Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 53: Gặp người nhà mẹ đẻ

Editor: ChieuNinh

Liễu gia...

Nàng cần phải đối mặt với bọn họ như thế nào đây??

Hơn nữa... thái độ lúc này của Mạc Tử Khanh, Tô Nhược Hàm có chút nắm không rõ, chỉ cảm thấy hắn cũng không cần phải thật sự muốn cưỡng chế mang Mặc nhi đi mới đúng, chỉ là... Nam nhân không biết xấu hổ này muốn lấy cớ mang Mặc nhi đi để nàng đồng ý cho hắn ở lại mà thôi...

Nhưng mà Phượng Vân Cẩm lại đề cập tới Liễu gia, ngược lại làm cho Tô Nhược Hàm nhất thời không biết nên làm ra quyết định gì.

Dù sao Liễu gia này cũng là nhà mẹ đẻ của thân thể Liễu Hương nàng, hơn nữa đối phương còn đang tìm nàng. Nếu như có một ngày Mạc Tử Khanh thật sự muốn tranh đoạt Mặc nhi với mình, nếu nàng có một hậu thuẫn, có phải phần thắng lại muốn lớn hơn một chút hay không đây?

Nhưng vấn đề nàng lo lắng cũng còn chưa xong, rốt cuộc có nên thông báo cho Liễu gia tung tích của mình và Mặc nhi hay không, thì Mạc Tử Khanh lại là vẻ mặt lạnh nhạt nói bọn họ rất nhanh sẽ tới, mà thực hiển nhiên bọn họ trong miệng hắn, không thể nghi ngờ là nói người Liễu gia. Hiện tại nàng có một bụng lửa giận, Mạc Tử Khanh này có phải rất tự chủ trương hay không, chuyện của nàng hắn dựa vào cái gì mà quyết định thay nàng đây???

Chuyện không có khéo nhất, chỉ có càng khéo hơn... Mạc Tử Khanh vừa nói xong, bên ngoài liền có người đang gõ cửa.

Trong lúc nhất thời khi Tô Nhược Hàm cũng còn chưa phản ứng kịp, bên kia Mặc nhi và Tiểu Bạch đã sớm rất là vui vẻ đi mở cửa.

Bởi vì vừa rồi không khí trong nhà ăn rất quỷ dị, Mặc nhi ở bên ngoài lại còn vô cùng khẩn trương, sợ phụ thân mình và tên quỷ chán ghét kia đánh nhau. Nhất là nhìn thấy ánh mắt của mẫu thân như hận không thể ăn thịt phụ thân, trái tim nhỏ bé của Mặc nhi sợ tới mức nhảy thình thịch thình thịch... Lúc này đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa, trong lúc nhất thời cũng quên luôn ngày thường Tô Nhược Hàm hay dạy bé, người không biết thì trăm ngàn lần không được mở cửa.

Khi Mặc nhi giòn giã thông báo vào trong nhà ăn với Tô Nhược Hàm một tiếng là có người gõ cửa, cũng không đợi Tô Nhược Hàm kịp ngăn cản, Mặc nhi đã vọt tới cửa chính trong viện, dùng sức kiễng mũi chân kéo ra thanh chắn để mở cửa ra...

Khi cửa mở ra, mấy người ngoài cửa và Mặc nhi ở trong cổng đồng thời cùng sửng sốt.

Mãi một lúc lâu sau Mặc nhi cũng không có phục hồi tinh thần lại, mà người bên ngoài thời điểm nhìn thấy bé cũng đều sững sờ tại đó...

Này, sao Mặc nhi lại ở chỗ này? Chẳng lẽ là ảo giác?

Mãi cho đến khi Tiểu Bạch ở bên cạnh Mặc nhi đột nhiên nhe răng gầm nhẹ, toàn bộ thân mình đột nhiên vọt tới che chắn trước người của Mặc nhi, gầm nhẹ muốn nhào lên công kích mấy người bên ngoài, lúc này Mặc nhi mới đột nhiên hoàn hồn kêu lên: "Tiểu Bạch không được..."

Khi Mặc nhi nhẹ giọng mềm mại ngăn cản, Tiểu Bạch không cam lòng ngừng lại, trầm thấp ngao ô hai tiếng rồi mới lại trở về trước người Mặc nhi, đôi mắt tỏa ra sự trầm tĩnh nhìn mấy người bên ngoài.

Lúc này Mặc nhi có chút khẩn trương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có một chút chột dạ vặn ngón tay nhỏ bé kêu lên: "Ngoại, ông ngoại... cậu cả, cậu út..."

