Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 50: Bắt quả tang

Editor: ChieuNinh

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Nhược Hàm bởi vì trong nhà còn có một nam nhân làm cho nàng chán ốm, thế nên dậy thật sớm. Trời chưa sáng gà vừa gáy thì nàng liền mặc quần áo rời giường đi làm cơm, chuẩn bị chờ đến khi hừng đông sau khi để cho Mạc Tử Khanh ăn qua điểm tâm thì liền tự giác cút đi.

Khi rời giường đi sang phòng bếp, nàng nhìn thoáng qua căn phòng ngủ trước kia của nàng và Mặc nhi, phát hiện bên trong không có ánh đèn thì cong môi, để cho người kia lại ngốc trong đó một lát nữa, chờ sau bình minh thì đuổi người...

Lúc này Tô Nhược Hàm nhỏ giọng nói thầm đi tới phòng bếp, mà gia hỏa Tiểu Bạch kia từ lúc nàng rời giường mặc quần áo ra cửa thì liền đi ra theo. Nhưng mà tên kia cũng ngốc ở trong viện, lại hiếm khi thấy được không đi theo Tô Nhược Hàm vào phòng bếp cọ ăn, làm cho nàng vô cùng kinh ngạc. Theo tầm mắt của Tiểu Bạch nhìn qua, phát hiện nó lại gắt gao nhìn chằm chằm căn phòng Mạc Tử Khanh đang ở. Nàng có chút kinh ngạc đoán rằng, sẽ không phải là Tiểu Bạch canh giữ ở chỗ này đề phòng Mạc Tử Khanh chứ?

Mặc kệ là thật hay giả, dù sao lúc này tâm tình Tô Nhược Hàm thật tốt, cười đưa tay vỗ vỗ đầu của Tiểu Bạch nhỏ giọng nói thầm: "Tiểu Bạch thật giỏi, không cô phụ ta có thừa yêu thương đối với ngươi, ngươi nhìn cái tên kia cẩn thận cho ta, đợi lát nữa chủ nhân ta làm đại tiệc cho ngươi." Dứt lời nàng rất là vui vẻ đi tới phòng bếp.

Mà đối với bóng dáng nàng rời đi, trong đôi mắt xanh lam của Tiểu Bạch là trợn trừng khinh thường, chủ nhân thật sự trợn mắt nói dối, làm sao nàng có thừa yêu thương đối với nó, rõ ràng chính là ghét bỏ đến cực điểm có được không? Nhưng mà... Đại tiệc... Một dòng ngân quang khả nghi chảy xuống từ khóe miệng lông xù của Tiểu Bạch.

Bởi vì trong nhà có người ngoài ở, Tô Nhược Hàm cũng không dám táo bạo đi vào trong không gian hái rau, chỉ đành phải xoay người về phía sau viện bên trong Mai Lâm tùy ý hái chút rau dưa đã muốn thành thục lúc trước di dời ra ngoài trồng.

Tùy tiện làm chút thức ăn sáng, sau đó lại nấu một nồi cháo, bên trong bỏ thêm chút rau xanh và thịt nạc, cũng vô cùng thơm ngon.

Đợi cho Tô Nhược Hàm cũng xong việc ở trong phòng bếp, khi trở lại trong phòng, nàng phát hiện Mặc nhi cũng đã tự mình mặc quần áo chỉnh tề, chỉ còn chờ nàng đi vào cột tóc dùm thôi.

"Sao lại thức sớm vậy?" Tô Nhược Hàm lau nước trên tay, đi qua cầm lấy cây lược gỗ chải đầu cho Mặc nhi thì nhẹ giọng hỏi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Mặc nhi lộ ra tươi cười: "Mặc nhi muốn đi xem phục thân đã tỉnh chưa..."

Động tác đang chải đầu cho bé của Tô Nhược Hàm hơi dừng một chút, khẽ cau mày, nàng không biết nên nói như thế nào cho Mặc nhi, nàng chuẩn bị chờ ăn xong điểm tâm thì đuổi phụ thân bé đi... Ách, thật khó làm...

Tô Nhược Hàm vừa cột tóc xong cho Mặc nhi, bé đã rất vui vẻ chạy tới phòng của Mạc Tử Khanh. Ở sau lưng nàng há miệng thở dốc muốn nói chút gì, lại cuối cùng cái gì cũng không nói mà đi theo bước chân của Mặc nhi đi đến căn phòng kia.

