Ngày mười tháng tám, chạng vạng.
Đại phu nhân cùng Trang Tín Ngạn dùng xong cơm chiều, đang nói chuyện với Tần Thiên mấy việc thú vị phát sinh ở Trà Hành.
“Chuyện lần trước xảy ra ở phòng chế trà, Từ chưởng quỹ đã nói cho ta biết…” Đại phu nhân nhìn Tần Thiên cười nói: “Tần Thiên, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, ngươi quả thật là một nha đầu tốt!” Nói xong lại quay đầu lại nhìn về phía Trang Tín Ngạn, cười nói: “Tín Ngạn con thấy có đúng không?”
Bên cạnh Hải Phú vẫn như cũ viết chữ giúp hai bên trao đổi. Trang Tín Ngạn nhìn xuống liếc mắt một cái, khẽ cười cười, không lắc cũng không gật đầu, chỉ có điều ở hai bên tai một tầng đỏ ửng lặng lẽ xuất hiện. Tần Thiên cách xa, không nhìn thấy, nhưng Đại phu nhân ngồi bên cạnh hắn lại nhìn thấy rõ ràng, Đại phu nhân hé miệng cười, cũng không nói gì thêm.
Bà cầm tay con, trong lòng vô hạn vui mừng, cảm thấy quyết định này của mình rất chính xác.
Tâm trạng vui sướиɠ, bà nhìn về phía Tần Thiên, kéo tay nàng qua, tinh tế nhìn nàng, ánh mắt vô cùng nhu hòa, nhìn đến mức khiến Tần Thiên trong lòng nhảy nhót, “Phu nhân…” Người nhìn ta như vậy làm cái gì a…
“Tần Thiên, ” Đại phu nhân cười nói: “Ngươi ba lần bốn lượt lập công, lại trung thành như thế, ta rất thích, ngươi muốn được tưởng thưởng gì chăng?”
Tưởng thưởng? Tần Thiên hai mắt sáng ngời, rất muốn nói, nàng muốn có cơ hội chuộc thân!
Đến nơi đây lâu như vậy, nàng đã sớm hiểu được, thân là gia nô chỉ là một tiện nhân, không phải nói có bạc muốn chuộc thân là có thể chuộc thân, còn phải được chủ tử khẳng định thả người, ở quan phủ đăng ký, mới có thể thoát khỏi thân phận này. Thoát rồi, mới có thể tự do hôn phối, bởi vì nơi này luật pháp quy định, tiện nhân không thể cùng lương dân thông hôn, nói cách khác, dân đen chỉ có thể gả cưới dân đen. Hơn nữa cũng đừng nghĩ đến việc chạy trốn, nơi này có chế định “Trốn nhân pháp “nghiêm cấm nô bộc đào vong.
Phép tắc quy định “Người trốn phạt một trăm roi, trả lại bản chủ. Kẻ ẩn nấp thì bị tử hình, gia sản kê biên và sung công. Nếu cố tình phản kháng, phạt một trăm roi, chuyển đến nơi biên giới xa xôi”, vô cùng nghiêm khắc, vì vậy ở nơi này gia nô rất ít có tâm tư chạy trốn.
Cho nên muốn chuộc thân, chỉ có thể dựa vào sự từ bi của chủ tử.
Nàng rất muốn nhân cơ hội này đưa ra yêu cầu chuộc thân, nàng chuộc thân cũng không muốn rời khỏi Trang phủ, chỉ muốn có quyền nắm vận mệnh của bản thân trong tay, sau khi chuộc thân vẫn có thể giống như các công nhân trong Trà Hành làm việc cho Trang phủ, nàng cũng sẽ hết sức tận tâm.
Nhưng rồi lại nghĩ, bản thân được bọn họ khá coi trọng, dù sao trong tâm tưởng bọn họ đều cho rằng nàng là tấm gương điển hình cho sự trung thành. Nếu nàng đưa ra yêu cầu chuộc thân, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào, có thể sẽ cảm thấy nàng cũng không hề đem toàn bộ tâm tư đặt ở Trang phủ hay không?
Nàng có được địa vị như ngày hôm nay kỳ thật cũng không dễ dàng, không thể bởi vì nói sai một câu, mà làm hỏng mọi thứ.
