Khổng Tước cổ bị chém đứt phân nửa, thi thể hắn nghiêng đầu một cách duyên dáng, cực kỳ giống tiểu muội muội đang nũng nịu hờn dỗi.
Thế nhưng A Tây, điều ta muốn, không phải là làm tiểu muội muội của ngươi.
—–
Tô Thác Đao không ở trong cung, Ngoại tam đường có việc đều do Việt Tê Kiến đảm nhiệm, cũng may Việt Tê Kiến xưa nay giỏi giấu tài tàng đao, chuyện vừa lâm đầu, phong mang tái xuất, bao nhiêu sự vụ vào tay hắn, phức tạp đến đâu cũng như bào đinh giải ngưu
(*), đợi xử lý xong, sắc trời vẫn chưa tối hẳn.
(*) Bào đinh giải ngưu (đầu bếp mổ trâu) là một trong những chuyện ngụ ngôn của thánh triết thời cổ Trang Chu, chuyện kể rằng có người đầu bếp khi xẻ thịt trâu đã dùng mũi nhọn của đao mà lách vào khoảng giữa thịt và xương, vì vậy xẻo thịt trâu rất dễ dàng.
Dưới hoàng hôn như lụa xám, Việt Tê Kiến thắp một trản đèn, ngón tay bồi hồi quanh ánh lửa, sắc da như sứ: “Sở cô cô thai có ổn không? Âm Chúc Long gần đây có đến thăm người?”
Khổng Tước cúi đầu không đáp.
Việt Tê Kiến cực có nhẫn nại, chỉ cười nhạt chờ đợi, không hề hỏi dồn.
“A Tây.” Khổng Tước đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một tia kiên định: “Mau dừng tay tại đây.”
Việt Tê Kiến khẽ nhíu mày: “Ngươi nói cái gì?”
Khổng Tước cắn răng: “Ngươi đã là tổng quản Nội đường, tương lai… nhất định là cung chủ kế nhiệm, ngươi… ngươi không thể hủy Thất Tinh Hồ.”
Việt Tê Kiến bất động thanh sắc: “Khổng Tước, ngươi nên biết mình đang nói gì.”
Khổng Tước yếm đào váy lụa, tóc vấn hai búi, xinh xắn ngọt ngào, nhưng trong đôi mắt hạnh đã ảm đạm gió sương tang thương từng trải: “Diệp tổng quản chính là bị ngươi bày kế đuổi khỏi Nội đường.”
Việt Tê Kiến không hờn không giận, giải thích: “Diệp Chậm Ly tự cho mình thông minh, không cam chia sẻ đại quyền, bố trí tai mắt tại Nội đường, muốn leo lên đầu cung chủ, phạm vào cấm kỵ, không liên quan đến ta.”
Khổng Tước đôi tay nhỏ nhắn gắt gao nắm nhau, thanh âm có chút run, lại nói đến rõ ràng rành mạch: “Ngươi quá hiểu tính tình của Diệp tổng quản, dùng ngôn từ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, làm cho hắn không thể không phòng bị ngươi, ngươi một tay thúc đẩy, muốn cung chủ biết được dễ như trở bàn tay… dẫn tới trục xuất Diệp tổng quản, từ đó Nội đường ngươi một mình độc bá.”
“Ngươi lại lợi dụng Sở cô cô và Âm đường chủ… Ngươi đổi dược của Sở cô cô, để người mang giọt máu của Âm đường chủ, hứa hẹn với họ chỉ cần trợ ngươi đoạt vị, khiến Thất Tinh Hồ đổi chủ, ngươi sẽ thả họ đi, còn có thể giúp Âm đường chủ khôi phục thanh danh, cứ thế, Giáng Cung đường cũng do ngươi âm thầm thao túng.”
Việt Tê Kiến nhướn mày, không chút kinh ngạc, cười nói: “Ngươi biết thật không ít.”