"Phụ thân... Rời giường... A, phụ thân đã thức dậy rồi hả?" Mặc nhi đứng ở cửa kinh hỉ nhìn trong phòng.

Vốn tưởng rằng Mạc Tử Khanh bị thương nghiêm trọng như vậy, ít nhất cũng phải nằm trên giường hai ba ngày, nhưng đêm hôm qua thấy tên kia còn có khí lực xuống giường rồi bóp cổ mình, thì Tô Nhược Hàm đã biết năng lực khôi phục của nam nhân này là cực kì biếи ŧɦái. Cho nên sau khi nàng và Mặc nhi đi qua nhìn thấy hắn đã rời giường ngồi ở trước bàn, thì nàng cũng không có lộ ra thần sắc quá mức kinh ngạc, chỉ là...

Tô Nhược Hàm nhíu mày nhìn nam nhân áo trắng ở trong phòng, thần sắc đối phương lạnh nhạt ngồi ở trước bàn, một đầu tóc đen dày rối tung ở phía sau. Khi tầm mắt của nàng lướt qua y bào màu trắng thì dừng một giây, không nghĩ tới người kia quả thực thích hợp với quần áo màu trắng. Quần áo này là lúc ấy nàng đi hiệu thuốc bắc mua thuốc, khi đi ngang qua một tiệm quần áo nghĩ tới quần áo của nam nhân này bị nàng cắt thành mảnh vụn. Vì không muốn để cho trong nhà có thêm một lỏa nam (tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ), nàng thuận tay liền mua một bộ trở về, không dự đoán được hắn mặc vào lại còn cực kì vừa người.

Chỉ là một đầu tóc đen kia...

Nàng chưa bao giờ biết, một nam nhân đầu tóc rối tung, quần áo màu trắng lại phối hợp với tuấn nhan lạnh lùng hoàn mỹ như điêu khắc, thì sẽ cho người ta có một loại ảo giác như gặp được trích tiên trong trẻo nhưng lạnh lùng...

Tô Nhược Hàm hơi rũ mắt xuống sau đó nhẹ giọng ho khan nói: "Nếu đã thức dậy, vậy thì liền đi qua ăn điểm tâm đi, tin tưởng hôm qua ta đã nói được rất rõ ràng, sau khi ăn xong điểm tâm ta liền không tiễn."

Nói xong nàng khom lưng ôm lấy Mặc nhi liền xoay người chuẩn bị đi tới nhà ăn, mà Mạc Tử Khanh ở phía sau cũng là thần sắc không thay đổi, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn bóng dáng của nàng lạnh lùng mở miệng: "Tạm thời ta không thể rời đi, cho nên..."

"Không được!" Nàng không đợi hắn nói xong, cũng không quay đầu lại mở miệng cự tuyệt.

"Liễu Hương..."

Tô Nhược Hàm nhíu mày, bước chân dừng lại, ôm Mặc nhi nghiêng người nhìn nam tử tuấn mỹ trong phòng nói: "Mạc Tử Khanh... Thỉnh không cần gọi ta Liễu Hương, Liễu Hương đã chết rồi... Hiện tại ta gọi là Tô Nhược Hàm, cũng chỉ là Tô Nhược Hàm. Cho nên... Ngươi không thể ở lại!" Mặc kệ trước kia giữa Liễu Hương và ngươi có khúc mắc yêu hận gì, vậy cũng không có quan hệ gì với Tô Nhược Hàm ta. Những lời này chính là nàng thản nhiên nói thầm ở trong lòng.

"Tô, Nhược, Hàm? Không nghĩ tới ngươi mất đi trí nhớ, lại có thể ngay cả dòng họ của mình trước kia cũng đã bỏ đi." Người nam nhân tuấn mỹ ngồi trước bàn khẽ nhíu mày, sau khi giọng nói thanh lãnh gằn từng tiếng thản nhiên đọc ra cái kia tên, thần sắc có chút trào phúng mở miệng.

Liễu Hương đã chết, là đại biểu ý tứ trí nhớ trước kia của Liễu Hương cũng đã mất đi sao?

Tô Nhược Hàm đối với châm chọc của hắn cong khóe miệng không hé răng, chỉ có chính nàng biết, từ đầu đến cuối nàng đều không có bỏ qua dòng họ của chính mình, nàng vốn là họ Tô, chưa bao giờ vứt bỏ cả.

