‘Trừ phi có tuyệt thế cao thủ đã thông kinh mạch cho ngươi, thế nhưng phải liên tục, không thôi sẽ như kiếm củi bai năm thiêu trongm ột giờ, và ngay cả người kia cũng bị đã thương do nội lực phản lại……’
‘Cao thủ này quả thật có tồn tại.’
‘Nói dối, nếu có cao thủ như vậy, ta đã sớm xin hắn đã thông kinh mạch cho phu quân của ta. Trên đời này chỉ có ba người có thể làm được, là cung chủ của Bích U cung Tụ Trất, nhưng hắn vị thuộc hạ ám hại nên tẩu hỏa nhập mà mà chết. Chú Kiếm Điên Trúc Phồn còn có Phi Yên của Cửu Trọng Thiên, nhưng hai người kia do quyết đấu làm bị thương nặng lẫn nhau cũng đã chết, cho nên thiên hạ này có ai có thể làm được việc này.’
‘Tiền bối có thể đã ở trong Ngọc Quỳnh Phong này hơn 20 năm nhỉ? Bằng không sẽ không thể nào không biết gian hồ người lợi hại nhất là ai đâu ha?
‘Hả, là ai?’
‘Đế Hạo truyền nhân của Trúc Phồn, Khinh Hàn truyền nhân của Phi Yên.’
‘Đế Hạo……năm đó hắn vì phụ thân mà đến xin thuốc của ta, nhưng khi đó ta vừa chế ra được ‘tình thương’ thuốc quý như thế, cho nên đã muốn giữ lại toàn bộ cho phu quân ta, liền cự tuyệt hắn, không ngờ nghĩ tới chỉ mới 12 năm mà công phu đã không thể sánh nổi, khi hắn rời đi nơi này đã từng thề, cho dù sua này
ta có cầu xin hắn thế nào, thì hắn cũng sẽ cự tuyệt ta giống ngày đó ta đã làm với hắn’
‘Còn có Khinh Hàn mà.’ Ta nói.
Cửa mở ra, một vị
nữ tữ trang phục trắng khiết, đầu đã bạc, nhưng kì quái chính là đã gần 50 tuổi, nhưng mặt chẳng hề có gì là dấu vết của người già cả, ‘ngươi nói Khinh Hàn ở nơi nòa?’
Ta cười nói: ‘ nếu ta nói cùng làm một giao dịch một mạng đổi một mạng, người cứu Khinh Hàn, Khinh Hàn sẽ tự nhiên cứu phu quân của người.’
Người ấy chớp mắt rồi cười trào phúng: ‘tiểu tử, ta bình sinh rất hận người khác lừa gạt ta, nếu ngươi bảo người này chính là Khinh Hàn, nhơ nữa võ công cao cường sao có thể lại bị thương nặng như thế?’
‘Bởi vì cứu ta, hao hết nội lực, bị người ám toán không thể chống trả.
Nữ thần nông trầm
mặt nhìn về phía ta: ‘ thương tích của hắn là thế nào?’
‘Nguyên khí.’ Ta trả lời
‘hahahaha! Thương là tại nguyên khí, chẳng lẽ ngươi không biết cùng kinh mạch không giống nhau sao? kinh mạch có thể tái nối nhưng khí hải chẳng có hình dạng thì làm cách nào để cứu chữa đây? Trừ khi hắn tạo được một đường dẫn vào nội tức, nhưng không có nơi đó thì làm sao chứa đựng nguyên khí, hắn chắc chắn phải chết là điều không nghi ngờ gì nữa.’
‘Tiền bối không có biện
pháp ngăn cản nội tức thoát ra ngoài sao? tiền bối có thể chữa trị thật tốt cho hắn mà, ta cam đoan hắn sẽ chữa đã thông kinh mạch cho phu quân của người, vô luận là dùng cách gì, xin người hãy thử một lần đi mà!’
