Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 86: Phiên ngoại

Ở Bích U Cung ngày đầu tiên.

Cảm thấy rất an tâm, Khinh Hàn cùng Đế Hạo đều

ở bên cạnh ta, tuy rằng tay bọn họ khoát lên người ta khá nặng, nhưng đúng là sức nặng như vậy có thể làm ta xác định được sự tồn tại của họ. Có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của họ phả vào hai bên má ta, còn có ***g ngực phập phồng trầm ổn, cơ thể ấm áp, a… hiện tại cho dù có phải chết cũng không hối hận gì cả.

Ở Bích U Cung ngày thứ ba.

Tuy rằng cảm thấy vui vẻ khi họ để ý đến ta, luôn ôm ta, nhưng là… nặng thật a, trở mình một cái đều “hự hự ” tốn rất nhiều thể lực, hơn nữa như thế nào ta cảm giác nhiệt độ cơ thể bọn họ so với hai ngày trước tăng lên nhiều như vậy, nóng như vậy ta có điểm muốn đạp chăn.

Ở Bích U Cung ngày thứ năm.

Ta không thể không đưa ra ý kiến với bọn họ buổi tối đừng ôm ta ngủ nữa, ép ta trở mình không được, hại thân ta lúc rời giường xương sống thắt lưng vô cùng đau, cộng thêm hô hấp không thoải mái, thiếu chút nữa nghĩ chính mình bị quỷ áp thân. Chính là Khinh Hàn bật cười lộ ra nụ cười tươi điên đảo chúng sinh, mê hoặc ta đầu óc choáng váng,

“Tiểu Đậu tử, ngươi đáng yêu như vậy, ta đương nhiên nghĩ muốn mỗi thời mỗi khắc đều đem ngươi ôm vào trong lòng ta.”

Ta gật gật đầu, nghĩ thầm rằng Khinh Hàn siêu cấp mỹ nam tử như vậy thấy ta “đáng yêu”, ta phải cảm thấy thực vinh hạnh mới đúng a.

“Tiểu Đậu tử ngươi luôn sớm ba mộ bốn (“sớm ngày chạy nhảy” chăng?) không ôm chặt ngươi, ai biết ngươi có chạy đi nơi đâu hay không.” Đế Hạo nghiêm trang nói, nhìn thấy hắn đôi mắt ảm đạm, hình dáng tinh điêu tế mài, lòng khẽ run lên.

Đúng vậy, chính mình làm cho hắn cảm thấy không an toàn như vậy, hắn chính là muốn ôm ta ngủ, yêu cầu nho nhỏ như vậy hẳn là phải thỏa mãn.

Ở Bích U Cung ngày thứ bảy.

Mẹ ơi, hiện tại ta muốn dùng sức xoay người đều bị bọn họ ép tới trở mình bất động, cho nên ta chỉ hảo thúc giục hóa nội lực, không nghĩ tới bọn họ cũng dùng nội lực ngăn chặn ta…… Hơi quá đáng! Còn có, lúc này mới là mùa xuân thôi, hai người kia nhiệt độ cơ thể liền như vậy cao…… đợi cho mùa hè, ta còn không chết a!

Từ từ, ở thắt lưng hai sườn ta là cái gì, theo bản năng ta muốn tách rời khỏi, lại không chỗ thối lui.

Ta không cần!

Hai con miêu này động dục trong mùa xuân!

Ở Bích U Cung ngày thứ chín.

“Ta chịu không nổi! Hai ngươi cho ta đi ra ngoài, chúng ta ngủ riêng!” Nhìn thấy thân hình hai ma đầu cởϊ áσ ra tháo thắt lưng, còn có cái khí quan kia rục rịch nguy hiểm, ta phát cuồng rống to đứng lên.

Còn không rống tận hứng, hai người này biến một cái một bên đem ta đặt

trên giường, một bên trải chăn mền, ta ôm chặt lấy thân ra sức giãy giụa, liều chết bảo vệ chính mình, kêu to: “Cứu mạng! Cứu mạng!”

Vô nghĩa! Xem bọn hắn cứ ở tư thế này, nếu thực bị bọn họ thủ, ta còn sống nổi hay không?

Ở Bích U Cung ngày thứ mười một.

Ha ha, Đế Hạo phải rời khỏi Bích U Cung vài ngày, bởi vì muốn đi tìm tử sa. Người nầy từ khi không chú mục kiếm, liền mê luyến thượng đốt ấm trà, hắn vừa đi, ta liền giảm bớt không ít áp lực a!

