Sát Tương Tư

Chương 82

Tô Thác Đao sẽ đối xử tốt với Đường Ly.

Về phần tốt như thế nào, Tô Thác Đao không nói, hắn dự định làm.

Làm rất nhiều, bao gồm cả phương diện trên giường làm cho hai người đều được khoái lạc.

—–

Đường Chuyết lộ ra thần sắc mừng rỡ như điên, sợi dây treo cổ có vẻ

đã nới lỏng một chút, đủ khiến người cảm động đến rơi nước mắt, lập tức cùng Tô Thác Đao ra khỏi phòng Đường Ly.

Hai người như ngầm ăn ý, sóng vai rời khách điếm, trực tiếp tìm đến một nơi yên tĩnh.

Đi gần nửa canh giờ, chỉ nghe côn trùng kêu ra rả, Tô Thác Đao dừng bước, nói: “Sát khí quá nặng, Đường Chuyết, muốn giáo huấn ta?”

Đường Chuyết đứng nghiêm, trên mặt nào còn nửa phần bông đùa, hai tay đan nhau trong tay áo, mục quang lợi hại như ưng, xuất ngôn sắc bén như đao: “Tô Thác Đao, ngươi từng là tôn chủ tà phái số một số hai trong giang hồ, hôm nay lưu lạc như chó nhà có tang, không cảm thấy nhụt chí chán nản?”

Tô Thác Đao khẽ thở dài: “Có gì phải chán nản? Hái hoa vào đêm, ắt nghe thấy tiếng chuông muộn, ngắm trăng trong giếng, cũng được đã mắt với thanh quang. Khoan nói thiên nga bay cao, ngay cả con kiến hôi cũng có đạo tìm nơi ẩn náu, chẳng qua đều là trải nghiệm mà thôi.”

Đường Chuyết gật đầu: “Tô cung chủ quả nhiên hảo phong phạm… Nhưng ngươi có biết quy củ thú thân của Đường gia?”

Tô Thác Đao nhíu mày: “Liên quan gì đến ta?”

Nghiền ngẫm một lát, cảnh giác nói: “A Ly không thể cưới vợ, A Ly là của ta.”

Đường Chuyết thanh âm ôn hòa, nhưng ánh mắt cực kỳ đanh thép, nói: “Nếu A Ly không muốn, từ lão gia tử đến tiểu cô cô, ai cũng không nỡ ép buộc hắn, nhưng nếu A Ly tình nguyện, trên dưới Đường gia tuyệt không để ngươi độc chiếm hắn… Ta chỉ muốn nói, người của Đường gia bàn hôn sự, không bao giờ để ý xuất thân môn hộ, tuy từng có Tô Từ Kính Đinh Ấu Doanh mang đến thị phi, nhưng phần lớn đệ tử Đường gia, sau khi dựng vợ gả chồng đều là cầm sắt hòa minh, càng giữ thân trong sạch, tuyệt không đặt chân tới tần lâu sở quán… Còn Thất Tinh Hồ các ngươi thì sao?”

Tô Thác Đao trầm mặc một khắc, nói: “Thất Tinh Hồ rất loạn.”

Đường Chuyết công kích đâu vào đấy, hỏa tiễn hỏa đạn nối đuôi nhau, tiếp tục hỏi: “Vậy số lượng tình nhân, lư đỉnh, đồ chơi mà Tô cung chủ từng sở hữu, e rằng đếm cũng đếm không xuể?”

Tô Thác Đao nói thẳng: “Phải, nhưng tình nhân chỉ có mỗi Việt Tê Kiến.”

Đường Chuyết đuôi mày nhướn cao, không giấu vẻ chán ghét: “Cho nên tặng hắn một thân công lực lẫn Thất Tinh Hồ? Tô cung chủ đối đãi Việt Tê Kiến, quả là hào phóng.”

Tô Thác Đao trấn định tự nhiên, nói: “Thủ đoạn hành sự của Việt Tê Kiến, xứng đáng chưởng quản Thất Tinh Hồ… Ta thua tâm phục khẩu phục.”

Đường Chuyết ngữ điệu mỉa mai: “Thua? Tức là… ngươi không phải cam tâm tình nguyện dâng hiến? Ngươi có thấy hối hận?”