"Vậy cũng không có quan hệ gì tới ngươi, ngày đó ngươi đã vứt một phong hưu thư cho Liễu Hương, như vậy mặc kệ hôm nay ta là Liễu Hương hay là Tô Nhược Hàm, thì giữa ngươi và ta cũng đã không còn bất cứ quan hệ gì. Cho nên ta không có nghĩa vụ phải thu lưu ngươi, cho nên mời ngươi mau chóng rời đi." Trong mắt Tô Nhược Hàm dần dần có vẻ không kiên nhẫn mở miệng.

Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu nhìn nữ tử ôm Mặc nhi ngoài cửa, tuấn nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng bình tĩnh chống lại tầm mắt của nàng: "Ngươi thực chán ghét ta, hoặc là nói... Ngươi hận ta? Cho nên mới không đồng ý cho ta ở lại?"

Tô Nhược Hàm thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, chán ghét hắn là thực rõ ràng, về phần hận hắn? Khóe miệng giương lên nụ cười lạnh tự giễu, Liễu Hương chết đi có hận hay không nàng không biết, nhưng mà về phần Tô Nhược Hàm nàng cần gì đi hận một người xa lạ?

Nàng đang muốn mở miệng, Mặc nhi luôn luôn trầm mặc hồi lâu ở trong ngực nàng, lúc này đột nhiên ngẩng đầu, hốc mắt lánh lánh nước, giọng điệu rầu rĩ mở miệng nói: "Mẫu thân... Không thể để cho phụ thân ở lại sao?"

Tô Nhược Hàm còn chưa kịp nói ra lời cự tuyệt, thì nghe được tiếng đập cửa truyền đến từ ngoài cổng...

Ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái bên ngoài trời đã sáng trưng, lúc này là buổi sáng tinh mơ, chẳng lẽ Phượng Vân Cẩm lại có cái việc gì gấp muốn tìm mình hay sao?? Dù sao theo ý nàng, người nàng quen biết hơn nữa sẽ tới cửa tìm nàng, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Phượng Vân Cẩm kia là có khả năng nhất.

Tô Nhược Hàm lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn Mạc Tử Khanh một cái, sau đó mới để Mặc nhi xuống đất, sờ sờ vuốt ve khuôn mặt của bé nhẹ giọng dỗ dành nói: "Mặc nhi ngoan, đi với hắn tới nhà ăn ăn bữa sáng trước đi, mẫu thân lập tức sẽ trở lại."

Nhìn bóng dáng Tô Nhược Hàm bước nhanh rời đi, Mặc nhi ủy khuất mím môi, chu cái miệng nhỏ nhắn ấp úng nói: "Nhất định là tên quỷ chán ghét lại đến đây... tranh giành mẫu thân với Mặc nhi đều là người xấu."

Mạc Tử Khanh nhướng đuôi lông mày, thản nhiên liếc mắt nhìn Mặc nhi một cái rồi mở miệng: "Mặc nhi... Lại đây..."

Mặc nhi hoàn hồn, ngoan ngoãn đi tới bên cạnh hắn, có chút khẩn trương đứng ở trước mặt Mạc Tử Khanh.

"Phụ thân..."

Mạc Tử Khanh đưa tay nhẹ nhàng ôm Mặc nhi đến trong lòng mình, tránh cho bé đυ.ng vào miệng vết thương rồi mới tùy ý hỏi: "Con ở với mẫu thân đã bao lâu? Vừa rồi quỷ chán ghét con mới nói..."

Bên này Tô Nhược Hàm một bụng buồn bực đi đến sân nhỏ, thời điểm vừa tới cửa, nàng liền nhìn thấy một bóng người thân nhẹ như chim yến phi thân tiến vào từ bên ngoài tường viện. Sau khi đối phương thấy nàng đi tới thì nhấp nhấp khóe miệng không hé răng, ngược lại là ở trước mặt nàng mặt nghênh ngang xoay người đi tới trước mở cửa ra, mà ngoài cửa người nọ lại còn là vẻ mặt cười nhẹ đi vào.

Nhìn một màn trước mắt này, Tô Nhược Hàm đều trợn tròn mắt, thằng nhãi Phượng Thiên này có thể quá coi thường người ta hay không? Hắn leo tường viện nhà mình bị mình chính mắt bắt được, hắn lại còn có thể bình thường coi như là không có việc gì, còn đi mở cửa cho thiếu gia nhà hắn... coi như không nhìn thấy chủ nhân nàng đây đứng ở chỗ này.

