đỏ bay khắp nơi, như lũ bướm sặc sỡ, bờ sông, trên lầu, giữa đại lộ… đâu đâu cũng toàn người hai chân, Trường Canh nhìn qua liền thấy da đầu ngứa ngáy – thật sự như là toàn thiên hạ đều chen chúc trong tứ cửu thành, so với sự náo nhiệt này, chợ ở Nhạn Hồi thành mỗi năm chen người rơi xuống sông quả thực có thể nói là hoang vắng tịch mịch.

(Tứ cửu thành là gọi chung bốn cổng hoàng thành gồm Thiên An môn, Địa An môn, Đông An môn, Tây An môn, và chín cổng nội thành gồm Chính Dương môn, Sùng Văn môn, Tuyên Vũ môn, Triêu Dương môn, Phụ Thành môn, Đông Trực môn, Tây Trực môn, An Định môn, Đức Thắng môn.)

Vô luận là Cố Quân bắt buộc y ra ngoài, hay Cát Bàn Tiểu và Tào Nương Tử hưng trí bừng bừng, giờ này khắc này trong mắt Trường Canh đều bất chấp lý lẽ như vậy. Y một mặt cầm bàn tay lạnh ngắt của Cố Quân, cố hết sức muốn ủ ấm một chút, một mặt còn phải lưu ý hai đứa trẻ nhà quê hết nhìn đông tới nhìn tây đừng đi lạc, cho dù chung quanh có mấy thị vệ Huyền Thiết doanh xuất quỷ nhập thần, vẫn bận bịu đến sứt đầu mẻ trán.

Có thể là có người trời sinh mệnh chuyên nhọc lòng.

Lúc này, không trung truyền xuống một âm dài vừa như ưng vừa tựa hạc, đám đông reo hò ầm ĩ.

“Hồng đầu diên!”

“Mau xem kìa, cỗ hồng đầu diên thứ nhất của năm nay bay lên rồi!”

Kinh kì trọng địa, dưới chân thiên tử, bình thường cấm không, trên cửu môn lắp vô số bạch hồng tiễn, dù là huyền ưng, nếu cả gan tiếp cận kinh thành từ trên trời, cũng chỉ có một kết cục là bị bắn rơi.

Chỉ có ngày Trừ tịch là ngoại lệ.

Trên đại lộ rộng rãi thông thẳng từ hoàng thành ra ngoài thành, đứng sừng sững cột mốc của cả Trung Nguyên – “Khởi Diên lâu”.

Nghe nói những người Tây Dương từng ngồi thuyền lớn vượt trùng dương đó khi vừa đến Trung Nguyên, hai danh thắng duy nhị họ biết, một là hoàng cung, một là Khởi Diên lâu.

Khởi Diên lâu không hề là một tòa lâu, nó là do tiên đế xây dựng bằng quân phí cắt giảm vào năm Nguyên Hòa thứ hai mươi mốt, để nghênh đón khách đến từ bát phương, khí phái vô cùng, chia làm hai khu nam bắc, Bắc khu có một loạt tháp cao mái vòm, gọi là “Vân Mộng đại quán”, Nam khu thì là một đài cao, có người ở sau lưng chế nhạo nói đây là “Trích Tinh đài”, đương nhiên, không ai dám gọi như vậy ngay trước mặt, dân gian bình thường gọi nó là “Đình Diên đài”.

Nam bắc trông nhau, lấy ý trời tròn đất vuông, cùng hoàng cung xa xa nhìn nhau.

Trừ tịch hàng năm, Đình Diên đài đều biến thành trung tâm của cả kinh thành, danh kỹ danh giác từ nam chí bắc không ai không chen nhau muốn lên hiến một khúc hát, dưới đài người vây xem đông nghìn nghịt, trên đài ngắm cảnh của Vân Mộng đại quán cũng không thiếu đạt quan quý nhân.

Mà giờ Dậu canh ba vừa qua, quanh Đình Diên đài sẽ bay lên hai mươi “hồng đầu diên”.

Hồng đầu diên và cự diên biên cảnh có nguyên lý hoạt động tương tự, chẳng qua cự diên khiến vô số người man nghe tiếng đã sợ vỡ mật, hồng đầu diên thì hoàn toàn dùng trong vui chơi giải trí. Nó là một kiểu thuyền, hai đầu có khắc cá chép gấm đỏ rực, dựa vào chín chín tám mươi mốt hỏa sí để bay lên trời, thân thuyền dùng một loại dây thừng đặc biệt trong suốt như tơ nhện buộc lên Đình Diên đài.

Hỏa sí vừa đốt, hơn hai mươi cỗ hồng đầu diên đỏ rực như cá chép liền vững vàng treo giữa trời, hơi hơi lắc lư trông rất đẹp, đế đô châm rượu vào bầu trời đêm như nước.

