Tạ Đình Quân hướng tới các vị phu nhân thi lễ, trong tư thái hào phóng lộ ra chút nam nhi hào sảng của phương bắc. Các phu nhân liên tục gật đầu, vẻ mặt dấu không được ý tán thưởng.
Sau bình phong, các tiểu thư cũng kìm lòng không được đứng dậy, tới gần bình phong, muốn nhìn rõ ràng hơn một chút. Phía sau các nha hoàn, ma ma cũng cười hớ hớ xem náo nhiệt.
Trang Minh Hỉ xoay mặt thấy đứng bên cạnh chính là vị Dương tiểu thư giỏi cầm kỳ thi họa kia, trong lúc đó liền nảy ra ý hay, nàng nhìn quanh trái phải, thấy mọi người đều tập trung chú ý tới Tạ Đình Quân ở bên ngoài, các nha hoàn ma ma ở phía sau cũng không chú ý tới bên này, nàng lén lút vươn tay, đẩy Dương tiểu thư ra khỏi bình phong, đồng thời, nàng cũng lui ra ngay phía sau.
Dương tiểu thư lộ diện, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, Tạ phu nhân không khỏi nhíu mày, Dương phu nhân thì kinh hãi, thốt lên “Duyệt nhi, sao lại thế này?”
Dương tiểu thư mới đầu còn trố mắt, nhưng ngay sau đó liền phục hồi tinh thần, nàng nhìn Tạ Đình Quân đang đứng phía trước nhìn chằm chằm vào mình, lại nhìn các phu nhân khác đang mãn nguyện che miệng cười, gương mặt đỏ bừng, tiếp đó lại nghe thấy không biết là ai nói một câu: “Không phải đã quá nóng vội sao?” Khuôn mặt đỏ bừng lại chuyển sang trắng bệch.
Nàng đứng ở đó, xấu hổ đến cơ hồ muốn khóc, “Không phải… Không phải… Có người đẩy ta ra…” Nàng chỉ vào bình phong ở phía sau, thanh âm run run.
Sau bình phong, các cô nương đều nhìn về phía vị trí bên cạnh Dương tiểu thư. Đứng ở nơi đó là một tiểu thư mặc tơ lụa màu hồng cùng màu với đế hài, chính là Vương cô nương nhà có cửa hàng bán trang sức. Mà Trang Minh Hỉ đứng phía sau nàng ta, lúc này cũng đang nhìn bằng ánh mắt hoài nghi, giống như đang hỏi: “Là ngươi sao?”
Vương cô nương thấy mọi người đều nhìn nàng, mặt đỏ lên, kích động nói: “Nhìn ta làm cái gì, không phải ta, ta không đẩy nàng mà!” Thấy mọi người có vẻ không tin, cũng trở nên nóng nảy, chỉ vào Dương tiểu thư nói: “Có khi do ngươi muốn thấy rõ ràng chút nên không cẩn thận bước lệch ra ngoài! Ngươi đừng làm loạn lên như vậy!”
Nghe xong lời này, Trang Minh Hỉ nhẹ nhàng “Xì” cười ra tiếng, có nàng tiên phong, các cô nương còn lại cũng muốn chê cười Dương cô nương, tất cả đều lấy khăn tay che miệng mà cười.
Dương cô nương vừa thẹn vừa giận, lại không biết nên biện giải ra sao, vốn chỉ là một tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi, được nuông chiều từ bé, đâu thể chịu nổi loại nhục nhã này. Trong lúc nhất thời, nước mắt trào ra, khóc gọi nương, “Không phải như thế…” Nàng che mặt, hận không thể tìm hố mà chui xuống.
Các phu nhân trong sân đều dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn Dương tiểu thư.
Dương phu nhân không muốn nữ nhi của mình bị bêu xấu, vội vàng kêu ma ma mình đem theo mang nữ nhi đưa ra ngoài, bản thân cũng đứng dậy hướng Tạ phu nhân cáo từ, rời đi vô cùng chật vật.
Tạ phu nhân sai người tiễn các nàng, sắc mặt đã có chút khó coi.
