Thịnh Thế Trà Hương

Chương 95: Minh sửa sạn đạo, ám độ trần thương

Trang Tín Ngạn đứng lên thi lễ với Tạ Đình Quân, hắn quay đầu nhìn Hải Phú liếc mắt một cái, Hải Phú hiểu ý tiến lên từng bước, chắp tay nói: “Tiểu nhân Hải Phú kính chào Tạ công tử, chúc Tạ công tử năm mới tốt lành.”

Tạ Đình Quân chỉ vào hắn ha ha nở nụ cười hai tiếng, ánh mắt ngạo khí: “Lời này, ta thật sự thích!”

Hải Phú vừa cười vừa nói: “Công tử nhà ta hôm nay đăng môn bái phỏng, thứ nhất là muốn chúc mừng năm mới Tạ công tử, thứ nhì là có chuyện muốn thỉnh giáo Tạ công tử.”

“Chuyện gì a?” Tạ Đình Quân cười cười, lại hướng Trang Tín Ngạn ra hiệu mời, “Trang công tử mời ngồi mời ngồi.”

“Trang” công tử… Dòng họ này thật sự rất thích hợp với vị Đại thiếu gia này a …

Tần Thiên mím miệng cười trộm, lại nghe thấy Tạ công tử nói: “Tần Thiên, lại gặp mặt rồi, lần trước thương thế ngươi có vấn đề gì không?”

Tần Thiên vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tạ Đình Quân đang ngồi ở đối diện nhìn mình cười, hai mắt thâm thúy, như nước giếng, sâu không lường được.

Tuy rằng biết rõ không thể cùng hắn quá mức tiếp cận, nhưng đối phương chủ động hỏi, không trả lời có vẻ không lễ phép, Tần Thiên đành phải tiến lên một bước, vén áo thi lễ, cười nói: “Đa tạ Tạ công tử quan tâm, thương thế của Tần Thiên đã bình phục.”

“Vậy là tốt rồi.” Tạ Đình Quân đứng lên, đến gần hai bước, từ trong lòng lấy ra hai cái hồng bao, “Hôm nay còn chưa đến mười lăm, ta cũng không thể không phát hồng bao a.” Nói xong đi trước đến bên cạnh Hải Phú, đưa cho Hải Phú một cái, Hải Phú cười nhận lấy, nói cảm tạ. Tạ Đình Quân lại xoay người đưa một cái cho Tần Thiên, Tần Thiên thấy Hải Phú nhận, cũng cầm lấy, “Đa tạ Tạ công tử.”

“Tần Thiên cần gì khách khí với ta?” Tạ công tử đứng cách Tần Thiên không xa, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, thanh âm hùng hậu trầm thấp.

Tần Thiên chỉ cảm thấy da đầu run lên, vội vàng xoay người, lui về, đã thấy Trang Tín Ngạn sắc mặt bình tĩnh đang uống trà, Tần Thiên đi đến đứng phía sau hắn.

Tạ công tử một lần nữa trở lại chỗ ngồi, cười nói: “Không biết Trang công tử hôm nay đến có gì chỉ giáo?”

“Tạ công tử, là như vậy, công tử nhà ta muốn hỏi Tạ công tử, lần trước Tạ công tử mang bằng hữu đến Trà Hành chúng ta sao chế trà, bằng hữu của ngươi tìm được lá trà này từ nơi nào vậy?”

Bởi vì không biết địa điểm cụ thể, cho nên Trang Tín Ngạn hôm nay mới đăng môn bái phỏng thăm hỏi, cũng là có việc cầu người, đương nhiên nên đích thân tiến đến mới đúng cấp bậc lễ nghĩa.

“Lá trà lần đó ư?” Tạ công tử nghĩ nghĩ, trả lời: “Bằng hữu ta tìm thấy ở Minh Kính hồ…” Nói tới đây, Tạ công tử bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt liếc trên người Tần Thiên.