Ta ngâm mình trong mộc dũng (thùng gỗ), Điệp Y chuẩn bị nước tắm rửa thả không ít thuốc Đông y, chẳng những đối với thân thể có lợi, còn trợ giúp nội lực tăng lên, đang lúc ta ngâm tiểu khúc, thời điểm niềm hứng khởi dâng trào, cửa phòng bị đẩy ra.

Ta tưởng Điệp Y đến đổi nước ấm mà ngẩng đầu lên, lại thấy quần áo trắng tao nhã trầm lãnh của Đế Hạo.

Ai, hắn phải rời khỏi Bích U Cung một trận, tuy rằng lòng ta bên trong cao hứng, nhưng ngẫm lại chờ hắn đi rồi không chừng ta lại nóng ruột nóng gan, vẫn là nói tốt hơn nói đi.

“Ngươi trên đường hảo hảo chiếu cố chính mình, đi sớm về sớm a!”

“Ân, ngươi bảo ta quay về sớm một chút, ta liền về sớm.” Vừa nói, hắn một bên cởi bỏ vạt áo chính mình, tư thế kia a, đâu vào đấy rồi lại không ướŧ áŧ bẩn thỉu (không hiểu chỗ này lắm =.=”), nhưng lại rất có phong độ, hấp dẫn khiến ta trừng mắt mắt xem, thẳng đến đôi chân thon dài hắn tiến đến dục dũng của ta, ta bỗng nhiên đại mộng sơ tỉnh, chạy nhanh cầm lấy dục dũng bên cạnh muốn đứng lên, hiện tại không chạy khẳng định sẽ bị hắn hủy đi nuốt vào bụng, bởi vì ta thấy hắn vì du͙© vọиɠ mà ánh mắt ám trầm, còn có bao phủ ở trong nước làm cho người ta khó có thể bỏ qua.

” Ta…… ta tự tắm được!” Thân mình vừa mới tiến đi, đã bị hắn cả ấn xuống dưới, nước bất ngờ

tràn qua sàn.

Tay hắn nhẹ nhàng gạt mái tóc ướt của ta ra phía sau đầu, ôn nhu làm cho ta không khỏi dừng lại, môi chạm vào chóp mũi của ta, làm cho ta có cảm giác sủng nịch, “Đã lâu không ôm ngươi ……”

Vừa dứt lời, ta đột nhiên bừng tỉnh, chạy nhanh tránh xa hắn, chính là hắn lại nắm chặt lấy cổ tay ta đưa về bên người hắn, sau đó bỗng nhiên buông ra ta, nâng đầu ta, đầu lưỡi hướng về phía trước, liếʍ nhẹ môi trên của ta, dò xét tiến vào, khi gặp phải

lưỡi ta tựa như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nước miếng ta còn chưa kịp nuốt, dọc theo cằm chảy xuống.

Hắn mυ'ŧ vào thật sâu, tay rời khỏi đầu ta, lướt qua cổ ta, sườn thắt lưng, đi vào mông ta, lập tức đem ta nâng lên. Trong lòng ta cả kinh, chống tay lên cạnh dục dũng muốn đứng lên, nhưng là hắn dùng lời lẽ giữ ta lại, ngón tay dọc theo mông đi vào nơi tư mật, một chút một chút vào bên trong thăm dò, di chuyển thử theo một vòng, tra tấn khiến ta một trận co rút, hắn rời khỏi khoang miệng ta, liếʍ hôn vành tai ta, âm thanh trầm thấp nói: “Thả lỏng một chút, bằng không tay ta ra không được.”

Vô nghĩa, ta thả lỏng một chút, ngươi nhân cơ hội càng tiến vào bên trong, ngươi cho ta đứa ngốc a!

Miệng Đế Hạo khẽ nuốt, báo trước hắn giờ tràn ngập du͙© vọиɠ, tay hắn mặc kệ tràng bích thắt chặt, dùng sức tiến vào bên trong, chạm vào điểm nhạy cảm, ta toàn thân như bị điện giật, bắn đứng lên.

Đế Hạo hô hấp trở nên có chút dồn dập, ta không phản ứng lại, hắn liền nâng cơ thể của ta lên. Khi ta cảm giác được cái đỉnh khí quan nóng rực kia ở lối vào, ta hiểu được chính mình dĩ nhiên chạy trời không khỏi nắng a (“kiểu gì cũng chết” =))).

