Tầm mắt thiếu niên và hung thủ như ngõ hẹp đυ.ng đầu, ấu lang kia nanh vuốt còn chưa kịp mài bén, nhưng sự hung ác như là sinh ra đã có rồi.
Đây có khả năng là tính tình trời sinh. Khi nằm trong hoàn cảnh trí mạng, có hai loại người sẽ gắng sức phản kháng, một loại trải qua suy sâu tính kỹ, hoặc là xuất phát từ đạo nghĩa, chức trách, khí tiết, hoặc là sau khi cân nhắc thiệt hơn, bất đắc dĩ mới phải làm vậy, nội tâm y không phải không biết sợ hãi, chỉ là lương tâm hay lý trí có thể chiến thắng nỗi sợ hãi này, đây là đại dũng khí chân chính.
Còn một loại người khác, trong lòng chẳng nghĩ gì cả, hết thảy đều xuất phát từ bản năng, phẫn nộ theo bản năng, chiến ý tràn trề theo bản năng, dẫu trong lòng mơ hồ hiểu được sự phản kháng của mình sẽ dẫn đến kết quả đáng sợ hơn, cũng chẳng cách nào khắc chế khát khao cắn một miếng thịt trên người địch nhân.
Giờ khắc này, Trường Canh chắc chắn thuộc về loại sau, có lẽ bản thân hai chữ “đáng sợ” đã đủ chọc giận y rồi.
Hồi tưởng những năm đó, đâu chỉ mình Tú Nương luôn mâu thuẫn, Trường Canh kỳ thực cũng vậy. Tú Nương rốt cuộc không gϊếŧ y, có khả năng là vì một nửa huyết mạch thuộc về tỷ tỷ mình trên người y, mà Trường Canh rốt cuộc không gϊếŧ bà ta, có khả năng là vì trong sự hành hạ lâu dài, bà ta xét cho cùng vẫn có ơn dưỡng dục.
Tay mặt thẹo tựa như bị ánh mắt y đâm bị thương, tức tối giơ cao nắm đấm to bằng cái đấu, tính đương trường nện cho Trường Canh phải “máu chảy đầu rơi”.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền vào tiếng gầm giận dữ, một người man canh cửa bay ngang ra, đâm sập nửa căn phòng.
Khuê phòng tối om chợt sáng bừng lên, ánh nắng chói mắt ùa vào, Trường Canh nheo mắt, không nhìn thấy hàn quang, mà nghe tiếng rú thảm thiết trước.
Cả cánh tay sắt của kẻ người man mặt thẹo đang bóp Trường Canh bị chém gãy không lưu tình chút nào, Trường Canh hụt chân, không tự chủ được nghiêng sang một bên, ngay sau đó, lại bị một cánh tay trọng giáp khác dịu dàng bế lên.
Trong sân nhà Thẩm tiên sinh luôn có mấy bộ cương giáp tháo vứt ngổn ngang, chỉ là trọng giáp rất đắt, nên bình thường không cho Trường Tý sư dân gian bảo dưỡng –
cả cá nhân liên quan như Từ bách hộ cũng không được.
Chỉ có lần nọ, một trọng giáp triệt để đi đời nhà ma, chuẩn bị phải đem đến dốc núi Tướng Quân xử lý, bị Thẩm tiên sinh cậy quen biết mà lén xin về, rồi y hào hứng tháo cương giáp cũ rích từ đời tổ tông kia ra từng chút một, giảng một lần từ trong ra ngoài cho Trường Canh.
Trường Canh còn nhớ y từng nói, khi người ta mặc trọng giáp, tựa như có thêm sức của vạn quân vậy, đè chết mấy thớt chiến mã, đẩy ngã mấy bức tường vây, là không thể dễ dàng hơn, chỉ cần hơi nhập môn, thì trẻ con cũng làm được.
(1 quân bằng 30 cân)
Nhưng khó nhất không phải là lực có thể vác đỉnh.
Võ sĩ cương giáp mạnh nhất, là những người mặc trọng giáp mà vẫn có thể xâu sợi chỉ mảnh nhất qua lỗ kim.
Cương giáp của người mới tới bất đồng với của võ sĩ man tộc, thoạt nhìn tựa hồ nhỏ hơn một chút, bên ngoài mũ giáp cũng không có tầng ngân quang sáng loáng như tuyết kia, trông đen sì, chẳng hút mắt chút nào. Y vỗ nhẹ lưng Trường Canh, đặt thiếu niên trên vai trọng giáp, thấp giọng nói: “Đừng sợ.”