Giáng Cung đường chủ Âm Chúc Long vốn xuất thân danh y thế gia ở Tương Châu, phụ thân nhân tâm diệu thuật đệ tử như mây, nhưng thu lầm một đồ nhi họ Sở, giỏi nhất là mặt hiền tâm độc, vì chiếm đoạt cổ kinh gia truyền của Âm gia, sau nhiều năm toan tính tìm được thời cơ, trong một đêm đồ sát hết trên dưới Âm gia, chỉ chừa lại mỗi Âm Chúc Long đã thuộc lòng cổ kinh, hạ các loại cổ độc lên người Âm Chúc Long, buộc hắn chép lại cổ kinh, Âm Chúc Long bị tra tấn bao phen suýt chết, may mắn được Sở gia nữ Sở Lục Yêu bí mật thả đi, trên đường lại được Tô Tiểu Khuyết cứu, mang về Thất Tinh Hồ.
Mấy năm sau Âm Chúc Long cổ thuật đại thành, Sở gia gà chó không tha, chỉ bắt sống Sở Lục Yêu về, hai người tình thù nan giải dây dưa không rõ tự nhiên không cần nói, Âm Chúc Long lại có một khúc mắc, hắn tuy gặp thảm biến dung nhan hủy hoại, còn theo tà đạo luyện chế cổ nhân, nhưng đối với Thất Tinh Hồ thủy chung không tài nào dung nhập như thϊếp thân tri kỷ, sâu trong đáy lòng, vẫn muốn trở lại Tương Châu, khôi phục danh dự Âm gia.
Nguyên bản tâm nguyện này quá xa xôi không thể với tới, Thất Tinh Hồ lại có ân cứu mạng đức thu dung, nửa cuối đời u uất như vậy cũng chỉ đành chịu mà thôi, chính là Việt Tê Kiến đọc tâm duyệt nhân nắm bắt cốt lõi, đã sớm hạ thủ từ Sở Lục Yêu, khiến hai người được một niềm vui ngoài ý muốn, Âm gia có hậu, Âm Chúc Long cũng không chịu nổi ác danh của Thất Tinh Hồ thậm chí là bản thân mình, làm sao đành lòng để hài tử vừa ra đời đã ô uế khắp người, bị thế nhân khinh miệt?
Thời cơ đã tới, Việt Tê Kiến dùng một dược lư cực kỳ trong sạch ở Tương Châu dụ dỗ, rốt cuộc đoạt lực Giáng Cung đường.
Sau ngẫm lại, thủ đoạn lấy nhân chế nhân theo gió dẫn bão bậc này, chính mình cũng nhịn không được phải thầm khen một tiếng cao minh, Việt Tê Kiến ung dung cười nói: “Ngươi hà tất lo quá xa? Thất Tinh Hồ không phải còn hai đường Tu Di Vô Lậu sao? Nai về tay ai vẫn chưa biết được.”
Khổng Tước mâu quang ngưng tụ, lật cả nước cờ cuối cùng: “Ngươi còn có Cát Thiên Lâu.”
Ánh mắt của Việt Tê Kiến, lúc này mới chính thức rơi trên mặt hắn: “Tốt, tốt lắm… Ta lộ sơ hở ở đâu?”
Khổng Tước mím môi, nói: “Trước khi ngươi tới Thất Tinh Hồ, ta chưa qua mười hai tuổi, đã giữ chức phó sứ Thiên Sàm quân, duyên cớ trong đó ngoại trừ Thương thủ tọa, trong cung không ai biết… Ta có thể nghe ra mùi của từng người, mặt mũi có thể tương tự, nhưng khí tức tuyệt đối khác nhau, chênh lệch một li, cũng đủ phân biệt, trước đại hội Hoài Long Sơn, Diệp tổng quản từng sai ta đi Cát Thiên Lâu, lần đó ngươi mang mặt nạ, thanh âm cũng biến đổi, nhưng ta vẫn nhận ra ngươi…”
Nói đến đây, nhịn không được ngân ngấn nước mắt: “Ta thật không dám tin, ngươi cư nhiên là chủ nhân Cát Thiên Lâu… Thì ra A Tây trước kia, chỉ là giả…”
Việt Tê Kiến ngắt lời: “Cũng không hẳn là giả, dạng người như A Tây, ta đã làm suốt mười năm, vô luận tỉnh hay mộng.”
