Không bao lâu sau, cháo đã được bưng lên, ta phấn khởi lấy tay đi với, nhưng lại bị Khinh Hàn trước cầm lấy. Hắn nắm thìa lên, thổi a thổi a, thổi đến nỗi ta nhỏ cả nước dãi mà còn chưa đưa vào miệng ta. Ta nôn nóng rồi, mở miệng cắn qua, vừa đúng lúc Khinh Hàn ngẩng đầu lên, bởi vì quá kích động, thoáng cái ta đã cắn vào môi trên của hắn, cháo trong thìa bị hất xuống chăn.
Ta lập tức rút đầu về, trống ngực đập thình thịch. Mẹ ơi, ta đã làm gì thế này.
Bàn tay Khinh Hàn vẫn nguyên tại chỗ, nhìn ta, đầu lưỡi khẽ liếʍ nơi vừa bị ta cắn trúng.
Ta lắc đầu ngây ngô cười với hắn, tỏ vẻ ta không phải cố ý, ta thật sự không phải cố ý a.
Hắn định thần lại, bảo Điệp Y lại lấy một chiếc thìa đến, tựa như cái gì đều chưa từng phát sinh tiếp tục đút cháo cho ta ăn. Đút được một nửa, bên ngoài dường như xảy ra chuyện gì, Khinh Hàn bèn đem cháo đặt ở cạnh giường, bước ra ngoài, không biết đang nói gì với Điệp Y.
Tự mình ra tay lo gì không có cơm ăn, ta còn tay trái có thể động mà. Ta dùng tay trái múc cháo lên ăn vài ngụm, lúc đặt thìa xuống, không cẩn thận đυ.ng vào thành bát khiến nó rơi vỡ trên mặt đất.
Ta trườn người đến ngước đầu nhìn xuống, ai nha, thật đáng tiếc, còn chưa ăn được bao nhiêu, chiếc thìa vẫn chưa vỡ, có thể nhặt lên. Ta vừa với tay xuống đã nghe Khinh Hàn gào to: “Ngươi muốn làm gì!”
Biểu tình của hắn tựa như sợ hãi điều gì, một tay nhấc ta lên khỏi mép giường, ấn chặt vai ta nói: “Ngươi muốn cắt cổ tay phải không? Ngươi muốn rời khỏi ta đến thế sao? Vì rời đi ta ngươi có thể dùng đủ mọi cách?”
Hắn rống đến nỗi ta không dám thở mạnh lấy một tiếng.
“Ngươi trả lời ta a! Sao ngươi không nói lời nào!”
Ta nhìn nét mặt thịnh nộ của hắn, cuối cùng cũng thể hội được ý nghĩa chân chính của câu “Kẻ câm ăn hoàng liên, có khổ nói không ra.”
Ta nắm tay trái hắn lên, đặt trên bắp đùi viết: ta căn bản chưa từng nghĩ đến việc tự sát.
“Ngươi còn lừa ta! Hôm qua ta nhìn ngươi bò ra khỏi phòng đến bên ao, không phải tự sát thì là gì!”
Ta thở dài một hơi, bảo Điệp Y lấy văn phòng tứ bảo ta dùng để luyện tự trên giường mang đến, phi thường nghiêm túc giải thích tình hình lúc đó.
Khinh Hàn xem những chữ ta viết, có chút đăm chiêu, sau đó nhìn về phía Điệp Y nói: “Gọi Băng Lạc đến.”
Chưa qua bao lâu, Băng Lạc đã có mặt bên ngoài sa mỏng, “Thuộc hạ Băng Lạc, xin hỏi tôn chủ có gì sai bảo.”
“Hôm qua ngươi đã điều chế thuốc gì cho Tàm Đậu uống? Hắn sau khi dùng xong cư nhiên nhìn thấy ảo giác, thiếu chút rớt xuống ao bỏ mạng.” Vừa nhắc đến đây, Khinh Hàn bất ngờ lại ôm chặt ta.
“Phương thuốc mà thuộc hạ điều chế là để giúp cho cổ họng từng bị tổn thương của Tàm Đậu mau chóng phục hồi.”
Ta vội vàng viết trên giấy: Băng Lạc sẽ không hại ta.
Khinh Hàn gật đầu trấn an ta: “Thuốc do ai sắc? Giữa lúc đó ai từng đến qua?”
“Thuốc là do thuộc hạ sắc, trong thời gian ấy Trầm công tử có đến qua, cuối cùng thuộc hạ đem thuốc giao cho Điệp Y.”
