Thịnh Thế Trà Hương

Chương 65: Tiểu tử, học tập đi

Phòng chế trà của Thịnh Thế ở phía sau Trà Hành đại đường. Có hơn mười kiện bình lớn, còn có một bình đựng rất to để đem phơi nắng.

Từ chưởng quỹ nhận mệnh Đại phu nhân, dẫn ba vị công tử đến phòng chế trà, giao cho quản sự Phùng sư phó hưỡng dẫn.

Phùng sư phó hơn năm mươi tuổi, tóc hoa râm, da mặt đỏ đồng, râu quai nón, tướng ngũ đoản, vẻ mặt nghiêm túc. Hắn không phải là gia nô của Trang phủ, mà nhận từ Đại phu nhân số tiền lớn cùng lễ vật vào làm chưởng quản phòng chế trà, ngay cả Đại phu nhân nhìn thấy hắn đều phải xưng hô một tiếng Phùng sư phó, cho nên trongTrà Hành mọi người đều tôn kính hắn.

Phùng sư phó lúc này chắp tay sau lưng, từ từ đi qua trước mặt ba vị thiếu gia đứng theo thứ tự sắp xếp, ánh mắt nghiêm lạnh nhìn lướt qua mặt họ, chậm rãi nói: “Chỉ cần đến phòng chế tra do ta quản lý, ta mặc kệ là thiếu gia hay là tiểu thư, bất kỳ đặc thù nguyên nhân gì, đều sẽ đối xử bình đẳng, mọi việc ở phòng chế trà đều do ta định đoạt! Mặc kệ là ai, đều phải nghe ta, nếu dám ở trước mặt ta giở trò quỷ, ta đều đuổi ra ngoài!” Nói tới đây, hắn ánh mắt như điện, bắn về phía Trang Tín Xuyên, Trang Tín Xuyên lúc trước gạt hắn cưỡng bức thu mua công nhân chế trà do hắn quản lý để chế giả trà, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã, nếu không phải Đại phu nhân thể hiện chân ý giữ lại, hắn thật sự không muốn ở lại chỗ này.

Trang Tín Xuyên bị hắn liếc mắt một cái, hừ lạnh một tiếng, không cho là đúng.

Phùng sư phó trừng mắt nhìn hắn, chỉ vào hắn nói, “Hôm nay, ngươi phải đi cùng công nhân chuyển trà!”

Hiện tại là mùa thu chè tươi, Trà Hành theo trà nông thu chè tươi xong, sẽ đưa cho công nhân từ bên ngoài khuân vác vào, giao cho các sư phó. Là công nhân địa vị thấp nhất trong phòng chế trà!

“Muốn ta đi chuyển trà!” Trang Tín Xuyên chỉ vào mình, kêu lên.

“Không chuyển thì ra ngoài cho ta!” Phùng sư phó kiên quyết rõ ràng!

Trang Tín Xuyên tức giận đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, gã sai vặt Đức Nghĩa bên cạnh vội vàng kéo hắn, thấp giọng nói: “Thiếu gia, đừng xúc động, không nhớ rõ tiểu thư đã nói gì sao?”

Đại phu nhân nói qua, bất luận là ai, nếu bị Phùng sư phó đuổi ra ngoài, về sau sẽ không liên quan đến chuyện ở Trà Hành, do đó muốn kế thừa Trà Hành sẽ càng trở nên khó khăn hơn!

Trang Tín Xuyên nghĩ đến đây, đành phải kiềm chế tức giận, mang theo Đức Nghĩa xoay người đi ra ngoài.

Một bên Tần Thiên nhìn bóng dáng của hắn vô cùng sung sướиɠ, hắn hôm nay mặc áo bào nguyệt sắc thêu kim tuyến trên vạt áo, trâm bạch ngọc cắm trên đầu, phỉ thúy ngọc bội giắt ở lưng, đế giầy trắng tinh, ăn mặc như vậy, nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng hắn sẽ biến thành bộ dạng gì nữa.

Phùng sư phó nhìn bóng dáng hắn râu nhếch lên, hừ ra một tiếng, sau đó lại chỉ vào Trang Tín Ngạn cùng Trang Tín Trung nói: “Các ngươi, theo ta đến phòng sao trà! Từ hôm nay trở đi học sao trà!”

“Thiếu gia chúng ta đã từng sao trà!” Hải Phú ở một bên nhịn không được xen mồm nói.

Phùng sư phó xoay người, ánh mắt nhìn trên mặt Trang Tín Ngạn, “Biết sao trà? Hắn đã làm thử vài lần? Bất quá động tác cũng chưa chắc đã thuần thục? Chỉ sợ ngay cả Tần Thiên cũng làm tốt hơn!” Nói xong, ngón tay chỉ vào Tần Thiên.