Thanh âm từ sau mặt nạ bảo hộ truyền đến nghe hơi khang khác, nhưng Trường Canh nhạy bén quay đầu lại, hơi suy tư nhìn đăm đăm cái mặt nạ sắt che kín bưng kia.
Cho đến lúc này, mấy người man ở cửa cuối cùng đã kịp phản ứng, xông vào như ong vỡ tổ, lấy mặt thẹo làm trung tâm, tản ra một vòng, bao vây người vận hắc giáp kia và Trường Canh.
Người vận hắc giáp một tay che hờ Trường Canh trên vai, tay kia cầm “trường côn” trơn, hơi nước phụt ra từ phần đuôi thiết côn không lấy gì làm đẹp này.
Một kích ban nãy y chém xuống tay mặt thẹo thật sự quá nhanh, Trường Canh không thấy rõ – Chẳng lẽ vũ khí của y chính là cây thiết côn quèn này sao?
Mặt thẹo mướt mồ hôi lạnh, sắc mặt xanh xám, đề phòng lui lại hai bước, thấp giọng nói: “Huyền giáp, cát phong nhận… Ngươi là người của đám quỷ quạ đen kia.”
Trường Canh mới đầu chưa kịp phản ứng, giây lát sau, sống lưng y chợt cứng đờ – quỷ quạ đen!
Đúng rồi, mười bốn năm trước Bắc phạt, Huyền Thiết doanh đánh thẳng một mạch vào đại thảo nguyên Bắc man, như một cơn lốc xoáy màu đen, người man vừa sợ hãi vừa căm hận họ, liền gọi họ là “quỷ quạ đen”.
Người vận hắc giáp không để ý, chỉ lạnh nhạt dặn Trường Canh: “Bám cho chắc.”
Mặt thẹo quát to một tiếng, bốn võ sĩ man tộc được huấn luyện nghiêm chỉnh phóng lên theo hắn. Đao thương tứ phía chém tới, người vận hắc giáp kia dưới chân lóe lên màu tím bầm, linh hoạt chui qua khe hở của đao kiếm, nhảy lên nóc nhà đổ nát của Từ gia, chân vừa đáp xuống, vai trái vác Trường Canh hầu như không động đậy, nửa bên phải lại xoay tròn lao ra bằng tốc độ hoa cả mắt, “thiết côn” trong tay khoảnh khắc hóa thành một luồng hư ảnh.
Trường Canh trợn tròn mắt, chỉ thấy một đầu “côn” trong tay người vận hắc giáp lại xuất hiện một vòng lưỡi đao như ảo giác, tựa gió xoáy chém xuống đầu, binh giáp man tộc đuổi theo không kịp trốn tránh trúng một nhát đao ngay ngực, hộp vàng ở ngực khoảnh khắc nổ tung, tử lưu kim bên trong bùng lên ánh lửa đáng sợ, tức khắc nổ tung xác vật khổng lồ nọ.
Máu nóng nổi bắn lên mặt Trường Canh, y khống chế mình hết cỡ, miễn cưỡng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, tay lại nắm chặt một góc vai hắc giáp.
Đây là… Huyền Thiết doanh có thể lấy một địch trăm, không gì phá nổi trong truyền thuyết.
Mấy người man nhìn ra thực lực song phương cách xa, không còn dám một mình nghênh chiến, đưa mắt ra hiệu cho nhau, đồng thời tứ tán chạy khỏi phòng Tú Nương, từ mấy hướng nhảy lên nóc nhà, một kẻ lao đến chân hắc giáp, chém xuống khớp chân, một kẻ vung kiếm chém đỉnh đầu y, chặn đường thoát thân, còn có một kẻ đâm hậu tâm, chỉ thẳng vào hộp vàng.
Mặt thẹo cụt một tay lui hơn chục bước, giơ một tay còn lại, một đầu cánh tay sắt mở ra, một mũi tên hiểm ác rục rịch muốn phóng tới, nhắm ngay Trường Canh trên đầu vai hắc giáp.
Những người man này đi săn với nhau từ nhỏ, thế nên bao vây chặn gϊếŧ phối hợp không chê vào đâu được.
Sát ý ngập trời bốc hơi trong bạch khí phất phơ, làm người ta dựng thẳng mỗi một sợi tóc gáy.
Trường Canh rốt cuộc nhìn rõ cây “côn” trong tay người vận hắc giáp, khi nó bị múa với tốc độ cao, ba bốn lưỡi đao huyền thiết dài một thước từ một đầu trường côn bắn ra theo hơi nước, khi triệt lực, lưỡi đao sắc bén sẽ nhanh chóng chui vào nấp ở đầu kia, một động một thu, lưỡi đao xoay một vòng, như cái máy xay thịt đáng sợ.
