Từng Muốn Mặc Thật Đẹp Để Lấy Anh

Chương 26: Con heo nhỏ thật lười

Cửa phòng đóng lại, âm thanh của Bùi Hạo Dục hoàn toàn bị ngăn cách ở ngoài cửa.

Bùi Tư Nhận chậm rãi bước đi thong thả đến bên giường, Tống Dư Kiều nằm ở trên giường không một chút phát hiện, hô hấp nhịp nhàng, trước ngực cũng phập phồng theo.

Anh bỗng nhiên cúi người, hai cánh tay chống ở hai bên gối của Tống Dư Kiều. Phía dưới gối hơi lún xuống, gò má của cô nhúc nhích một chút, giống như sắp thức giấc.

Thế nhưng Bùi Tư Nhận biết, Tống Dư Kiều không có tỉnh.

Hiện giờ cô đang chìm sâu trong giấc ngủ, có khi trời sập cũng không tỉnh lại.

Bùi Tư Nhận cúi người, từng chút từng chút tiến đến gần, cho đến khi trên mặt cảm nhận được nhiệt độ hô hấp nhàn nhạt của Tống Dư Kiều, mới cong cong môi. Lấy một sợi tóc dài trên cổ áo cô, dùng khăn cẩn thận bọc lại.

Anh nhẹ nhàng thổi một hơi thở lên mặt Tống Dư Kiều, đưa tay véo nhẹ khuôn mặt cô một hồi: "Con heo nhỏ thật lười."

............

Khoảng một phút sau, Bùi Tư Nhận từ trong phòng khách sạn đi ra như không có chuyện gì.

Bùi Hạo Dục đang ở đại sảnh khách sạn, lấy thẻ nhân viên của Tống Dư Kiều trong túi ra. Nhìn thấy anh đi tới, vội vàng đem thẻ nhân viên của Tống Dư Kiều giấu ở phía sau, ngửa đầu lên nhìn anh: "Cha không lẽ đã quen biết Kiều Kiều từ trước?"

Bùi Tư Nhận không trả lời, bước một bước dài đi tới phía trước.

Bùi Hạo Dục bước chân ngắn đuổi theo ở phía sau, vừa chạy vừa thở hồng hộc, cộng thêm cái mông đang đau, thang máy sắp đóng lại, một tay kéo ống quần Bùi Tư Nhận: "Cha không phải thích Kiều Kiều rồi chứ?"

Bùi Tư Nhận vẫn không nói gì, Bùi Hạo Dục một mình lầm bầm lầm bầm: "Cô Kiều Kiều là một người tốt, cha không nên hành động thiếu suy nghĩ, để người ta chịu thiệt......"

Bùi Tư Nhận kéo Bùi Hạo Dục vào trong thang máy, nhấn nút xuống lầu một: "Làm sao con biết cô ấy là người tốt?"

"Con lừa cô ấy, cô ấy không những không tức giận, còn đưa con đến bệnh viện đa khoa khám tổng quát. Còn mua cho con đồ ăn ngon, mua thuốc cho con. " Bùi Hạo Dục ưỡn ưỡn ngực, "Dựa vào trực giác rất chính xác của con!"

..................

Tống Dư Kiều tỉnh lại, đập vào mắt là rèm cửa sổ màu lam đậm trong khách sạn, cô hoảng hốt một hồi, mới phản ứng được, nhìn về chỗ nằm bên cạnh, Bùi Hạo Dục trong chăn không thấy đâu.

Tống Dư Kiều lập tức từ trên giường ngồi dậy, hướng đến phòng tắm kêu một tiếng: "Bùi Tiểu Hỏa."

Không có ai trả lời.

Rất rõ ràng, trong căn phòng này hiện tại chỉ có một mình Tống Dư Kiều.

Không lẽ đã xảy ra chuyện, Tống Dư Kiều cầm điện thoại di động lên, định gọi điện cho ba của Bùi Tiểu Hỏa, lại nhìn thấy một tờ giấy phía dưới điện thoại di động.

Trên đó viết vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: ba con tới đón con rồi, con nhẹ nhàng rời đi cũng như con nhẹ nhàng đến.

Tống Dư Kiều rốt cuộc không nhịn được cười, khóe môi không tự chủ cong lên. Nhưng sau khi cười, trong lòng lại xuất hiện cảm giác trống trải.

Quả nhiên bên cạnh có một đứa trẻ sẽ vui hơn, khi một người đi, tâm trạng cũng không tốt.

Cô mở điện thoại di động ra, có ba tin nhắn được Đới Lâm Tạp gửi đến, nhìn lại thời gian.

14:38!

Vậy mà đã xế chiều!

Buổi sáng vốn muốn đi làm đem bản triển khai mấy ngày nay của nhà họ báo cáo với Đới Lâm Tạp! Trời ạ! Đã hơn nữa ngày rồi!

Tống Dư Kiều bấm số điện thoại di động của Đới Lâm Tạp, dùng vai kẹp điện thoại, khom người xuống mang giày.

"Chị Đới, thật có lỗi, trưa hôm nay tôi có chút việc, hiện tại......"

Cô vẫn chưa nói hết, Đới Lâm Tạp đã ngắt lời cô, âm thanh trong loa vô cùng bình tĩnh truyền đến tai Tống Dư Kiều: "Trưa hôm nay Bùi tổng đã xin nghỉ giúp cô......"