Hắn tuy rằng rất muốn tiến vào nhanh, nhưng nhẫn nại trụ chính mình, một chút một chút áp ta xuống. Ta sợ hãi vô cùng, đành phải dùng sức ôm lấy cổ hắn, sợ hắn đâm thủng tràng bích. Nhưng thực tế, vì có nước bôi trơn, hắn đi vào rất thông thuận. Khi ta cảm giác phân thân hắn bị chính mình nuốt trọn, Đế Hạo phát ra một tiếng thở dài, thân mình hướng về phía đỉnh đầu. Ta sợ tới mức hai mắt mạo sao Kim. Hắn giống như không khắc chế được chính mình, mỗi

lần trừu sáp đều mạnh bạo không thể mạnh hơn. Ta cảm giác chính mình giống như vừa được hắn đưa lên thiên đường, lập tức lại rơi xuống đáy địa ngục. Phân thân hắn ma sát với tràng bích. Phía trong đau đớn làm ta có cảm giác một loại áp lực rất khó chịu, ta cắn chặt răng sợ mình kêu lên. Đế Hạo mυ'ŧ cổ, xương quai xanh ta, sau đó đơn giản đặt cằm lên cổ ta.

Hắn cứ thế ra vào, bên tai là tiếng nước “vèo vèo”, hắn buông ta ra, tựa vào cạnh dục dũng, ta cảm giác được góc độ hắn ra vào thay đổi, hắn ra sức va chạm, ngay trong nháy mắt, ta ngã ra phía sau dục dũng, rầm một tiếng tất cả nước trào hết ra ngoài. Hắn ghé vào người ta, tiến vào phía trước, ta sợ tới mức thét chói tai, hắn đem hai chân ta nâng lên, đặt trên cạnh dục dũng, sau đó càng thêm cuồng liệt trừu sáp….

Chạng vạng, ta đặt người lên giường, trong lòng khẽ kêu “ai nha, ai nha”, thật muốn hỏi người mang thuốc mỡ đến, chính là rồi lại thẹn thùng, căn bản không có biện pháp mở miệng.

Sau huyệt ta vẫn còn co rút đau đớn, quên đi, cơm chiều cũng chẳng muốn ăn, ăn cũng khó chịu……

Ngay sau đó, cánh cửa bị đẩy ra, hương thơm trong đêm từng trận phả vào.

Ta cảm giác có người mơ mơ màng màng ngồi bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ta, ôn nhu mà triền miên, thật thoải mái a……

Cái gì ở trên cổ ta vậy, ngứa ngứa, ta hơi hơi mở mắt ra, thấy thứ xòa xuống bên gối như mái tóc đen dài, nam âm thuần hậu vang lên bên tai giống như một giấc mơ.

“Tiểu Đậu tử thân yêu, thật bất công a…… cho Đế Hạo ôm ngươi, nhưng lại không cho ta ôm……”

Ai nha! Là Khinh Hàn. Giống như bị người cảnh tỉnh, ta đang mơ mơ màng màng đột nhiên tỉnh dây. Xong rồi xong rồi……

“Không phải…… ta khí lực không đánh lại hắn……”

“Khí lực của ngươi cũng không đánh lại ta a ——” Hơi kéo dài âm cuối, mang theo âm thanh cám dỗ hấp dẫn, trong lòng cảnh báo vù vù, bật người bày ra bộ dáng đáng thương hề hề.

“…… Ta toàn thân đều đau quá…… ngươi buông tha ta đi……”

Hắn phát ra tiếng cười nhẹ, cắn cắn vành tai ta, từng chữ từng chữ nói: ” ta —— mới —— không —— phải ——”

Ta sợ tới mức lập tức chạy về phía trước, hắn cũng không vội vã đem ta kéo về, ngược lại bộ dạng thưởng thức ngữ khí nói: ” Tiểu Đậu tử, tiểu mông đáng yêu của ngươi ngoáy lên ngoáy xuống trước mặt ta, thật sự là làm cho người ta muốn sử dụng ngón trỏ mà khuấy động a!”

Ta vừa nghe, trong lòng lửa giận đốt cháy, đá về phía sau một cước, “Ngươi coi lão tử là cái gì a!”