Mà người ngoài cửa, bởi vì Mặc nhi mở miệng cũng đều phục hồi tinh thần lại, bọn họ nhìn thấy chính là thật sự, cũng không phải ảo giác.

"Mặc nhi? Con, sao con lại ở trong này?" Lúc này Liễu Phong Viêm dụi dụi hai mắt của mình, cả kinh đến cằm cũng muốn rơi xuống đất, một vẻ như gặp quỷ trừng mắt nhìn tiểu tử trước mặt kia.

Tìm Mặc nhi khắp nơi không có kết quả, rõ ràng lại gặp được ở trong này?

Vậy, không phải Hàn Lệ nói người trong tòa nhà này có tin tức nhị tỷ nhà mình!

Nhưng mà hắn cũng không có nói là Mặc nhi cũng ở trong này a...

"Cái gì? Thật là Mặc nhi?" Liễu Thiên Nguyên ở phía sau Liễu Phong Viêm khi nghe được tiểu nhi tử của mình lên tiếng gọi Mặc nhi, đã sớm kích động không thôi vọt lên phía trước. Hắn kích động không thôi tiến lên một phen ôm lấy Mặc nhi, nếu không phải Mặc nhi mở miệng ngăn cản, thiếu chút nữa Liễu lão gia tử đã bị Tiểu Bạch hộ chủ cắn rồi.

"Mặc nhi... cháu ngoan của ông ngoại... sao con lại ở trong này? Để cho ông ngoại nhìn xem... Ôi con xem con này, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy đi thật nhiều, ô ô... Cũng thật là đen, con xem trời lạnh như thế sao lại mặc ít như vậy, ngược đãi... đây hoàn toàn là ngược đãi... Thật sự là đau lòng chết ông ngoại rồi. Con có biết ông ngoại và mấy cậu con tìm con cũng sắp phát điên rồi hay không? Ô... cháu ngoại nhỏ đáng thương của ta, không biết trong khoảng thời gian này con đã ăn bao nhiêu khổ rồi hả?" Liễu lão gia tử ôm Mặc nhi khó nén kích động một phen nước mắt nước mũi bắt đầu nói liên miên cằn nhằn.

Mà Mặc nhi bị ông ngoại nhà mình ôm vào trong ngực, bé nhìn ông ngoại đang ở đó đỏ hồng hốc mắt, một phen nước mắt nước mũi nói chuyện không ngừng. Mặc nhi há miệng vài lần, bé phát hiện mình cũng không thể nói chen vào được một câu, chỉ đành phải có chút buồn bực cúi cái đầu nhỏ, chuẩn bị đợi ông ngoại nói xong rồi thì mình lại giải thích là được.

Nhưng mà...

Sao ông ngoại và hai cậu lại đến đây? Làm sao bọn họ biết được mình ở trong này chứ?

Liễu Phong Viêm bị bộ dáng nước mắt nước mũi của lão cha nhà mình khiến cho người ta ghét bỏ. Lúc này mới đi qua đưa tay qua kéo Mặc nhi chuẩn bị để mình tự ôm, lại phát hiện lão cha nhà mình không buông tay sau đó hắn chán nản hét lên: "Phụ thân... con nói người đó... Người có thể buông lỏng tay trước hay không, Mặc nhi sắp bị người ôm đến thở không nổi rồi..."

"Hả? Ô... Ta, ta chỉ là rất kích động." Tiếng Liễu lão gia tử đang kêu khóc đột nhiên dừng lại, nhanh chóng thả lỏng tay để cho Liễu Phong Viêm bế Mặc nhi qua.

Liễu Phong Liệt thấy bộ dáng kích động của phụ thân nhà mình, đôi lông mày anh tuấn hơi nhíu lại, nhưng mà cũng chưa lên tiếng đánh gãy, ngược lại là tầm mắt quan sát kỹ lưỡng ở trên người cùng với trên mặt của Mặc nhi. Tuy rằng sau khi nhìn thấy Mặc nhi tảng đá trong lòng hắn cũng buông xuống, bỏ qua kích động và vui sướиɠ sau khi nhìn thấy Mặc nhi, trước tiên Liễu Phong Liệt lại đánh giá Mặc nhi...

Nhìn vẻ mặt hiện tại của Mặc nhi, thật ra lại sáng sủa hơn rất nhiều so với thời điểm trước kia khi còn ở Liễu gia. Hơn nữa lúc này vẻ mặt của nó uất ức nhìn ông ngoại nó, sau đó phát hiện không thể mở miệng chen vào lại buồn bực cúi đầu, thật ra lại làm cho khóe miệng của Liễu Phong Liệt hơi hơi giương lên. Mặc nhi như vậy thực đáng yêu, so với Mặc nhi trầm mặc và lão luyện trước kia, nó của hiện tại mới giống như là một đứa nhỏ bốn năm tuổi.

