Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 84

‘Sau đó thì sao? ngươi tại sao lại trở thành người của Bích U cung?’ Lâm Chi Động thì sao? Hay là đến bây giờ Dạ Lưu Hiểu vẫn còn bị Lâm Chi Động khống chế bằng độc gì đó? Không thể nào, Dạ Lưu Hiểu cũng là một người có bản tính kiêu ngạo……

‘Hắn đã chết, ngươi muốn biết vì sao không? Chiếc quạt của Dạ Lưu Hiểu khẽ động, phẩy một cái nhẹ các nan quạt liền bung ra: ‘ là mẫu thân của ta đem Hóa Hàn sấu ngọc thần công viết ra, nhưng lúc đó Lâm Chi Động không tin đó là thật, cho nên bắt ta phải luyện tầng thứ nhất, hắn một mực tin tưởng rằng ta chỉ luyện một tầng thì sẽ không đấu lại hắn. Cho nên ta luyện, ta còn biết mẫu thân chính là viết không trật tự, Lâm Chi Động thấy võ công của ta tiến bộ nhanh, cho nên hiển nhiên tin tưởng đó là tâm pháp thật sự.’

‘Cho nên hắn luyện thì bị tẩu hỏa nhập ma. Nhưng dù là khi hắn tẩu hỏa nhập ma, ta vẫn không là đối thủ của hắn, hắn làm mẫu thân bị trọng thương, sắp xếp hoàn hảo để người khác mang ta đi, hắn ta vốn chặn được những người mang ta đi, nhưng hắn do bị tẩu hỏa, đang truy bắt ta lại Lạc Sơn thì vong mạng, ta lên chấp chính Bích U cung, khi mẫu thân lâm chung nguyện vọng chính là phải tìm được tiểu đệ của ta trở về còn phải thu thập lại tất cả các bí tịch võ công của Bích U cung. Rất nhiều năm sau đó, khi ta biết được tiểu đệ ta bị một tên ăn mày mang đi, lúc ta sắp có thể đón hắn về, thì lại biết được hắn đã bái sư rồi theo người đó đi mất.

Lòng ta chấn động mạnh, rốt cuộc cũng hiểu được vì sao lúc ta cần trợ giúp Dạ Lưu Hiểu luôn xuất hiện đúng lúc, hắn luôn trước mặt ta tự xưng là ‘Huynh’, có lẽ sự là ……’bọn ta thật sự là huynh đệ’

‘Giờ đây, ta đã thực hiện được

tâm nguyện của mẫu thân, ta hi vọng ngươi ngoan ngoãn ngươi ngồi tại đây, đây là điều mà người làm ‘huynh’ như ta hy vọng nhất.’ hắn đứng lên từ tảng đá, hướng về phía

Đế Hạo và Khinh Hàn mà đi đến.

‘Không muốn!’ ta ta giang hai tay mà

quơ quào trước mặt hắn: ‘ ngươi có biết bọn họ đối với ta là người rất quan trọng không?’

Hắn vương tay đặt trên vai của ta, trong mắt có chút bất đắc dĩ và đau lòng: ‘ ta biết, chính là vì ta biết, cho nên ta mới hối hận đã để cho ngươi biết đến bọn họ’

‘Dạ đai ca……ta vẫn coi ngươi là đại ca…… ta cắn chặt răng nhìn về phía hắn: ‘coi như là thân đệ đệ cầu xin ngươi, hãy bỏ đi thù hận trong lòng của ngươi……bọn họ chỉ là con của Trúc Phồn và Phi Yên mà thôi, chuyện tình lúc xưa căn bản chẳng có gì liên quan đến họ cả.’

‘Vậy thì phải trách phụ thân của bọn họ đã đem võ công của Bích U cung mà dạy cho bọn họ’ Dạ Lưu Hiểu xoa xoa đầu của ta: ‘ cha nợ con trả, bọn họ phải trả lại tất cả, đây là nguyện vọng lớn nhất từ nhỏ của ta, chính là nguyện vọng này nuôi dưỡng được ý chí tìm được ngươi.’ hắn thu tay, mắt hướng về phía cổ của ta, điểm huyệt đạo của ta.

Hắn xuất chiêu Ngự Hoa Bát Thức, so sánh với Khinh Hàn thì chú trọng các chiêu tương liên, kéo dài không dứt, mà chưởng pháp

thì hung hiểm hơn, làm cho ta chống trả không kịp, nhưng chính là không thể chống đỡ ngay, liền xoay thân bẻ một nhánh cây dùng Lưu Vân Phân Thủy kiếm mà tấn công bức lui hắn, hắn không phiền toái mà còn lộ ra một chút cười:’ võ công hiện tại của ngươi hiện giờ trên giờ hồ đã muốn hiếm có đối thù, làm huynh trưởng như ta rất vui mừng.’ hắn tránh thoát các chiêu kiếm của ta, ta lại bẻ gẫy nhánh cây kia, xuất ra nội lực, làm thoát ra các lá cây, sau đó ta đánh úp lại.