Nghĩ đến đây, nàng lại đem lời đã đến miệng nuốt trở về.
“Phu nhân cùng Đại thiếu gia đối với Tần Thiên tốt như vậy, đã là sự tưởng thưởng tốt nhất!” Tần Thiên cười nói.
Vẫn nên đợi một thời cơ thuận lợi hơn, đợi địa vị của mình ở Trà Hành càng thêm được củng cố đã…
“Cái miệng nhỏ nhắn này rất ngọt, thật sự khiến người ta thương yêu.” Đại phu nhân lôi kéo tay nàng, càng nhìn càng thích, Trang Tín Ngạn ra vẻ lạnh lùng, nhưng hai mắt cũng kìm lòng không được hướng về phía Tần Thiên liếc qua.
Đại phu nhân lời đã nói ra tất nhiên sẽ không thu hồi. Bà quay đầu gọi Nguyệt Nương lấy hộp trang sức khắc hoa văn lưu kim đặt trên bàn trang điểm bằng gỗ tử đàn lại đây, mở ra nhìn một lúc, lấy ra từ bên trong châu hoa thạch mật lục tùng màu san hô và một cây trâm lưu ly hình con bướm màu sắc rực rỡ, đưa cho Tần Thiên
“Đây đều là trang sức trước kia của ta, hiện tại tuổi đã lớn, mang không còn thích hợp nữa. Ta thấy ngươi bình thường trên tóc ngay cả chút trang sức cũng không mang, nữ tử tuổi còn trẻ, không thừa dịp lúc này làm đẹp, còn chờ tới khi nào?” Nói xong, Đại phu nhân cầm châu hoa thạch mật lục tùng màu san hô để trên đầu nàng ngắm nghía, ngắm một hồi cảm thấy hưng trí, lôi kéo nàng đến ngồi trước bàn trang điểm, soi vào gương tự cắm châu hoa lên tóc nàng.
Tần Thiên vội vàng nói: “Phu nhân, để nô tỳ tự làm là được rồi.”
Đại phu nhân nhìn hình ảnh nàng trong gương đồng cười nói: “Đừng nhúc nhích, khó mà ta được hưng trí như hôm nay…” Nói xong, cầm châu hoa trong tay cẩn thận cắm trên búi tóc của nàng, Đại phu nhân hơi hơi hạ thắt lưng, nhìn Tần Thiên trong gương cười tán thưởng: “Thật là xinh đẹp!” Lại bảo Nguyệt Nương đến nhìn, Nguyệt Nương tất nhiên luôn miệng khen ngợi, khiến mặt Tần Thiên đỏ ửng.
Đại phu nhân lại hỏi nàng: “Ngươi có thích không?”
Tần Thiên nhìn mình trong gương, kỳ thật nàng không thích dùng mấy thứ trang sức, bình thường vấn tóc cũng chỉ đơn giản dùng một trâm cài đầu cố định, châu sai này màu sắc rực rỡ, chất lượng tinh xảo, lòe lòe lấp lánh, thật sự không phù hợp với thẩm mỹ của nàng, nhưng mà Đại phu nhân tự tay tặng nàng lại cài lên tóc nàng, khiến nàng cảm thấy, dù thế nào cũng rất thuận mắt.
Giương mắt nhìn khuôn mặt Đại phu nhân ôn nhu tươi cười, trong lòng nhất thời ấm áp vui vẻ.
Nàng ngọt ngào cười nói, “Đa tạ phu nhân, Tần Thiên rất thích.”
Đại phu nhân sờ sờ đầu nàng, cười càng ôn nhu, giương mắt thấy trong góc gương đồng lộ ra gương mặt của Trang Tín Ngạn, cũng không biết hắn đứng đó bao lâu rồi, Đại phu nhân không buông tha hắn, cố ý hỏi: “Tín Ngạn, con cảm thấy Tần Thiên mang châu hoa này có được không?”
Tần Thiên theo bản năng nhìn về phía hắn, khóe miệng còn sót lại ý cười.
Trang Tín Ngạn vừa tiếp xúc với ánh mắt nàng, vội vàng xoay người tránh đi.
