Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 74

Tâm tư ta có chút mơ hồ, đem thức ăn từng miếng nhét vào trong miệng, không có nhai gì, cứ thế mà nuốt tuột xuống. trong nháy mắt, ta đã nghĩ đến nhiều việc, người kia một thân ảnh kiên định bỗng như bị phá tan nát thành từng mãnh nhỏ.

Hắn đã đến đó tìm ta sao?

Vậy là đã tìm, và tìm kiếm đến tận đó sao

Nhưng quả thật lúc này đây, có lẽ cả hai người bọn ta không thích hợp

đối phương tìm đến nhau.

‘Suy nghĩ cái gì đó, vẻ mặt lại tâm trạng thế kia.’ Âm thanh của Khinh Hàn vang lên bên tai ta, ngón trỏ lướt qua hai bờ má của ta, ta ngẩng đầu nhìn hắn, cố dùng sức mà nuốt thức ăn xuống.

Ta biết là ta phải ở cạnh con người này, mà thật sự con tim ta cũng muốn thế, hy vọng sẽ là bên cạnh hắn.

Ăn đã no, Băng Lạc tìm được hai giang phòng hảo hạng, Khinh Hàn xoa đầu ta bảo là đi lấy trà, ta sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, nhìn hắn mà ha ha cười: ‘Tiểu mỹ nhân nha, ngươi nên về phòng chờ ta đi, cơm tiêu thì ta sẽ lập tức tìm ngươi đó nha—-.’

Khinh Hàn nhíu mày, nhéo nhéo trên mặt ta một chút, làm cho ta ngay cả nước mắt cũng rơi xuống luôn: ‘Sớm mà về phòng đi, đừng có như con mèo hoang mà chạy loạn!’

Cả mặt ta đau muốn chết, mà không ngừng gật đầu, sau đó nhìn thấy con người tuyệt mỹ ấy cứ từng bước từng bước mà đi lên lầu, đến khi cổ của ta đã căng hết mức, mới dùng dằng mà hạ xuống.

Nhìn phố xá bị màn đêm bao phủ, lại có đèn hoa rực rỡ mới được giăng lên, những người bán hàng rong tiếp rục rao hàng, ta cảm giác mình như đang mông lung, thật sự ta đã rời khỏi chốn huyên náo này một năm rưỡi sao? ta quay lưng lại, nói với tiểu nhị: ‘ta đi ra phố một chút, ngươi nói với hai người đi chung với ta dùm một tiếng nha’

Ta dạo trên phố, thưởng thức một người thợ làm mặt nạ thật khéo tay, ông chủ hỏi ta có muốn mua hay không, ta lúc này chợt nhận ra đã không còn là một tiểu hài tử, vì thế chỉ cười mà rời đi. Còn mua một cái bánh rán, đang chiên trong chảo, mùi vị của thịt cùng hương liệu thật ngon miệng bốc ra, đáng tiết ta đã no không thì mua thêm mấy cái nữa cho thật đã. Bên kia là một đại thẩm đang ngồi may hài, hoa văn tuy không nhìn rõ lắm, nhưng lấy tay sờ vào thì thật thích, nghĩ lại ta đã ở trong sơn cốc lâu như vậy, hài cũng chưa có đổi mới, nên ta hỏi đại thẩm ấy hài có tốt không, sau đó thì múa tay múa chân một hồi để diễn ta cho thím đại thẩm cỡ chân của Khinh Hàn, rồi mua một đôi, không biết có vừa chân hắn không, nếu không thì đưa cho Điệp Y sửa lại.

Phía trước có một tửu quán, còn có một lá cờ ghi chữ: ‘Long Sỹ Mi ——hương rượu đậm đà, uống ba chén chắc chắn say’ lòng ta thấy có một chút vui vẻ, coi coi, làm như mình là Võ Tòng đi gϊếŧ hổ đi.

‘Tiểu nhị, cho ta một bình rượu, thêm một đĩa đậu phộng bóc vỏ đi!’ ta thét to, thấy tiểu nhị vui vẻ chạy lại, bưng cho ta một chén rượu.