Mỉm cười nói: “Khổng Tước, ngươi có biết… mánh khoé bịp người cao minh nhất, là ngay cả bản thân cũng lừa gạt, mỗi một khắc đều phải tự nói với mình, ta chính là như vậy, ta cái gì cũng không biết, ta trong lòng không có thù hận, ta chịu nhục mà không oán, nhu như tĩnh thủy thiện như sơn dương.”
“Đợi vào Thất Tinh Hồ, trở lên Nguyệt Nha Phong, nếu không nhập vai A Tây đến truyền thần thấu cốt tâm hồn tẫn phụ, ta làm sao qua mặt được Thác Đao hoặc giả bất cứ ai trong Thất Tinh Hồ? Còn có thể từng bước từng bước một đi đến hôm nay?”
Nụ cười này của hắn, ôn nhu như ngày hôm qua, vẫn là A Tây khi mới gặp, vươn tay vén cành hoa ven đường cho mình, nhưng Khổng Tước chỉ thấy sợ hãi đến da thịt toàn thân đều run rẩy, không tự chủ được, lùi mấy bước, se giọng nói: “Ngươi đã làm A Tây suốt mười năm, vì sao không tiếp tục làm… Cung chủ tin ngươi yêu ngươi, Thất Tinh Hồ sớm muộn cũng sẽ truyền cho ngươi, ngươi… buông tay đi, có được không?”
“Không được.” Việt Tê Kiến nhẹ giọng cự tuyệt: “Ta từ năm bảy tuổi, trong lòng đã dàn trận can qua. Ai cũng đừng hòng ngăn ta, kim cương bồ tát thần phật trên trời cũng không nể.”
Khổng Tước thê lương nói: “A Tây, ta vốn muốn ở bên ngươi thêm một thời gian nữa… Ánh mắt ngươi luôn cô đơn thương cảm như vậy…”
Việt Tê Kiến thản nhiên nói: “Ta vốn cũng không muốn cấp bách động thủ, nhưng Diệp Chậm Ly đích thực rất khó nhằn, còn kéo dài thêm khắc nào, e rằng cá nằm trên thớt sẽ là ta.”
Dừng một lát, đuôi mày khóe mắt đều mang ý cười, hỏi: “Khổng Tước tại sao không nói với người khác, ta chính là Cát Thiên Lâu chủ?”
Khổng Tước mâu quang lạnh lùng: “Ngươi một mực đề phòng ta, ta làm sao có cơ hội nói với người khác.”
Việt Tê Kiến gật đầu: “Đúng vậy, ngươi biết được thân phận của ta, ta cũng biết ngươi đã phát giác ra gì đó, từ Hoài Long Sơn trở về, thần sắc ngươi khác hẳn bình thường, ngươi ngay cả lòng mình cũng không gạt được, làm sao qua mắt ta? Chỉ bất quá… Nếu ngươi quyết tâm báo với Diệp Chậm Ly, ta hơn phân nửa cũng không thể ngăn cản… Khổng Tước, hãy tự hỏi lòng mình, ngươi căn bản không muốn hại ta, có đúng không?”
Khổng Tước cuối cùng cũng chảy xuống một giọt nước mắt: “Phải.”
Nói đến đây, đã sụp đổ hoàn toàn: “Ta vốn nghĩ ngươi chỉ muốn gϊếŧ Diệp tổng quản, ta cũng hy vọng ngươi chỉ muốn gϊếŧ Diệp tổng quản… Nhưng tới nước này, ta không thể tiếp tục tự gạt mình, ngươi muốn hại, toàn bộ Thất Tinh Hồ…”
Việt Tê Kiến hờ hững nhìn hắn, từ tốn nói: “Ngươi nếu đã giúp ta che giấu nhất thời, tại sao không ở bên cạnh phò trợ ta cả đời?”