Khinh Hàn nheo mắt, vén nhẹ những sợi tóc dài lất phất bên tai, “Gọi Trầm Trạc Thanh đến.”
Ta có chút căng thẳng, Trầm Trạc Thanh dù sao cũng là người của Khinh Hàn, Khinh Hàn định làm gì hắn?
Chưa đến nửa khắc, Trầm Trạc Thanh đã đứng ở sau màn, sống lưng thẳng đứng, trên mặt mang theo nụ cười trào phúng: “Mấy ngày trước người nằm bên trong còn là ta, không nghĩ đến giang sơn đổi chủ lại nhanh như vậy!”
Lòng ta phút chốc một trận đau nhói, ta cúi đầu, không sai, là ta chen ngang giữa họ, nếu như không phải ta, Trầm Trạc Thanh có lẽ đang được Khinh Hàn ôm vào lòng, đầu ấp tay gối, ôn tình liên miên ……
“Biết đâu Trầm công tử cũng chẳng ưa gì chiếc giường này của ta? Những ngày này, không riêng ta dốc lòng nghiên cứu dược điển, Trầm công tử cũng đọc không ít sách a, bằng không sao có thể ngay cả ‘chỉ túy kim mê’ đều biết mà dùng? Có điều dược liệu của phương thuốc này rất ảo diệu, dùng ít sẽ trí mạng, nhưng dùng nhiều sẽ chỉ sản sinh ra ảo giác. Ngươi một lòng muốn đưa Tàm Đậu vào tử địa, cho nên thuốc bỏ vào đương nhiên không ít, vì thế không độc chết hắn mà chỉ khiến hắn nhìn thấy rất nhiều ảo giác.”
Thân thể của ta không khỏi phát run, trời ạ, nguyên lai ta đã dạo một vòng ở quỷ môn quan.
“Khinh Hàn, cho dù tình cũ của ngươi đã trở lại, giờ ngươi không muốn ta nữa, ngươi cũng không cần vu tội cho ta như thế.”Giọng nói của Trầm Trạc Thanh từ trào phúng chuyển sang băng lãnh, “Ai có thể làm chứng ta dùng ‘chỉ túy kim mê’ gì đó để đối phó tâm can bảo bối của ngươi?”
Khinh Hàn nhìn Băng Lạc, Băng Lạc nói: “Thuộc hạ quả thật không có tận mắt chứng kiến.”
Trầm Trạc Thanh cười lên, ánh mắt hàm chứa vài phần đắc ý: “Khinh Hàn, tuy rằng ngươi không còn muốn chiếu cố ta nữa, có điều ngươi còn nhớ ngươi từng hứa gì với ta không, chỉ cần ta ủy thân cho ngươi, ngươi sẽ gϊếŧ Tô Nguyệt Hà báo thù cho phụ thân ta.”
“Đương nhiên ta nhớ. Trầm công tử yên tâm, qua hơn tháng nữa, Dạ Lưu Hiểu sẽ đem tin tức của Tô Nguyệt Hà mang đến. Đợi khi mụ ấy chết, thỉnh Trầm công tử rời khỏi Cửu Trọng Thiên. Cửu Trọng Thiên dù sao cũng là tiểu miếu, dung chứa không nổi vị đại phật như Trầm công tử?”
Ta kinh ngạc nhìn Khinh Hàn, sao ngươi có thể đối xử với hắn như thế? Hắn là người của ngươi! Hắn yêu ngươi! Hắn vì ngươi mà vất bỏ tôn nghiêm của một người nam nhân, ngươi bảo muốn hắn đi theo ngươi, hắn liền đi theo ngươi, so với ta …… Ta căn bản không so được với hắn!
“Ngươi cảm thấy hắn rất yêu ta?” Khinh Hàn nhẹ nhàng vuốt ve tóc ta, ta quay đầu đi không muốn nhìn hắn, ta biết hắn điên đảo chúng sinh không thiếu kẻ ái mộ sẵn lòng quỳ rạp dưới chân hắn, nhưng ta chưa bao giờ muốn hắn làm một kẻ bội tình bội nghĩa phụ tâm bạc hạnh.
“Tàm Đậu, có lẽ ngươi sẽ cảm thấy ta đùa lộng Trầm Trạc Thanh.” Hắn muốn kéo mặt ta qua, nhưng ta vẫn không nhìn hắn, “… nhưng rốt cuộc là Trầm Trạc Thanh đùa lộng ta hay ta đùa lộng hắn …… mọi thứ vẫn còn quá sớm để nói.”