Nữ thần nông quay đầu nhìn lại trong phòng, ta biết là nàng đang nhìn về người phu quân đang bất tri bất giác của nàng, ta không nói gì thêm, kiên nhẫn chờ đợi quyết định của nàng’
‘Được, ta có thể giúp ngươi, nhưng có thành công hay không còn phải xem chính hắn võ công có thật sư thâm sâu hay không.’ Nữ thần nông chậm rãi hướng đến bọn ta.
Ta cùng Băng Lạc nhìn nhau rồi nhẹ nhàng thở ra.
Nữ thần nông dẫn bọn ta đến trên một ngọn núi, dần dần ta cảm giác được gió đang thổi lạnh đến thâu xương, lúc này mới phát hiện đã đi đến một sường núi;
‘Tiền bối, ngươi đem chúng ta đến đây………làm gì?’
Nữ thần nông cười nhạt, hất ống tay áo lên, chỉ đến phần sâu của sườn núi mà nói: ‘ dưới sườn núi này có một cái hồ rất lớn, là từ trong lòng núi lửa chảy ra, mà nước lại đi qua biển, có rất nhiều loại thảo dược trong ấy, có cả ‘tình thường’. Liên tục sử dụng tình thương, có thể giữ được khí tức không bị thoát ra ngoài, hắn sẽ có thời gian tái tạo lại nguyên khí của hắn, nhưng, cuối cùng hắn phải thật sự là người có võ công thâm sâu mới có thể làm được.
‘Nếu nhảy xuống chẳng phải sẽ ngã xuống mà chết sao?’ Băng Lạc bất mãn nói.
‘Nếu từ nơi này nhảy xuống, sẽ rơi ngay vào trong hồ, chắc chắn không chết, trừ phi khôi phục được nội tức, nếu không cả đời hắn chỉ có thể ở dưới đó mãi mãi.’ Nữ thần nông xoay người lại: ‘ thế nào? Có nguyện ý mà thử một lần không? Ta tuy là bực bội các ngươi phá sự thanh tĩnh của ta, nhưng nếu Khinh Hàn thật sự có thể cứu phu quân của ta, ta cũng sẽ không hại hắn.’
‘Điều này đương nhiên không thể, ai biết nhảy xuống thật sự có hồ nước không!’ Băng Lạc xoay người nói với ta
‘Ta nói coh các ngươi biết phương pháp, có làm hay không là tùy các ngươi.’ Nữ thần nông với một ánh mắt không ‘việc gì’ nhìn ta. ‘ năm đó sư phụ ta từng đến Ngọc Quỳnh xin chữa bệnh, từng đến đây lấy thuốc tình thương rồi sau đó bằng nội lực cao thâm đã trèo lên từ dưới ấy, nhưng sau khi hắn qua đời, đã không còn thấy ai xuống đó.’
Ta cùng Băng Lạc ngơ ngác nhin vách núi, Khinh Hàn đang trên lưng vỗ vỗ vai ta nói: ‘ đi về trước đi……’
Vì thế ta lại cõng hắn xuống núi.
Rốt cuộc có muốn đến dưới đáy núi hay không? Đi xuống hay nhãy xuống đều chẳng có gì khác nhau, còn lại hai ba ngày thôi……căn bản là không thể tìm được dây thừng lớn để leo xuống được, cũng không thể cứ thế quăng mình xuống, Khinh Hàn nhất định sẽ chết mất.
Nên làm sao bây giờ? Phải làm gì bây giờ?
Đêm đến, ta ôm Khinh Hàn nằm trong xe ngựa, Băng Lạc ở bên ngoài canh lửa.
‘Ta……ta nghĩ………chúng ta có nên đi xuống đó hay không………’
‘Tên ngốc này, ta cảm thấy hiện tại rất tốt, ngươi đem ta biến thành bảo bối…… khhh ngưỡng đầu nhìn ta, trong ánh mắt hiện lên một nụ cười mà ta chưa bao giờ nhìn thấy, bình thản mà
sâu xa. Ta muốn tắm, cạnh bên có dòng suối nhỏ đúng không? Ngươi giúp ta đi……’
‘Được…… ngươi thích gì ta cũng sẽ cùng làm với ngươi. Ta đem quần áo Điệp Y đã chuẩn bị chu đáo rồi đỡ hắn xuống xe ngựa.