Khổng Tước kinh ngạc ngẩng đầu, ngón tay thon thon hầu như muốn thắt gút, Việt Tê Kiến dùng tư thái nhất phái ôn hòa, nhìn hắn dày vò giãy dụa, sau đó ra phán quyết tinh chuẩn: “Thất Tinh Hồ hữu dụng, tạm thời ta vẫn giữ lại, cho dù tương lai hủy diệt nó, ta cũng sẽ không để bất luận kẻ nào dám mắng ngươi là yêu quái như Diệp Chậm Ly… Khổng Tước, ta thương ngươi quý ngươi, nếu ta có một muội muội, đối đãi nàng cũng không hơn thế này.”
Khổng Tước như đóng băng, run bắn một cái, băng vỡ, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt mà tứ chi tê dại: “Không, ta phải nói cho cung chủ biết… Việt tổng quản, lỗi lầm chưa thành, cung chủ sẽ bỏ qua cho ngươi…”
Việt Tê Kiến đứng lên, ánh nến thông thấu đến nhãn châu, đôi mắt liền thành nghiệt kính đài trên hoàng tuyền lộ.
Đã vậy thì… Xin lỗi, Khổng Tước, ta không thể có nửa điểm sơ hở.
Khổng Tước váy lụa phấp phới, hai chân vừa nhảy lên bệ cửa sổ, Thần Tố kiếm đã rời vỏ, một luồng sáng khiết bạch như tuyết quét tới.
Trảm!
Có lẽ bởi vì trên thân nến đã sớm bôi Ngọc Hồ Mãi Hồn hương, hoặc giả bởi vì Khổng Tước căn bản sẽ không ra tay với người đã từng là A Tây, đến lúc chết, đôi đoản kiếm trong tay áo hắn, vẫn chỉ an an tĩnh tĩnh nằm trong tay, chưa hề tung ra bất cứ chiêu thức gì đả thương nhân mạng.
Bất quá điều này đã không còn quan trọng, càng không ai miệt mài truy cứu.
Khổng Tước cổ bị chém đứt phân nửa, thi thể hắn nghiêng đầu một cách duyên dáng, cực kỳ giống tiểu muội muội đang nũng nịu hờn dỗi.
Thế nhưng A Tây, điều ta muốn, không phải là làm tiểu muội muội của ngươi.
Ngày đó ngươi đón ta ra khỏi động da^ʍ nô, dùng một bộ y sam tinh tươm mềm mại khoát lên thân thể dơ bẩn ghê tởm của ta, dưới nắng chiều hái một đóa hoa dâu, cài lên tóc mai rối bời của ta, nụ cười như dòng suối trong trẻo ấm áp: “Khổng Tước, đừng đánh mất chính mình, chỉ cần tâm sạch sẽ, tự nhiên có tôn nghiêm.”
Đó là khoảnh khắc đẹp nhất hạnh phúc nhất trong cuộc đời ta, như bất kỳ tân nương tử nào vào đêm động phòng hoa chúc, được trượng phu ôn nhu, cẩn thận mà trân trọng vén lên tấm khăn đỏ che đầu.
A Tây, xin ngươi sau này… đừng tiếp tục kiếp sống cô độc.
Tấm lòng Diệp Chậm Ly dành cho Tô Thác Đao, là cỏ non trên thảo nguyên mùa xuân, gió thổi lay động mưa rơi càng tươi tốt, lửa thiêu không hết sét đánh không sợ, tuy có vài phần lo lắng Thất Tinh Hồ, nhưng nếu đã lên đường, lại chỉ có hai người khinh sam giản hành ở riêng bên nhau, liền chỉ lo hớn hở vui mừng khiến lộ trình sơn thanh thủy tú này náo nhiệt phong phú không gì sánh kịp.
Con người Diệp Chậm Ly, dù cương đao kề cổ, cũng phải ăn sạch bánh ngọt trong miệng trước.
Tô Thác Đao có lúc ở một bên lẳng lặng quan sát hắn, trong lòng lại nhịn không được phát sầu, hắn Thiên Ma càng luyện càng sâu, càng sâu càng hiểm, lẽ nào một điểm cũng không lo ngại?
Hai người chuyến này nói dễ nghe một chút là đi thăm bệnh, nói khó nghe một chút là dự đám tang, khó khăn lắm mới từ kiếp phù du trích ra mấy phần nhàn, Diệp Chậm Ly cũng không biết từ đâu tìm được vài tấm thiệp, thường thường lật ra hoặc xem hoặc viết, rất có cần mẫn biết xấu hổ mà phấn đấu.