Thật vất vả có thể áp chế Trang Tín Ngạn một lần, Tần Thiên trong lòng thống khoái nói không nên lời, không khỏi nghênh đầu lên. Nhưng khi xoay mặt lại thấy Trang Tín Ngạn sắc mặt vẫn đạm mặc, mới nhớ tới, không có Hải Phú giúp, hắn căn bản nghe không thấy những lời này, bỗng nhiên lại cảm thấy không có ý nghĩa gì nữa!

Phùng sư phó xoay người hướng về một gian phòng sao trà đi tới, Trang Tín Ngạn, Trang Tín Trung cùng với mấy gã sai vặt Hải Phú cùng Hoài An và Tần Thiên đi theo phía sau.

Ngay cả Tần Thiên cũng có thể làm tốt hơn ta? Trang Tín Ngạn vẻ mặt không thay đổi, lại âm thầm cắn răng,

Trong phòng sao trà có mười nồi sắt, có mấy công nhân mặc áo ngắn vải thô màu xanh, mang theo bố mạo. Hoặc lấy tay, hoặc dùng trà bái, tất cả đều thủ pháp thuần thục, mười phần sạch sẽ.

Trong không khí tràn ngập mùi thơm ngát của lá trà, khiến cho người ta thần thanh khí sảng.

Phùng sư phó gọi người đốt than lửa lên, sau đó ra hiệu với Trang Tín Ngạn, ý bảo hắn đến sao trà.

Hải Phú vội vàng đeo găng tay, tạp dề cho hắn, Trang Tín Ngạn thản nhiên nhìn Tần Thiên liếc mắt một cái, Tần Thiên cảm thấy ánh mắt kia giống như có chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhưng hắn không phải không nghe thấy lời Phùng sư phó sao? Cho nên, Tần Thiên cảm thấy hẳn là do mình tự tưởng tượng.

Trang Tín Ngạn đi tới giữ lấy bát, chờ đến lúc đáy nồi sôi nổi bọt trắng thì nhanh chóng đổ lá chè tươi vào, chè tươi rơi vào vang lên thanh âm thanh thúy “Ba ba”

Phùng sư phó ở bên cạnh gật đầu: “Thời cơ nắm giữ khá tốt.”

Tần Thiên ở một bên cũng có chút ngoài ý muốn, tuy rằng sớm nghe nói Trang Tín Ngạn biết chế trà, nhưng chế trà là kỹ thuật sống, không có thời gian dài luyện tập không thể làm được, không nghĩ tới Trang Tín Ngạn chưa bao giờ đếnTrà Hành lúc thực hiện cũng rất tốt!

Nhưng rốt cục cũng không lừa được người có kinh nghiệm, chậm rãi, vấn đề của Trang Tín Ngạn liền lộ ra, tay hắn quấy không thuần thục, lá trà bị sao chậm, dừng lại thời gian khá dài, màu trà xanh biến thành màu hồng không bình thường, tất cả đều trở thành thứ phẩm!

Tần Thiên muốn cười, nhưng rốt cuộc cố kỵ hắn là thiếu gia, gắt gao nhịn xuống, nhưng ý cười trong mắt cũng không che giấu.

Trang Tín Ngạn vốn đang duy trì bình tĩnh, nhưng ngẩng đầu thấy ý cười trong mắt Tần Thiên, gương mặt bình tĩnh không khỏi khẽ biến. Hắn xoay mặt đi, miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, làn da trắng nõn bởi vì xấu hổ mà nhiễm một tầng đỏ ửng, đúng là phá lệ diễm lệ.

Phùng sư phó ở bên cạnh lắc đầu, gọi người đem chỗ sao trà này đổ đi, lại hướng về Tần Thiên ngoắc: “Tần Thiên, ngươi tới đây!”

“Vâng, sư phó!” Tần Thiên vang dội trả lời, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến, mang găng tay cùng tạp dề và mũ, nhịn không được quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn bên cạnh liếc mắt một cái, bắt nạt hắn nghe không thấy, nhướn lông mày thấp giọng nói một câu: “Tiểu tử, học tập đi!”

Trang Tín Ngạn nhìn thấy, lúc này khó chịu dồn ứ vào ngực, nửa ngày cũng không hồi phục.

Bên này, Tần Thiên đã bình tâm tĩnh khí, hết sức chuyên chú, đợi cho đáy nồi nổi bọt trắng, tức khắc đổ chè vào quấy.