Về phần Liễu lão gia tử vừa rồi khóc kể hoàn toàn là vô ích, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào trắng noãn của Mặc nhi đừng nói là gầy đi thật nhiều, rõ ràng chính là béo lên không ít so với lúc mình đón Mặc nhi trở về Liễu gia. Hơn nữa quần áo đơn bạc trong miệng lão cha nhà mình... Lão cha nhà mình cũng quá trợn mắt nói dối đi, trên người Mặc nhi đang mặc lại là quần áo làm bằng gấm tơ tằm nổi danh nhất Thương Lan quốc, đó là một loại vải vóc giữ ấm tốt nhất, chỉ với một quần áo nho nhỏ trên người Mặc nhi kia giá trị ít nhất cũng phải bảy tám chục lượng bạc. Có thể thấy được hiện tại người đang chăm sóc Mặc nhi là cực kì yêu thương nó.

Đủ loại chi tiết có thể thấy được, trong khoảng thời gian Mặc nhi đi lạc này, hẳn là nó được chăm sóc rất tốt...

Nói như thế cũng không giả, dù sao quần áo trên người Mặc nhi đắt tiền đủ để hù chết người. Nhưng mà bởi vì Mặc nhi luôn phong hàn, mà ngày ấy sau khi Tô Nhược Hàm được nghe chủ tiệm may nói về loại vải vóc này giữ ấm thật tốt, cho dù là đắt tiền hù chết người, nàng vẫn nhịn đau làm vài bộ quần áo cho Mặc nhi, cũng không cam lòng làm được một bộ nào cho bản thân nàng.

Vẻ mặt Liễu Phong Liệt suy nghĩ sâu xa, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hàn Lệ ở bên cạnh vẫn chưa động, lại càng chưa mở miệng nói chuyện.

Hàn Lệ nói chủ nhân trong Tô phủ này có tin tức nhị muội, hiện tại Mặc nhi lại ở trong này... Rốt cuộc là tình huống gì đây?

"Vậy chủ nhân Tô phủ này là ai, vì sao Mặc nhi lại ở chỗ này?

Hàn Lệ mắt lạnh lùng lệ nhìn chằm chằm không rời Tiểu Bạch ở đối diện. Thời điểm buổi sáng mình tới gặp chủ tử, nếu không phải khinh công bản thân mình rất cao, chỉ sợ Ngân Lang trước mắt này thế nào cũng phải cắn xuống mấy khối thịt của mình không chừng... Lúc này giống như là nó nhận ra được mình, một đôi đồng tử xanh lam tĩnh mịch nhìn chằm chằm mình, nhe răng để lộ ra hàm răng trắng hếu quả thực có chút rợn người...

Lúc này bởi vì Liễu Phong Liệt đột nhiên mở miệng, Hàn Lệ mới giật mình hoàn hồn đáp: "Chờ sau khi nhìn thấy chủ nhân Tô phủ tin tưởng Liễu đại thiếu gia sẽ biết."

"Làm sao các ngươi tra được chủ nhân nơi đây có tin tức của nhị muội ta, hơn nữa Mặc nhi còn ở trong này?" Liễu Phong Liệt nhíu mày, dù sao cũng không ít trinh thám của Liễu gia mình ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó, chính mình lại dùng số tiền lớn treo giải thưởng cũng không tra được tin tức. Hôm nay Hàn Lệ lại đột nhiên tới cửa nói cho mình biết có tin tức nhị muội, lúc này đến đây lại còn nhìn thấy Mặc nhi cũng ở trong này.

Hàn Lệ ngưng mi trầm mặc vẫn chưa trả lời, chỉ là nhìn chằm chằm vào trong viện, vì sao lâu như vậy còn chưa thấy người đi ra...

Ngân Lang kêu là Tiểu Bạch ngồi ở đó, mặc dù nó không có công kích mấy người bọn hắn, chỉ sợ cũng sẽ không để cho bọn họ cứ như vậy mà đi vào thì phải. Mà Mặc nhi giống như cũng không nhận thấy được vấn đề này, lúc này bé đang nhỏ giọng nói thầm cái gì đó với Liễu Phong Viêm đang ôm bé.

Mà Liễu Phong Viêm đang ôm Mặc nhi đột nhiên kinh ngạc lớn tiếng hỏi: "Con nói cái gì? Mẫu thân con cũng ở trong này... Hơn nữa, sau khi con mất tích đều ở cùng một chỗ với mẫu thân con?"