Vầng trăng tựa bảo kính treo lưng chừng trời, ánh đến khuôn mặt Tô Thác Đao như phủ một lớp sương mỏng, thanh âm hắn cũng đặc biệt lạnh, nói: “Là ta cam tâm tình nguyện, nhưng ta cũng sẽ lấy lại.”

Mi tâm anh khí minh lãng của Đường Chuyết lóe lên một đạo nghiêm khắc: “Đối với Đường Ly, ngươi rốt cuộc là thật lòng cả đời, hay chỉ là tùy tiện đùa giỡn?”

Tô Thác Đao nói: “Đó là chuyện giữa ta và A Ly.”

Đường Chuyết bất động thanh sắc đính chính: “Là Đường Ly, Đường gia tam thiếu.”

Tô Thác Đao nhìn xoáy vảo Đường Chuyết, tinh mâu đen huyền sâu không thấy đáy, dường như có một cơn lốc nổi lên trong đó, Đường Chuyết không lùi bước nửa phân: “Tô Thác Đao, ta là nhị ca của A Ly, A Ly ở Đường gia phục sinh một lần, không còn là món đồ ngươi cần thì lấy, không cần thì vứt.”

Tô Thác Đao ánh mắt dần tan băng nhu hòa: “Chuyết ca… A Ly là người chí thân chí ái của ta, từ nhỏ đã như vậy, chưa bao giờ thay đổi.”

Đường Chuyết ha một tiếng, lạnh lùng nói: “Người chí thân chí ái của ngươi… đổi lấy kết cục Thiên Ma Giải Thể?”

Tô Thác Đao tựa hồ không để tâm, chỉ giản đơn nói: “Sau này không có lần thứ hai.”

Đường Chuyết quan sát hắn suốt thời gian một nén nhang, lắc đầu cười than: “Đêm nay ta vốn tính vô luận ngươi nói gì, đều một mực không tin một mực không ứng, nhất định phải bức bách ngươi hạ lời thề độc, không được dính dáng tới Đường Ly nữa. Nhưng ngươi như vậy, câu nào câu nấy rót mật vào tai… Ta ngược lại có chút tin ngươi rồi.”

“Ngươi tin đúng đó.” Tô Thác Đao cũng giãn mặt ra, gió đêm cuối xuân dịu dàng thoảng qua: “Giang hồ đồn đãi, Đường Chuyết nhãn quang lẫn ám khí đều chuẩn xác như nhau, xưa nay chưa từng có mảy may sai lầm, phải không Chuyết ca?”

Đây là một cú vuốt mông rất xảo diệu, đặt đâu vừa đó, nhất tiễn song điêu, Đường Chuyết trầm ngâm chốc lát, tươi cười thừa nhận.

Từ đấy Đường Chuyết mắt nhắm mắt mở, Tô Thác Đao và Đường Ly hàng đêm hẹn hò, nguyên bản còn chiếu cố đến cảm nhận của Đường Chuyết, thân mật xong mạnh ai nấy về phòng mình, cho Đường Chuyết ngủ một giấc yên ổn, sau triệt để bộc lộ bản chất một đôi tiểu súc sinh, dứt khoát trắng trợn đồng sàng cộng chẩm.

Mười mấy ngày qua, mặc dù chưa từng có một đêm tiêu hồn chân chính, nhưng mỗi một sợi tóc mỗi một ngón chân của Đường Ly, đều bị Tô Thác Đao nhất nhất sờ soạng một phen, yêu thương toàn bộ, thân thể Đường Ly dưới tay hắn, như tượng ngọc có bàn tay của thợ lành nghề, sống động thông linh, quang huy bóng loáng.

Kỳ thực hai người trước kia ở Thất Tinh Hồ, ngoại trừ chân chính chiếm hữu, chuyện gối chăn không gì không làm, nhưng chỉ biết một mà không hiểu mười.

Giống như dân đen bần cùng, được ăn bữa tiệc hải lục bách vị, cũng chỉ biết một chữ: no.