Trang Minh Hỉ từ khe hở của bình phong nhìn ra ngoài, khóe miệng tràn ra một tia cười lạnh lùng.
Tạ Đình Quân cũng không muốn lưu lại, cũng lấy cớ rời khỏi.
Yến hội tuy rằng vẫn tiếp tục, nhưng vì chuyện vừa rồi, mọi người cũng không còn hưng trí, không được bao lâu cũng tan tiệc.
Đêm đó, Tạ phu nhân ở trong phòng nhìn bà mối đưa tới ngày sinh tháng đẻ của các cô nương, một bên xem xét, một bên nói với Tạ lão gia ở bên cạnh: “Ta vốn xem trọng Dương gia tiểu thư, nhưng Dương tiểu thư tính tình hơi lỗ mãng, gặp chuyện cũng không đủ trầm ổn.” Nói xong lắc đầu, đem canh thϊếp của nàng để sang một bên.
“Lưu tiểu thư bộ dáng không đủ thanh tú, không xứng với Đình Quân của chúng ta.”
“Lý tiểu thư có vẻ hơi ngốc, không được.”
“Tương tiểu thư rất gầy, chỉ sợ về sau không tốt cho việc sinh con.”
Chỉ chốc lát, Tạ phu nhân liền phủ quyết đa số các cô nương.
Tạ lão gia ở bên cạnh cười nói: “Chỉ sợ trong cung tuyển phi cũng không có nghiêm cẩn như vậy!”
Tạ phu nhân cười cười, kiêu ngạo mà nói: ” Đình Quân nhà chúng ta vô luận ngoại hình hay tài năng cũng đều hơn người. Phóng mắt nhìn ra ngoài, Dương Thành có mấy phú gia công tử có thể so sánh chứ! Chàng chỉ cần nhìn xem các phu nhân này đều ra sức giới thiệu các tiểu thư nhà mình rao sao thì cũng có thể thấy được điều đó rồi. Thế nào ta cũng phải tìm cho nó một thê tử toàn diện mọi bề mới được!”
Tạ lão gia nở nụ cười, cũng hiểu không thể ủy khuất con của mình!
Tạ phu nhân sau một hồi nói giỡn cầm lấy một canh thϊếp, do dự một hồi: “Tiểu thư Trang phủ bộ dáng rất được, biết thư đạt để ý, đoan trang nhàn tĩnh… Đáng tiếc chỉ là thứ nữ…”
Tạ lão gia nói: “Là thứ nữ nàng còn mời tới?”
Đang nói, bên ngoài có người thông báo, “Nhị thiếu gia đến.”
Ngay sau đó, Tạ Đình Quân vén rèm đi vào.
Hắn hướng cha mẹ vấn an. Tạ phu nhân vui rạo rực lôi kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, “Đang nói tới việc hôn nhân của con đó.”
Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng. Đối với loại chuyện này, Tạ Đình Quân biểu hiện rất tự nhiên. Hắn nhìn nhìn trên bàn khắp nơi đều là canh thϊếp, cười hỏi: “Mẫu thân đã nhìn trúng cô nương nhà ai chưa?”
“Đang xem, vừa rồi đang cùng phụ thân con nói về cô nương Trang phủ.”
“Trang phủ?” Tạ Đình Quân nao nao, trong đầu liền hiện ra gương mặt xinh đẹp sinh động, ánh mắt sáng ngời, lúm đồng tiền trong suốt, đáng yêu nói không nên lời.”Chính là Trang phủ Thịnh Thế Trà Hành?”
Tạ phu nhân gật gật đầu, thấy con dường như có hứng thú, một bên trả lời câu hỏi vừa rồi của Tạ lão gia, một bên nói với con: “Vốn chỉ là thứ nữ ta sẽ không mời đến, nhưng nghe nói nhà bọn họ con trai trưởng bẩm sinh bị điếc, Nhị phòng cùng Hồ đại nhân quan hệ thân cận, tương lai gia nghiệp sẽ truyền cho con vợ kế cũng chính là huynh trưởng của Trang tiểu thư. Vì vậy tuy rằng là thứ nữ, địa vị cũng không coi là thấp.”