Phùng sư phó ở bên cạnh vuốt râu gật đầu mỉm cười, “Không sai, thời gian nắm giữ rất khá, số lượng chè tươi vừa phải, tốt lắm, tốt lắm.”

Sau khi trà xanh rơi vào nồi, Tần Thiên lập tức đảo tay, động tác quyết đoán lưu loát, Trang Tín Ngạn nhịn không được tiến lên từng bước, thấy nàng vẻ mặt đông lạnh nghiêm túc, hoàn toàn đối lập với bộ dáng cười hì hì bình thường, làn da trắng nõn bị độ nóng ảnh hưởng, nhiễm hồng một mảng, bộ dáng này, cũng khá thuận mắt…

Hắn lại nhìn về phía hai tay nàng, tay nàng rất nhỏ, nhưng vô cùng linh hoạt, mười đầu ngón tay tinh tế thon dài, hay tay nàng khuấy lá trà đều đặn, nhanh nhẹn, mười ngón tung bay như hoa rơi, lại như bươm bướm đang bay lượn, được lá trà màu xanh tô điểm, vô cùng dễ nhìn.

“Động tác thực đúng chỗ, thực linh hoạt, không sai không sai.” Phùng sư phó ở bên cạnh tiếp tục gật đầu.

Dần dần, có bọt khí nổi lên, lá trà cũng được đun nóng, sau đó, Tần Thiên lại lấy hai tấm ván gỗ trà bái hình bán nguyệt bên cạnh tiếp tục phiên sao, càng không ngừng đảo, sao trà, lá trà ở trong tay của nàng giống như có linh hồn, nhảy ra vũ đạo duyên dáng.

Một mùi hương tràn vào khoang mũi, Trang Tín Ngạn nhìn nhìn, nhưng lại thất thần một lúc.

Lúc này, không ít công nhân sao trà làm xong đều vây quanh lại đây, bọn họ đều quen biết Tần Thiên, lúc này liền tiến đến cổ động.

“Tần Thiên, động tác rất khá, hoàn toàn có thể xuất sư a!”

“Quả nhiên là thân truyền đệ tử của Phùng sư phó, Phùng sư phó ngươi bất công a, dạy ta mất một năm rưỡi, mà dạy Tần Thiên lại chỉ mất có hai tháng!”

Phùng sư phó cười nói: “Không phải ta bất công, mà do Tần Thiên rất cố gắng, học rất tốt, các ngươi có ai thử trong vòng ba canh giờ sao một trăm nồi chưa? Nhưng Tần Thiên làm được, các ngươi đừng oán ta bất công, muốn oán thì oán các ngươi không thông minh bằng Tần Thiên, cũng không cố gắng bằng nàng!”

Mọi người vui lòng phục tùng, vừa cười vừa khen Tần Thiên vài câu.

Người nói chuyện rất nhiều, Trang Tín Ngạn nhất thời chăm chú xem, nên những lời của Phùng sư phó hắn thấy thật rõ ràng, hắn trong lòng kinh ngạc, liếc mắt một cái nhìn Tần Thiên, lúc này Tần Thiên vừa mới sao xong, nhanh chóng đổ ra, sau đó lộ ra tươi cười sáng lạn, “Sư phó, sao tốt rồi, thỉnh nghiệm thu!”

Phùng sư phó đi qua, bốc lên một nắm lá trà nhìn nhìn, lại ngửi ngửi, cười nói: “Không sai, lá trà độ nhuyễn vừa phải, hương khí giữ lại rất tốt, Tần Thiên, ngươi đã có thể xuất sư ở phòng sao trà rồi!”

Tần Thiên hai mắt sáng ngời, cười nói, “Thật vậy chăng?” Nói xong, nhịn không được quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn liếc mắt một cái, hai mắt lóe sáng, má lúm đồng tiền lộ rõ thể hiện đắc ký cùng kiêu ngạo của nàng.

Trang Tín Ngạn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng khóe mắt lại như bị rút gân.

“Tần Thiên, hóa ra ngươi làm tốt như vậy, ngươi dạy cho ta đi!” Trang Tín Trung đi đến bên cạnh Tần Thiên nói.

“Không thành vấn đề!” Tần Thiên cười nói. Bởi vì cùng Phương Nghiên Hạnh lui tới thường xuyên, nên nàng và Trang Tín Trung cũng dần quen thuộc, Trang Tín Trung là người hàm hậu, hoàn toàn không giả tạo, Tần Thiên tiếp xúc với hắn cũng không có gì áp lực.

“Bất quá đợi Nghiên Hạnh tỷ tỷ đưa điểm tâm, ngươi nhường cho ta một phần!” Tần Thiên nhân cơ hội đả kiếp.