Bọn họ đều được gieo trồng từ khe đá ở nội đường băng lãnh của Thất Tinh Hồ, cửu tử nhất sinh yếu ớt nảy mầm trên thi hài người khác, bị buộc phải lão luyện quá sớm, mặc dù cắn răng không kêu đau, chung quy tính cách vẫn có vài phần bị bóp méo nhiễm tà khí, đối với chữ tình, hiểu biết cảm ngộ đều thô thiển mà nghèo nàn, chỉ là ngô nghê ăn cho no bụng theo bản năng.

Hai câu “Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai”, Diệp Chậm Ly bé bỏng ăn đùi gà học suốt một đêm, hôm sau lại đọc thành “Cẩu kỵ thỏ tử lai, mãn địa khẳng miêu chủy.”

Tô Thác Đao đến giờ vẫn không nghĩ ra trong đầu hắn rốt cuộc chứa cái gì.

Phen này mất rồi lại được, tự nhiên có một loại tâm tình khác, một loại rạo rực của tình đầu chớm nở.

Tháng ba hé nụ, tháng sáu bảy trổ hoa, tháng chín thu vàng kết quả, tháng chạp trong thổ nhưỡng ôm nhau ngủ say, đúng hạn đúng mùa, tự có một loại tiết tấu chậm rãi mà trọn vẹn, theo sông xuân nước dâng, một bước hai bước ba bước từng bước bén rễ, mỗi một khắc đều có muôn hoa đua nở không kịp nhìn, quá khứ dĩ vãng cũng tham gia góp vui, mờ ảo l*иg ghép vào nhau, tứ quý niên hoa như gấm, cùng dắt tay vượt qua.

Tình mài luyện bao năm, toàn bộ dựa trên lòng tin trời sinh cường hãn của hai người, cuối cùng không hề bị mài mỏng mà rách, nhưng từ nay về sau, không thể lãng phí vô độ.

Tô Thác Đao sẽ đối xử tốt với Đường Ly.

Về phần tốt như thế nào, Tô Thác Đao không nói, hắn dự định làm.

Làm rất nhiều, bao gồm cả phương diện trên giường làm cho hai người đều được khoái lạc.

Lúc gần tới đất Thục, Đường Ly thay một bộ trường bào thêu hoa đỏ thẫm gấm Xuyên, cả người liền như tỏa hào quang lung linh lóa mắt.

Tô Thác Đao liếc dọc liếc ngang, cũng không sợ liếc riết đâm lé, người đi đường mặc dù hối hả, ghé mắt đến hồng y niên thiếu này, đều không khỏi quay đầu nhìn lại.

Cũng may không phải phố xá sầm uất, bằng không rất có hiểm họa rớt đồ đυ.ng xe.

Đường gia đệ tử anh tú rất nhiều, nhưng xứng với loại gấm Xuyên hoa lệ yêu dã cực điểm này nhất, chỉ có Đường Ly, bởi vì cốt tú thần thanh, bởi vì phong tư băng tuyết, kiểu phối hợp tuyệt nhiên tương phản như thế, mới có thể tôn lên nhau, khiến phần thanh càng thanh, phần diễm càng diễm.

Đêm nay trong lời ngon tiếng ngọt, Tô Thác Đao đem ngoại bào gấm Tứ Xuyên đỏ thẫm, nội y lụa Tô Châu trắng tinh của Đường Ly, cởi từng lớp từng lớp, nhưng cũng không cởi hẳn, dưới ánh đèn tự có quang cảnh yêu kiều lăng loạn.

Đường Ly nằm ngửa, tiếng cười như chuỗi chuông bạc đong đưa trong gió, cũng không hiểu sao lại vui như vậy, hai chân một co một duỗi liên tục lộn xộn, Tô Thác Đao cũng kìm lòng không đậu cười theo, nhưng hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

Đường Ly vươn tay ôm eo Tô Thác Đao, nhẹ giọng nói: “Trước kia hình như ngươi từng đánh ta… bởi vì ta không chịu chuyên cần luyện Nhập Bát Tinh Kinh.”

Tô Thác Đao nói: “Đánh không chỉ một lần… Càng đánh ngươi càng khóc, ngươi càng khóc ta càng đánh, A Ly, chúng ta khi đó đều không hiểu chuyện.”

Đường Ly khóe miệng cong cong, như một vầng trăng khuyết bằng nước: “Vậy còn bây giờ? Thời gian qua… ta đã sớm không giữ được tinh quan, nguyên dương đã tiết, sao ngươi trái lại không đánh ta?”