Bên trên tầm nhìn cực tốt, có một gian nhã và một vòng lộ đài, muốn rượu hay thịt đều có thể chuyển lên theo đám dây thừng như mạng nhện, người ở trên đó, có thể nhìn thấy vạn gia đăng hỏa, cung cấm tường đỏ.

Cố Quân quen thuộc dẫn ba thiếu niên choai choai lên từ thập cấp trên con đường nhỏ cạnh Đình Diên đài, vệ binh trực đêm nhận ra y, lấy làm kinh hãi, đang định cúi đầu hành lễ, liền bị Cố Quân thoải mái xua tay ngăn: “Ta dẫn bọn trẻ lên chơi thôi, đừng đa lễ – có thấy Thẩm tướng quân không?”

Một kẻ hầu từ xa chạy tới: “Hầu gia, mời đi bên này, Thẩm tướng quân đang chờ ngài trên hồng đầu diên ạ.”

Cố Quân ngoài mặt bình tĩnh gật đầu, trong lòng lại không khỏi hơi thán phục – kỳ thực y chỉ dẫn bọn Trường Canh đến góp vui, hoàn toàn không liệu được Thẩm Dịch lại tài ba đến thế, thật sự đặt được một con thuyền luôn.

Cát Bàn Tiểu nhìn chằm chằm hồng đầu diên, theo sát Cố Quân mà hỏi: “Hầu gia, chúng ta sắp lên trời à?”

Cố Quân: “Không gấp, vài chục năm nữa hẵng lên, hôm nay chúng ta lên giẫm một điểm trước thôi.”

Trường Canh nghe lời cát tường đầy sáng tạo của hai tên này trong đêm Giao thừa, thật chỉ muốn rọ cả hai cái miệng lại.

Trong gian nhã trên hồng đầu diên ấm áp như mùa xuân, Cố Quân vào phòng liền cởϊ áσ choàng vắt lên lưng ghế.

Thẩm Dịch đã kêu sẵn một bàn rượu thịt, trong gian nhã còn có mấy thiếu niên thiếu nữ mỹ mạo đứng hầu, có kẻ to gan còn không ngừng nhìn trộm Cố hầu gia.

Cố Quân đảo mắt nhìn lướt qua, thoạt tiên sửng sốt – Thẩm Dịch là một học cứu chưa già đã yếu, xem tranh Tây cũng sợ bẩn mắt, hai mươi năm như một ngày giả vờ đứng đắn, sao lại đi giữ một đám thịt non như vậy?

(Học cứu có ba nghĩa, một là tên của chế độ khoa cử dưới thời Đường, hai là chỉ người đọc sách nói chung và hủ nho nói riêng, ba là từ cũ chỉ lão sư trong tư thục)

Lập tức ném tới một ánh mắt hỏi dò, Thẩm Dịch kề tai y thấp giọng nói: “Đây là Ngụy vương sau khi nghe chuyện khăng khăng muốn nhường cho ngươi.”

Cố Quân nghe thế nhất thời không nói gì, trên mặt hỉ nộ khó phân.

Kẻ hầu rất có nhãn lực, lập tức tiến lên hỏi: “Hầu gia, đốt lửa chứ?”

Cố Quân dừng một chút, đoạn gật đầu: “Đốt đi – đúng rồi, kêu các huynh đệ thủ trên lộ đài vào ăn cơm tất niên, hôm nay không có người ngoài, không cần câu nệ hư lễ.”

Kẻ hầu được lệnh, lập tức cung kính lui khỏi hồng đầu diên, nhảy xuống sàn lộ đài, gọi một tiếng thật dài.

Mấy tướng sĩ Huyền Thiết doanh nghe gọi tiến vào, huấn luyện nghiêm chỉnh mà nhất tề hành lễ: “Đại soái!”

Nhất thời, lãnh ý của huyền thiết trong khoảnh khắc xâm nhập thập trượng nhuyễn hồng trần, sự ám muội kỳ lạ trong gian nhã tức thì bị xua tan sạch.

Cố Quân liếc nhìn đám người hầu thức thời lui ra ngoài, trong đó một cô nàng đặc biệt vui tai vui mắt trước khi đi còn ẩn tình nhìn lén y một cái, Cố Quân liền nở nụ cười đáp lại, đồng thời tiếc nuối nghĩ bụng, y dắt theo ba đứa trẻ choai choai, trò giải trí đêm khuya sợ rằng cũng chỉ có thể dừng lại ở mắt đi mày lại thôi.

Thẩm Dịch ra vẻ đạo mạo ho một tiếng, Cố Quân điềm nhiên thu tầm mắt về, làm bộ làm tịch than phiền: “Ngụy vương cũng lớn đầu rồi, nhưng thật không ra sao.”

Thẩm Dịch ngoài cười trong không cười: “Ha ha.”