Hắn có chút suy yếu, nhưng vẫn có thể đi được, hắn lôi lôi ta, đi một cách thong thả, đi qua một cánh rừng nhìn thấy một dòng suối nho nhỏ dưới ánh trăng thản nhiên nhưng gợn sóng.
Khinh Hàn vươn cánh tay mình ra vui cười nói: ‘ cho ngươi một cơ hội, cởi y phục cùng thắt lưng của ta.’
Hắn cười yếu ớt, bàn tay như hoa như ngọc làm động lòng người, ống tay áo nhẹ nhàng phiêu trong gió, ta bỗng nhiên cảm thấy thật sợ hãi, ta ôm cổ hắn, hôn môi, hôn lên đôi mày hắn, ta có chút thô lỗ dưa tay gỡ từng phần y phục của hắn ra, giống như cánh chim nương theo làn gió mà thoát ra.
Ta hôn lên bờ môi hắn, hôn lên xương quai xanh của hắn, ngón ray ôm hắn thật chặt trên mảnh lưng xinh đẹp của hăn, hắn ở bên tai ta nhẹ giọng mà nói: ‘ ngươi nhìn ta giống như mà thật sự mê luyến ta đó nha?’ ngữ điệu trêu tức, lại làm lòng ta nhói.
Trời đất như quay cuồng, hắn đè áp ta trên bãi cỏ, một nụ cười buồn gợi lên, vương lưỡi mà liếʍ qua chớp lưỡi của ta, nhẹ nhàng cắn xuống, hai tay hắn thon dài, vờn quanh ta, ngón tay trên lưng bắt đầu di chuyển.
Tay của ta trườn xuống dưới, mơn trớn đôi chân thon dài của hắn, hướng vào phía bên trong một chút. Bỗng dưng, ta nghĩ đến thương tích của hắn, vội vàng rút ra, nghĩ sẽ nâng hắn dậy, lại bị hắn đè ta xuống, đồi gối lên cổ của ta, đôi môi như hoa như ngọc lướt qua vành tai của ta, ngự khí vui vẻ mà nói: ‘ đời này ta chỉ cho ngươi một cơ hội lần này mà thôi, về sau ngươi có muốn ta cũng sẽ không có cho ngươi đâu.’
Ta nhìn hắn trong mắt nở một nụ cười, chỉ cảm thấy được hạ thân một trận khô nóng, cổ họng như nuốt phải rượu, lẩm bẩm thành tiếng.
Khinh Hàn càng cười lớn hơn nữa, đem hai chân chậm rãi quấn quanh sườn của ta, như có lại như không ma sát bên người của ta, ‘muốn chứ, nếu không uổng ta lão tử Tàm Đậu ta đây thì làm sao……tới thời diểm mấu chốt thì sẽ thế nào? Tay hắn linh hoạt nhanh tay mà cởi thắt lưng của ta, còn
cố ý vỗ vỗ mông của ta nữa chớ.
Ngươi không biết được……trong mắt của ta, ngươi đẹp đến mức hoàn hảo……chính là hiện tại, mỗi phút mỗi giây đều cảm nhận được.
‘Hay là……ta nhường cho ngươi nha……’ ta rầu rĩ nói.
‘Ngươi thật là ngốc quá đi nha! Ta thế này thì lấy sức đâu ra mà chủ động! Ta hận mỗi ngày mỗi đêm không thể ở trong người mà tiến công, làm cho ngươi phải cầu xin tha thứ, hôn cho ngươi ngất đi, rồi làm cho ngươi tỉnh lại, và tốt nhất là làm cho ngươi chết luôn……’ ta nhìn cái miệng của hắn như pháo cứ bắn ra liên tục, mặt ta đỏ lên, tim đập thật nhanh, mở nhanh hạ khố rồi tiếng công trên miệng hắn.
Hắn có chút kích động, hơi hơi ngửa đầu hướng đến khoan miệng của ta, ở chổ thật sâu mà động, ta nâng hai châ hắn lên, ngón tay cứ thế mà tiến vào mật huyệt của hắn,thậ cẩn thận, vì ta sợ sẽ làm cho hắn bị đau.