Mặc kệ lúc nào khi nhìn thấy nàng, lúc nào nàng cũng có vẻ trắng trong thuần khiết, các nha hoàn bình thường đều cài trâm hoa, đánh phấn điểm son, nhưng trên người nàng cho tới bây giờ đều không dùng những thứ này, tựa như hôm nay nàng cũng chỉ là mặc một kiện viên lĩnh xanh nhạt, trong trắng tú lệ giống như một gốc cây mơn mởn nghênh đón mùa xuân. Mái tóc vấn hai bên đơn giản, không búi cao, đến gần thân thể của nàng cũng không ngửi thấy mùi hương trần tục làm người khác ngấy sợ, chỉ có một mùi hương thơm mát, hơn nữa nàng ánh mắt sáng ngời, tươi cười sáng lạn, tính tình thông minh lanh lẹ, đủ để khiến kẻ phong hoa tuyết nguyệt như hắn động tâm.

Tạ công tử thoáng thay đổi thế ngồi, khớp xương ngón tay vô ý thức vuốt cằm, hắn hơi nhíu mày, nhìn Trang Tín Ngạn nói: “Nhất thời Tạ mỗ cũng không nhớ nổi địa điểm cụ thể, bất quá Tạ mỗ còn mơ hồ nhớ rõ nên đi đến đó như thế nào, như vậy đi…” Hắn hé miệng nói “Trang công tử chuẩn bị khi nào thì đến đó?”

Hải Phú ở bên cạnh viết xuống những lời này, Trang Tín Ngạn không cần nghĩ ngợi, lập tức viết xuống: “Bởi vì nghe quý hữu nói là trà đó hái vào mùa xuân là tốt nhất, cho nên quyết định tháng tư sẽ xuất phát.”

Tạ công tử cười nói: “Tạ mỗ cùng Trang công tử coi như

nhất kiến như cố, tháng tư Tạ mỗ cũng rảnh, Tạ mỗ có thể mang Trang công tử đến đó, đi tới đó Tạ mỗ nhất định có thể nhớ ra địa điểm cụ thể.”

Trang Tín Ngạn vẻ mặt cảm kích: “Tạ công tử là quý nhân sao dám làm phiền công tử?”

“Không có gì, không có gì, mọi người là bằng hữu thôi, Tạ mỗ thích nhất giao kết bằng hữu, chỉ cần Tạ mỗ có thể làm, Tạ mỗ tất nhiên sẽ cố hết sức!” Những lời này Tạ Đình Quân nói vô cùng hào khí!

“Vậy phiền toái Tạ công tử!” Trang Tín Ngạn viết xong, đứng lên chắp tay.

Chờ Trang Tín Ngạn đi rồi, Tạ Đình Quân phân phó tả hữu, “Các ngươi nhớ kỹ cho ta, tháng tư ta đã có việc bận, ta muốn xuất môn một chuyến. Có chuyện gì thì an bài vào trước tháng tư, hoặc là chờ ta trở lại sau đó!”

“Vâng, công tử.” Bên cạnh tùy tùng Lâm Vĩnh trả lời, “Nhưng công tử, năm sau vốn nhiều việc, nếu vậy thời gian này công tử sẽ rất vất vả!”

“Sống không phong lưu uổng thiếu niên, vì có thể cùng mỹ nhân thân cận, vất vả một thời gian cũng không sao?” Nói xong, Tạ Đình Quân chắp hai tay sau lưng ngẩng đầu lên ha ha cười, nghênh ngang đi vào nội đường.

Lâm Vĩnh đi theo phía sau nói thầm: “Mỹ nhân? Khẩu vị công tử chuyển biến thật nhanh!” Nói xong cười lắc đầu.

Bên này, Trang Tín Ngạn bình tĩnh trở lại phủ, sau đó phân phó Hải Phú, “Lập tức đến Minh Kính hồ quanh đó hỏi thăm một chút, chỗ nào có cây trà trồng xen kẽ với cây ăn quả, tuy rằng sẽ tốn thời gian, nhưng ta không tin không tìm được chút tin tức gì, phải nhanh một chút, tranh thủ trước tháng ba phải có tin tức, trước hoặc sau tháng ba chúng ta sẽ lên đường, thuận lợi thì tháng tư có thể trở về.”

Tần Thiên ở một bên nhìn thấy, ngạc nhiên nói: “Thiếu gia, không phải nói tháng tư mới xuất phát sao?”