Tô Thác Đao đáp đến thản nhiên: “Trước đây là ta sai.”

Là sai lầm thật sự, mình thuở niên thiếu, xem giường như chiến trường, xem đối tượng giao hoan Trang Sùng Quang như hổ như điêu, mỗi trận song tu hoàn toàn là cuộc giao phong hiểm ác đáng sợ nhất, chỉ cần chút sơ suất, Nhập Bát Tinh Kinh liền vĩnh viễn đừng mong đại thành, chưa kể còn phải làm vong hồn dưới chưởng Trang Sùng Quang,

Tô Thác Đao có thể nói là người học Nhập Bát Tinh Kinh khổ nhất hiểm nhất gian nan nhất, nhưng cũng là người có thành tựu nhất trong các đời cung chủ.

Không dễ đánh đổi, nên đặc biệt quý trọng, theo lẽ đương nhiên cho rằng Diệp Chậm Ly cũng nên quý trọng, mà mình đã vì hắn chuẩn bị sẵn nấc thang lên trời hái trăng, hắn chỉ cần vươn tay, liền dễ dàng với tới, không ai dám giăng chướng ngại vật trùng trùng cản trở hắn, bụi gai trên đường cũng đều bị mình tận gốc diệt trừ.

Với nhận định đơn phương như vậy, Diệp Chậm Ly không có lý do gì cô phụ mọi thứ, liền khăng khăng cố chấp thôi thúc hắn lớn mạnh, bức bách hắn trưởng thành.

Nhưng mình đã quên hắn cũng có tâm, hắn từ trong xương tủy là một đứa trẻ bướng bỉnh yêu là yêu hận là hận, Diệp tổng quản của Thất Tinh Hồ, đệ nhất thủy yêu của tà phái, trợ thủ đắc lực của Tô Thác Đao, đều là rèn đúc mới thành, còn si tình lại là trời sinh.

Bất quá những lời này có đánh chết Tô Thác Đao cũng không nói ra miệng, may mà Đường Ly căn bản không so đo, tiếng lòng Tô Thác Đao, hắn đoán được thì được, đoán không được cũng cảm nhận được, chỉ cần biết đối phương dụng tâm tốt với mình, liền thỏa mãn đến nằm mơ cũng cười.

Nhất thời hai mắt long lanh nhìn, mang theo vài phần ý vị cố tình dụ dỗ: “Ngươi hôn ta đi, đừng quá cố sức…”

Tô Thác Đao ân một tiếng, quả nhiên mềm mại như lông vũ phớt qua, dán lên môi hắn, từng điểm một miêu tả đường nét, ngậm mυ'ŧ liếʍ hôn, một tay không quên mập mờ, từ mắt cá chân tinh xảo của hắn, thoắt nặng thoắt nhẹ một đường vuốt lên, đợi tới chỗ cong nơi thắt lưng, thoáng dùng chút lực nắm lấy, môi lưỡi cũng từ yết hầu hắn chậm rãi hôn xuống, an ủi từng vết sẹo như những sợi tơ hồng đan dệt trên da.

Các vết sẹo này khắc sâu tận xương, cũng càng làm nổi bật vùng da xung quanh như hạnh nhân đậu hũ non mềm nhẵn mịn, có cảm giác hễ dùng sức ấn một cái, sẽ ấn ra nước.

Cùng là người tập võ, cũng có thể đàm tiếu sát nhân, da thịt Đường Ly lại như công tử thế gia kim tôn ngọc quý không từng trải mưa gió.

Tô Thác Đao thương hắn, không dám quá mức cuồng dã, nhưng những vết sẹo của Đường Ly vẫn nhạy cảm không gì sánh được, cẩn thận hôn qua một lần, cả người đã bị khống chế thành một đầm xuân thủy, hai chân cọ đùi Tô Thác Đao, toàn thân như sắp tan chảy, trong miệng loạn thất bát tao nỉ non nói: “Không phải… Không phải như vậy, nóng quá… Thác Đao, ngứa, ta ngứa, ngươi đừng liếʍ nữa, gãi giúp ta…”

Tô Thác Đao biết hắn không chịu được kiểu âu yếm kí©ɧ ŧɧí©ɧ thế này, vẫn cố ý hỏi: “A Ly ngoan, nói cho ta biết, muốn gãi ở đâu?”