Hắn cười nhạo: ‘ta không phải là nữ nhân, không cần phiền toái như vậy, ngươi trực tiếp vào không sao cả……
‘Ta không muốn, như thế sẽ rất đau, ta không muốn ngươi phải chịu đau giống nhu ta……ta của ta bắt chước hắn mà xoay tròn, chờ đến hắn rên lên một tiếng thì ta cười khẽ, ‘ a thì ra là chỗ này nhen……’
‘Ta bảo ngươi tiến vào mà………liền tiến vào đi! Dù sao ta cũng sẽ không cảm thấy đau!’ mặt của hắn, rõ ràng là thẹn thùng muốn chết còn giả bộ như không có gì nữa chớ.
‘Sẽ rất là đau đó……ngươi đau chỗ nào, ta cũng sẽ đau chỗ đó……’ lời của ta vừa dứt, liền thấy hắn đưa tay lên che đi mắt mình, sau một lúc thật
lâu, cất một giọng buồn mà nói: ‘ …… nhanh lên vào trong ta đi, được không……
Ta hôn từng chút trên môi hắn, đem phân thân của mình từng chút, từng chút đẩy mạnh vào mật huyệt của hắn, càm giác được ấm áp bao quanh, ta ở nơ đó, cảm thụ hơi ấm của hắn, đợi cho hắn thích ứng, ngược lại hình như là hắn không có nhẫn nại, chậm rãi động, làm ta nhịn không nổi kɧıêυ ҡɧí©ɧ của hắn, ta càng dùng sức mạn hơn tiến thẳng một cái, hắn bỗng nhiên như như thật thoải mái, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ nhẹ nhàng, âm thanh khàn đυ.c nói: ‘mau lên nữa đi…… thật thoải mái……’
Ta bỗng nhiên muốn khóc, đưa hắn ôm thật chặt vào trong lòng, hạ thân ra vào liên tục, hai chân hắn quấn quanh hông ta, giống như đang leo lên, ta xuất ra trong thân thể hắn, hắn vẫn cứ ôm ta, nói bên tai: ‘ cứ thế đi……không cần lấy ra……’
Ta nói được, ngươi thích thế nào thì cứ làm thế ấy, cầm lấy ý phục của cả hai, rồi để sát vào nhau, từ nơi đây, nhìn thấy thiên hạ trong mắt bỗng thật nhỏ bé.
Đến lúc tỉnh lại, trời đã muốn sáng lên, ta hắt xì một cái, nguy rồi, sao ta lại đang ngủ thế này, vừa định ngồi dậy xem Khinh Hàn có bị cảm hay không, lại phát hiện y phục trên trên người, nhưng không thấy Khinh Hàn đâu cả, có cả bộ quần áo chuẩn bị lúc tối.
Lòng ta bỗn dâng trào lên một dự cảm không rõ ràng, vội chạy đến xe ngựa.
‘Khinh Hàn——Khinh Hàn—–‘ ta thấy Băng Lạc đang ngủ giã ngọn lửa chập chùng ta chạy lại hỏi ‘Khinh Hàn đâu?’
‘Tôn chủ………’ Băng Lạc trong nháy mắt tỉnh cả người, ‘ ngày hôm qua nửa đêm ta đi tìm hai người.……ta thấy hai người đang…… cho nên không có quấy rầy……
Ta nhảy xốc lên xe ngựa, quả nhiên không có.
‘Con mẹ nói!’ ta nghiến răng nghiến lợi, xoay người đi đi đến Ngọc Quỳnh Phong.
Ta đã nghĩ đến tối hôm qua sao lại dễ dàng cho ta thượng thế kia! Thí ra là ‘buổi tiệc cuối cùng’ của Jesu và mười ai môn đồ.
Bữa tiệc cuối cùng hay còn gọi là Bữa tiệc ly ( the last supper)
nói về sự phản bội của một học trò khi phản bội lại đức chúa Jesu, và ngài đã đoán được trước điều ấy.