Không nghĩ tới hắn nắm lấy chân ta, nhân tiện kéo về phía sau, ngữ điệu trêu chọc nói: “Coi ngươi là Tiểu Đậu tử nhảy nhót chung quanh a, ” hắn loan hạ thắt lưng, cúi xuống

liếʍ cổ ta, “Làm cho ta ngày đêm mong nhớ muốn ăn trọn ——”

“Ta không cần!” Ta thân thủ đi tới đầu giường. Đầu gối hắn chen giữa hai chân, đem một chân ta ép lên trên. Ta bị Đế Hạo chà đạp, vì này động tác khiến ta đau quá nhe răng trợn mắt.

Bên tai truyền đến rầm một tiếng, Khinh Hàn tùy tay kéo trướng mạn từ trên giường xuống, đem hai tay ta trói lại, cố định tại đầu giường.

Tay hắn

bắt đầu nóng lên, ma sát sau lưng ta, hôn môi ta rồi xương cột sống.

“Ngươi nha đích! Hôm nay nếu dám đánh lão tử, lão tử hưu (bỏ rơi) ngươi!” Ta tức giận kêu to, không phát hiện ta đáng thương cỡ nào! Có còn nhân tính không a!

“Ngươi nghĩ muốn hưu ta ——” Khinh Hàn âm điệu nhất thời cao tám độ, “nhìn xem chúng ta rốt cuộc ai sửa chữa ai! (câu này không hiểu =.=”)Vốn đang nghĩ đối với ngươi ôn nhu——”

Nói xong, ta cảm giác mông cánh hoa bị tay hắn mạnh bạo tách ra, sau đó phân thân thô to kia lập tức đi vào, ta đau trào nước mắt, hai tay đập mạnh.

Hắn hung hăng vỗ hai cái vào mông ta, đau đến nóng rát, “Tiểu Đậu tử của ta, ngươi còn muốn nghĩ đem ta hưu a?” Nói xong, liền rời toàn bộ, lại mạnh chui vào, ta cảm giác tràng bích nháy mắt bị khuếch trương mở ra, toàn thân tựa hồ muốn vỡ vụn.

“Ta không dám hưu ngươi —— ngươi hưu ta đi —— hưu ta đi ——” Nước mắt nước mũi lập tức toàn bộ chảy ra.

Hắn trên lưng ta hôn một cái, sau đó ngữ khí trêu chọc nói: “Ta làm sao bỏ được nga, ngươi ngoan một chút, đem mông nhếch lên, ta liền ôn nhu một chút ——”

Ta nức nở, thực không có cốt khí đem mông nhếch lên, cảm giác phân thân hắn ở trong cơ thể ta theo động tác ta mà thay đổi phương hướng. Thân thể của ta chấn động run rẩy, lại nằm úp sấp trở lại trên ván giường.

Hắn phát ra tiếng cười nhẹ mê người, lấy gối đặt dưới thắt lưng ta, thân thủ hoàn trụ cơ thể ta, nắm thù du trên ngực ta dày mặt nói: “Tiểu Đậu tử, ngươi hảo hưởng thụ đi.”

Nói xong, liền thẳng đứng dậy, mạnh mẽ trừu sáp, đánh vào trong thân thể ta cái kia đúng vào điểm thượng, miệng ta không tự chủ được phát ra một trận rêи ɾỉ, hạ thân một trận co rút, gắt gao thắt chặt phân thân hắn, Khinh Hàn khẽ nói một tiếng: “Ngươi tiểu bại hoại!”

Nói xong, liên tiếp tục vận động rất nhanh mà hữu lực giống pít-tông, khiến ta thống khổ kêu cha gọi mẹ, lại bị kɧoáı ©ảʍ kỳ lạ kích khiến mặt trắng bệch. Hắn không để ý tới tiếng khóc kêu của ta, cầm mông ta vĩnh viễn xâm chiếm, không biết qua bao lâu, hắn rốt cục phóng xuất, ghé vào người ta thở phì phò, thân thủ đem thân thể của ta bài lại mặt hướng tới hắn.

Ta nhỏ giọng khóc nức nở. Hắn nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa khuôn mặt ta, gạt lọn tóc bay rối trên mặt ta. Ta ủy khuất nhìn hắn, trên gương mặt đầy nước mắt im lặng.

Khinh Hàn ngơ ngác nhìn ta, một lúc lâu sau bỗng nhiên phán một câu: “Vốn đang nghĩ buông tha ngươi, ngươi còn dám câu dẫn ta!”