“Ta, ta cũng không biết… Trong ngực, cả xương nữa, có con sâu nhỏ đang cắn ta…”

Hắn nói đến ngây ngô, Tô Thác Đao lập tức mất kiểm soát, hàm răng kẹp lấy một đóa thù du nhỏ nhắn bên ngực trái, cắn cho nhũ tiêm đã bị mυ'ŧ đến sưng đỏ kia hằn ra một dấu răng.

Đường Ly nhịp tim cũng ngừng trong khoảnh khắc, nhịn không được rùng mình một cái, hoang mang mở miệng, hữu khí vô lực kêu lên: “Chuyết ca, tiểu cô cô…”

Tô Thác Đao cuống quýt bịt miệng hắn, “Không được gọi người khác… Tiểu ngốc tử!”

Nhưng tay kia càng hành động hung mãnh xảo quyệt.

Đường Ly khóe mắt đã có một mạt đo đỏ, như khói nhuộm lan tràn, cả người thành một khối ngọc điêu rỗng ruột trong suốt, được nhóm lửa từ sâu bên trong, thấu lộ một tầng hồng nhuận thánh khiết nhu hòa khiến người hận không thể xé ra xem, y sam tán loạn nhăn nhúm bên dưới, thân thể nhộn nhạo như liễu ven hồ, không biết nên làm sao cho phải, mơ mơ màng màng nức nở gọi: “Hảo ca ca tha cho ta đi!”

Tô Thác Đao nghe xong cũng rêи ɾỉ một tiếng, cung thắt lưng, đã cứng đến phát đau.

Thân bất do kỷ, một phát bắt lấy tay Đường Ly cầm của mình: “A Ly, A Ly… Giúp ta…”

Đường Ly bị hắn ôm vào ngực, kháng cự không được, dù sao mấy ngày nay cũng làm quen rồi, hai tay phủ lên, hãy còn có chút chưa kịp hoàn hồn, mười ngón đã tự động tự giác vuốt ve mơn trớn, sau một phen xoa nắn dương v*t càng trướng to dựng thẳng, gân xanh bò quanh hành thân, thoạt nhìn như thanh long quấn cự trụ.

Tô Thác Đao thanh âm đã khàn đến nghe không rõ, khẩn cầu: “A Ly, liếʍ một cái, không cần ngậm nó, liếʍ một cái thôi… có được không?”

Đường Ly cười khẽ, khóe mắt đuôi mày yêu sắc vô biên, rồi lại có vẻ trẻ con vô tội kỳ lạ, úp mặt vào hõm vai hắn nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, mỏi miệng lắm… cổ họng cũng đau…”

Hôm trước Tô Thác Đao dỗ dành gạ gẫm bảo hắn ngậm một hồi, chỉ vào được phân nửa, hắn đã liều mạng vùng vẫy nhả ra, nói thế nào dụ thế nào hắn cũng không chịu tiếp.

Đường Ly có chủ kiến hơn Diệp Chậm Ly rất nhiều, đau một chút liền khóc la phản kháng, nửa điểm ấm ức cũng không chịu, không còn mù quáng hèn mọn phục tùng.

Tô Thác Đao cực nhạy, đương nhiên cũng phát giác sự biến đổi ở hắn, đối với tiểu móng vuốt vừa nhú ra của hắn vừa mừng vừa sợ, thậm chí còn bất động thanh sắc giúp hắn mài móng vuốt sắc bén thêm.

Đường Ly động tác trên tay linh hoạt tinh quái, nặng nhẹ đúng mực, trêu chọc đúng chỗ, thỉnh thoảng nhíu mày trong miệng lẩm bẩm, hoặc giả đôi mắt thu thủy phiêu tới phiêu lui, muôn hình muôn vẻ, khó miêu khó tả.

Tô Thác Đao đăm đăm nhìn mặt hắn, không bỏ sót một tia biểu tình, ánh mắt lưu luyến thật lâu trên cặp môi có đường cong lả lướt như tranh, rốt cuộc không tự chủ được, đợi đến ải cuối cùng, một tay ghì đầu hắn, ấn sát nghiệt căn của mình, sau một tiếng hừ khẽ, bạch trọc phun tung tóe khắp mặt Đường Ly.

