Tiểu Trư Tầm Thân Ký

Chương 2: Thực khách

Edit: Tiêu Hiên

Ngày hôm sau Đỗ Ninh vẫn là trong tiếng chim hót vui tai tỉnh lại, bất quá hơi sớm so với bình thường, bởi vì kèm theo tiếng chim ca, còn có âm thanh gõ gõ gõ cửa sổ.

Hắn bò người dậy mà đi, mở ra cửa gỗ, ngoài cửa sổ lộ ra gương mặt — hóa ra là khách nhân ngày hôm qua.

Có khách nhân đến đương nhiên là chuyện tốt, Đỗ Ninh vội vàng đứng dậy, trước thỉnh khách nhân đến tiền đường an vị, chính mình rửa mặt qua loa, vội vàng đi tới phòng bếp, lại phát hiện khách nhân cũng không có đến tiền đường đợi, mà là ngồi ở bên cạnh bàn ngày hôm qua đã ngồi, mắt gắt gao mong đợi nhìn hắn.

Bị ánh mắt của y khích lệ, Đỗ Ninh cao hứng phấn chấn mà bắt đầu làm sớm một chút, không lâu lắm, bánh rán cỏ linh lăng nóng hổi thơm ngào ngạt cùng canh trứng hoa đã trên bàn, kết hợp với rau ngâm cắt sợi nhỏ cùng dầu hạt cải măng sợi, làm cho khách nhân thấy vậy hai mắt sáng lên, chỉ thiếu chút nữa sẽ phải thèm nhỏ dãi.

“Xin mời.”Đỗ Ninh hơi có chút áy náy, hắn không nghĩ ngay cả bữa ăn sáng cũng bán, cho nên không có chuẩn bị gì, trong lúc vội vã không thể làm gì khác hơn là đem cỏ linh lăng dại ngày hôm qua hái được trộn với trứng vịt hoang bên dòng suối nhặt được làm thành bánh rán, lại thuận đường làm canh trứng hoa đơn thuần, khi hắn nhìn đến, bữa sáng như vậy thật sự sơ sài.

Khách nhân lại không có ý kiến gì, chỉ lo vùi đầu ăn nhiều, thời gian Đỗ Ninh mới uống nửa bát canh, y đã đem toàn bộ thức ăn trên bàn đều ăn hết.

Nhìn khẩu vị tốt như vậy, Đỗ Ninh phi thường cao hứng, đem hai quả trứng vịt còn dư lại làm trứng chần nước sôi cho y ăn, sau đó lại hỏi y bữa trưa muốn ăn cái gì.

Khách nhân nói: “Ngươi làm cái gì ta liền ăn cái đó, ngươi làm đều ăn rất ngon.”

Đỗ Ninh nhận được khích lệ, tâm tình vui vẻ, lập tức quyết định lát nữa phải đi chợ ngoài núi một chuyến, mặc dù đường xa một chút, nhưng có khách nhân tới cửa, không chọn mua nguyên liệu sao được, chẳng qua lúc trở về phòng lấy tiền, hắn mới nghĩ đến, vị khách nhân này từ ngày hôm qua ăn cho tới hôm nay, một đồng tiền còn không có trả đấy! Hơn nữa nhìn y phục của hắn, tựa hồ cũng không giống người có tiền…

Đỗ Ninh lắc đầu, đem ý nghĩ này của mình xua tan, cho dù hắn không có tiền thì làm sao, vào cửa chính là khách, chẳng lẽ mình còn có thể giống như những tên tiểu nhân con buôn kia mắt chó nhìn người dưới, đem khách nhân không có tiền đuổi đi sao? Không, tuyệt đối không thể! Coi như hắn là bằng hữu đi, có bằng hữu từ phương xa tới, vô cùng vui vẻ? Ha hả, một mình ở trong núi này rời xa dân cư rất nhiều ngày, thật sự tịch mịch, có người có thể đến làm bạn, cho dù mời y ăn một bữa cơm cũng không quá đáng a.