Hôm nay Tô Thác Đao thấy hắn hí hoáy tập viết đến đầu đầy mồ hôi, mũi thở phì phò, môi mím thành dây đàn, chăm chú kiền thành như hài tử học vỡ lòng, bèn ghé lại gần xem thử, chỉ thấy trên mặt giấy Trừng Tâm Đường thượng hạng mỏng như niêm mạc, đầy kiên quang đen bóng mực Tất Yên, nhưng đoan đoan chính chính viết:
“Diệu Ngộ nói: ‘Ta cũng không nguyện theo ngươi đi Tây Thiên, chỉ mong ngươi buông tha ta.” Lão hòa thượng làm sao chịu buông tha, liền tụt quần xuống, phốc một tiếng bật ra thứ trần trụi nọ, hệt như con chuột lột da, rồi tàn bạo xé quần Diệu Ngộ. Hai người ở trên giường thiền lăn một hồi…” (Chú 1)
Tô Thác Đao trấn định nhìn Diệp Chậm Ly, Diệp Chậm Ly cắn bút cười hì hì.
Tô Thác Đao lại cầm lên một bộ sách hắn ngày ngày nghiên cứu, bộ này dùng giấy không tiếc giá thành, in đến thập phần trang trọng, tiện tay lật một tờ, liền là: “Lý Tôn Hiền thả Tiểu Tôn lên sập gụ, lột quần, mặt úp sập gụ, mông vểnh lên trời, phun một bãi nước bọt, bôi đầy mông Tiểu Tôn. Tiểu Tôn hoảng hốt thét một tiếng…” (Chú 2)
Phải nói là quá đáng sợ! Khổng Tước có chỗ nào giống tiểu yêu quái? Diệp Chậm Ly mới là yêu quái hàng thật giá thật yêu bì quái cốt.
Con yêu quái này còn dám giả mèo cọ cọ lên người Tô Thác Đao, cọ đến ngực hắn, ngẩng đầu cười khúc khích, trong đôi mắt thu thủy quang mang dao động: “Muốn ta không?”
Tô Thác Đao đẩy hắn ra: “Ta cho dù gian da^ʍ một lượt đệ tử các phân đà ven đường, cũng không thèm ngươi.”
Diệp Chậm Ly không hề nổi giận, chỉ ra sức truy ngọn nguồn: “Tại sao? Ta đâu có luyện Nhập Bát Tinh Kinh nữa.”
“Ai cho ngươi không luyện? Ngươi chẳng qua chỉ là nhất thời bướng bỉnh mà thôi, ta đợi ngươi suy nghĩ thấu đáo.”
Tô Thác Đao nói xong, cúi đầu trầm tư, mình xưa nay hiếm khi hao tâm tổn sức đắn đo chuyện này, nhưng bản năng cho biết, mình khẳng định muốn Diệp Chậm Ly, hơn nữa khẳng định không chỉ là muốn qua loa như thế.
Diệp Chậm Ly không phải người ngoài, hắn là A Ly từ nhỏ cùng mình lớn lên, là A Ly máu hòa máu tuy hai mà một, mình với hắn, tất nhiên sẽ hoan hảo trong tương lai, vào thời khắc nước chảy thành sông tự nhiên thiên thành, tại một nơi có thể ngưng đọng quang âm niên hoa, sơn trì uyên đình, mới muốn, mới chiếm hữu, vò thành một đoàn, rơi xuống đất, cắm rễ.
Diệp Chậm Ly nghe thấy nhịp tim Tô Thác Đao chợt mất khống chế mà dồn dập mãnh liệt, như tiếng sấm rền gần trong gang tấc, chân thực mà xuyên thấu, ầm ầm chấn đến tim mình cũng phát run một hồi, máu nóng như lửa.
Tô Thác Đao thần sắc cơ hồ trang trọng: “A Ly, ta vẫn mong ngươi có thể luyện Nhập Bát Tinh Kinh… Chúng ta còn cả một đời thật xa thật dài, không vội ba năm sáu tháng.”