Ta khóc không ra nước mắt, phát ra tiếng nức nở —— ai mẹ nó dám câu dẫn ngươi này cầm thú a!

Hắn nâng đùi ta lên, đặt lên bả vai. Ta xem phân thân hắn sưng lên xanh nhảy dựng, sợ tới mức thiếu chút nữa hôn mê. Hắn không đợi ta thích ứng, rốt cuộc cắm xuống, một bên mãnh liệt tiến công, một mặt khẽ nói: ” Ngươi tiểu bại hoại! Ngươi tiểu bại hoại!”

Ta cảm giác thân thể

chính mình di chuyên theo động tác hắn, giống như con rối gỗ vậy.

Còn sống…… chính là tra tấn a……

Vài ngày sau, ta run rẩy từ trên giường đứng lên, hơi hơi đẩy cửa phòng ra, thấy Đế Hạo cùng Khinh Hàn ngồi ở trong đình viện, mãn viên xuân sắc đều so ra kém xa hai nam tử tuyệt thế phong thái này.

Nhìn bọn họ uống trà nho nhã, ta bỗng nhiên oán hận ông trời. Nhìn xem! Bây giờ đó là một cặp! Mắt lão thiên gia có hỏng ở đâu hay không, như thế nào không đem bọn họ cùng nơi đi. Như vậy ta là có thể tiêu diêu tự tại, không cần mỗi ngày lo lắng cho cái mông đản của ta.

“Nghe nói ngươi đến thỉnh Nữ Thần Nông.” Đế Hạo thùy hạ mi mắt xuyết một ngụm. Ai nha, ai nha, thực sự phong độ.

“Đúng vậy, thỉnh nàng đến trao đổi một chút về chế dược a.” Khinh Hàn ngón tay gõ vào cạnh chén, khóe miệng ý cười điên đảo thế nhân a.

Từ từ, Nữ Thần Nông muốn tới? Thật tốt quá, ta có thể hỏi hắn một ít dược, cấp cho hai cầm thú ăn, làm cho bọn hắn không đứng dậy nổi!

“Ngươi có cảm thấy Tiểu Đậu tử vẫn là không thế nào an phận a?” Người nói là Đế Hạo. Cái gì a, lão tử đều bị các ngươi gây sức ép khiến không xuống giường được, còn chê ta không an phận?

“Đúng vậy, hắn muốn chạy trốn khỏi tay chúng ta.” Khinh Hàn lơ đễnh loát loát sợi tóc bên tai, “Sao có thể để hắn chung quanh lung tung nhảy nhót.”

“Cho nên……”

“Cho nên ta thỉnh Nữ Thần Nông đến cho chúng ta nghiên cứu chế tạo một loại tân đan dược, có thể làm cho nam nhân mang thai. Đợi cho Tiểu Đậu tử có con của chúng ta, xem hắn còn giữ nổi nghĩ này không.”

“Ân, thật là tốt chủ ý.”

Cái gì? Ý kiến hay! Ta toàn thân tóc gáy đều dựng đứng lên, hai ngươi có phải ở Bích U Cung nên trở nên ngu si? Nam nhân mang thai? Chết các ngươi nghĩ ra được!

Từ từ, nếu là Nữ Thần Nông trong lời nói, quả thật có thể nghiên cứu ra loại dược phẩm đáng ngạc nhiên cổ quái này.

Há có thể lúc này ngồi chờ chết? Ta muốn chạy trốn, chạy trốn tới nơi không có hai tên cầm thú cầm này!

Nói xong, ta liền bắt đầu trong lòng tính toán, nhưng là chạy trốn thì có thể chạy tới đâu? Bộc Tà sơn trang? Tốt xấu Lăng Tiêu cũng là nhạc phụ của ta theo danh nghĩa…… nhưng là Lăng Tiêu làm sao có thể là địch thủ của bọn hắn? Lưu Sấu Am…… đó là nơi của nữ nhân, thu lưu ta một nam nhân có nhiều điểm không tiện. Từ từ, ta không phải còn có đại ca ở Thiếu Lâm tự sao? Dạ đại ca như vậy, làm sao có thể để ta rơi vào ma trảo, nhất định sẽ liều chết bảo hộ của ta!

Hảo, ông nội ta thu thập gánh nặng trốn chạy!

(Hoàn)