Tô Nhược Hàm nhìn thấy Phượng Vân Cẩm tay cầm chiết phiến, nụ cười phát ra càng đáng khinh đi tới trước mặt mình, nàng nhịn không được đen mặt mở miệng: "Này, này... Ta nói, chủ tớ hai người các ngươi có hay không..." Có hay không cái gì kia - rất không coi ai ra gì.

Kết quả nàng còn chưa có nói xong, Phượng Vân Cẩm lại tươi cười không thay đổi mở miệng: "Mẫu tử hai người các ngươi ở nhà, chúng ta gõ cửa nửa ngày không thấy ngươi mở cửa, sợ ngươi xảy ra chuyện gì, cho nên mới kêu Phượng Thiên trèo tường mở cửa."

Tô Nhược Hàm khinh bỉ trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: "Ngươi cũng biết là mẫu tử ta và Mặc nhi ở nhà, hành vi của chủ tớ hai người các ngươi như vậy cũng không sợ làm cho người ta gièm pha sao?"

Tươi cười trên mặt Phượng Vân Cẩm dừng một chút, lại có thêm vài phần xấu hổ nở nụ cười cũng không có trả lời.

Ngược lại Phượng Thiên ở một bên thấy thiếu gia nhà mình bị nàng quở trách, có chút nghẹn khuất ở đó không vui nói thầm: "Có cái gì mà để cho người gièm pha, chớ không phải là trong nhà của ngươi cất dấu nam nhân sợ bị chúng ta nhìn thấy hay sao?"

Vốn là một câu nói vui đùa, nghe vào trong tai Tô Nhược Hàm cũng là vang lên một tiếng "ong", nói ra cũng đúng thật như vậy, giống như trong nhà nàng thật đúng là đang cất dấu một nam nhân ấy nhỉ.

Vào đúng lúc này, chủ tớ hai người Phượng Vân Cẩm không biết khi nào thì chạy tới đi phía trước nàng, nhất là cái mũi của hai người còn đặc biệt linh mẫn đã ngửi được bữa sáng nàng làm đang phát ra mùi thơm. Phượng Vân Cẩm đã sớm làm ra vẻ suất khí (đẹp trai) phe phẩy chiết phiến đi tới nhà ăn lần trước ăn cơm, miệng lại không chút khách khí nói: "Xem ra vận khí không kém, qua đây vừa khéo gặp phải mẫu tử hai người Tô cô nương ăn điểm tâm, đúng lúc hai người ta và Phượng Thiên vội vàng tới đây vẫn còn chưa có ăn điểm tâm, Tô cô nương hẳn là không ngại nhiều thêm hai bộ bát đũa đi?"

Ở phía sau, khóe miệng Tô Nhược Hàm hung hăng run rẩy vài cái, nếu nàng nói để ý, vậy chủ tớ hai người bọn họ có phải sẽ không ăn hay không? Thực hiển nhiên không có khả năng, bởi vì hai cái tên cật hóa cũng đã chạy tới cửa nhà ăn rồi.

Nhưng mà không biết vì sao, hai người Phượng Vân Cẩm và Phượng Thiên thời điểm đi tới cửa lại đột nhiên đứng ở nơi đó, Tô Nhược Hàm đi ở phía sau bọn họ nên nhìn không thấy tình huống, khó hiểu hỏi: "Sao không đi vào? Đứng trước cửa làm cái gì?"

Vừa vặn phòng trong truyền đến giọng nói mềm mại của Mặc nhi kêu lên: "Mẫu thân mau tới ăn cơm, con và phụ thân đói bụng..."

Không phải chứ?

Phụ thân...???

Phượng Thiên gặp quỷ trừng mắt nhìn nam nhân ngồi ở bên cạnh Mặc nhi trong phòng, sau đó không dám tin quay đầu liếc mắt nhìn Tô Nhược Hàm một cái, nữ nhân này thật đúng là đang giấu một nam nhân ở trong nhà???

Tươi cười trên mặt Phượng Vân Cẩm cứng đờ, mí mắt hơi rũ xuống, một cảm xúc khác thường xẹt qua trong mắt, rất lâu sau mới quay đầu cười nhìn Tô Nhược Hàm mở miệng nói: "Ta nhớ rõ không phải Tô cô nương đã nói mình là quả phụ sao?"