Ta hiểu đã hiểu được vì sao Đế Hạo nói Trầm Trạc Thanh kiếm pháp còn chưa đủ trình độ, cứ nhìn Dạ Lưu Hiểu là biết trình độ lão luyện là như thế nào, một kiếm hắn quét ngang, chẳng những mượn lực giảm bớt lực, khí thế cũng không giảm xuống, ta biết không thể cùng hắn đối chọi bằng Lưu Vân Phân Thủy Kiếm, cho nên hơi sửa đi chiêu thức, hắn cười cười: ‘ Huynh trưởng đây vẫn xem ngươi là một đứa trẻ, nhưng xem ra võ công của ngươi đã ở mức thượng thừa, về sau ngươi giữ chức cung chủ của Bích U cung ta tin tưởng ngươi sẽ làm tốt.’

‘Ta không muốn……không muốn là cung chủ Bích U cung gì đó……’ ta tránh mũi kiếm của hắn, ‘ cũng không muốn nổi danh giang hồ……ta chỉ muốn cùng người ta yêu có cuộc sống vui vẻ hạnh phúc……’ còn chưa nói xong, nội lực từ đầu ngón tay của Dạ Lưu Hiểu đã xuất ta bắn trúng huyệt đạo của ta, ta nhất thời không thể cử động được.

Lòng ta nhất thời lạnh run mộ mảnh, hắn bước tới, đem cành cây trong tay ta lấy đi, sau đó di chuyển người của ta qua một bên, ‘ ta biết ngươi không muốn thấy, cho nên ngươi cũng đừng nhìn làm gì. Ta cũng biết ngươi hận ra, ngươi là người thân duy nhất của ta, ta cũng không muốn ngươi hận ta, nhưng ta từ nhỏ đả thấy được mẫu thân, phụ thân chết thảm như thế nào……cho dù Trúc Phồn cùng Phi Yên đã chết nhưng cũng phải có người trả giá cho cái họ đã gây ra, không đúng sao?’

‘Nhưng người phải trả giá này không phải là Khinh Hàn cùng Đế Hạo, cũng không phải là chúng ta……Dạ đại ca, ngươi làm thế…… sẽ làm cho ta phải thống khổ……bọn họ đối với ta rất quan trọng, quan trọng đến nổi nếu thiếu đi bọn họ ta sẽ chết mất……ngươi bỏ đi thù hận được không~’ ta liều mạng dùng nội công muốn phá đi huyệt đạo, nhưng ta biết nội công của Dạ Lưu Hiểu không kém Đế Hạo cùng Khinh Hàn bao nhiêu cả.

‘Thế giới này rất lớn……ngươi nhất định sẽ tìm được người mình thích, không chỉ có hai người bọn họ mà thôi.’ Dạ Lưu Hiểu ôm từ phía sau lưng ta, như đang trấn an một đứa trẻ, ‘ về sau ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, sẽ chăm sóc ngươi thật chu đáo, sẽ không để ngươi cô độc, mất đi bọn họ kì thật cũng không phải là quá đáng sợ đâu,’

Hắn nhẹ nhành buông cơ thể ta ra, ta liều mạng vận nội lực, toàn thân đều phát run, mạch máu sưng phồng như muốn nổ tung. Ta sẽ không để bọn họ chết……ta không phải Tàm Đậu thiếu chủ của Bích U cung, không muốn……tại sao phải để thù hận trên người ta! Ta chính là phải đến bên cạnh hai người bọn hắn, phải bảo vệ cho bọn họ không bị tổn thương chút nào, bên cạnh bọn họ không để cho họ phải cô độc còn có thể ngẩng cao đầu mà sống kiêu ngạo!

Ta đứng phía sau thấy

Dạ Lưu Hiểu vận chưởng, chuẩn bị tiến vào trong vòng lực của thế trận tung chưởng làm cho bọn họ bị đảo loạn kinh mạch mà chết,

Ngay trước khi Dạ Lưu Hiểu đem toàn lực phát chưởng, ta điên cuồng hết to một tiếng, phá vỡ huyệt đạo, chạy vội đi, muốn chạy đến chưởng đang nhằm vào hai người bọn họ, nhưng chưởng lực quá nhanh, ta chưa kịp hành động thì chưởng lực đã đánh vào người ta, ta cảm giác được một tiếng đổ vỡ thân người ta văng về phía sau, toàn thân vang lên tiếng xương cốt vỡ vụn, đến cả việc thở một hơi đều là đau đớn như là tra tấn, bên tai còn cảm nhận được như gió kia đang giơ hai tay mà đón nhận ta.

Chính là một khắc này ta hiểu được: ‘ thiêu thân lao đầu vào ánh sáng’ nghĩa là thế nào, đó không phải là đang theo đuổi một mục đích vô vọng, chỉ

là bởi vì không thể cân nhắc được sinh mạng cùng ánh lửa kia nặng nhẹ thế nào……

Một chưởng đánh vào ra, cơ hồ bay xuống vách núi, trong cơn đau đớn kịch liệt, ta lại nhìn thấy anh mắt đẹp như kì quan nhưng lại giống như không thốt nên lên nỗi nổii đau cùng hoảng sợ, bọn họ hai người phi thân đến, trong nháy mắt bắt được cổ tay của ta khi cả thân mình đang sắp rơi xuống vách núi.