May mà ba thiếu niên kia bị hỏa sí sáng lên thành dải xung quanh hồng đầu diên thu hút, tất cả đều nhoài lên cửa sổ trông ra ngoài, không chú ý tới mấy người lớn âm thầm làm trò xấu xa trong phòng.

Tiếng hỏa sí nổ đùng đùng vang lên, một luồng gió ấm áp thốc vào, thổi song linh véo von reo, Trường Canh chỉ cảm thấy hụt chân, không tự chủ được vịn cửa sổ gỗ, Tào Nương Tử ở bên cạnh kêu la, hồng đầu diên rung nhè nhẹ bay lên trời.

Đúng lúc này, giờ Tuất đến, một đóa pháo hoa thình lình phóng lên từ Đình Diên đài, nổ rực giữa hai mươi chiếc hồng đầu diên, nhuộm màu vỏ quýt lên mớ tơ nhện nối nhau.

Đình Diên đài từ từ bay lên, các bánh răng bằng sắt bên dưới khớp vào nhau, một vũ nương hồng y ôm tỳ bà bắt đầu khoe giọng.

Trên trời dưới đất, phồn hoa nhất cũng chỉ đến thế mà thôi.

Thẩm Dịch mở một bình rượu bồ đào, rót cho Cố Quân một chén: “Đây là năm đầu họ tiến cống sau khi bình định phản loạn Tây Vực, bồ đào mỹ tửu chén dạ quang, rượu ngon nên phối anh hùng, nếm thử đi.”

Cố Quân nhìn chằm chằm cái chén dạ quang kia chốc lát, thần sắc không khỏi nhạt đi. Y nhận chén hớp một ngụm rồi lại bỏ xuống – không phải rượu không ngon, chỉ là luôn cảm thấy có chút nhạt nhẽo.

Cố Quân: “Thôi, uống không quen thứ này, đổi rượu Hoa Điêu đi, xem ra ta chẳng phải anh hùng mà là cẩu hùng – ôi, chư vị ngồi cả đi, mặc kệ ba đứa đó, chúng ăn ở nhà rồi, cứ để chúng chơi đi.”

Đang nói chuyện thì y bắt đầu cảm thấy tầm nhìn hơi mơ hồ, liền cúi đầu đưa tay bóp mũi, biết liều thuốc mấy hôm trước uống e là sắp hết tác dụng rồi.

Thời gian dược hiệu mất đi là khoảng non nửa canh giờ, bình thường y sẽ mù trước điếc sau.

Thẩm Dịch vừa thấy động tác nhỏ của y liền biết chuyện gì xảy ra: “Hầu gia?”

“Không sao,” Cố Quân lắc đầu, đổi rượu, nâng chén nói với cả bàn tiệc, “Chư vị đều là dũng sĩ ngàn dặm mới tìm được một của Đại Lương ta, đi theo ta, nhưng vừa không có vinh hoa phú quý, cũng chẳng có quyền thế lợi ích, biên cương bần hàn, ngay cả lương bổng cũng ba cọc ba đồng, đều chịu ủy khuất rồi, ta kính các huynh đệ một chén trước.”

Cố Quân nói xong một ngụm uống cạn, lập tức không phân bua gì, lại rót đầy một chén nữa cho mình: “Chén thứ hai kính các huynh đệ ở lại Tây Vực, năm đó ta không biết trời cao đất dày dẫn họ đi, lại không thể đưa họ về…”

Thẩm Dịch: “Đại soái, tết nhất mà, đừng nói nữa.”

Cố Quân thoáng nở nụ cười, thực sự liền ngậm miệng, nâng chén dốc cạn, lại rót đầy lần nữa.

“Chén thứ ba,” Cố Quân khẽ nói, “Kính hoàng thiên hậu thổ, mong chư thiên thần ma thiện đãi linh hồn đồng đội ta.”

Trường Canh đứng cạnh cửa sổ, không biết từ khi nào thịnh cảnh bên ngoài đã không thể hấp dẫn y nữa, y nghiêng người nhìn Cố Quân đăm đăm không chớp mắt.

Y chưa bao giờ thấy Cố Quân cô đơn nâng chén, một hơi uống cạn, nghĩa phụ như vậy với y mà nói cơ hồ là xa lạ.

Tính ra thì Cố Quân chưa từng nổi giận trước mặt y, cũng rất ít để lộ sự mệt mỏi hay không vui, giống như luôn trêu ghẹo y, vừa dễ thân vừa dễ ghét – tựa hồ trừ mặt này ra, rất nhiều thần sắc khác đều không tiện để lộ cho y thấy.

Bởi vì y chỉ là một đứa trẻ sức vóc chưa đủ.

Trường Canh đột nhiên khao khát muốn trở nên mạnh mẽ ngay lập tức.

Lúc này, Cát Bàn Tiểu chợt quay đầu hô: “Hầu gia! Thẩm tướng quân, bọn mũi lõ dẫn một đống dã thú tới nhảy múa kìa! Mau đến xem đi!”