“Tất cả đều cho ngươi cũng được!” Trang Tín Trung rộng rãi nói.

“Không thể như vậy được, đây là Nghiên Hạnh tỷ tỷ đặc biệt làm cho ngươi, nếu đều bị ta ăn, nàng không đau lòng sao!”

Trang Tín Trung ngượng ngùng cười cười.

Lại nói tiếp, Phương Nghiên Hạnh gả cho Trang Tín Trung thật sự là một chuyện tốt, Trang Tín Trung thành thật hàm hậu, trọng tình trọng nghĩa, lại thông cảm cho thê tử, chưa bao giờ để Nghiên Hạnh thương tâm hoặc làm ra chuyện khiến Nghiên Hạnh khổ sở, càng không có tiểu thϊếp thông phòng khiến Nghiên Hạnh ngột ngạt. Hơn nữa mẹ chồng lại là người yếu đuối, phu nhân thì quan tâm để ý, cũng trách không được Nghiên Hạnh không chỉ một lần nói với nàng, nàng ta kiếp trước đã tu luyện phúc khí, cũng bởi vậy đối với Tần Thiên đã từng khuyên nhủ nàng mà trở nên thân thiết hơn.

Sau đó, mọi người đều thực hành, Tần Thiên dạy Trang Tín Trung sao trà. Bên kia, Phùng sư phó với sự trợ giúp của Hải Phú cùng Trang Tín Ngạn giao tiếp, hắn rõ ràng không kiên nhẫn chờ Hải Phú bày ra giấy bút, nhưng vẫn cố gắn kiềm chế chờ hắn mài mực, mất nửa canh giờ mới có thể nói rõ với Trang Tín Ngạn.

Thời điểm Phùng sư phó xoay người, vụиɠ ŧяộʍ lau mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm, có vẻ thoải mái sau khi được giải phóng khỏi nhiệm vụ này.

Tần Thiên ở bên cạnh lẳng lặng nhìn một màn này, cúi đầu, có chút suy nghĩ.

Mặt khác, Đại phu nhân ngồi ở trong phòng, thời điểm đã thương lượng xong cùng Từ chưởng quỹ, Nguyệt Nương hỏi bà: “Phu nhân, nô tỳ biết người đem Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia an bài đến phòng chế trà là vì trừng phạt bọn họ, nhưng mà nô tỳ vãn không hiểu người vì sao cũng an bài Đại thiếu gia đến đó, phu nhân làm như vậy có dụng ý gì đặc biệt ư?”

Đại phu nhân bưng chung trà lục dứu màu phấn đậu lên, một tay bà cầm nắp lướt qua miệng chén, nhấp mấy ngụm, sau đó đặt chung trà xuống, chậm rãi nói: “An bài Tín Trung cùng Tín Xuyên đến phòng chế trà cũng không hoàn toàn vì trừng phạt bọn họ, bọn họ lúc trước đến Trà Hành đảm nhận vị trí quản sự, khó tránh khỏi mắt cao hơn đỉnh, ta chính là muốn bọn họ tiếp xúc với công nhân tầng lớp dưới, hiểu biết tối tinh túy, bộ phận quan trọng nhất của Trà Hành,—— chế trà, để bọn họ biết tầm quan trọng của việc chế lá trà. Bồi dưỡng cảm tình của bọn họ đối với lá trà, Trà Hành, cùng với công nhân trong Trà Hành! Như vậy có lẽ sẽ giúp bọn họ xử sự thành thục hơn một ít.”

Nguyệt Nương gật gật đầu, thở dài: “Phu nhân quả thực dụng tâm lương khổ.” Lại nói: “Nhưng còn Đại thiếu gia?”

Đại phu nhân thở dài: “Tín Ngạn tính cách lạnh nhạt xa cách, chỉ nguyện ý cùng vài người chúng ta tiếp xúc, nhưng chúng ta có thể ở bên nó bao lâu đây? Để nó đến Trà Hành, chính là muốn cho nó học được cách cùng người khác ở chung, về sau cho dù chúng ta rời khỏi, nó cũng sẽ không cô đơn tịch mịch. Hơn nữa, nó chung quy là trưởng tử Trang phủ, dù muốn cũng không thể trốn thoát trách nhiệm, cho dù bản thân có chỗ thiếu hụt, cũng phải tận tâm tận lực đối với gia tộc, đối với Trà Hành.”

Nói xong, Đại phu nhân cười cười, “Có Tần Thiên tính cách lạc quan ở bên cạnh hắn, ta tin tưởng kết quả nhất định sẽ không khiến ta thất vọng.”