Ban đêm, trăng sáng nhô cao, bóng cây lắc lư.
Một bóng đen tiến vào trong phòng Trang Minh Hỉ.
Trang Minh Hỉ vốn đang ngủ không an ổn bỗng nhiên bừng tỉnh, vừa mở mắt ra, liền phát hiện có bóng đen đứng sừng sững trước cửa sổ, Trang Minh Hỉ kinh hãi định há mồm kêu to, còn chưa kịp lên tiếng, miệng đã bị một bàn tay to thô ráp che lấp. Trang Minh Hỉ phản ứng lại, lập tức đẩy bàn tay kia ra, tức giận nói: “Kiều Đại, hiện tại ngươi chạy tới đây làm gì?”
Kiều Đại hắc hắc cười hai tiếng, “Không phải vì nhớ nàng sao?” Hắn vừa định cởi giày leo lên giường, lại bị Trang Minh Hỉ một cước đá xuống.
“Cút, về sau đừng tới tìm ta, nếu không, ta nhất định sẽ báo quan bắt ngươi! Ngươi cũng đừng quên, ngươi không thể lộ diện a!” Trang Minh Hỉ quát khẽ.
Kiều Đại không đề phòng, bị nàng đá ngã, trong tay còn cầm một chiếc hài vừa cởi. Nghe thấy Trang Minh Hỉ uy hϊếp, Kiều Đại trong lòng tức giận, ném giầy vải trong tay xuống đất, bật người dậy, vọt tới giường Trang Minh Hỉ, nhanh như điện đem nàng áp đảo.
Trang Minh Hỉ kinh hãi, giãy dụa, kêu to: “Người đâu…”
Nhưng thanh âm còn chưa hoàn toàn phát ra, miệng đã bị hắn hôn gắt gao, thanh âm của nàng đều bị hắn cắn nuốt sạch sẽ.
Trang Minh Hỉ hợp lực phản kháng, lắc đầu, hắn dùng bàn tay như gọng kìm chặt chẽ cố định mặt của nàng, nàng dùng chân đá, đôi chân tráng kiện của hắn ép nàng gắt gao, nàng lấy tay đấm, hắn hoàn toàn không để ý, cơ bắp trên người hắn cứng rắn như sắt thép, đấm vài cái tay nàng lại cảm thấy ẩn ẩn đau. Nàng vừa tức vừa hận, nhưng cũng không có biện pháp.
“Roẹt” vài tiếng, hắn lột bỏ xiêm y của nàng, động tác thô bạo hung hăng xuyên qua nàng. Sự tức giận thông qua động tác của hắn hung hăng phát tiết trên thân thể nàng, một chút rồi lại một chút, thô lỗ mà cuồng dã, giống như một sự trừng phạt, hoặc như một khổ hình, giường gỗ khắc hoa văn cúc lê vốn chắc chắn bởi vì động tác của hắn mà lay động, phát ra tiếng vang, giống như đất rung núi chuyển, dường như giây tiếp theo sẽ đổ sụp xuống.
Hắn hung hăng hôn nàng, môi của nàng lưỡi của nàng bị hắn mυ'ŧ đến run rẩy. Trang Minh Hỉ mở to hai mắt, oán hận nhìn hắn, nước mắt dâng đầy trong hốc mắt, nàng chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, giống như bị một vật nặng đánh vào thân thể, nàng hung hăng bắt lấy cánh tay hắn, móng tay gắt gao đâm sâu vào cơ bắp của hắn.
Hắn bỗng mở mắt, tiếp xúc với ánh mắt căm giận như hai lưỡi dao nhỏ của nàng, hắn ngẩn ra, dừng động tác, ngẩng đầu lên.
Hắn dùng đôi tay xoa xoa gương mặt đầy nước mắt của nàng, tức giận chỉ trong nháy mắt biến mất, “Rất đau sao?”
Trang Minh Hỉ gắt gao nhìn hắn, nước mắt điên cuồng rơi xuống, thanh âm tràn ngập hận ý tràn ra: “Ta sẽ gϊếŧ ngươi, một ngày nào đó, ta sẽ gϊếŧ ngươi!”
Hắn nhẹ nhàng cười, thanh âm khàn khàn: “Chết ở trong tay nàng ta cũng không có gì oán trách, nàng đừng kêu, ta sẽ nhẹ nhàng một chút, kỳ thật nàng kêu cũng vô dụng, trong Trang phủ đều là người của ta, bọn họ sẽ không quan tâm.”
“Người của ngươi?”
“Hồ đại nhân giúp ngươi tìm phòng ở, nhưng mọi thứ bên trong là ta đã cầu Tần sư gia giao cho ta làm. Không phải vì lo lắng cho nàng hay sao? Nàng là một nữ tử, nếu như bị ác nô bắt nạt thì phải làm sao bây giờ? Nàng là nữ nhân của ta, ta sẽ bảo hộ nàng!”
“Ta sẽ đuổi tất cả người của ngươi đi, ta sẽ tìm một người khác đến bảo hộ ta!”
“Ngoan, đừng nháo, hiện tại ngoài ta ra nàng còn có thể tin tưởng ai? Ta biết nàng chê ta xấu, nhưng mà ta đối tốt với nàng.”
Tiếp theo, hắn lại bắt đầu hôn nàng, động tác trở nên ôn nhu hơn, bàn tay hắn đầy vết chai càng không ngừng dao động trên người nàng, hắn càng không ngừng run run, thở ra hít vào, giống như đang hưởng thụ tư vị đẹp đẽ nhất.