‘A khách quan, chắc ngài là lần đầu tiên đến đây, chỉ cần đứng xa đã nghe được mùi thơm ngát của rượu thuần khiết, kì thật là tác dụng của rượu rất chậm. Ngài nên nếm thử một chút, coi nếu như cảm thấy không say thì sẽ đem lên cho cho ngài nữa bình…’

Ta nhíu mày, chỉ chỉ về chỗ cách đó không xa mà nói: ‘ thế hắn ta sao lại uống nhiều như vậy?’

ở góc bàn phía bên kia, thấy một cái bàn tuy không quá lớn, nhưng trên bàn có ít nhất 20 bình rồi

‘Vị đại gia kia không giống ngài đâu’ tiều nhị nhìn ta cười rồi nói: ‘ ta bán rượu đã bảy năm, chưa từng thấy người nào uống ngay cả chén mà thân mình đều không có chút suy suyễn, mặt cũng chẳng nhăn lấy một cái……’

Ta lại nhìn qua…… về cái góc bàn ấy, tấm lưng hiện lên trong bóng tối chập chờn, thật là vững chãi, làm lòng ta bỗng chìm xuống, như chìm vào một hồ nước thật sâu, những con sóng cứ ập đến nhưng chẳng hế muốn ngoi lên.

Ta phẩy tay áo ý bảo tiểu nhị bỏ chén rượu xuống, rồi đứng lên, chậm rãi đi đến góc bàn đó, đứng trước cái bàn ấy, rồi ngồi xuống đối diện người đó.

Sau đó ta như ngây dại.

Tóc tai lộn xộn khắp nơi, len lên cả khuôn mặt, quấn lung tung ở cả cổ, cằm đều đã hóp lại, tựa hồ như đang thất vọng, ta bất tri bất giác mà vươn tay nâng khuôn mặt lạnh lẽo của hắn lên, nhìn khuôn mặt đang ảm đạm trước mắt, phút chốc lòng ta thật đau, phải cố mà thở từng nhịp.

‘Tàm Đậu……ta đang nằm mơ sao?’ trong nháy mắt, ta ngơ ngẩn cả người, ngữ điệu lời nói vẫn luôn bình thản sao lại có vẻ như chịu đựng đến thế này, có còn là Đế Hạo nữa không?

Ta há miệng ra mà thở dốc, lại chẳng thể cất nên lời.

‘Ta lại đang nằm mơ,’ hắn lại cúi đầu mình xuống. ‘giấc mơ mà ta đã mơ rất nhiều lần.’

Lời của ta còn trong cổ họng bắt đầu nghẹn ngào, nằm mơ sao……chuyện mơ mộng hão huyền đã bao giờ ngươi nghĩ đến đâu cơ chứ. Ta cười đau đớn trong im lặng, nhìn hắn thế này, có người còn nghĩ là hắn không say nữa chứ, sự thật là, hắn đã say, đã say từ rất lâu rồi………

‘Nếu đang là giấc mộng, vậy ngươi nói cho ta biết ngươi đang làm cái gì vậy?’ Đúng thế, Đế Hạo ngươi đang làm cái gì vậy? Con người này căn bản không phải là Đế Hạo mà!

‘Đang đợi ngươi.’

Giọng của hắn rất nhẹm nghe sao như sâu vạn trượng và quá đổi tịch liêu, ‘ta đã đi khắp mọi nơi, nhưng ta không có tìm được ngươi………ta chỉ còn cách ngồi đây chờ ngươi xuất hiện mà thôi………’

‘A……’ ta lắc đầu có chút bất đắc dĩ, ‘ta có thể hỏi ngươi một chút không? Có điều ta đã muốn hỏi ngươi thật lâu rồi………’

‘Ngươi hỏi đi’ hắn vẫn cứ cúi đầu.

‘Ta không phải là người của Bích U cung, vì sao ngày ấy ngươi lại không tin ta?’

‘Trước kia, khi bên ta ngươi bỗng rời đi, ta không biết vì sao……rồi gặp được đồ án trên lưng ngươi, ta mới biết. Nếu ngươi là người của Bích U cung, thế nào lại ở bên cạnh ta? Chính là ta không cần biết ngươi là ai, chỉ cần ngươi bên ta là đã đủ.’

‘Ngươi thật sự tin ta là người đả thương Ly Toái Phong rồi muốn trộm đi bí tịch sao?’ đây là vấn đề mà ta quan tâm nhất, muốn biết nhất cũng là vấn đề làm ta đau lòng nhất.