Liễu lão gia tử và Liễu Phong Liệt bởi vì lời nói của hắn mà tầm mắt đồng loạt nhìn sang, Mặc nhi bẹp cái miệng nhỏ nhắn còn chưa trả lời, đột nhiên một giọng nữ quen thuộc từ bên kia truyền tới: "Mặc nhi..."

Sau khi nghe được giọng nói kia, Mặc nhi bị Liễu Phong Viêm ôm vào trong ngực vội vàng giãy dụa một cái rụt từ trong lòng hắn xuống mặt đất, liền nhanh như chớp nhi xông đến bóng dáng kia. Sau khi chui vào ôm ấp quen thuộc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc nhi đầy khẩn trương nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Mẫu thân... Ngoại, ông ngoại và hai cậu đến đây..."

Tuy rằng đã ẩn ẩn đoán được thân phận của người tới, nhưng mà khi Mặc nhi nói ra, cơ thể Tô Nhược Hàm vẫn hơi hơi cứng ngắc một chút, vẻ mặt có chút không biết làm sao nhìn mấy người ngoài cửa.

Mà tầm mắt của Hàn Lệ và ba người phụ tử Liễu gia đều theo Mặc nhi mà di chuyển qua, nhìn ba nam một nữ đứng ở trong viện. Khi nhìn thấy chủ tớ hai người Phượng Vân Cẩm, mặc dù ba người phụ tử Liễu gia có chút ngoài ý muốn, nhưng mà lúc này bọn hắn càng quan tâm cũng chỉ có nữ tử đang đứng ở bên cạnh bọn họ...

"Hương, Hương nhi..." Liễu lão gia tử kích động lẩm bẩm nói.

"Nhị tỷ..." Liễu Phong Viêm kinh hỉ kêu lên.

Nhìn bốn nam nhân ngoài cửa, một nam tử trung niên khoảng bốn mươi tuổi lúc này vẻ mặt kích động nhìn mình, mà trong đó có một mỹ thiếu niên mười lăm sáu tuổi vừa rồi kêu mình là nhị tỷ... Vậy còn lại soái ca lạnh lùng tuấn mỹ hơn hai mươi tuổi kia là huynh trưởng của Liễu Hương?

Tô Nhược Hàm âm thầm oán thầm, chẳng lẽ bốn nam nhân trước mắt này chính là người nhà mẹ đẻ của Liễu Hương, nàng còn có phụ thân... một, hai, ba... Hai ca ca một đệ đệ, vậy thân nhân thật đúng là không ít...

Còn chưa chờ nàng oán thầm xong, trong đó vị soái ca hắc y mặt lạnh ở đối diện cũng đã dẫn đầu mở miệng nói với Mạc Tử Khanh bên cạnh nàng: "Chủ tử..."

Hả, à... thì ra người nọ là thủ hạ của Mạc Tử Khanh...

Lúc này Tô Nhược Hàm có chút phức tạp đứng ở nơi đó, hai tay không tự chủ được mà gắt gao ôm Mặc nhi, nàng không biết nên đối mặt với người Liễu gia như thế nào, là nói mình bị mất trí nhớ, hay là nói bản thân mình cũng không phải là Liễu Hương đây??

Còn chưa chờ nàng suy nghĩ rõ ràng, Liễu lão gia tử ở đối diện đã hồng hốc mắt vọt lại đây, kích động níu chặt ống tay áo của nàng nước mắt nước mũi chảy ra hô lên: "Hương, Hương nhi... con, vì sao con không để ý tới phụ thân? Ô ô... con còn trách phụ thân sao? Đều do ta, nếu lúc trước không nói ra những lời kia, con cũng sẽ không ăn từng đó khổ sở, phụ thân đáp ứng con, mặc kệ con có nguyện ý trở lại Mạc gia hay không, phụ thân đều nghe lời con, con nói thế nào thì chính là cái đó, chỉ cần con lại đừng làm chuyện điên rồ nữa." Nói xong thuận tiện níu lấy ống tay áo của Tô Nhược Hàm lau nước mũi của mình.

Phía đối diện Liễu Phong Viêm đen mặt, trợn mắt xem thường có ý nói, đây không phải là phụ thân của ta, ta không biết... Vì sao phụ thân thấy nhị tỷ và Mặc nhi thì có cái bộ dáng này hả … Hơn nữa còn bị cái tên Phượng Vân Cẩm kia nhìn thấy, thực dọa người...

Khóe miệng Tô Nhược Hàm hung hăng run rẩy một chút, nhìn mỹ đại thúc trung niên đang túm ống tay áo của mình một phen nước mắt nước mũi, nàng có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Ta..."

Bên cạnh, Mạc Tử Khanh thản nhiên giành trước đáp lời: "Nàng mất trí nhớ!"