Khách nhân vẫn ngồi ở trong phòng bếp, an an ổn ổn, hắn tự hồ chỉ có lúc ăn cơm thái độ vội vàng, thời điểm nói đến thức ăn hăng hái bừng bừng, bình thường chính là có chút uể oải, không thích hoạt động.

Đỗ Ninh mời khách nhân đến phòng ăn trong quán ngồi, nơi đó bố trí thanh nhã làm người vui vẻ, trên vách tường lại treo thư họa, cửa sổ thông thoáng có thể ngắm nhìn phong cảnh. Khách nhân lại lắc đầu nói: “Không có chuyện gì, ta thích phòng bếp.”

Đỗ Ninh cảm giác rất kỳ quái, bất quá sở thích mỗi người là không giống nhau, y muốn ở đâu liền ở đó được rồi, dù sao nơi này cũng không có thứ gì đáng giá, Đỗ Ninh pha trà cho khách nhân, nói rõ muốn đi trấn trên mua sắm, liền lên đường.

Lấy cước trình của hắn, cho dù đi nhanh, vậy dùng hơn một canh giờ mới đi đến trấn trên, mau xong đồ cần dùng, đeo cái gùi nặng trĩu, đường về đi thì càng chậm, trời đã giữa trưa, mặt trời nóng rát treo trên đỉnh đầu, Đỗ Ninh một người gian nan đi trên con đường lớn bụi đất tung bay, lau mồ hôi như mưa.

Dưới chân càng ngày càng chậm, trên lưng đồ tựa hồ càng ngày càng nặng, hắn không thể không lần nữa dừng lại nghỉ ngơi, nhìn con đường núi gập ghềnh trống vắng không một bóng người, đột nhiên cảm thấy thương cảm.

Tại sao hắn lại tích cực mà chạy đi mua đồ như vậy chứ? Vì một khách nhân có khả năng ngay cả tiền cơm cũng không chi ra?

Là bởi vì cô độc đi, tới trong núi đã hơn một tháng, kể từ sau khi công tượng hỗ trợ xây phòng rời đi, hắn thật lâu chưa cùng người ở chung, thật rất cô độc.

Hắn yên lặng thở dài, là mình lựa chọn con đường này, rời nhà đi, rời đi tất cả quen thuộc, tới ở trong núi rời xa dân cư, như vậy, hắn không có lý do gì oán trời trách đất.

Tịch mịch, là có thể vượt qua, hắn có sách, có văn chương, có thể viết chữ, vẽ tranh, chẳng qua là,sẽ không có người đến nhìn, phê bình chỉ trích…

Trong mắt có chút đau xót, hắn dùng lực nhìn chằm chằm bầu trời sáng ngời đến chói mắt, đợi tâm tình bình tĩnh.

Hết thảy đều đã qua, trong núi rất tốt, cô độc cũng rất tốt, ta có thể một mình bình tĩnh mà sinh hoạt, huống chi… Còn có khách nhân yêu thích món ăn ta làm, nghĩ đến bộ dạng vị khách nhân kia lúc ăn hương vị ngọt ngào, Đỗ Ninh bên khóe miệng hé ra nụ cười, chính là bởi vì khách nhân thưởng thức, mới khiến cho đầu bếp càng có du͙© vọиɠ chuyên tâm chế tác. Nếu không, cho dù có tay nghề rất tốt, cũng không muốn phí rất nhiều tâm tư đi làm, gần đây lúc Đỗ Ninh nấu cơm cho bản thân, là càng ngày càng đơn giản.

Đi thôi, trong nhà còn có người chờ, hắn cổ vũ sức lực cho mình, vác gùi lên, lần nữa lên đường.

Khi hắn mồ hôi đầm đìa đi vào phòng bếp, đem gùi để xuống, lại phát hiện trong nhà không ai.

Khách nhân không thấy, cửa phòng bếp cùng cửa sổ đều mở ra, cùng buổi sáng giống nhau, chẳng qua là không thấy thân ảnh hắc sắc dáng người cao ngất ngồi bên cạnh bàn kia.

Đỗ Ninh trong nháy mắt thất vọng, tiếp theo một chút động tĩnh góc tường thức tỉnh hắn, giương mắt vừa nhìn, lại phát hiện khách nhân hắc y kia đứng thẳng tắp ở nơi đó.