Đợi thở dốc ổn định buông tay, Đường Ly mới có thể ngẩng đầu, vô thức vươn lưỡi liếʍ liếʍ môi, chỉ cảm thấy một mảnh dinh dính hơi tanh, bừng tỉnh đại ngộ, hai khí kiêu kiều đồng loạt bạo phát, lập tức hất cẳng hắn, nhảy xuống giường định mang chứng cứ phạm tội đi tìm Đường Chuyết cáo trạng, bị Tô Thác Đao gắt gao níu lại, hô hấp hơi loạn phà bên tai, cười nói: “A Ly ngoan, đừng đi mà!”

Đường Ly tàn bạo nói: “Ngươi có biết liêm sỉ không!”

Tô Thác Đao ngậm vành tai hắn, tay cắm vào giữa cặp đùi khép chặt đến không ngờ kia, nửa là ép buộc tách hai chân hắn, chỉ thấy bên trong đùi xúc cảm mịn màng như bơ lạc, nhịn không được véo một phát, tiện đà vẽ vòng tròn đùa nghịch ngạnh vật đã hiên ngang đứng thẳng của hắn, cười nói: “Ta chỉ là không muốn ngươi bị người khác bắt gặp bộ dạng này… Liêm với sỉ cái gì?”

Còn hỏi ngược lại: “Ngươi xấu hổ sao?”

Đường Ly bị trêu chọc đến nóng mặt nhũn xương, tựa hồ có loại tư vị tê dại thơm ngọt, như được một dải lụa thêu hoa bao bọc toàn thân, ngay cả hô hấp cũng có phần trắc trở, miễn cưỡng hoạt động tư duy, đứt quãng nói: “Chẳng có gì phải xấu hổ, bất quá ngươi khó ăn muốn chết! A, đừng, đừng như vậy… Thật thoải mái, nhẹ… nhẹ chút…”

“Vậy để ta ăn ngươi… Chịu không?” Tô Thác Đao ôn nhu dung túng hắn, không hề phân trần, cúi đầu xuống: “Để ta tạ tội với A Ly, chịu không?”

Hai tay bấu xương hông hắn, khiến hắn hoàn toàn bị vây hãm trong vòng tay mình không thể né tránh, mỉm cười, đoạn há miệng ngậm lấy, đầu lưỡi dụng lực, chặn ngay phần đỉnh thanh tú, tỉ mỉ nhấm mυ'ŧ phẩm thường, liếʍ lộng không sót một chỗ, còn ác liệt quấy rối khe hẹp mẫn cảm nhất, ướŧ áŧ giảo hoạt quét tới quét lui.

Đường Ly không làm chủ được mình, thân thể căng như dây cung ngửa thẳng ra sau, không chịu nổi thổn thức nói: “Sắp tan rồi…”

Tô Thác Đao tha cho hắn thở dốc một hơi, khàn giọng dỗ: “Khờ quá, ngươi đâu phải que kẹo đường… À không đúng, ngươi chính là que kẹo đường của ta, A Ly đừng sợ… Cho ngươi sảng khoái hơn nữa, chịu chưa?”

Dứt lời dùng miệng lưỡi ôm ấp, nuốt trọn tận gốc, dùng độ nóng cùng độ trơn ở sâu trong yết hầu xâm thực hắn, trân trọng chu đáo, toàn tâm toàn ý cung phụng lấy lòng.

Tô Thác Đao trong khi phun ra nuốt vào còn kèm theo gặm nhấm cắи ʍút̼, mắt mày phi dương hoa mỹ, sắc môi đỏ mọng diễm liệt, khóe miệng một dòng thủy tích, dâʍ ɭσạи không chút che đậy, tự có một loại xuân sắc phóng đãng dạt dào.

Đường Ly không nói nên lời chỉ biết hít hà, nhãn thần đã hoàn toàn tan rã, mỗi một tấc da đều hở lỗ chân lông nho nhỏ khả ái, ngón chân quắp lại rồi duỗi ra, hai chân bị Tô Thác Đao gác trên vai, thẳng tắp như một đôi đũa ngà nuột nà phát quang.