Nguyệt Nương và Hải Phú ở bên cạnh che miệng cười.
“Hắn thẹn thùng…” Đại phu nhân ở bên tai Tần Thiên nhỏ giọng nói.
“A?” Tần Thiên quay đầu lại nhìn Đại phu nhân.
Đã thấy vẻ mặt Đại phu nhân ý cười cổ quái, “Ngươi đừng thấy hắn dường như không để ý tới người khác, kỳ thật da mặt hắn rất mỏng!”
“A?” Tần Thiên cười gượng hai tiếng, nhất thời theo không kịp tư duy của Đại phu nhân, có chủ tử ở trước mặt nha hoàn lại nói về con mình như vậy sao?
Đại phu nhân cười đến ý vị thâm trường.
Đúng lúc này, Lam Sơn bỗng nhiên tiến vào bẩm báo, “Đại phu nhân, Nhị di thái thái cùng Nhị thiếu gia đến, nói muốn gặp người, sắc mặt rất không tốt!”
Đại phu nhân lập tức thu liễm ý cười, đứng thẳng thân mình.
“Đã trễ thế này, bọn họ tới làm cái gì?” Nguyệt Nương nhíu mày nói.
Tần Thiên cũng vội vàng đứng dậy, thối lui đến bên cạnh Trang Tín Ngạn.
Đại phu nhân trong lòng hiểu rõ, “Đến rất đúng lúc, hắn không tìm ta, ta cũng phải tìm hắn!” Nói xong phân phó Nguyệt Nương, “Đem bạc lấy ra.”
Nguyệt Nương gật đầu, xoay người đi đến ngăn tủ lấy ra một bao bạc nén, để lên khay, đi theo Đại phu nhân ra khỏi phòng đến đại sảnh. Trang Tín Ngạn và Tần Thiên cũng đi theo phía sau.
Đại sảnh.
Nhị di thái thái cùng Trang Tín Xuyên, Trang Minh Hỉ đã ngồi xuống, nhìn thấy Đại phu nhân đi ra, Trang Minh Hỉ cùng Trang Tín Xuyên đều đứng dậy hướng về Đại phu nhân làm lễ, chỉ có Nhị di thái thái vẫn ngồi nguyên vị trí, thản nhiên gọi một tiếng “Đại tỷ.”
Đại phu nhân cũng không thèm để ý, đi đến ngồi ở chính vị, lại bảo Trang Tín Xuyên bọn họ không cần đa lễ. Trang Tín Ngạn ngồi xuống ghế khắc hoa văn cúc lê ở đối diện, Tần Thiên cùng Hải Phú đứng ở phía sau của hắn.
Trang Tín Xuyên ngồi xuống khóe mắt liếc nhìn thấy khay đựng bạc nén trên tay Nguyệt nương, hơi hơi giật mình.
Bích Ti cùng Bích Hà tiến vào dâng trà.
Đại phu nhân nhìn bọn họ âm thanh lạnh lùng nói: “Đã trễ thế này không biết các ngươi sốt ruột gặp ta có chuyện gì?”
“Vốn ta cũng không muốn quấy nhiễu Đại tỷ nghỉ ngơi!” Nhị di thái thái cười lạnh hai tiếng, quay đầu trừng mắt Đại phu nhân, giọng điệu ẩn ẩn mang theo tức giận: “Nhưng có một số việc trong lòng ta hoảng hốt, ăn không vô, ngủ không yên, không thể chậm trễ tới gặp tỷ tỷ nói chuyện!”
Trang Tín Xuyên cũng hừ một tiếng, vẻ mặt căm giận, Trang Minh Hỉ thì nhìn phía trước, vẻ mặt bình tĩnh.
Đại phu nhân lãnh nghiêm mặt, không lên tiếng.
Nhị di thái thái đứng dậy, vẻ mặt tức giận, nghiến răng nghiến lợi, “Muội muội ta không thể so với tỷ tỷ, không đọc thi thư, nhưng hôm nay ta rốt cục biết về tỷ tỷ…” Nói tới đây, nàng ta nắm chặt khăn tay chỉ thẳng hướng Đại phu nhân, hơi hơi phát run, “Hôm nay ta mới biết được, cái gì gọi là âm hiểm giả dối, khẩu thị tâm phi, qua cầu rút ván!” Bốn chữ cuối cùng cơ hồ là cắn răng mà nói ra, hàm chứa vô tận hận ý.