“Nha?”Đỗ Ninh giật mình, hắn từ chỗ nào chui ra?

“Ngươi đã về rồi?”Khách nhân duỗi lưng một cái, ngáp một cái, mặt đầy chờ đợi mà đi tới: “Chúng ta ăn cái gì vậy?”

Đỗ Ninh không nhịn được cười, trong lòng dâng lên một cổ cảm giác thân thiết, mặc dù khách nhân này có chút cổ quái, nói không khách khí chút coi là rối bù bần thỉu, nhưng ánh mắt của hắn dị thường trong suốt, có cảm giác không nhiễm hạt bụi nhỏ nào, nhìn quen tính toán khôn khéo giữa người với người, Đỗ Ninh cảm thấy cùng người như vậy ở chung, mới có thể chân chính thả lỏng thể xác và tâm hồn.

“Ta còn tưởng rằng ngươi đi.”Đỗ Ninh mở gùi, đem đồ vật mua được đều lấy ra, khách nhân đưa tay hỗ trợ, Đỗ Ninh muốn ngăn cản, tại sao có thể để cho khách nhân động tay chứ? Nhưng khách nhân rất tự động tự phát mà đem việc làm xong, nên để trên bàn thì để trên bàn, nên thu trong tủ thì thu trong tủ, phân loại, sắp xếp thật chỉnh tề.

Ha hả, xem ra y rất có kinh nghiệm đấy chứ, Đỗ Ninh mỉm cười, lại thấy y đem mấy thứ chọn ra dọn xong, quay mặt lại, dùng tha thiết ánh mắt nhìn hắn — là muốn ăn món ăn dùng những thứ này làm sao?

Cho nên Đỗ Ninh chậm rãi khéo léo làm việc, làm mấy món ăn tinh sảo, lại rót lên rượu mới vừa mua, hai người ở phòng bếp bên cạnh bàn ngồi đối diện nhau, giống như lão bằng hữu vừa ăn vừa nói chuyện.

Đúng vậy, bọn họ đã không giống như là chủ quán cùng khách nhân, mà giống như bằng hữu nhất kiến như cố, khách nhân hoàn toàn không có tự giác đem chính mình làm người ngoài, muốn ăn cái gì liền lấy cái đó, muốn ăn cái gì liền mở miệng bảo Đỗ Ninh làm cho, y có một loại người thiên chân thẳng tính, khiến cho Đỗ Ninh căn bản không có biện pháp cự tuyệt.

Dĩ nhiên hắn cũng không muốn cự tuyệt, bởi vì thật vất vả có cơ hội đem tài nấu nướng của mình hảo hảo biểu diễn, đối phương lại là một người đối với ăn rất có tâm đắc, chẳng những ăn đến lộ ra tốt xấu, còn có thể đề xuất kiến nghị thỏa đáng, thực khách như vậy, đối với đầu bếp mà nói là bảo bối chỉ có thể gặp mà không có thể cầu a.

Hai người ăn đến vô cùng vui vẻ, cuối cùng khách nhân động thủ thu thập chén đĩa, Đỗ Ninh dĩ nhiên không cho, khách nhân lại nhanh tay nhanh chân cầm đi rửa, sau đó lau khô, thu về trong tủ, nhìn dáng dấp cũng là làm quen rồi.

Đỗ Ninh ở một bên mỉm cười, quyết định không nói chuyện tiền cơm nữa, trên thực tế có người như vậy làm bạn, hai ngày này hắn vô cùng khoái trá, quả thực là thời điểm vui vẻ nhất mấy năm này.

Ừ, coi như nuôi thực khách đi, đứa nhỏ này mặc dù mặt lạnh một chút, tay chân lại rất chịu khó.

Kế tiếp Đỗ Ninh quyết định nghỉ ngơi một lát, rời núi một chuyến làm hắn mệt muốn chết rồi, hắn thỉnh khách nhân tự tiện, chính mình trở về phòng nhỏ nghỉ ngơi, ngủ một cái liền ngủ thẳng tới hoàng hôn.