Diệp Chậm Ly như đã lĩnh ngộ, càng chỉ lo cười, hoàn toàn quên mất mình đáng lý nên lăn trên người hắn giở trò vô lại lên án hắn lật lọng mù quáng ép buộc mình luyện Nhập Bát Tinh Kinh cả chó cũng không thèm kia.
Xuân sắp qua, người dễ buồn ngủ, sau ngọ Diệp Chậm Ly ở trong xe ngựa thiu thiu ngủ, một con muỗi vằn to tướng không biết từ đâu bay vào lặng lẽ đáp trên mặt hắn.
Da mặt mỏng mỏng, non non, rất dễ chích, bên dưới lớp da chính là máu thơm ngào ngạt, muỗi ta sinh lòng vui mừng, tâm hoa nộ phóng vươn vòi, chuẩn bị đại khai cắn đốt.
Từ góc xiên bỗng dưng phóng ra hai ngón tay, kẹp lấy cái vòi dài nhọn của muỗi.
Sau đó Tô Thác Đao thần sắc tự nhiên, tiếp tục ngồi thiền, hai tay kết Nhật Luân ấn, một hồi định tuệ, hai đầu ngón tay cũng kẹp con muỗi suốt hai canh giờ, đợi Diệp Chậm Ly ngủ chán chê, con muỗi vằn cũng đã khí cấp bại hoại hoa lệ lệ chết ngạt.
Đến tối, Diệp Chậm Ly thấy trăng sáng lung linh treo giữa trời cao, tâm huyết dâng trào: “Thác Đao, ta muốn hát cho ngươi nghe.”
Tô Thác Đao ân một tiếng: “Hát đi.”
Người bản địa Nam Cương vốn giỏi ca múa, Diệp Chậm Ly thanh âm lại thuộc tuyến thiếu niên trong trẻo mà minh diễm, như trân châu lăn trong trản ngọc, cất tiếng hát khúc sơn ca, cơ hồ liền là hải yêu trong sóng biển, tinh linh trong núi sâu, ngay cả bóng trăng, cũng trở thành tù binh của tiếng hát ấy.
Hây
Hây da hây
Da
Gà rừng vẫy đuôi về phía tây, người có lời mau mau tỏ bày
Ngọn cỏ lung lay tất có gió, mặt nước rung động tất có rồng
Tuyết rơi cá chép chết dưới nước, bị sương đông lạnh nào ai hay
Trời hạn ven đường rắn thoát xác, vì tình không chết lột lớp da
Đũa ngà còn vót thành đôi, nước có nguồn cây có cội
Nhớ người đứt cả ruột gan, trông người đến mắt mòn mỏi
Trung thu nấu rượu bánh sực nức, đôi ta từ nhỏ cùng lớn lên
Hỏa thiêu xương cốt hóa tro tàn, đôi ta liên tình không cần mối
Xướng khúc thanh loan phối phượng hoàng, hát đoạn song long cùng nghịch thủy
Diêm vương phán người một trăm tuổi, cho ta sống đến chín mươi chín
Bên người quấn quýt đến bạc đầu, giữ mộ thay người thêm ba năm
Này
Cho hôn một cái
Người có thích không?
(Chú 3)
Diệp Chậm Ly hát xong, Tô Thác Đao một nụ hôn liền nhẹ nhàng mà ngắn ngủi rơi trên môi hắn, thanh âm trầm thấp, có chút khàn, nói: “Thích.”
Diệp Chậm Ly hai mắt long lanh, đắc ý cười nói: “Ta có cho ngươi hôn sao?”
Tô Thác Đao sau này nhớ lại buổi tối hôm ấy, không khỏi âm thầm suy đoán, Diệp Chậm Ly phải chăng đã sớm có trực giác của dã thú, đánh hơi được hiểm nguy rình rập đại họa lâm đầu, cho nên trong thời khắc an nhàn cuối cùng của họ, dồn mọi tình tố vào một khúc ca, cực đoan, không nói lý, thao thao bất tận mà khảm vào cốt nhục mình?