“Ta không hiểu ý tứ của ngươi!” Đại phu nhân thản nhiên nói,
“Tín Xuyên, ngươi nói đi, ta thật muốn nghe bà ta giải thích như thế nào!” Nhị di thái thái vỗ vỗ Trang Tín Xuyên, oán hận nói, “Bà ta giải thích không được, chúng ta sẽ đi nói với dượng của con!”
Trang Tín Xuyên bật đứng lên, vọt tới giữa đại sảnh, vung tay, vẻ mặt giọng điệu đều có chút kích động.
“Đại nương, người rõ ràng nói tín nhiệm con, nói việc chuẩn bị quà Trung Thu đều giao cho con xử lý, nhưng vì sao, ta muốn làm gì lại bị khắp nơi quản chế!”
Nói đến việc này, Trang Tín Xuyên rất tức giận.
Vốn hắn đang dự tính, nhân cơ hội này có thể cướp đoạt không ít của cái, hắn chuẩn bị quà cho quan phủ, khách nhân, thương hộ, tất nhiên cần bạc và lá trà, hắn tới phòng thu chi lấy bạc, đến đại đường lấy lá trà, nhưng sau khi mở miệng, những người này đều chỉ nói hắn cứ chờ đấy, hắn chờ rồi chờ, đợi một hai ngày, phó quản sự của hắn lại hồi báo, mọi chuyện hắn muốn làm đều đã được chuẩn bị tốt, khiến hắn yên tâm. Nhưng hắn từ đầu tới cuối ngay cả một đồng xu, một mảnh lá trà đều không được nhìn qua lấy một cái!
Làm như vậy, đối với hắn mà nói quả thực vô cùng nhục nhã, mất công hắn lúc trước còn phí nhiều bạc mời các quản sự “Uống rượu “
Thời điểm Trang Tín Xuyên nói chuyện, Đại phu nhân vẫn khí định thần nhàn uống trà, mí mắt cũng chưa nâng lên một chút.
Chờ hắn sau khi nói xong, Đại phu nhân buông chung trà trong tay, hướng ánh mắt về phía Nguyệt Nương, ý bảo nàng tiến về phía trước.
Đại phu nhân chỉ vào bạc trên khay trong tay Nguyệt Nương nói: “Tín Xuyên, đây đều là bạc ngươi tặng cho các quản sự. Các quản sự trước mặt của ngươi không muốn khiến ngươi mất mặt, sau đó toàn bộ đều đưa đến chỗ ta, để ta đưa lại cho ngươi, bọn họ đều nói vô công không chịu nhận lộc, chịu không nổi đại lễ như vậy của Nhị thiếu gia!”
Nguyệt Nương đem bạc đến trước mặt Trang Tín Xuyên, Trang Tín Xuyên nhìn bạc, sắc mặt trở nên trắng bệch giống như bạc nén trong khay.
Đại phu nhân đứng dậy, đi đến bên cạnh Trang Tín Xuyên, dùng một loại ngữ điệu trầm ổn chậm rãi nói: “Biết các quản sự vì sao làm như vậy không? Bởi vì bọn họ đều là người ta tỉ mỉ lựa chọn, bởi vì bọn họ đối với Thịnh Thế đều rất có trách nhiệm, bởi vì bọn họ hiểu được cái gì nên làm, cái gì không nên làm, cái gì nên lấy, cái gì không nên lấy …” Nói tới đây, Đại phu nhân nâng mắt, nhìn Trang Tín Xuyên.
Trang Tín Xuyên không nhịn được lui ra phía sau hai bước, sắc mặt vô cùng khó coi, “Đại nương, chuyện này tạm thời không tính, con hỏi người là, người căn bản ngay từ đầu vốn đã không muốn để con cầm quyền, người chỉ dỗ dành để con cùng dượng trao đổi việc vận chuyển trà! Ngay từ đầu người đã dối gạt con!”