Lúc này, dưới chân Trường Canh đột nhiên trống không, bị người vận hắc giáp đẩy từ đầu vai vào khuỷu tay, toàn thân dán lên ngực trọng giáp, bất ngờ cong người ra sau theo nó.
Trường Canh giật nảy mình – Tạm thời không bàn tới trọng lượng của y, chỉ riêng trọng giáp kia, nhất định đã lên đến mấy trăm cân, sau khi cong lại, toàn bộ sức nặng đều đè trên lưng người vận hắc giáp nọ, thắt lưng y không bị cương giáp đè gãy luôn sao?
Người vận hắc giáp nghiêng hông, nhanh nhẹn xoay một vòng trên không, ôm Trường Canh từ trên nóc nhà nhảy xuống, vừa vặn sượt qua mũi tên mà tay sẹo mặt bắn tới.
Ánh sáng trên cát phong nhận ngưng tụ thành một đường, động tác mau lẹ, gϊếŧ thêm một người, chém hai chân một người, sau đó trong tấm nẹp chân của hắc giáp phun ra hơi nước, đẩy trọng giáp về phía trước, chớp mắt y đã ở ngoài mười trượng.
Y giải quyết mấy binh giáp man tộc dễ dàng như trở bàn tay, chỉ là vướng Trường Canh mới không dây dưa với họ.
“Ta đưa ngươi ra khỏi thành trước.” Người vận hắc giáp vẫn nói không nhanh không chậm, “Nơi này quá loạn, chuyện của mẹ ngươi… ôi, hãy nén bi thương đi.”
Trường Canh dựa trên người y, trầm mặc một hồi mới nói: “Mẹ ta là uống thuốc độc tự sát, bà ta vẫn có liên lạc với bọn người man ở quan ngoại, nói không chừng chính là gian tế của man tộc.”
Người vận hắc giáp không lên tiếng, tựa hồ không hề ngạc nhiên lắm.
“Ngài cứu trúng con trai của gian tế man tộc, lỗ rồi,” Trường Canh dừng một chút, sau đó nói toạc ra thân phận đối phương, “Thẩm tiên sinh.”
Bên tai người vận hắc giáp bốc ra một làn khói trắng mỏng, mặt nạ huyền thiết đẩy lên, để lộ khuôn mặt như thư sinh văn nhược của Thẩm Dịch.
“Trên cự diên Bắc tuần có người làm phản,” Thẩm Dịch nói, “Ta vốn tưởng kẻ phản quốc chính là Từ huynh, nhưng hiện tại xem ra, Tú Nương tự sát chỉ sợ một phần là do có lỗi với trượng phu. Ta nghĩ Từ huynh có khả năng đã tuẫn quốc rồi, hơn nữa đến chết cũng không biết chuyện này. Ngươi cũng… nén bi thương đi.”
“Xem ra ngươi đã sớm biết…” Trường Canh thấp giọng nói, “Ngươi là ai?”
Thẩm Dịch: “Mạt tướng chính là bộ hạ của Huyền Thiết doanh, Cố đại soái đích hệ.”
(Chữ đích này là trong đích tôn, đích tử)
Bộ hạ của Huyền Thiết doanh, An Định hầu Cố Quân đích hệ.
Trường Canh nghiền ngẫm câu này trong lòng mấy lần, cảm giác hết sức vi diệu – Y vừa mới biết được mình không phải con ruột của mẹ, người mẹ cổng chính không ra cổng trong không vào là gian tế man tộc, hiện tại lại nghe thư sinh cổ hủ từ sáng đến tối tay cũng chẳng rửa sạch ở cách vách là tướng quân của Huyền Thiết doanh.
Vậy Thập Lục thì sao?
Trường Canh cười khổ nghĩ, cho dù bây giờ có người bảo nghĩa phụ y là Cố đại soái, thậm chí là chính Hoàng đế, y cũng chẳng còn sức lực mà giật mình.
“Tướng quân dưới trướng Cố soái vì sao ẩn cư ở vùng thâm sơn cùng cốc này? Vì sao phải cứu con trai nữ nhân man tộc là ta đây?” Hỏi xong hai vấn đề này, Trường Canh ý thức được là mình có thể sắp mất khống chế, lập tức muốn ngậm chặt miệng, tiếc thay vẫn không thể ngăn cản câu hỏi dư thừa cuối cùng chui ra khỏi kẽ răng, “Thẩm Thập Lục đâu?”