Đùa lộng ngươi? Có người có thể đùa lộng Khinh Hàn sao?
“Tiểu đậu tử, trên đời này có rất nhiều người rất phức tạp, không đơn giản như ngươi nghĩ.” Khinh Hàn hơi ngẩng đầu, sa mỏng bị gió cuốn lên, phảng phất lưu lại trên mặt hắn những hình bóng đậm nhạt khác nhau.
Ta cúi đầu, đúng vậy, người trên thế gian quả rất phức tạp, Đế Hạo như thế, Khinh Hàn cũng thế.
Nếu như các ngươi nói dối lừa ta chỉ để khiến ta tin tưởng, vậy ta cứ tin theo là được.
Đêm đến, ta uống thuốc do Băng Lạc điều chế, mắt mũi nhăn thành một đống, Khinh Hàn nằm nghiêng chống đầu, tựa hồ rất hưởng thụ biểu tình thống khổ của ta. Ta đem bát thuốc trống rỗng đưa lại cho Điệp Y, hung hăng trừng mắt nhìn vẻ mặt thích ý của Khinh Hàn.
Điệp Y vừa lui ra ngoài, Khinh Hàn bèn vươn tay kéo đầu ta qua, hai bờ môi áp sát, một viên mứt bị đầu lưỡi hắn đẩy vào miệng, ta nhóp nhép mồm, Khinh Hàn mỉm cười thành khẩn hỏi: “Ngọt chứ?”
Ta gật đầu, đương nhiên nếu chưa bị ngươi ăn qua càng tốt a.
Hắn ngồi dậy bắt đầu cởi y phục, ta nhìn hắn ưu nhã cởi ngoại y ra, lộ ra bờ ngực khiến người khác nhìn nhỏ dãi, lại bất chợt nhớ đến cảnh ngộ bi thảm ở bờ ao, vội vã dùng tay trái đẩy hắn ra ngoài.
Hắn cười cười, đường môi uốn lượn tao nhã, bắt lấy tay trái của ta nhấc mạnh lên trên, sau đó ôm ta trở lại trên giường đem chăn đắp lên, ta cả kinh xoay người không dám nhìn hắn.
“Xin lỗi, sau này ta sẽ không đối xử với ngươi như thế nữa.” Hắn nhẹ nhàng nói bên tai ta.
Sống mũi ta bắt đầu cay cay, “Ta không muốn đối xử với ngươi như vậy.” Lời này mỗi khi ngươi rời đi ta, ta đều muốn nói ra, nhưng vì sao ngươi lại là người nói trước chứ?
Ta giơ tay trái ra nắm lấy ngón tay hắn, hắn khẽ run lên, ôm ta càng chặt hơn.
Vốn còn nghĩ rằng đêm nay hẳn là sẽ rất tĩnh lặng yên bình, nhưng ta sai rồi, hai đại nam nhân ôm chặt nhau, kết quả trực tiếp chính là khi ta đang mơ màng ngủ, bàn tay hắn bắt đầu dao động trên thân thể ta, chậm rãi với vào nội y, không ngừng mà vuốt ve hai đầu ngực. Ta mơ hồ cầm tay hắn lấy ra, hắn cư nhiên càng thêm da mặt dày đưa tay dọc theo thắt lưng ta lần mò xuống dưới quần, vuốt ve lông mao nơi tư mật, sau đó phủ lộng lên thứ vật thể tượng trưng cho nam tính đang mềm nhuyễn kia. Khi ta cảm giác một trận nhiệt lưu truyền xuống bụng dưới, hắn càng thêm dùng sức chuyển động, ngón tay thường xuyên lần mò đến khe hẹp nơi đỉnh. Ta bắt đầu thở dốc, hắn thỉnh thoảng lại thay đổi phương hướng vuốt ve của ngón tay, cho đến khi ta giật mình tiết ra, thở hổn hển, đột nhiên cảm giác một thứ vật thể cứng rắn và nóng bỏng đâm vào hạ thân, ta muốn xoay người lại, nhưng bị Khinh Hàn chặt chẽ ôm lấy, hơi thở nóng rực của hắn phả vào bên tai: “Ta muốn ôm ngươi …… cho ta ôm ngươi được không ……”
Ta kinh hãi thở dốc, bắt đầu ra sức giãy dụa, hôm qua vừa bị ngươi hành hạ như vậy, hôm nay ngươi còn muốn? Ngươi nghĩ ta không muốn sống nữa à!