Trang Tín Ngạn ngẩng đầu nhìn nàng một cái, sắc mặt thật không tốt, “Ngươi muốn đi cùng Tạ Đình Quân đến vậy sao?” Nói xong quăng bút đi, xoay người vào phòng.

“Ai muốn đi cùng Tạ Đình Quân chứ …” Tần Thiên nhìn bóng dáng của hắn lầm bầm, “Ta không phải chỉ hỏi thôi sao?”

“Hắc hắc, thiếu gia chiêu này cao siêu a!” Hải Phú một bên thu dọn một bên cười: “Minh sửa sạn đạo, ám độ trần thương, khiến Tạ công tử không kịp trở tay a! Tạ công tử kia lấm la lấm lét, vừa thấy đã biết không phải người tốt, Tần Thiên, ngươi hiện tại là nữ nhân của Đại thiếu gia, ngươi nên cẩn thận đừng tiếp cận hắn!” Nói xong lại cười, “Đại thiếu gia tuy rằng nhìn như đối với cái gì cũng đều bất cần, nhưng cho tới nay đối với những gì của mình sẽ bảo vệ đến cùng, tật xấu này có vẻ càng ngày càng nghiêm trọng!” Nói xong ôm giấy bút cười đi ra ngoài.

Tần Thiên nhìn bóng dáng hắn, bĩu môi: “Ai là gì đó của hắn chứ! Không bao lâu sau, ta nhất định có thể làm chủ bản thân, ta muốn gả cho ai thì gả cho người đó, muốn thích ai thì thích người đó, ai cũng không có quyền xen vào!”

Rất nhanh đã đến tháng ba, Hải Phú đã muốn nghe được tin tức về vị trí đại khái của “Dọa sát nhân hương”. Trang Tín Ngạn vì vậy cũng bắt đầu chuẩn bị ra đi, bởi vì không muốn rêu rao quá mức, đồng hành chỉ có Hải Phú và nha hoàn bên người Tần Thiên.

Trước khi đi, Đại phu nhân gọi Trang Tín Ngạn qua, nói với hắn: “Có chuyện trong lòng ta đã nghĩ thật lâu, nhưng vẫn chưa nghĩ cho thoả đáng, nên chưa định nói với con, nhưng mà hiện tại cũng là thời điểm nên nói cho con biết …” Nói xong bà lôi kéo con ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn hắn ôn nhu nói: “Tín Ngạn, con thành thật nói cho nương, con có thích Tần Thiên ở lại bên cạnh hay không?”

Lúc này, bởi vì Đại phu nhân muốn nói chuyện riêng với Trang Tín Ngạn, nên không lưu lại ai trong phòng, ngay cả Nguyệt Nương cũng đi ra ngoài.

“Cái nha đầu kia tính tình không dịu ngoan, lại không hiểu quy củ, nói nàng hai câu, nàng sẽ không để ý, còn thường xuyên thích tranh luận!” Trang Tín Ngạn mặt bình tĩnh, mím miệng dùng sức viết xuống những lời này, như rất bất mãn.

Sau khi Đại phu nhân xem xong, “Nga” một tiếng, “Xem ra con không thích, quên đi, coi như nương sai, nương sẽ đem nàng trở về bên người, mất một thời gian ta đã tìm được người xứng đôi với nàng, ở Trà Hành có rất nhiều tiểu tử rất được!”

Trang Tín Ngạn vừa nghe lời này, lập tức ngẩng đầu lên nhìn mẫu thân, trong ánh mắt rõ ràng lo lắng, nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt bỡn cợt của mẫu thân, lại cúi đầu, một lát sau, mới viết nói: “Kỳ thật, nàng cũng có rất nhiều ưu việt, nàng vì ta học viết chữ, nàng vì ta làm vở và bút than, thường thường ở chỗ nhà bếp than củi ngẩn ngơ mất một hai canh giờ, cũng không ngại toàn thân ô bẩn, tìm được than củi thích hợp cao hứng giống như bắt được vàng vậy.”