Trường Canh hỏi xong, trong lòng buồn không sao tả nổi. Đã đến nước này mà y vẫn lo cho Thẩm Thập Lục, biết rõ người nọ chẳng hiểu là đại nhân vật nào vi phục xuất tuần, vẫn lo lắng mắt người ấy không tốt, tai lại điếc, liệu có bị đao kiếm bên ngoài ngộ thương, liệu có tìm được chỗ trốn…
Y thậm chí cũng không nhịn được nghĩ: “Tại sao đến tìm ta lại là Thẩm tiên sinh? Sao Thập Lục không đến?”
Tiếng hò hét rung trời, thân hình cự diên trùm lên cả Nhạn Hồi tiểu trấn, bạch hồng tiễn qua lại như quỷ mị, xa xa không biết nhà ai cháy, thế lửa nhanh chóng lan ra. Thẩm Dịch thần sắc lạnh nhạt, làm như không thấy hết thảy, tựa chim bay cá lội tránh né tên lạc giữa cảnh hỗn loạn: “Điện hạ, xin hãy ngồi cho vững.”
Trường Canh đờ đẫn hỏi: “Ngươi gọi ta là gì?”
Thẩm Dịch điềm tĩnh nói: “Mười bốn năm trước, bệ hạ Nam tuần, hoàng quý phi bụng mang dạ chửa một mình ở lại hành cung, bị kẻ gian hại, may được trung bộc và tỷ muội cứu mới chạy thoát, không ngờ trên đường Nam hạ gặp bạo dân tạo phản, quý phi thể nhược, trong cảnh hỗn loạn liều chết sinh ra điện hạ, cuối cùng không thể gặp lại thiên nhan.”
“Muội muội ruột của quý phi bế điện hạ bỏ trốn, từ đó mất đi tin tức. Những năm qua Hoàng thượng phái vô số người âm thầm tìm kiếm, vẫn cho rằng điện hạ đã lâm nạn – tận đến ba năm trước mới có ít manh mối, liền phái chúng ta tới đón.” Thẩm Dịch ngắn gọn nói vài câu, “Mãi không thể tỏ rõ thân phận, xin điện hạ thứ tội…”
Trường Canh quả thực dở khóc dở cười, cảm thấy đầu óc Thẩm tiên sinh có thể đã bị đổ đầy dầu máy, thành thử bịa chuyện cũng chẳng tròn – Theo lời y nói thì Tú Nương chính là muội muội của quý phi? Chẳng lẽ quý phi cũng là người man?
Vả lại, Hoàng thượng phái người tìm con, chỉ phái có hai người thôi sao? Cho dù Hoàng thượng nghèo rớt mồng tơi, cả triều văn võ chỉ sai được hai người, vì sao hai người này hơn hai năm qua vẫn không tỏ rõ thân phận?
Tướng quân Huyền Thiết doanh thần kỳ ở ngay cách vách, chẳng lẽ không biết Tú Nương liên tục qua lại với người man? Vì sao không ngăn cản?
Trường Canh ngắt lời: “Ngươi nhận lầm người rồi.”
Thẩm Dịch: “Điện hạ…”
“Nhận lầm người rồi!” Trường Canh rất mệt mỏi, bỗng nhiên không muốn dây dưa với những kẻ chỉ biết nói dối này nữa, “Thả ta xuống, ta là tiểu tạp chủng mà nữ nhân man tộc kia không biết cẩu hợp với sơn phỉ nào sinh ra, đâu xứng để tướng quân Huyền Thiết doanh vượt hiểm nguy đến cứu? Đâu xứng nhận mấy đại nhân vật như các ngươi làm nghĩa phụ?”
Nghe câu cuối cùng Thẩm Dịch không khỏi thở dài, cảm giác tên Trường Canh này có bảy tám phần đều là nhằm vào Thẩm Thập Lục, mình hình như chỉ bị liên lụy, bị giận chó đánh mèo thôi.
Y khẽ cầm chân Trường Canh đang đạp loạn: “Mạt tướng thất lễ – Ngón út chân phải của điện hạ hơi cong hơn người khác, giống bệ hạ như đúc, chính là long tử chi tướng, không sai được.”
Trường Canh rụt phắt chân lại, trong lòng càng lạnh như băng.
Việc này y còn nhớ rõ mồn một, ngón chân này căn bản không phải trời sinh, mà là lúc nhỏ bị Tú Nương tự tay bẻ, bà ta không để ý y gào khóc, vặn gãy một ngón chân y, sau đó dùng cách bó chân cho nữ nhân khiến ngón chân y cong thành dị dạng.
Phượng tử long tôn chó má, cái này cũng có thể bịa đặt sao?