Hắn ấn chặt bả vai đang cố giãy thoát của ta, giọng nói khàn đυ.c: “Đừng loạn động nữa ……”
Nghe hắn nói thế, ta không dám nhúc nhích nữa, cảm giác vị huynh đệ kia của hắn tựa hồ lại lớn thêm một vòng, ta sợ đến nỗi thân thể áp sát vào tường.
Hắn buộc chặt cánh tay kéo ta về: “Ta cam đoan lần này sẽ cẩn thận, cho ta ôm ngươi.”
Quỷ mới tin ngươi! Ta liều mạng lắc đầu, hắn lật sấp người ta đặt trên giường, ta vội vàng dùng sức muốn vùng ra, hắn cư nhiên một tay kéo tiết khố ta xuống, đem một cái gối chèn dưới thắt lưng rồi nhấc cao mông ta lên, ta cả kinh muốn gồng lưng lên nhưng đã bị tay hắn ấn chặt xuống, nặng nề ngã mạnh về giường.
Hai tay hắn mở hai bờ mông ta ra, những sợi tóc li ti xõa xuống da thịt trên mông khiến ta cảm giác ngứa ran vô cùng, rất muốn giãy dụa. Ngón tay hắn nhẹ nhàng tiến vào nếp uốn nơi mật huyệt, sau đó đầu lưỡi ẩm ướt từng chút từng chút một vói vào, lúc này điều ta cảm giác được không phải sợ hãi mà là nhục nhã, nơi tư mật nhất của bản thân bị hắn tham quan như thế, thậm chí còn bị hắn liếʍ lộng như vậy. Đầu lưỡi hắn hơi hơi đẩy lên, đâm vào tràng bích bên trong, chậm rãi xoay tròn, toàn thân ta run rẩy, cổ họng phát ra những tiếng rên nức nở.
Hắn rút lưỡi ra, nhẹ giọng nói: “Thật xinh đẹp …… Ngươi thật sự rất xinh đẹp ……” Hơi thở ấm áp phun ở huyệt khẩu, ta đem mặt vùi vào gối, thật muốn cứ thế vùi chết cho rồi.
Hắn rướn người áp sát cơ thể ta, từ đầu giường lấy ra một bình nhỏ. Khi mở nó ra, một mùi nhã hương nhàn nhạt xông thẳng vào mũi, sau đó hắn dùng đầu ngón tay vén một chút bôi vào mật huyệt phía sau, một bên ra vào, một bên khẽ hôn mυ'ŧ bờ mông và bắp đùi bên trong. Khi tay hắn ấn đến điểm nhạy cảm, thân thể ta phút chốc co quặp lại.
“A, là nơi đây à ……” Hắn một bên nói một bên càng thêm đùa lộng nơi ấy, ta quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn, hắn cũng không để tâm say mê tự cố tự địa nói, “Ngươi thật xinh đẹp!”
Ta khó khăn dùng ngón giữa tay trái làm động tác “***” với hắn, bỗng nhiên thứ vật thể thô to của hắn liền chèn vào, ta cả kinh rút tay về bấu chặt góc chăn. Hắn một bên tiến vào, một bên nắm lấy hạ thân vừa lại có phản ứng của ta đùa bỡn, rõ ràng đã không thể nhẫn nại được nữa, nhưng hắn vẫn chỉ chậm rãi tiến vào.
Cuối cùng toàn bộ đã vào hết, ta nghe thấy cổ họng hắn phát ra những tiếng rên khẽ.
Hắn hơi lùi về sau, ma sát chặt chẽ tràng bích, tựa hồ muốn hoàn toàn kéo nó ra, ta cả kinh gồng người theo sau, hắn lại chậm rãi tiến vào, đâm vào điểm nhạy cảm kia khiến ta muốn thét lên.
Hắn chuyển động rất từ tốn, ta có thể cảm giác được những nơi nhô lên trên phân thân hắn, còn có mạch máu không ngừng phập phồng.
Trong lúc mơ hồ ta nhìn thấy những ngón tay hắn chống đỡ ở hai bên sườn, gắt gao bấu chặt chăn nệm. Hắn đang kiềm chế khát vọng muốn xông vào, luật động chậm rãi như thế chỉ vì lo sợ lại thương tổn ta. Ta để bản thân tùy ý nằm sấp trên giường, vươn ra tay trái duy nhất có thể động áp lên ngón tay hắn, hắn giống như bất chợt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, liền đẩy mạnh vào. Ta thừa nhận không nổi ngửa đầu rên lên, hắn cúi đầu xuống hôn lên sống lưng ta, lên gáy, liếʍ lộng vành tai ta, đem ta bao trùm hết thảy ……