Hắn viết đến đây, trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh, nàng cầm một khúc than củi đèn thùi đưa cho hắn xem, cười vô cùng vui vẻ, “Thiếu gia, người xem, chính là loại than củi này, ta còn tưởng rằng đã không còn, không nghĩ tới ta đã tìm được rồi, thật sự là không dễ dàng a!” Lúc ấy mặt của nàng đen nhẻm, trên người cũng đen nhẻm nhưng hắn lại cảm thấy khi đó nàng cũng rất dễ nhìn.

Nghĩ đến đó, Trang Tín Ngạn kìm lòng không được bật cười, lúc hạ bút cũng nhu hòa hơn: “Nếu điều nàng đi, người khác còn tưởng rằng nàng làm việc không tốt, đối với nàng cũng không có lợi, nếu là nha đầu được yêu thích, không nên ép buộc, để nàng ở lại bên kia đi.”

Đại phu nhân xem xong, buồn cười.

“Tín Ngạn, ta đem nàng cho con, cũng không phải thật sự để nàng trở thành nha hoàn thông phòng, như vậy sẽ mai một tài năng của nàng! Ta nói với con, những lời ta nói kế tiếp con nhất định phải hiểu kỹ …”

Đại phu nhân lôi kéo tay Trang Tín Ngạn, gằn từng tiếng rành mạch đem ý tứ của mình nói ra.

Sau khi nói xong với Trang Tín Ngạn, Đại phu nhân lại gọi Tần Thiên tiến vào.

Tần Thiên tiến vào, nhìn kỹ sắc mặt Đại phu nhân, thấy bà tuy rằng vẫn gầy yếu, nhưng khí sắc rõ ràng tốt hơn nhiều.

“Phu nhân tuy rằng đã khỏe hơn nhưng vẫn nên nghỉ ngơi cho thật tốt, chuyện ở Trà Hành để mấy người Từ chưởng quỹ quan tâm đi.” Tần Thiên cười nói với Đại phu nhân.

“Trà Hành hiện tại cũng không có việc gì, trà xuân cùng trà dẫn cũng chưa quyết định được.” Đại phu nhân thản nhiên cười nói.

“Phu nhân đừng lo lắng, đợi Đại thiếu gia nghiên cứu cách sao chế giống trà mới, mọi việc sẽ có biến chuyển tốt.”

Đại phu nhân lôi kéo tay nàng, cười nói: “Tần Thiên, lần này đi, ngươi phải chiếu cố Đại thiếu gia thật tốt. Nếu Tín Ngạn thật sự thành công, phu nhân sẽ coi như ngươi có công lớn nhất, đến lúc đó sẽ thưởng lớn!” Đại phu nhân nhìn nàng ý vị thâm trường nói.

Tần Thiên nhãn tình sáng lên, tận dụng thời cơ.

“Phu nhân, phần thưởng này bản thân Tần Thiên có thể nói ra ý muốn không?”

Đại phu nhân giật mình, cười nói: “Ngươi muốn thưởng gì?”

Tần Thiên nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn nên chờ sự việc thành công rồi nói sau có vẻ sẽ tốt hơn, “Chờ sự thành rồi Tần Thiên sẽ nói sau, Tần Thiên cũng không phải người có lòng tham!” Nàng sẽ không dùng công phu sư tử ngoạm, để Đại phu nhân yên tâm.

“Tốt lắm, đến lúc đó nói sau, tóm lại, phu nhân tuyệt không bạc đãi ngươi.” Đại phu nhân cũng không để ở trong lòng, bởi vì bà cảm thấy, bà thưởng cho Tần Thiên, nhất định so với suy nghĩ của Tần Thiên sẽ còn lớn hơn, nhiều hơn, hoàn toàn nằm ngoài ý muốn của nàng.

Đợi cho Tần Thiên sau khi rời khỏi, Nguyệt Nương đi đến, thật cẩn thận nâng Đại phu nhân dậy: “Phu nhân, chuyện về mắt thật sự không nói với Đại thiếu gia bọn họ?”

“Có gì đâu mà nói, ” Đại phu nhân sắc mặt bình tĩnh, “Ta cũng không mù. Không chỉ bọn hắn, ai cũng đều không thể nói. Phải cố gắng chờ đến khi Tín Ngạn thắng lợi trở về. Lần này mà không được, có lẽ thật sự chỉ có thể chấm dứt Trà Hành …”

Đại phu nhân cười nhẹ