“Hồ đại nhân?” Tạ lão gia trầm ngâm một hồi, nói: “Nghe nói Hồ đại nhân này trên quan đạo luôn biết luồn cúi, tiền đồ hẳn sẽ không chỉ như thế.”
Tạ Đình Quân cầm canh thϊếp của Trang Minh Hỉ từ tay của mẫu thân, nhìn nhìn, cười nói: “Vậy trước gặp mặt đi.”
***
Mười lăm tháng tám.
Ngày hội Trung thu, Trà Hành cho nghỉ một ngày, từ trên xuống dưới đều được phát một hồng bao, Tần Thiên chẳng những có năm trăm tiền hồng bao, còn đặc biệt được Đại phu nhân và Trang Tín Ngạn mỗi người thưởng một lượng bạc. Nàng vui sướиɠ hài lòng đem bạc thu vào hộp nhỏ của mình, rất là vui vẻ.
Đại phu nhân đưa cho Tần Thiên một đống châu sai trâm hoa, bảo nàng cầm đi thưởng cho các nha hoàn trong viện. Về phần thưởng như thế nào, sẽ do chính nàng quyết định.
Tần Thiên cầm châu hoa trâm cài trở về, dựa theo cấp bậc mà phân thưởng. Đại nha hoàn được ba cái, nhị đẳng nha hoàn được hai, tiểu nha hoàn mỗi người được phát một cái. Bản thân nàng không thích mấy loại trang sức này, nên chỉ để lại một cái, còn lại hai cái thì một cái nàng tặng cho Thanh Liễu vốn có quan hệ rất tốt với nàng, một cái thì tặng cho Thu Lan là người thích nhất những đồ này. Có điều không phải Tần Thiên cố ý muốn tận dụng cơ hội thu mua lòng người, chỉ cảm thấy nếu nàng ta thích thì tặng cho nàng ta cũng không có hại gì.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này có lẽ đã biết kính sợ, Thu Lan cũng coi như thành thật, không còn gây phiền toái.
Khi Thu Lan tiếp nhận châu hoa Tần Thiên đưa, biểu tình vô cùng phấn khích, giống như có chút không thể tin được.
Buổi tối cả nhà Trang phủ cùng nhau dùng cơm chiều. Đại phu nhân cũng gọi Tam di thái thái đến. Tuy rằng mỗi người một tâm tư, nhưng bữa cơm này mặt ngoài cũng coi như hoà thuận vui vẻ.
Ăn xong, Đại phu nhân lại dẫn theo cả nhà đi bái tế nguyệt thần. Lúc chuẩn bị đi, Đại phu nhân nói với mấy tiểu bối trong nhà: “Hôm nay trên đường rất náo nhiệt, các ngươi cũng nên ra xem!” Lại dặn Tần Thiên cùng Hải Phú, nhất định phải chiếu cố Trang Tín Ngạn.
Tần Thiên rất cao hứng, sau khi đến nơi đây, mỗi ngày nàng không phải ở Trà Hành thì ở Trang phủ, căn bản không có cơ hội đi dạo phố, hôm nay cuối cùng có cơ hội ra ngoài rồi!
Mọi người trở về thay đổi quần áo. Bích Liên mặc cho Trang Tín Ngạn một kiện cẩm bào nguyệt sắc, thắt lưng màu bạc khảm ngọc trắng, tôn lên dung nhan như ngọc của hắn, dáng người cao lớn, lộ ra khí chất cao thượng như băng tuyết..
Quả thật rất đẹp mắt.
Trang Tín Ngạn khóe mắt liếc nhìn thấy Tần Thiên nhìn hắn, tâm tình khoái trá, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Bởi vì Trang Tín Ngạn không thích nhiều người đi theo, nên chỉ mang Tần Thiên và Hải Phú cùng đi. Ba người ra sân, cũng nhìn thấy Trang Tín Trung, Phương Nghiên Hạnh tỷ đệ, cùng với Trang Tín Xuyên và Lưu Bích Quân, Trang Minh Hỉ, mỗi người mang theo nha hoàn và gã sai vặt, thành đoàn đi ra.