Tống Dư Kiều đang mang giày: "Còn báo cáo......"

Đới Lâm Tạp nói: "Trước tiên gửi đến hộp thư điện tử của tôi, còn ngày mai cô đi làm hãy báo cáo cho tôi sau, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."

Cúp điện thoại, Tống Dư Kiều ở trên giường ngẩn người mười mấy phút. Cuối cùng quyết định gọi điện cho Bùi Tư Nhận nói tiếng cảm ơn.

Chỉ có điều điện thoại của Bùi Tư Nhận được Lê Bắc Đô bắt máy: "Bùi tổng đang ở trong phòng họp, cô có chuyện gì cần tôi chuyển lời lại không?"

Tống Dư Kiều nói: "Không có gì...... Chờ chút, vậy thì phiền anh giúp tôi nói một tiếng cảm ơn đến Bùi tổng."

Mười phút sau, Tống Dư Kiều đang ở trước quầy tiếp tân trả phòng, nhận được một tin nhắn, là Bùi Tư Nhận gửi đến, chỉ có một chữ: ừ.

Quả nhiên là phong cách chỉ có ở Bùi Tư Nhận.

............

Lúc Bùi Hạo Dục mới hai tuổi, Bùi lão gia đã từng hỏi đứa con Bùi Tư Nhận. Nếu như dựa theo tiêu chuẩn của một người cha để chấm điểm, sẽ chấm được bao nhiêu?

Bùi Tư Nhận không biết xấu hổ trả lời: "Thấp nhất cũng phải 80 điểm."

Không lâu sau đó, Bùi lão gia tình cờ nhìn thấy trên cổ áo sơ mi trắng của Bùi Tư Nhận có in một vết son môi màu đỏ sẫm, sắc mặt nhất thời đen lại: "Đây là khuyết điểm của con! Ngày mai để Hạo Dục đến đây ở với cha!"

Chỉ có điều, cách một tháng sau Bùi Tư Nhận đã dẫn theo Bùi Hạo Dục đi Mỹ. Chỉ nhắn lại Bùi Hạo Dục đi tìm mẹ, nhưng vẫn không có kết quả. Mãi cho đến năm trước mới từ nước ngoài trở về.

Bùi lão gia biết được xương đuôi của đứa cháu bảo bối đích tôn nhà mình "Nứt mất một đoạn". Ông đau lòng vô cùng, nhất quyết đi đến bệnh viện có bác sĩ chuyên về xương giỏi nhất để khám.

Tuy rằng bác sĩ đều nói không có vấn đề gì, thế nhưng Bùi lão gia vẫn đau lòng, không cho phép Bùi Hạo Dục đi đến trường học.

Bùi Hạo Dục đương nhiên tán thành ý kiến này một trăm phần trăm. Thế nhưng buổi chiều ngày hôm sau đã bị Bùi Tư Nhận lén lút mang đến trước trường học.

"Mông con còn đau."

Bùi Tư Nhận vừa nhìn liền biết Bùi Hạo Dục trong lòng tính toán dở trò, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu, vẫn đi lên xe.

"Cha chắc chắn con không phải người yếu mền!" nhìn xe đã lái đi, Bùi Hạo Dục tức đến nỗi giậm chân. Đeo cái cặp trên vai, nặng nề hướng vào lớp học mà đi.

Kỳ thực cậu không quá đau, sẽ không đến mức thương tổn xương cụt, Mộ Tiểu Đông lấy chiếc băng đệm, để ở dưới mông ngồi lên.

Mộ Tiểu Đông lúc này đang tràn đầy phấn khởi theo sát Bùi Hạo Dục kể chuyện. Ngày hôm qua mẹ cậu ta mua cho cậu ta mô hình máy bay, dẫn cậu ta đi ăn MacDonald. Còn đi khu vui chơi giải trí chơi tàu lượn siêu tốc, mạo hiểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đâu đâu cũng có tiếng thét chói tai.

Bùi Hạo Dục: "Cậu sợ đến nỗi đi ra quần phải không?"

Mộ Tiểu Đông: "......"

Lúc tan học, Bùi Hạo Dục cùng Mộ Tiểu Đông đi ra cửa trường, đứng ở chỗ cũ như mọi khi chờ Bùi Tư Nhận sẽ kêu người khác lái xe đến đón cậu.

Mà Mộ Tiểu Đông trực tiếp nhào vào lòng một người phụ nữ trẻ, gương mặt tươi cười cùng đóa hoa tựa như...

Một đóa hoa đuôi chó.

Hừ hừ.

Mộ Tiểu Đông hướng về phía Bùi Hạo Dục vẫy tay: "Mẹ tôi muốn dẫn tôi đi ăn lẩu, Bùi Hạo Dục cậu có muốn đi cùng không?"

Bùi Hạo Dục tỏ vẻ không để ý một chút nào: "Mẹ tôi một lúc nữa cũng tới đón tôi đi ăn...ăn McDonald."

Mộ Tiểu Đông kinh ngạc trợn mắt lên: "Cậu có mẹ?"

"Không có mẹ? Chẳng lẽ tôi được sinh ra từ một hòn đá sao?" Bùi Hạo Dục hừ lạnh: "Cậu muốn xem, được rồi. Mẹ tôi sẽ đến, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho mẹ."