Đêm đen khiến khuôn mặt xấu xí của hắn trở nên mơ hồ, ánh mắt hắn trong bóng đêm lòe lòe sáng lên, trên người hắn cũng không còn mùi hôi gay mũi, tóc cũng gọn gàng hơn, ẩn ẩn còn có một mùi thơm ngát, dần dần, thân thể căng thẳng của Trang Minh Hỉ cũng trở nên thư hoãn hơn, dưới sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ không ngừng của hắn, cũng bắt đầu lộ ra vẻ xuân tình.
Dần dần, nàng theo động tác lỗ mãng của hắn mà thở dốc rêи ɾỉ, hai chân nàng bất tri bất giác vòng lên tấm lưng tráng kiện của hắn, hắn vui sướиɠ cúi đầu hôn lên ngực nàng, nàng hơi hơi run rẩy, nắm chặt đầu của hắn, hắn bỗng nhiên mãnh liệt luật động vài cái, dưới động tác điên cuồng của hắn, bụng nàng từng trận co rút, hai người đồng thời lêи đỉиɦ. Nàng gắt gao ôm chặt hắn, hai chân gắt gao kẹp lấy lưng hắn, không thể tự khắc chế phát ra tiếng ngâm nga.
Sau đó, Trang Minh Hỉ xoay người đưa lưng về phía hắn, nàng lúc này cảm thấy vô cùng xấu hổ với phản ứng vừa rồi của mình. Kiều Đại không để ý đến sự lạnh lùng của nàng, ngồi dậy, đem nàng ôm vào trong lòng, càng không ngừng hôn lên cổ và phần lưng của nàng, hàm hồ nói: “Minh Hỉ, vừa rồi thật tuyệt, một ngày nào đó, nàng nhất định sẽ gả cho ta. Đến lúc đó, ta sẽ truyền lại vị trí bang chủ, ta cũng không muốn trải qua cuộc sống ngày ngày vung đao liếʍ huyết nữa, chúng ta cùng tìm một nơi để sinh sống.
Ai muốn cùng kẻ thô tục đê tiện quái dị như ngươi sinh sống? Ta hiện tại muốn cái gì thì có cái đó, về sau tùy tiện vung tay một cái, cũng sẽ mạnh mẽ hơn so với kẻ quái dị như ngươi!
Bất quá lời nói lúc trước kia của hắn thật ra làm cho nàng thương tâm, nàng là một nữ nhân, đi ra làm việc luôn bất tiện, nếu có thể được hắn bảo hộ, cũng không cần phải sợ cái gì. Dù sao chính mình đã là người của hắn, trong khoảng thời gian ngắn dỗ dành hắn rồi nói sau, chờ nàng địa vị củng cố, có thế lực của riêng mình thì đối phó hắn không muộn!
Nghĩ vậy, Trang Minh Hỉ xoay người, trừng mắt nhìn hắn: “Trừ phi ngươi về sau đều nghe ta, ta muốn ngươi làm như thế nào, thì ngươi phải làm như thế ấy.”
Ai ngờ nam nhân vừa rồi còn nhu tình mật ý nghe thấy câu này lập tức thay đổi vẻ mặt: “Nói hươu nói vượn, ta đường đường là Kiều bang chủ, thuộc hạ có mấy ngàn người đi theo ta kiếm ăn, sao có thể nghe lời của một phụ nhân! Hơn nữa chuyện của Kiều bang chúng ta, cũng vạn vạn lần cũng không thể để nàng can thiệp.”
“Ai muốn can thiệp vào chuyện của ngươi!” Trang Minh Hỉ hướng hắn trừng mắt, “Chuyện buôn lậu ta không có hứng thú, ta chỉ là nói, về sau ta có chuyện gì cần ngươi hỗ trợ, ngươi tuyệt đối không thể chối từ! Ngươi làm được không?”
Kiều Đại lúc này mới nở nụ cười, hắn sờ soạng trước ngực nàng, nói: “Nàng là nữ nhân của ta, chuyện của nàng cũng là chuyện của ta!”
Nói xong, hắn lại áp lên người nàng, cười hì hì nói: “Nữ nhân, vừa rồi thật sự rất thích thú, chúng ta lại thử một lần nữa.’
***
Dưới sự trợ giúp của Hồ Tri phủ, Trang Minh Hỉ nhanh chóng thành lập Thái Bình Trà Hành, nàng trả lương cao lôi kéo sư phó chế trà, chưởng quầy, quản sự của các Trà Hành khác, lại được Hồ Tri phủ ngầm đồng ý, dùng đủ mọi loại thủ đoạn hái chè tươi mùa hạ, tổn hại không ít lợi ích của các thương gia khác. Từng có người tới cửa gây sự, sau đó lại bị một ít người không rõ lai lịch đánh gãy chân, sau đó, tất cả những Trà Hành nhỏ không ai dám công khai kêu gào đối nghịch với Trang Minh Hỉ.
Thái Bình Trà Hành của Trang Minh Hỉ, chiến thắng việc thu mua chè tươi mùa hạ, hơn nữa có bối cảnh có tài chính hùng hậu, rất nhanh đã trở thành một trong những Trà Hành lớn nhất ở Dương Thành.
Mà số chè tươi mùa hạ nàng thu về, sau khi được sao chế, nhờ quan hệ của Hồ Tri phủ, toàn bộ được vận chuyển qua cửa khẩu đến thị trường phía nam —— Tuệ Châu.