‘Cho dù ngươi là người của Bích U cung, ngươi cũng sẽ không thương tổn ta.’

Hắn trả lời không một chút do dự.

‘Thế thì tại sao ngươi lại điểm yếu huyệt của ta?’

‘Nếu như người đả thương Toái Phong trốn thoát, ngươi sẽ bỏ ta mà đi. Nếu người của Bích U cung lấy được bí tịch, thì ngươi chẳng còn lí do gì mà ở lại bên ta nữa……’

‘Cái tên ngốc này……’ rốt cuộc người ngốc vẫn là ta? Ngươi là thế, còn ta lại là đại ngốc, từ đầu đã làm cho ngươi bất an đến thế sao……ngươi rất quan tâm ta, lại không màng đến sẽ được gì mất gì? Mà ta lại làm cho ngươi phải bất an đến thế.

Ta nhìn thấy ngươi vẫn cứ thong dong mà bình tĩnh, cứ ngỡ là thật, chẳng hề biết, trong tim ngươi lại như lung lay sắp đổ khi cứ nghĩ không giữ được ta.

‘Thực xin lỗi ngươi……… Thực xin lỗi ngươi………’ ta nhìn hắn, nhưng dường như đã không còn thấy được hắn rõ nữa.

‘Ngươi có thể trở về bên cạnh ta được không?’ Đế Hạo ngẩng đầu nhìn ta dịu dàng nói, không phải là lời khẩn cầu, càng không phải là mệnh lệnh, mà chính như hắn đang tự nói với chính mình đã rất nhiều, rất nhiều lần.

Ta chỉ có thể nói rằng: ‘Thực xin lỗi ngươi……… Thực xin lỗi ngươi………’

Trong lòng ta đã muốn bỏ đi hình ảnh của Khinh Hàn……nhưng rất nhiều lần, nhiều lần chẳng thể.

‘Ngươi ở bên hắn……ngươi có hạnh phúc không?

Ta gật đầu nhẹ nhàng.

Trong không gian là hơi thở của hắn, trầm giọng như đang thở một nhịp cuối cùng, tay hắn đưa vào trong vạt áo, móc ra một cái túi nhỏ, hai miệng túi khép lại được hắn mở ra: ‘Hồng đâu sinh nam quốc……xuân lai phát kỷ chi………nguyện quân đa thái biệt……thử vật tối tương tư.’

Đế Hạo chậm rãi đứng dây, cái túi kia rơi vào trong lòng bàn tay ta, hắn xoay người đi, từng bước từng bước thật nặng nề, như bao trùm cả bóng đêm.

Ta đem cái túi trút ra tay, đó là hai hạt đậu đỏ.

Cổ họng ta dường như không thể kiềm chế tiếng nức nở đã muốn nắm thật chặt ở lòng bàn tay hai hạt đậu, như muốn hòa vào trong máu trong xương ta, cuối cùng ta cũng có thể để tiếng khóc bật ra.

Đến khách *** đóng cửa, ta mới ngây dại mà bước đi, trên mặt vẫn còn nước mắt, gió đêm lướt qua, ta cảm thấy nước mắt thật lạnh.

Bỗng dưng ta được ôm vào trong một ***g ngực, ta cũng mơ hồ ôm lấy, người kia lại ôm ta thật chặt, làm cho ta mơ hồ nhớ đến mùi hương quen thuộc, ta càng ôm thật chặt, dùng sức như muốn trọn vẹn được ở trong ngực hắn.

‘Làm sao thế này? Cả người mơ mơ hồ hồ thế này……’ cằm của hắn đặt trên đỉnh đầu ta, âm thanh làm say lòng biết bao người khiến ta thật an tâm.

‘Không có gì……vừa nảy ở trong quán rượu ta bị người ta làm rượu văng vào trong mắt.’

‘Về sau phải cẩn thận một chút……đi lâu như thế còn chưa thấy ngươi trở về, ta còn nghĩ ngươi quá lưu luyến thế gian phồn hoa này rồi chứ.’ Ta ở trong lòng ngực hắn mà lắc lắc đầu.

Đế Hạo à, ta sẽ mang hai hạt đậu này để trong người ta.

Làm cho chúng cảm thấy thật ấm áp, đó là việc duy nhất ta có thể làm cho ngươi.