Phương Nghiên Hạnh tỷ đệ nhìn thấy Tần Thiên lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười. Trang Tín Trung tiến lên gọi một tiếng “Đại ca, Nhị ca” Trang Tín Ngạn nhìn hắn khẽ gật đầu. Trang Tín Xuyên chắp tay sau lưng ngang ngang đầu, khẽ hừ một tiếng.
Trang Tín Xuyên đầu tiên là nhìn Tần Thiên bên cạnh Trang Tín Ngạn liếc mắt một cái, thấy nàng mặc váy vàng nhạt rủ xuống đế hài, khuôn mặt phấn nộn hé ra nhan sắc tiên lệ, tâm liền ngứa ngáy.
Nghĩ tới nàng mỗi đêm đều hầu hạ Trang Tín Ngạn, trong lòng nổi cơn ghen tỵ, hắn nhìn Trang Tín Ngạn cười nói: “Đại ca, hôm nay sao có hứng như vậy?”
Trang Tín Ngạn lạnh lùng nhìn hắn, nhẹ nhàng chuyển cước bộ, che khuất thân người Tần Thiên.
Hành động này càng khiến Trang Tín Xuyên căm tức, trên mặt tuy rằng vẫn tươi cười, lời nói lại nhịn không được chọc khoáy.
“Hôm nay bên ngoài người nhiều xe nhiều. Hải Phú, ngươi cần phải giám sát chặt chẽ thiếu gia nhà ngươi. Ngươi cũng biết, thiếu gia nhà ngươi có điểm bất tiện, không nên để có chuyện gì không hay xảy ra!”
Nói xong, xoay người đi phía trước, nhưng Trang Tín Ngạn cũng bỗng nhiên di động cước bộ, đi vượt lên trên.
Con đường này khá nhỏ, hai ngươi cùng tiến lên, nhất thời ngăn chận cả đường.
Trang Tín Ngạn và Trang Tín Xuyên đồng thời dừng lại cước bộ.
Trang Tín Xuyên trong lòng nặng nề, không chịu thoái nhượng. Trang Tín Ngạn chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, gương mặt đông lạnh lộ ra một loại khí phách của trưởng tử, Trang Tín Xuyên ban đầu còn liều mạng nhìn thẳng hắn, nhưng sau đó dần dần, chỉ cảm thấy đối phương ánh mắt càng ngày càng lạnh, càng ngày càng nghiêm, khiến trong lòng hắn sinh ra lạnh ý.
Bên cạnh Tần Thiên nhìn cũng thấy kỳ quái, bởi vì Trang Tín Ngạn tính tình lạnh nhạt, đối với bất cứ cái gì cũng đều không thèm để ý rất ít khi cùng người khác tranh giành thứ gì đó. Đối với Trang Tín Xuyên trên cơ bản càng không để tâm. Hôm nay là như thế nào đây?
Đang nghĩ tới, đã thấy Trang Tín Ngạn quay đầu đi, không chút do dự tiến về phía trước, bả vai cứng rắn đập vào người Trang Tín Xuyên. Khí thế Trang Tín Xuyên vô hình trung đã sớm yếu thế, bị va chạm, lảo đảo lui ra phía sau từng bước, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Ánh mắt Trang Tín Ngạn rất rõ ràng nói cho hắn ta biết, hắn mới là con trai trưởng, thân phận của hắn so với hắn ta cao quý hơn, hắn vốn là con vợ kế chỉ có thể đi ở phía sau!
“Nhị ca…” Thời điểm Trang Tín Trung đi qua bên cạnh Trang Tín Xuyên, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Tránh ra!” Trang Tín Xuyên tức giận.
“Phu quân, chúng ta cũng đi thôi.” Phương Nghiên Hạnh lạnh lùng nhìn Trang Tín Xuyên liếc mắt một cái, nhẹ nhàng đẩy Trang Tín Trung ra.
Trang Tín Trung thở dài, cùng thê tử đuổi theo Trang Tín Ngạn ở phía trước.
Trang Tín Xuyên nhìn bóng dáng bọn họ đi xa dần, âm thầm cắn răng, “Ta sớm hay muộn cũng sẽ dẫm lên đầu người!”